01. Tết, kéo xì dách chứ ai kéo deadline
Năm hai đại học trong thời Covid của Lý Đông Hách có thể được tóm tắt ngắn gọn với ý nghĩa như sau: Chẳng biết thế nào mà mình qua được năm nhất.
Vật vã để thi lên Đại Học với con điểm cũng đô con nhưng lại rớt nguyện vọng một vì ngôi trường mơ ước lấy điểm sàn cao quá, sàng qua sàng lại thì phải vào nguyện vọng hai, Lý Đông Hách cắp nách một tinh thần hăng hái chuẩn bị làm quen với môi trường mới, bạn bè mới, những cá tính mới và cũng chấp nhận buông bỏ cái tuổi trẻ trâu để đến với tuổi trưởng thành. Nếu người ta mang chấp niệm với tình đầu năm mười bảy tuổi bẻ gãy sừng trâu, với bảng đen phấn trắng, với những ngày luyện đề sụp cả mí mắt để vươn tới ước mơ, với những buổi học thầy cô mỉm cười đầy răn đe khi điểm số dưới trung bình, thì Đông Hách chỉ chấp niệm với sự trẻ trâu của mình.
Xin đừng coi thường nét đẹp huyền bí và ẩn dật của hai tiếng "trẻ trâu" đầy ngốc nghếch chưa trải đủ việc đời. Đôi khi chính nhờ sự trẻ trâu ấy mà Đông Hách dám nghĩ dám làm, dám nói dám hẹn ê bạn ơi tối nay 7h ở công viên gần trường không gặp nhau không về rồi chạy trối chết vì quân số bên kia đông hơn mình, dám đứng lên bật nhau với nhỏ lớp trưởng xong bị nó ghim vào sổ ghi chép, để rồi mỗi thứ hai lại nghe bài tế với quá trời là tội danh như ăn vụng trong lớp, lén cày MV cho idol trong giờ học, làm bài tập toán trong tiết ngữ văn và học ngữ văn trong tiết thể dục, còn nhiều tội trạng khác mà đứng chờ người nơi ấy đến mòn kiếp cũng không kể hết được. Và cũng xin đừng nhận định ấy là hư hỏng gì, ấy chỉ là những nét chấm phá điểm xuyết đầy màu mè cho những năm tháng cấp ba cuối cùng trước khi bước vào ngưỡng của Đại Học mà thôi. Đông Hách chưa từng đánh nhau nhưng cãi nhau với người khác thì rồi, và rằng đó thật sự là một vấn đề to tát nếu bạn hiểu ra cái chân lý chói chang của sự "bạn đụng otp mình thì mình gãi bạn thôi".
Mà này quay lại với câu chuyện năm hai mà phải học onl trong sự ngậm đắng nuốt cay, tại thời thế bắt buộc quân tử giữ nguyên tư thế nằm dài trên giường chứ chuyện xui rủi đâu ai muốn đâu, thì Lý Đông Hách phải hoàn thành bài thi cuối kì trước lúc lên đường. Không phải lên đường thỉnh kinh mà là vào sòng kéo con xì dách cùng chúng bạn.
"Thầy báo lịch từ lâu rồi, các em đừng xin dời ngày thi nữa."
Ôi con sông mang theo sự rối bời của lứa tuổi hẳn là còn non nớt trước cái thông báo sét đánh ngang cột sống genZ của thầy. Nếu ví sự trẻ trâu là phần tử đột biến trong cuộc đời Lý Đông Hách, thì cái việc nhận ra rằng cả đám chỉ có một tuần để chạy deadline cho bài thi cuối kì cũng không khác gì sự đột biến lớn lao trong vòng đời sinh viên của một chàng trai trẻ.
"Tao đã bảo vào họp là họp chứ không phải ngồi mỉa nhau."
Sự thật là, không phải cả đám để dồn deadline tới tận một tuần trước thi mới làm. Mà mặc dù đã chuẩn bị lên lịch họp từ trước, nhưng tạo một ý tưởng hoàn toàn mới cho kế hoạch quảng cáo trong vòng sáu tháng là việc hết sức khó khăn, không phải cứ hắt xì cái là ra được bảng kế hoạch đó. Mấy cuộc họp hẹn đi hẹn lại, hẹn tới hẹn lui, hẹn từ Đồng Nai lên Đồng Tháp, hẹn từ Bắc vô Nam nối miền nắm tay nhưng cũng không có ích gì. Số thời gian tiêu tốn cho những cái nết vào thấy nhau là nói quên trời quên đất, nói nhảm nói điên, khịa vượt sông Sài Gòn, mỉa qua cả mùa đông lạnh rúng động của Hà Nội thì dĩ nhiên, bảng kế hoạch sáu tháng chưa có cơ hội trở thành vơ-đét.
"Chọn giùm cái doanh nghiệp để làm bài đi."
Lý Đông Hách - không phải nhóm trưởng nhưng phải là nhóm trưởng, quậy đục nước trong cái nhóm chat thì thầm mùa xuân mỗi khi nhắc đến chuyện học hành. Bình thường thì rôm rả như tám chục cái chợ gom làm một, tới lúc mắc công chiện thì đứa nào đứa đấy sủi vô cánh gà nằm dang tay phó mặc cho đời. Rồi thời gian thấm thoát thoi đưa, từ bốn tuần trước hạn thi cuối kì co rút như cơn đau bao tử thành một tuần duy nhất. Chữ chưa có, ý tưởng chưa hình thành, phân công chưa tới thời, mà nếu cứ để yên thì cả đám xác định là đóng tiền học lại môn này. Lý Đông Hách thấy vậy là không ổn, cậu nhắn vào nhóm chat hẹn một khung giờ hoàng đạo hợp mệnh để bắt đầu vào việc, cả đám sống trái múi giờ nhau như mỗi đứa ở một quốc gia khác. Giờ này đứa này bận thì đứa kia rảnh, giờ khác đứa kia bận thì đứa này chẳng có chuyện gì làm. Sóng gió ập đến như cách gần hai mươi tuổi đầu mà Hách chưa có nổi một mảnh tình vắt vai, trong khi đã có hơn mười chín cái mùa hạ vắt nửa mình sang thu, trong khi chúng bạn chúng bè bồ bịch mà danh sách đủ làm cái thảm đỏ đi nhận giải cuối năm của các siêu thần tượng, Đông Hách quyết định họp vào giờ có đông đủ thành viên nhất. Những đứa khác, có hay không cũng không quan trọng. Vì quan trọng là important.
"Nè tao bảo, lấy lại GrabFood à?"
"Đứa nào nhắc GrabFood vậy?"
La Tại Dân rùng mình khi nghe hai tiếng "GrabFood" đầy thân thương vang lên bên tai. Kì diệu thay, dù mạng mẽo như cái gì đó trệch dưới mương, dù bạn bè nói tiếng được tiếng mất hay dù vtp giao hàng mà làm hàng lạc bốn miền đất nước, hai chữ "GrabFood" vẫn tới tai cậu một cách tròn trịa như thế.
"Tao nhắc." Lý Đế Nỗ giơ tay trước màn hình máy tính. "Tao nhớ thầy bắt làm kế hoạch cho doanh nghiệp mình đã chọn giữa kì."
Nhớ lại bài giữa kì suôn sẻ nhưng giờ bài cuối kì thì không. La Tại Dân ngán ngẩm không trông về quê mẹ ruột đau chín chiều mà trông vào file gợi ý làm bài của thầy mới gửi hồi trưa, hơn hai mươi mấy trang word còn nhiều hơn số tuổi của cậu, Tại Dân nghiến qua kẽ răng.
"Hồi giữa kì đứa nào gợi ý GrabFood thì book tao cái lịch hẹn ra Phạm Văn Đồng battle coi?"
"Mắc gì ra Phạm Văn Đông vậy cha?" Lý Đông Hách nhíu mày. "Đường vào tim em thôi băng giá chứ đường Phạm Văn Đồng toàn xe với xe, mày lựa được chỗ nào để battle vậy?"
"Mày dở rồi." Tại Dân phất tay. "Nhỡ cái đứa đề xuất làm GrabFood hiền thì tao dẫn nó đi chỗ khác, chứ gặp mấy đứa như Nhân Tuấn thì tao rồ ga chạy trước chứ ngu gì ở lại?"
"Ờ." Hoàng Nhân Tuấn chép miệng. "Chúc mừng mày, tao đề xuất đó."
La Tại Dân cười mỉm chi. "Tao biết cuộc đời đâu có dễ dàng vậy đâu."
Lý Đông Hách cười khỉnh.
"Ê tao tốn hết mười phút cuộc đời chỉ để chờ mày tìm ra người ấy là ai thôi đó Dân?"
Lý Đế Nỗ bồi thêm. "Mày chuẩn bị tốn thêm mười phút cuộc sống để nghe Chung Thần Lạc mỉa cái nết của Phác Chí Thành nè."
"Ủa mắc gì mỉa em?" Phác Chí Thành đang nhai bim bim thì bật mic hỏi. "Nãy giờ tôi lặng thinh với đời mà? Thuần khiết thơ ngây có làm gì ai đâu?"
"Vô đây họp bài cuối kì mà mày đòi lặng thinh xong tắt mic hả?" Chung Thần Lạc on the mic không chần chừ nhiều. "Bỏ bịch bánh bim bim xuống liền nha."
Phác Chí Thành chớp mắt nhìn màn hình một hồi, rồi không biết suy tính gì trong đầu mà lại giơ bịch bánh về phía Thần Lạc.
"Ăn khum?"
Thần Lạc gật đầu nhẹ tênh.
"Ăn."
"Ừ tự mua đi."
Lý Đế Nỗ hô lên.
"Chọc chửi liền."
"Riết chắc tới mười hai giờ đêm tao cũng chưa đi tắm được quá?"
Đông Hách thở than. Làm bài với bạn bè thì vui, ít ra thì cả đám đều có uy tín. Giao việc là hoàn thành rốp rẻn được ngay, chỉ có điều sáp lại thì lắm lời quá. Chưa kể giờ cũng sắp Tết, giao thừa dí đến chân như deadline rồi mà công việc chưa đâu vào đâu. Hồi năm nhất thời điểm này là cầm bộ bài ra đặt được mấy cửa, cào bài thì ăn tất, được ăn cả ngã mất tiền. Còn không thì xì dách, rút bài mà đau tim như thiêu thân lao vào lửa. Hoặc nghe Thần Lạc hứa hẹn chỉ cho chơi phỏm mà đến mùa quýt năm nao vẫn chưa thấy nó mở lớp, đủ việc còn chờ đợi thế mà lại vướng ngay một bài thi cuối kì nằm ngang ngược chắn đường. Đông Hách buồn ghê, nhưng mà không biết rượu bia nên lấy lon bò cụng ra uống rồi chạy deadline chứ không sức đâu mà thức chửi chúng bạn nữa.
"Anh Hưởng vừa nhắn tao chắc tầm nửa tiếng nữa ảnh on top."
Đế Nỗ nhắn gửi một thông báo đầy tình cảm khi cả đám lại im ru vì mãi chưa nghĩ ra được gì mới mẻ. Phác Chí Thành hay than vãn rằng đang tuổi ăn tuổi lớn mà bắt làm cái kế hoạch quảng cáo sáu tháng, bởi vốn thằng bé nhỏ hơn cả bọn một tuổi. Học sớm nên gia nhập với đường đua giai đoạn giao thoa giữa trường đời và trường trung học phổ thông trước, Chung Thần Lạc cũng thế. Hai đứa từng gặp nhau vào mấy năm còn bé tẹo, trường mẫu giáo của hai đứa tổ chức đi Đầm Sen. Lạc với Thành học khác lớp nhưng vô tình va vào nhau trên một dòng sông lười. Chuyện kể rằng Thành quyết định xuống phao đẩy cho Lạc bơi theo dòng sông lười đó. Mấy phút sau thì phao lật, Lạc cũng lật theo phao. Từ đó ta rút ra bài học không nên để một đứa lạ mặt nào đó đẩy phao cho mình, Chung Thần Lạc chưa kịp xin in-tư thì Phác Chí Thành đã hoà vào dòng người tấp nập mà cụ thể là đám trẻ con nhốn nháo lớp nó. Thần Lạc mang mối thù thả trôi lại dòng sông lười, nhiều năm sau khi Đầm Sen không còn nữa, mối thù quay lại với Thần Lạc khi nó nhận ra à vậy chính mày là đứa đã làm lật phao tao năm ấy.
"Mình xốc nổi thôi bạn ơi, giờ mình trưởng thành rồi." Phác Chí Thành biện minh khi cả hai có cuộc hội ngộ thế kỉ, Lý Đông Hách vỗ tay. "Câu chuyện ý nghĩa lắm, mong hai mày đừng kể lại nữa."
"Ê chuyện tụi nó mà tao thuộc còn hơn bảng cửu chương." La Tại Dân gãi chân mày. "Cứ vài tuần là lại giao chiến như không chiến thì ăn không ngon ngủ không yên vậy."
"Yêu thì yêu không yêu thì yều yêu yêu yếu yêu." Lý Đế Nỗ đột nhiên hát. "Còn thương thì nói một lời để thôi chờ mong."
"Còn muốn qua môn thì nói một lời chứ không chắc tao xách xe qua kiếm từng thằng." Đông-đã-quá-mệt-mỏi-Hách nói. "Trời đất cơi hơn một tiếng của tao rồi, tao còn chưa ăn tối."
"Ăn đi ba." Hoàng Nhân Tuấn khuyên nhủ bạn mình đầy thật trân. "Ăn đi, sẵn ship giùm qua nhà hai cái đùi gà sốt chua cay."
"Quá trời là ăn." Phác Chí Thành ngứa đòn. Chung Thần Lạc đốc thúc Hoàng Nhân Tuấn. "Phi con mã sang kiếm nó đi anh, nó láo quá rồi."
"Để tao đòi cái đùi gà sốt chua cay đã."
Lý Đông Hách nhướn mày trừng mắt, La Tại Dân bắt ngay lấy thời cơ.
"Bước ra Phạm Văn Đồng liền."
"Mày thích lắm." Lý Đế Nỗ châm vào. "Cái hồi tụi nó tới đường Trường Chinh là mày tới công chiện nha."
Ừ thì ai chả biết, nhà La Tại Dân ở đâu đó trên đường Trường Chinh.
"Sang tầm sáu bảy giờ tối giùm em." Tại Dân khịt mũi. "Sang sớm quá là em không có nhà."
Thần Lạc bóc trần.
"Trường Chinh mà đi tầm giờ đó là đến Trường Sơn luôn quá. Con đường đăng quang với danh hiệu không kẹt xe đời không nể."
"Hi friends." Anh Hưởng - người anh kiêm nhóm trưởng học trễ một năm vì hết năm nhất mới nhận ra mình chọn sai ngành đã tham gia vào cuộc gọi. "Bàn đến đâu rồi?"
Đông Hách báo cáo tình hình.
"Bài thì chưa bàn tới nhưng mà em thấy tụi nó xuống tới mũi Cà Mau rồi."
"Nghe nói Cà Mau xa lắm." La Tại Dân chép miệng.
Lý Đễ Nỗ nói một câu không liên quan.
"Ê Cà Mau xa chứ tao thấy nhà mày gần."
Phác Chí Thành cảm thán.
"Rồi nói như nói luôn."
"Anh thấy được chỗ nào liên quan đến bài thi cuối kì chưa?"
Nếu Đông Hách muốn biết, thì Minh Hưởng cũng sẵn sàng trả lời.
"Anh thấy mày sắp quăng bom đến nhà tụi nó tới nơi."
"Chuẩn quá anh." Đông Hách búng tay. "Em giao lại đội hình này cho anh, GrabFood cũng phải chào thua với mấy đứa này."
"Từ từ rồi xong, không gì phải vội."
Minh Hưởng trấn an, Đông Hách hỏi ngược.
"Anh chắc chưa?"
Ba giây tử thần trôi qua, Minh Hưởng vội vàng hô hào.
"Ê họp họp mấy đứa ơi."
"Trời bàn tay này." Phác Chí Thành nắm lấy cổ tay mình, nó giơ bàn tay lên trước mặt. Lời còn chưa kịp hoàn thành, Chung Thần Lạc đã nhanh nhảu điền vào chỗ trống. "Làm nên tất cả?"
"Không bạn." Chí Thành nói. "Tay tôi không có làm nên tất cả được bạn ơi, tay tôi giờ chỉ muốn kéo xì dách chứ nào muốn kéo deadline?"
Hoàng Nhân Tuấn lặng lẽ nhắn vào nhóm chat.
"Same."
La Tại Dân nhắn ngay sau.
"+1."
Lý Đế Nỗ cũng tham gia vào.
"+2."
Lý Đông Hách không nhiều lời nữa.
"+3."
Lý Minh Hưởng kéo trả lời cho tin nhắn của Lý Đông Hách.
"Ủa em?"
Phác Chí Thành lại bày đầu.
"Ủa anh?"
Chung Thần Lạc hỗ trợ ngay tiếp theo.
"Ủa anh?"
Vẫn là Hoàng Nhân Tuấn.
"Ủa bạn?"
La Tại Dân:
"Ủa mày?"
Không thấy Lý Đế Nỗ chạy nốt cho đủ chỉ tiêu, La Tại Dân tag bạn.
"@Lý Đế Nỗ rồi mày đâu?"
Hai phút sau tin nhắn đó, Lý Đế Nỗ mới nhắn vào.
"Tự dưng cái áo tao me nó giảm giá, đợi tí để bỏ nốt vào giỏ hàng đã."
Lý Đông Hách hỏi:
"Giảm giá sao không mua?"
"Ai rảnh." Đế Nỗ phát ngôn câu tỉnh bơ. "Bỏ vào giỏ để năm sau mua, giờ chưa phải lúc. Thế giới của tao vận hành theo châm ngôn đúng đồ đúng thời điểm."
Tại Dân: Trans ra một cách gãy gọn là không có tiền
Hoàng Nhân Tuấn: Tủi cho bạn tôi
Minh Hưởng: Tủi cho em tôi
Đông Hách: Tủi cho em anh Hưởng
Thần Lạc: Ủa mắc gì không tủi cho bạn Nhân Tuấn mà tủi cho em Minh Hưởng zãy?
Lý Đế Nỗ: Lên báo liền
Đông Hách: không thấy tin nhắn Nhân Tuấn ạ
Tại Dân: Dạ cho em tham khảo ý kiến là bạn này bản nói dối thật trân hay nói thật giả trân ạ?
Minh Hưởng: Thôi đừng trêu bạn nữa mấy đứa = ))))))
Thần Lạc: Ông thích bỏ mẹ chứ gì?
Nhân Tuấn: Cho em một vé ship
Tại Dân: Của em 300k
Nhân Tuấn: Mắc z tr?
Chí Thành: Cười cho anh tôi
Thần Lạc: ?
Đông Hách: ?
Tại Dân: ?
Đế Nỗ: ?
Nhân Tuấn: ?
Minh Hưởng đã gửi một video clip về "Nếu genZ làm giáo viên".
Minh Hưởng đã gỡ tin nhắn.
Minh Hưởng: ?
Đông Hách: Quá là phá streak rồi
Chí Thành: Mạng sập mấy ba ơi tin nhắn gửi từ tám kiếp trước đến giờ nó mới sang
Thần Lạc: Đề nghị mày tiết kiệm tiền ăn bim bim để thay ngay cái wife mới
Minh Hưởng: *Wifi?
Thần Lạc: j dãy sao bắt chính tả dãy?
Đông Hách: Nó thích wife đó anh ơi
Thần Lạc: j dãy sao giành thoại dãy?
Tại Dân: Ê đứa nào quản trị viên kick nó ra giùm đi?
Đế Nỗ: Uhm
Hoàng Nhân Tuấn: Kick nốt thằng vừa uhm nữa
Đế Nỗ: ?
Chí Thành: Kick hết đê
Đông Hách đã trả lời tin nhắn của Chí Thành: Kick luôn thằng này
Minh Hưởng nhắc tới từng cái tên một trừ Chung Thần Lạc:
"Ê cho cái fact vui lắm."
Minh Hưởng: Chung Thần Lạc là quản vị viên nhóm này
Chung Thành Lạc: Ao trình chứ ai còn ao cá ao làng nữa
"Ủa tính ra hai tiếng rồi mà chưa bàn gì luôn?"
Lý Đông Hách là người đầu tiên tỉnh ngộ khỏi vòng xoáy tào lao.
"Rồi trôi qua ngày thứ hai tuyệt vời bằng cách trắng tay vậy đó hả?"
"Street." Chí Thành bóc thêm gói bim bim nữa. "Ai đó bank 5 tỷ để bớt street coi."
"Chừng nào hai bay bớt wife với street thì tính." Minh Hưởng hất cằm vào màn hình. "Là một thần dân cứng cựa của vương quốc tiểu luận, anh không cho phép hai mày wife và street."
"Chắc anh không tôi's nói's các's bạn's có's nghe's rõ's không?" Hoàng Nhân Tuấn phản biện. "Cho hỏi ai là người lần đầu nhắn vào nhóm với cú pháp "xin's chào's" vậy ạ?"
Tại Dân phất tay.
"Ông nào tên Hưởng á chứ không phải ảnh đâu."
Đế Nỗ phụ hoạ theo.
"Ừ ông nào họ Lý á chứ không phải ảnh đâu."
"Tính ra mày với tao họ Lý luôn?" Đông Hách ráo hoảnh nhìn Đế Nỗ.
Thần Lạc bật cười.
"Sao tự thụi mình vậy anh?"
Phác Chí Thành chán nản.
"Cái gì có thể lụi tàn chứ sự trẻ trâu là sự trường tồn bất biến."
"Ê cho gửi hòm thư góp ý là làm ơn trong quá trình làm bài đừng khơi gợi lên những cụm từ như xì dách, lô tô, bài cào đồ nha ạ?" Lý Đông Hách giở giọng van nài. "Kích thích ý chí lập sòng lắm ạ."
Minh Hưởng gật đầu.
"Đồng ý ạ."
"Hoi hoi anh Đông Hách nói gì mà anh chả đồng ý?"
Phác Chí Thành xua tay, Lý Minh Hưởng co bàn tay thành hình dạng cây súng rồi chỉ vào màn hình.
"Tao nã mày nha."
"Ê nghỉ giải lao cho đi ăn tí." Đông Hách xoa bụng. "Tao đi ăn vô là phải bàn tới nha. Lề mề trì hoãn nữa là tao bắn hết đấy."
"Em nỡ bắn anh ư?" Lý Minh Hưởng mè nheo, cả đám còn lại rú lên vì cảm giác rùng rợn trào tới.
Lý Đông Hách cười lạnh lẽo.
"Xin lỗi chứ em bắn anh đầu tiên."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro