05
thời gian trôi nhanh.
trường trung học cheondong bắt đầu bước vào mùa đông thật sự.
tuyết rơi từ sớm, phủ lên sân trường một lớp trắng mỏng tang. lạnh, nhưng không quá buốt. hôm nay, các lớp chỉ học nửa buổi rồi được cho về sớm.
tiếng loa phát thanh vang lên thông báo, học sinh bắt đầu thu dọn đồ đạc, sân trường rộn ràng tiếng bước chân, tiếng nói cười và những lời xuýt xoa vì cái lạnh bất ngờ.
ở một góc sân trường, nép sau cánh cửa lớp sẫm màu, ahn keonho khoác chiếc áo len xanh biển. chiếc khăn quàng cổ xanh baby – món quà martin tặng – vẫn nằm ngay ngắn trên vai em, như món đồ không thể thiếu.
một nhóm học sinh khối trên đi ngang qua, liếc nhìn rồi thì thầm điều gì đó. em nghe không rõ, cũng chẳng bận tâm. ánh mắt vẫn hướng ra sân trường, nơi những bông tuyết đang rơi từng chập, trắng muốt và lặng lẽ.
“tuyết kìa... lạnh ghê.”
mũi em đỏ lên vì gió. bàn tay cọ nhẹ vào nhau rồi siết quai cặp, bắt đầu từng bước chậm rãi đi về ký túc xá.
mỗi bước chân in xuống nền tuyết, phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.
hôm nay anh không về cùng. cô giáo đã nói, martin xin nghỉ vài hôm vì có việc gia đình.
nhớ anh quá.
ting —
âm thanh tin nhắn vang lên giữa khoảng sân vắng.
9:53
@martin.park
hôm nay lạnh, đừng quên mang khăn
anh có để kẹo em thích trên bàn
mai gặp, nhớ em nhiều
keonho khẽ cười, ngón tay bấm “tim” tin nhắn. trái tim vốn đang lạnh cũng dần ấm lên.
cái người lúc nào cũng lạnh lùng này... cũng biết ngọt ghê.
em cầm chặt điện thoại, xoè tay đón lấy những bông tuyết trắng rơi xuống. bước chân hân hoan cả đoạn đường dài trở về nơi gọi là “ổ ấm áp”.
về đến phòng ký túc, má em vẫn ửng đỏ vì lạnh. cửa phòng khép hờ. em đẩy nhẹ, mùi kẹo ngọt phảng phất trong không khí.
trên bàn học là một túi giấy trắng nhỏ xíu. em bước lại, đặt cặp xuống, mở túi ra.
bên trong là đúng loại kẹo em thích, được gói gọn trong tờ khăn giấy, kèm theo một mảnh giấy nhỏ.
“ngoan ăn kẹo, nhớ anh. mai gặp lại.”
nét chữ quen thuộc, hơi nghiêng nghiêng. keonho bật cười, tim như nở hoa giữa trời tuyết. em ngoan ngoãn trải qua cả ngày dài trong căn phòng nhỏ, tối đến em quàng khăn lại cho gọn, nhét tay vào túi áo rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
gió lạnh ập đến, mang theo mùi tuyết mới, mùi lá khô, và chút hương đất ẩm len vào hơi thở.
em lững thững đi đến công viên gần trường, tay cầm túi bánh nóng hổi vừa mua được trên đường. mùi bơ và đường hòa trong hơi lạnh, khiến má em đỏ hơn, mắt khẽ híp lại vì dễ chịu.
băng ghế gỗ phủ tuyết mỏng nằm dưới tán cây. em phủi lớp tuyết trên mặt ghế, rồi ngồi nép lại một góc.
công viên mùa này vắng lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua cành cây khô và tiếng tuyết vỡ nhẹ dưới bước chân ai đó đi ngang xa xa.
em mở túi bánh, cắn thử một miếng nhỏ.
“ngon ghê.”
vừa mềm, vừa ngọt, vừa đủ ấm để xoa dịu buổi chiều lạnh.
em đưa mũi giày vẽ một vòng tròn nhỏ trên nền tuyết.
meo.
một chú mèo lông vàng đi tới, dụi đầu vào chân em như đã quen từ lâu. đây là chú mèo hoang em thường thấy đi dạo trong công viên, nhưng chưa bao giờ lại gần được như hôm nay.
keonho cúi xuống, khẽ cười.
“lạnh hả?”
mèo không đáp, chỉ kêu khẽ một tiếng như đồng tình. em xé một góc bánh nhỏ, đặt xuống trước mặt nó.
nó ngửi ngửi rồi chậm rãi ăn, trông ngoan đến lạ.
“ngoan quá.” – em mỉm cười, khẽ xoa đầu nó.
tuyết lại bắt đầu rơi, bông đầu tiên rơi xuống tóc em, tan ngay trên lọn tóc đen.
“tuyết lại rơi rồi... em sẽ không bị lạnh, đúng không?”
em bế chú mèo lên, ôm nhẹ vào lòng.
“ôm cho ấm một chút thôi, ký túc xá của anh không cho nuôi mèo đâu.”
lời vừa dứt, có bóng ai đó phủ lên người em. tuyết không còn rơi trên má nữa.
keonho ngẩng lên, đôi mắt mở to.
“martin...”
“hửm? không thấy em ở ký túc xá, anh đi tìm. ai ngờ em ngồi đây... với mèo.”
“hì, chán quá nên em ra dạo chút.”
“đứng lên nào. tuyết đang rơi mà không mang ô, em muốn bị cảm à?”
“em không biết tuyết sẽ rơi... xin lỗi.”
martin khẽ cười, lắc đầu.
“em không sai, đừng xin lỗi.”
anh xoa nhẹ đầu em, ánh mắt dịu lại. rồi anh giơ tay ra. ánh đèn vàng công viên hắt xuống, phủ thứ sáng ấm áp lên hai người. tuyết vẫn rơi, mỏng nhẹ.
bàn tay nhỏ bé của em đặt vào tay anh, được bao trọn. nhiệt độ nơi lòng ngực cũng dần ấm lên.
“em tưởng mai mới gặp anh...”
“anh cũng vậy... nhưng nhớ em quá, không đợi được.”
martin khẽ nghiêng người, ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt nâu. mũi keonho đỏ vì lạnh, còn má hồng vì ngượng.
anh cúi thấp xuống, khẽ thơm lên má em.
một cái chạm dịu dàng, nhẹ như bông tuyết vừa tan.
tim em khẽ rung lên.
“anh... lại thơm em nữa.”
martin cười, giọng anh trầm và ấm.
“anh yêu em. dũng cảm để anh yêu em, nhé?”
keonho cười, rúc đầu vào vai anh.
“vâng... em cũng yêu anh.”
mùa đông năm ấy, thành phố lớn mất đi hai người cô đơn. chỉ còn lại hai trái tim nhỏ, cùng hoà chung nhịp đập.
cảm ơn anh vì đã bảo vệ và yêu em,
cảm ơn em vì đã dũng cảm yêu anh.
cảm ơn em lần nữa vì mỗi ngày, em đều khiến trái tim anh rung lên thêm một chút.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro