02

từ sau ngày hôm đó, không ai còn dám động vào keonho trước mặt martin nữa.

nhưng “trước mặt” là một khái niệm mơ hồ – không phải lúc nào lớp trưởng cũng có thể nhìn thấy tất cả.

không phải lúc nào anh cũng ở đó để chắn gió che mưa cho em, và cũng không phải ai sợ một người rồi sẽ tự khắc thay đổi.

bắt nạt chỉ thay đổi hình thức.

không còn những cú xô đẩy lộ liễu, hay nước bẩn trong hộp cơm nữa.

thay vào đó là những trò tinh vi hơn.

keonho thường xuyên không tìm thấy thuốc của mình, dù rõ ràng em đã bỏ vào ngăn bàn. vở bài tập bị xé mất vài trang giữa. tai nghe bị đổ nước, hỏng hẳn.

em không nói với ai, chỉ lặng lẽ thay mới, viết lại, học lại… và cười như chẳng có gì quan trọng.

thầy cô không để ý.
bạn học thì không quan tâm.

chỉ có martin – dường như biết hết mọi chuyện, nhưng không nói ra.

mỗi lần ánh mắt anh liếc sang phía bàn bên, đều thấy keonho đang quàng chiếc khăn xanh baby do mình tặng, ngồi co ro giữa lớp học ồn ào, bé xíu mà kiên cường.

và thế là, thay vì ngăn cản mọi thứ, martin bắt đầu xuất hiện… ở nhiều nơi hơn.

anh đứng cuối hành lang, tựa người vào tường đúng lúc có ai đó định thả giấy bẩn vào cặp của keonho, người đó lập tức giấu tờ giấy đi rồi quay lưng bỏ chạy.

anh đi ngang qua sân trường, giả vờ gọi điện thoại, khi thấy nhóm học sinh lớp trên lượn quanh hành lang chỗ keonho đang ngồi học thêm buổi chiều.

anh xuất hiện sau cánh cửa thư viện, rút tờ giấy nặc danh trong ngăn sách mà em sắp lấy, xé nó trước khi keonho kịp nhìn thấy nội dung.

keonho không hề hay biết.

cho đến ngày thứ bảy sau vụ hành lang mưa hôm đó, em bị sốt.

sáng hôm ấy, thời tiết đột ngột trở lạnh.

keonho đến lớp muộn hơn thường lệ, bước vào với đôi mắt đỏ hoe và sống mũi ửng hồng.

mỗi bước đi đều loạng choạng như thể có thể ngã bất cứ lúc nào. dù mặc áo ấm và quàng khăn kỹ, cả người em vẫn run lên từng chút.

martin đã ngồi sẵn, mắt hướng lên bảng, nhưng tay thì đan lại trên bàn.
khi thấy dáng người nhỏ bé lách qua dãy bàn, anh khẽ nghiêng mặt. trái tim khựng lại một nhịp khi nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt và ánh mắt mệt mỏi của em.

keonho ngồi xuống, không chào, không nói gì, chỉ gục đầu lên cánh tay, thở khẽ từng nhịp.

đầu nặng trĩu, tim đập nhanh, cổ họng khô khốc.

“keonho.”

giọng nói ấy vang lên ngay bên cạnh.

em khẽ giật mình, ngẩng lên nhìn. đây là lần đầu martin gọi tên em.

“...dạ?” – keonho đáp lại, giọng khàn, mắt hơi mờ đi vì sốt.

“cậu đang sốt.” – martin đặt tay lên trán em.

“nóng lắm.”

“không sao... tớ uống thuốc rồi...” – keonho cố nói, nhưng giọng yếu ớt.

martin không nói thêm. anh đứng dậy, cúi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ đang run nhẹ.

“đi theo tôi.”

“...nhưng... còn lớp học...”

“không quan trọng.”

cả lớp quay lại nhìn. những ánh mắt tò mò, xì xầm vang lên khẽ khàng. nhưng không ai dám cản.

martin vẫn nắm tay em, kéo ra khỏi lớp.
bàn tay anh ấm, to và chắc chắn, bao trọn tay bé lạnh ngắt của em.

anh đưa keonho về ký túc xá.

phòng em nằm ở tầng ba, góc trong cùng của dãy, hơi tối và rất yên tĩnh. martin chưa từng đến đây, nhưng anh đi đúng đường như thể đã quen thuộc từ lâu.

đến nơi, anh mở cửa, đỡ em ngồi xuống giường, kéo chăn, rồi đi lấy khăn ấm đắp lên trán.

keonho nhìn martin qua hàng mi ướt.
em không hiểu vì sao người ấy lại làm vậy. không hiểu vì sao khi thấy martin ngồi cạnh, khẽ vén tóc em sang một bên, đôi mắt lại cay xè.

“tôi biết... cậu không bao giờ nói gì với ai.” – martin nói khẽ.

“tớ không muốn phiền ai...”

keonho đáp, giọng nghèn nghẹn.

“vậy phiền tôi đi.”

keonho ngẩng lên, mắt mở to.

“tại sao..?”

martin mỉm cười rất nhẹ.

“vì nếu có người muốn làm cậu tổn thương, thì cũng phải có người bảo vệ cậu chứ.”

câu nói đơn giản ấy như viên kẹo tan giữa lòng đông giá.

keonho siết chăn, khẽ nghiêng người, tựa đầu vào vai anh. lần đầu tiên, em dám để bản thân yếu đuối, dám tin rằng thế giới này vẫn còn ai đó dịu dàng với mình.

sau khi em thiếp đi, martin vẫn ngồi bên cạnh. anh rút từ túi áo ra một tờ giấy bị vò, mở ra rồi xé vụn.

dòng chữ nguệch ngoạc “loại bệnh hoạn như mày nên biến khỏi đây” tan biến theo từng mảnh nhỏ.

đến chiều, khi keonho tỉnh dậy, thấy trên bàn có một cốc cacao nóng, khăn mới khô ráo, và martin vẫn ngồi đó tay chống cằm, mắt khép hờ, ngủ gục bên thành giường.

ánh nắng cuối ngày hắt lên vai anh, ấm áp và yên bình.

keonho đưa tay chạm nhẹ lên tay anh, khẽ thì thầm.

“cảm ơn.”

em chưa từng nghĩ, một người trầm lặng như thế lại có thể ấm đến vậy.

tối hôm đó, nhóm học sinh từng lén giấu thuốc của keonho bị gọi lên văn phòng. không ai biết ai đã gửi video. chỉ biết rằng hiệu trưởng nhận được từ một “tài khoản ẩn danh”.

sáng hôm sau, keonho quay lại lớp, mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt đã trong hơn. em đi về phía bàn cuối, đặt một hộp cơm nhỏ lên bàn bên cạnh.

“tớ làm cho cậu.”

martin nhìn em, mở hộp ra. kẹo dâu, sandwich, nước ép táo. ba món duy nhất em có thể chuẩn bị mà không mệt.

“cậu có thích sandwich không?” – keonho hỏi nhỏ, mắt ánh lên chút chờ đợi.

martin nhìn em, khẽ cúi xuống.

“cậu hỏi nhiều quá đấy.”

“ơ...”

“nhưng... tôi thích.”

hộp cơm hôm ấy được ăn sạch. trái tim của ai đó... cũng được lấp đầy đến mức chẳng còn chỗ trống.

cuối buổi học, cả lớp nghe tin nhóm “bắt nạt học sinh yếu” bị đình chỉ một tuần.

giờ ra về keonho bất ngờ thấy một người con trai cao ráo, khoác hờ blazer, tay cầm chiếc ô đứng đợi trước cửa lớp.

.. đó là martin, người 15 phút trước vừa ra khỏi lớp vì được thầy gọi, bây giờ lại xuất hiện trước mặt em cùng một chiếc ô.

“đi thôi.”

“đi đâu?” – em ngẩng đầu, có vẻ hơi ngạc nhiên.

“đưa cậu về.”

“tớ tự về được mà…”

“tôi biết.” – anh đáp, khoé miệng hơi cong lên.

“tôi không muốn cậu phải đi một mình, được chứ?”

keonho khựng lại vài giây, rồi khẽ gật đầu.

chiều hôm ấy, hành lang ký túc vắng người, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên. martin che ô cho cả hai, tay đang cầm balo cho em, mặc dù em đã khăng khăng từ chối vì muốn tự mình đeo.

khi đến cửa phòng, anh mở cửa giúp rồi dừng lại trước bậc thềm.

“vào đi, nghỉ sớm đi nhé.”

keonho nhìn anh, hàng mi còn đọng vài giọt nước mưa.

“cảm ơn cậu… vì hôm nay.”

martin im lặng một lúc, rồi đưa tay siết nhẹ lại khăn quàng cổ của em.

“không có gì.”

“ừm…” – keonho khẽ đáp, giọng bé xíu.

một cơn gió thoảng qua, mùi mưa hòa cùng mùi bạc hà còn vương trên tay áo anh.

martin khẽ mỉm cười.

“ngủ ngon, keonho.”

“ngủ ngon, martin.”

anh quay đi, bước chậm qua dãy hành lang dài, bóng lưng cao ráo hòa dần vào ánh đèn vàng.

còn trong phòng nhỏ, keonho vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn theo dáng người ấy cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.

ngoài kia, trời vẫn mưa, nhưng trong lòng em đã yên ấm hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro