Hạ - Chương 28

Chương 28: Tém tém lại chút


"Nhưng em sợ lạnh. Mùa đông tới tay em sẽ bị lạnh."

Lý Đông Hách nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn một lúc.

Làm thế nào đây. Hình như Lý Đông Hách thích Lý Mark còn nhiều hơn Lý Mark quan tâm Lý Đông Hách. Lý Mark chỉ cần ngây ngốc nói vài câu, Lý Đông Hách đã mê muội giống như một con mèo, chỉ muốn phơi cái bụng mềm mại ra, nũng nịu muốn anh ôm vào lòng.

Không được. Thế này không được.

Lý Đông Hách cắn môi suy nghĩ.

Nhưng thực ra không nỡ lạnh nhạt với Lý Mark.

Cậu nhớ rằng bản thân Lý Mark cũng không mặc quần giữ nhiệt. Trước đây ngày nào Lý Mark cũng quần giữ nhiệt, quần giữ nhiệt, anh cũng đâu có mặc. Lý Mark nói Canada không mặc quần giữ nhiệt: "Nhưng em phải mặc, thể chất em không tốt, tay chân sẽ bị lạnh."

Nên Lý Đông Hách nói: "Vậy anh cũng mặc nhé."


Sau này Lý Hiểu Thiền đã ổn định cuộc sống cùng một người đàn ông kém bà hai tuổi. Lý Đông Hách cảm thấy rất tốt, chú ấy rất chiều mẹ. Khi mẹ hơn ba mươi tuổi lúc nào cũng bận kiếm tiền cho Lý Đông Hách đi học âm nhạc, học Olympic Toán, chưa từng dám mặc quần áo đẹp. Nhưng bố dượng giàu có sẽ mua cho bà những món đồ xa xỉ và những bộ quần áo đắt tiền, biến mẹ thành người phụ nữ tỏa sáng.

Mẹ thay đổi từ một người mẹ kiên cường thành thiếu nữ thích dựa dẫm, mẹ lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào khi gọi video với Lý Đông Hách. Bố dượng cũng đối xử tốt với Lý Đông Hách, thỉnh thoảng sẽ gửi lì xì rất dày cho Lý Đông Hách.

Cho nên rất tốt.

"Mẹ cũng không ngờ, nuôi con trai giờ cứ như nuôi con gái." Lý Hiểu Thiền cằn nhằn: "Con phải cẩn thận một chút, bảo vệ mình cho tốt."

Chắc hẳn trong mắt mẹ, con trai mình luôn quý giá nhất, tất cả gay ở Thượng Hải đều sẽ bị Lý Đông Hách mê hoặc đến điên đảo thần hồn.

Lý Đông Hách nói: "Con không hỗn loạn thế đâu."

Lý Đông Hách biết rằng mỗi lần Lý Đông Nghiên gọi mình đi xem mắt, cô sẽ báo cáo buổi hẹn hò với mẹ.

"Sao người lần trước không ổn?" Lý Hiểu Thiền không hài lòng, "Người làm tài chính ấy!"

Lý Đông Hách đối diện chỉ có thể nói: "Tính cách không phù hợp."

"Thế nào con mới thích." Lý Hiểu Thiền nói, "Con quan sát xem sao. Trong công ty con có người nào phù hợp không."

"Không thể hẹn hò ở nơi làm việc. Con mới 24 tuổi—"

Lý Hiểu Thiền hừ một tiếng, "24 tuổi thì làm sao? Năm lớp mười con còn yêu sớm sau lưng mẹ còn gì?"

Không biết phải nói gì.

"Dù sao mẹ thấy chắc chắn không có ai đẹp trai bằng thằng bé Canada đó đâu. Nhưng bây giờ không thể nhìn mặt, phải xem người ta có đối xử tốt với con không."

Lý Đông Hách chưa từng so sánh Lý Mark với những người khác, bởi vì ký ức luôn luôn tự cho thêm những hiệu ứng không công bằng.

"Con biết rồi." Lý Đông Hách nói, "Mẹ ơi, chắc con...chắc con sắp sửa hẹn hò rồi."

Lý Hiểu Thiền kinh ngạc "a" một tiếng.

Lý Đông Hách như chạm vào gai xương rồng, "Ừm."

"Với ai? Điều kiện thế nào?"

"Với anh Canada đó đó." Lý Đông Hách nghĩ một lúc "Chắc không kiếm được nhiều tiền bằng con đâu."


Bởi vì ngày nào cũng dán mắt vào máy tính nên Lý Đông Hách cận thị khá nặng. Trong bữa tiệc sinh nhật của Thần Lạc, mới đầu cậu không nhận ra Trịnh Tại Huyền.

"Anh ạ." Trịnh Tại Huyền ngồi gần trước mặt, Lý Đông Hách mới nhận ra, "Anh quen Thần Lạc ạ?"

"Bố mẹ có quen biết." Trịnh Tại Huyền chỉ vào bánh bao kem trứng trên tay Lý Đông Hách, "Cái gì đây?"

"Bánh bao nhân kem trứng. Ngon lắm."

Lý Đông Hách đứng cùng lãnh đạo phòng ăn bánh bao nhân kem trứng ở quầy đồ ăn nhẹ tự chọn.

Thực ra Trịnh Tại Huyền là bạn cùng trường với Lý Đông Hách, kỹ sư thâm niên sâu dày đã làm việc ba năm ở Google. "Nghe nói bên trên trả lương một năm ba chữ số để lôi về đấy." Đồng nghiệp nữ HR lén lút nói với Lý Đông Hách.

Thanh niên trẻ tuổi này lúc nào cũng bị các dì vây quanh hỏi đông hỏi tây.

Mẹ của Thần Lạc là người phụ nữ thích cười: "Doanh nghiệp công nghệ thông tin chắc bận rộn lắm nhỉ?"

"Không có ạ." Lý Đông Hách nhanh chóng nuốt miếng bánh cuối cùng, "Thần Lạc mới bận."

"Lạc Lạc hay nói—Bây giờ nó không cho cô gọi là Lạc Lạc nữa—nói con rất bận, không hẹn được con."

"Tiểu Lý có bạn gái chưa?" Một người dì khác hỏi.

Lý Đông Hách lắc đầu.

"Con gái bà vẫn còn độc thân phải không? Làm quen đi." Dì này dùng khuỷu tay huých huých dì kia.

"Thật ngại quá ạ." Lý Đông Hách xua tay, "Bình thường công việc của con rất bận, không quan tâm được người ta."

"Vậy tìm một người quan tâm con."

Lý Đông Hách không dám tự nhận mình là gay phá hỏng cuộc vui. Trong lúc bế tắc, Trịnh Tại Huyền mỉm cười giải vây, "Đông Hách cậu kiểm tra Wechat đi, hình như hệ thống có trục trặc."

Lý Đông Hách như nhận được đại xá, vội vàng rút điện thoại ra làm như rất khẩn cấp, "Công việc xảy ra chút vấn đề, cảm ơn các dì, con đi trước ạ."

Mẹ của Thần Lạc ở đằng sau nhắc nhở: "Thằng bé bận rộn thế, mấy bà còn trêu chọc người ta."


Lý Đông Hách đứng ngoài hội trường uống rượu. Shangri-La ở Phố Đông có sân thượng rất rộng, Lý Đông Hách đã thay nước cam trong ly đế cao bằng rượu vang đỏ. Lý Đông Hách nâng ly rượu màu đỏ óng ánh, so màu sắc với bầu trời đêm, đốm sáng màu đỏ giống như những chấm đỏ trên những chiếc máy bay khởi hành từ Phố Đông và Hồng Kiều. Sau khi từng tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, phong cảnh thành phố về đêm cũng chẳng còn đẹp nữa, trông như cỏ dại cần phải cắt bỏ.

Vang đỏ là rượu vang khô, uống vào không ngọt. Khi mới uống thì không cảm nhận được, nhưng độ chát của nho lên men rất đậm.

"Đông Hách?"

Quần áo luôn chỉnh tề, mặc một chiếc áo hoodie và quần thể thao đơn giản nhưng lại toát lên vẻ chói lóa thu hút người ta, là Lý Mark.

Lý Đông Hách mỉm cười với anh.

"Em mặc quần giữ nhiệt rồi." Lý Đông Hách nhỏ giọng nói, "Anh mặc chưa?"

Rõ ràng người uống rượu là Lý Đông Hách, nhưng mặt Lý Mark lại hơi ửng hồng.

Hiếm khi uống rượu, chưa bao giờ say. Uống xong sẽ muốn tâm sự, rượu vào lời ra, nói rất nhiều lời trong lòng, để cho người khác thấy tất thảy những bộn bề cuộc đời. Lý Đông Hách ghét chuyện này.

"Say rồi à?"

Lý Đông Hách lắc lắc ly rượu trước mắt anh, chất lỏng màu đỏ sóng sánh, tỏa sáng lấp lánh, "Vẫn còn nhiều mà."

"Đưa anh đi. Như vậy dễ say, đừng uống nhiều."

Đối mặt với Lý Mark rất tự nhiên sẽ sinh ra tâm lý nổi loạn. Lý Đông Hách ngửa cổ tu hết ly rượu trước cả khi bị anh ngăn lại.

Dường như uống xong có thể vứt bỏ tất cả, mọi việc diễn ra sau đây đều có thể đổ lỗi cho rượu say.

Lý Mark nhận lấy chiếc ly rỗng.

"Anh cũng mặc rồi."

"Sao cơ?"

Lý Mark nói: "Quần giữ nhiệt."

Lý Đông Hách cười khúc khích, "Ngốc quá."

"Khi nào không thoải mái thì nói với anh, anh đưa em đi nghỉ."

Lý Mark đứng thẳng tắp, nếu so với Lý Đông Hách đang khom lưng, trông anh rất giống đội trưởng đội bảo an.

"Người ban nãy đứng bên cạnh em, là bạn bè à?"

"Trịnh Tại Huyền." Lý Đông Hách bám vào lan can, "Sếp."

"Rất đẹp trai."

"Ừm." Lý Đông Hách quay đầu lại, nhìn Lý Mark với ánh mắt trêu ngươi.

"Có quan hệ rất tốt với em à?"

"Cũng tốt."

"Không phải có quy định..." Lý Mark nói, "Không phải Ngân hàng Công thương Trung Quốc quy định rồi à? Phải giữ khoảng cách giữa cấp trên và cấp dưới."

"Anh điên vừa thôi!" Lý Đông Hách mắng, "Anh tưởng ai cũng giống anh đấy!"

Lý Mark sợ Lý Đông Hách ngã nên đỡ lấy cậu, miễn cưỡng nói: "Giống anh cái gì được..."

Suy cho cùng Lý Đông Hách vẫn lý trí, không dám nói ra câu "giở trò lưu manh", cơ mà tức quá thành buồn cười, bèn hùa vào cùng anh: "Ngân hàng Công thương là doanh nghiệp nhà nước, quy định của doanh nghiệp nhà nước khác với bọn em."

"Đông Hách, bọn mình đừng thế này."

"Thế nào?" Hình như rượu sắp trào ngược, lục phủ ngũ tạng như bị đun sôi.

"Đừng uống rượu rồi mới cười với anh." Lý Mark giống một chú cún nhận lỗi, mí mắt hơi khép, môi mím chặt, "Anh xin lỗi."

"Em thấy hơi say say. Em muốn đi nghỉ." Thật sự có hơi say, dường như tứ chi không cử động được, có lẽ thực sự muốn được ôm.


Lý Đông Hách im lặng nghe Lý Mark hỏi Thần Lạc, trên tầng có phòng nào có thể nằm nghỉ không, sau đó anh cầm lấy thẻ phòng. Thần Lạc nói nói với Lý Mark, cố lên, nhờ cả vào anh.

Lý Đông Hách lườm khinh bỉ.

Bây giờ nên làm gì? Ý thức của Lý Đông Hách rất rõ ràng. Cũng không thể nói đã say hay chưa.

Lý Mark đưa cậu về phòng, ga lăng mở cửa.

Trong phòng có một chiếc giường lớn. Lý Đông Hách nhìn chiếc giường rồi lại nhìn Lý Mark.

"Em nằm nghỉ đi." Lý Mark bắt đầu bất an. "Anh xuống dưới."

"Bên ngoài rất lạnh. Anh ở đây đợi em đi tắm trước."

Lý Đông Hách biết đây là một câu rất mập mờ.

"Không được. Uống rượu xong không thể tắm ngay." Lý Mark nghiêm giọng, "Rất dễ bị sốc người."

Lý Đông Hách chửi một tiếng "Đm".

"Anh xin lỗi...."

"Lại xin lỗi...ngày nào anh cũng chỉ biết 'xin lỗi'—" Cứ nói bừa đi, dù sao cũng xem như say rượu đến phát điên, "Lý Mark, anh thật sự bị bệnh."

Lý Đông Hách khó chịu nhất lúc nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của Lý Mark, lúng túng chuyển hướng mắt rồi nói "xin lỗi". Ra cái vẻ đạo mạo, những trò hề hồi mẫu giáo của Lý Đông Hách được anh làm rất chân thành. Lý Đông Hách càng bực mình hơn, bởi vì vừa nhìn thấy đôi lông mày ngây thơ của anh, mọi lớp áo giáp đã chuẩn bị sẵn đều bị phá hủy tan tành.

"Đông Hách, em ngồi xuống trước đã, thế này ngã mất."

Đại não rỗng tuếch, cả người Lý Đông Hách được ôm đặt lên giường.

Không biết nước mắt đã rơi xuống từ khi nào.

Lý Đông Hách túm lấy cổ áo anh, hung dữ kéo đầu anh lại, lao vào gặm cắn môi Lý Mark như cún con.

Da dẻ của Lý Mark không được tính là quá dày, lúc này bị Lý Đông Hách túm cổ áo vẫn ung dung, có thể quỳ xuống giường tự chống đỡ bản thân. Nhưng bản thân Lý Đông Hách, đôi môi sưng đỏ, quần áo xộc xệch đang giả bộ say xỉn mất ý thức.

Tại sao lúc nào mình cũng thảm hại thế này? Lý Đông Hách tức giận cắn môi Lý Mark.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #markhyuck