Ngoại truyện - Hóa đơn mua sắm

Ngoại truyện - Hóa đơn mua sắm

[Bao cao su]


Lý Mark áp chặt cậu. Lý Đông Hách không thể động đậy, nhỏ giọng xin tha. Lý Mark hôn cậu, cậu xoay qua chỗ khác, làn da bắt đầu nóng bừng giống như một con búp bê bị kẹt dây cót, bị người khác vặn kêu rống lên không thể ngừng lại.

Lý Mark vuốt eo cậu, nắm hai tay cậu kéo đặt lên thứ kia của mình.

"Làm tý." Lý Mark nói đầy mơ hồ.

Lý Đông Hách ngơ ngác nhìn anh, thở hổn hển rồi chớp mắt.

Lý Mark thở dài, chỉ đành tự động thủ, "Anh là ai?"

"Anh là anh."

Lý Đông Hách rụt tay lại. Cậu say rồi, ngược lại Lý Mark còn sợ làm cậu giật mình hơn. Cậu giơ tay sờ lên mặt Lý Mark, mùi rượu và tiếng rên vụn vặt hòa tan vào không khí.

"Uống nhiều thế làm gì?"

Cậu không hé môi nửa lời, chỉ cau mày cẩn thận vẽ từng đường nét trên khuôn mặt Lý Mark, ngón tay thon dài, móng tay tròn tròn, "Chồng ơi."

Lý Mark sững người, sau đó vùi đầu thật sâu vào một bên hõm vai cậu. Mùi trên cổ cậu vừa thơm vừa ngon. Buổi sáng trước khi ra ngoài sẽ xịt nước hoa, trên đường đi còn xịt đi xịt lại mấy lần, buổi tối vào Haidilao, ngồi xe taxi, hai người vật lộn đánh đấm trên giường xong chỉ vương lại một chút. Đầu mũi Lý Mark thăm dò chỗ tỏa ra mùi thơm, cắn vài ngụm lên cổ cậu. Mùi nước hoa tràn vào miệng biến thành vị gì đó rất quái gở, vừa đắng vừa quyến rũ.

Cậu bị cắn đến mức run rẩy, tay vô lực ôm lấy eo Lý Mark. Tìm thấy rồi, Lý Mark nghĩ, nguồn gốc của mùi thơm—trong cơ thể, phải vào xem mới được. Lý Mark buông cậu ra, tự cởi quần rồi đeo bao cao su vào, dương vật lộ ra trước mặt Lý Đông Hách, mắt lớn nhìn mắt nhỏ.

Lý Đông Hách cũng tự cởi quần giống cách anh làm, Lý Mark cởi quần lót giúp cậu.

"Lên được không?" Lý Mark nắm dương vật của cậu. Mặc dù hơi chật vật nhưng vẫn lên thành công.

Lý Đông Hách đỏ bừng mặt. Cậu liếc nhìn Lý Mark, mặt càng đỏ dữ dội hơn.

Cậu không nhận thua, chống tay dậy dán chặt lên người Lý Mark, ngoan ngoãn xinh đẹp như một dây leo.

Nhưng dây leo dựa vào gì để tồn tại? Lý Mark là vật chủ của cậu, còn là vật chủ ngốc nghếch, nếu không thì tại sao lại cam tâm tình nguyện đem tất cả mọi thứ nhét vào trong cơ thể cậu? Cậu kêu lên vừa ngây thơ vừa tràn đầy độc tính, Lý Mark cảm thấy mình bị cuốn vào từng chút một, hạnh phúc tuyên bố chết đuối.

Làm được một nửa, cậu nói, "Hôm nay em...làm tiệc chia tay."

Lý Mark nhận ra cậu đang giải thích, "Buổi sáng em nói với anh rồi."

Lý Mark gọi cậu là em bé, đặt cậu lên giường để vân vê. Tay xoa qua xoa lại giống như đang lau một loại nhạc cụ. Chỉ là nhạc cụ không được lau sạch, dấu vân tay vẫn sẽ lưu lại ngay ở đó, nhạc cụ sẽ bị bẩn. Lý Mark yên tâm thoải mái vấy bẩn cậu.

Cậu đột nhiên nói với Lý Mark: "Anh từng về cấp ba thăm giáo viên chưa?"

"Từng về một hai lần."

Núm vú của cậu nằm trong tay Lý Mark. Cậu nói: "Anh còn nhớ hồi trước chúng mình hôn nhau trong nhà vệ sinh, bị Kim Đạo—Thầy Kim bắt quả tang không?"

"Ừ."

Lý Đông Hách cực kỳ nghiêm túc suy luận, "Đột nhiên em nhớ ra một điểm đáng ngờ."

"Là gì?"

"Trước khi thầy ấy mở cửa bước ra chúng ta không hề nghe thấy tiếng."

Lý Mark vẫn đang mê đắm khoái cảm từ hạ thân, ngờ vực nên chậm rãi đỉnh vào trong cậu, "Nên?"

"Chúng mình không để ý đến thầy. Không nghe thấy âm thanh nào cả."

"Đúng."

Lý Đông Hách mấp máy đôi môi trái tim sưng đỏ, lời lẽ đanh thép, "Nghĩa là có thể thầy ấy chưa xả nước trong nhà vệ sinh."

Kim Đạo Anh: Tôi không đi vệ sinh, tôi vào phòng vệ sinh để chỉnh quần áo!



[Cơm chó]

"Lợn" không phải là lợn cưng, mà là một con alaska do hai người nuôi béo quá nên gọi là "lợn".

Nuôi chó là đề xuất của Lý Mark. Lúc anh nhắc đến chuyện đó, Lý Đông Hách hỏi anh, "Anh nghiêm túc đấy à?"

Lý Đông Hách cho rằng anh không thích thú cưng.

"Nghiêm túc chứ." Lý Mark nói, "Có thể nuôi một con thú cưng."

"Sao không nuôi mèo?" Lý Đông Hách hỏi, thuận tay đẩy món thịt bò sốt tiêu xanh mà anh thích đến trước mặt anh, "Em thấy nhiều người nuôi mèo."

Tay của họ chạm vào nhau giữa không trung, tay Lý Mark cầm đũa, tay Lý Đông Hách đẩy chiếc đĩa.

"Chúng ta đã có một bé mèo rồi." Lý Mark nói, "Em là mèo."

"Hồi nhỏ mọi người đều bảo em giống cún con, gấu con."

Lý Mark lắc đầu, "Anh thấy em giống mèo con với nai con."

Lý Đông Hách phớt lờ anh, khuấy món canh trứng đã nấu xong. Đã đập rất nhiều trứng vào trong canh trứng, quả nào cũng nở như hoa mùa xuân.

Lý Mark thấy cậu không hỏi tại sao đành tự giải thích, "Mèo với nai có dáng người đẹp hơn."

Lý Đông Hách đã vào chân anh dưới gầm bàn ăn, đá rơi dép đi trong nhà của anh. Chiếc dép rơi xuống sàn nhà láng bóng, vang lên một tiếng "bụp".



[Đầu bàn chải điện thay thế]

Sau khi Lý Đông Hách đổi công việc thì không có thời gian rảnh như tưởng tượng, nhưng vì được làm việc mình thích, bận rộn đến bù đầu cũng có thêm động lực. Mấy tháng đầu mới chuyển việc, phòng làm việc đang đến giai đoạn bế tắc, rất nhiều phân cảnh trong trò chơi cần xử lý tối ưu hóa, Lý Đông Hách vắt chân lên cổ chạy. Nửa đêm một, hai giờ sáng mới về nhà, Lý Mark đã gục xuống giường.

Lý Mark ngủ quên vẫn còn đeo kính, không đắp chăn, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy như trẻ con, Lý Đông Hách đùa dai vỗ anh để anh ngừng ngáy. Lý Đông Hách lén lút ngửi mùi trên người anh, có mùi sữa tắm ấm áp ngào ngạt. Kính không tháo, đèn không tắt, thường ngủ quên trong lúc đợi Lý Đông Hách.

Lý Đông Hách đưa chóp mũi chạm vào gò má ấm áp của anh, chóp mũi vẫn còn lành lạnh, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, chạm vào cơ thể ấm áp, hơi ấm tràn ra khắp nơi.

Lý Đông Hách tắm xong, quàng khăn tắm lên cổ đánh răng, có lúc di chuyển mạnh quá, hoặc "radar Lý Mark" đánh hơi được tiếng ro ro của bản trải điện, Lý Mark sẽ tỉnh giấc sau đó đến ôm lấy Lý Đông Hách. Chỉ ôm thôi, cơ thể ấm áp của anh dựa sát vào Lý Đông Hách, giống như một cặp sinh đôi.



[Sách ôn luyện TOEFL, hộp cơm bento Lock&lock]

Lý Mark dần học được cách nuôi sống bản thân, biết nấu vài món từ nguyên liệu đơn giản. Chỉ là anh cũng rất bận, trong nhà ngoài những quyển sách Lý Mark đã đọc còn có rất nhiều, rất nhiều sách luyện TOEFL. Trong khái niệm của Lý Đông Hách, giáo viên TOEFL phải đối phó với một đám con nhà giàu lắm chuyện.

"Không ngoa đến mức đấy đâu." Lý Mark nói, "Bọn trẻ rất ngoan—đa phần đều là học sinh cấp ba, xem như không nghe giảng cũng không ảnh hưởng đến kỷ luật."

Lý Đông Hách vẫn hơi lo lắng, cuối tuần cậu ăn diện đẹp, xách hộp cơm đến xem lớp của Lý Mark. Cậu quan sát Lý Mark qua cửa kính, thỉnh thoảng cũng có một số phụ huynh ở xung quanh quan sát.

Lý Mark đang dạy kỹ năng reading, anh nói tiếng Anh rất hay, tự do thoải mái. Âm thanh xuyên qua cửa kính nghe không được rõ ràng. Lúc anh giảng tiếng Anh, Lý Đông Hách rất muốn làm tình cùng anh. Ý không phải là những lúc khác không muốn làm tình cùng anh, mà có nghĩa là lúc anh nói tiếng Anh trở thành cocktail, đèn neon, chú báo châu Mỹ ngang ngược, phong cách hoang dã ấy cũng có thể thu hút Lý Đông Hách.

Chắc chắn anh giảng rất hay, Lý Đông Hách thấy anh viết rất nhiều chữ trên bảng trắng, đa số đều là các từ Lý Đông Hách đọc không hiểu, chữ tròn tròn thấp thấp, hàng lối gọn gàng ngay ngắn, chữ viết tay điển hình của người nước ngoài. Lý Đông Hách đặc biệt nhận ra có hai cô bé nữ sinh trong số năm học sinh đó rất hào hứng nhìn chằm chằm Lý Mark.

Lý Đông Hách rất tự hào, cũng hơi đắc ý.

Lý Mark rất chuyên tâm giảng bài, thường sẽ không nhận ra ánh mắt của Lý Đông Hách. Thay vào đó có học sinh sẽ phát hiện ra ngoài cửa có một anh trai xinh xắn. Các nữ sinh tinh ý nhanh chóng nhận ra anh trai xinh xắn này không bình thường, anh trai nằm bò trên bệ cửa sổ mê mẩn ngắm nhìn thầy giáo đẹp trai, bất giác nhón chân lên, trong mắt tràn ngập sao sáng lung linh.

Đám học sinh chỉ bút bi về phía Lý Đông Hách đứng ngoài cửa kính để nhắc Lý Mark. Lý Mark nhìn thấy Lý Đông Hách, đáng lẽ đạo đức nghề nghiệp không cho anh xao nhãng đến Lý Đông Hách, nhưng đột nhiên thấy tâm trạng tốt lên, lúc giảng bài biết có Lý Đông Hách đang nhìn luôn muốn cười thầm.

Mấy nữ sinh đó cũng cười trộm. Nam nữ sinh mười sáu, mười bảy tuổi sớm đã nhìn ra rất nhiều thứ, có học sinh mạnh dạn giơ tay hỏi Lý Mark, "Anh đẹp trai bên ngoài là who vậy ạ?"

Lý Mark muốn nói "vợ thầy", nhưng lại sợ Lý Đông Hách ngại nên nói "bạn trai".

Nghĩ một lúc bèn bổ sung, "Bạn trai đã kết hôn. Husband."

Đám học sinh bắt đầu gào rú, không ai nghĩ tiếp chuyện phân tích nghĩa của câu hỏi từ vựng (cũng có thể vốn đã chẳng ai nghĩ), toàn bộ sự chú ý của họ đều đổ dồn lên tình yêu của người ta.

Lý Mark liếc nhìn Lý Đông Hách, bây giờ người kia đang đứng ngoài giả vờ nghịch điện thoại, có lẽ đã biết bên trong đang nói gì, tai đỏ hết cả lên.

Lý Mark chỉ vào mình, giơ số một.

"Là mối tình đầu của thầy." Lý Mark nhỏ giọng vẽ rắn thêm chân.



[Giường đơn mới]

Lý Mark có một giấc mơ. Dường như trong giấc mơ anh vẫn biết Lý Đông Hách đang ngủ bên cạnh mình, Lý Đông Hách khoảng chừng hai mươi bảy tuổi đang ngủ say bên cạnh mình, trên trán còn có một vết đỏ nhàn nhạt vì tì mạnh lên.

Nhưng Lý Mark đã ngoại tình trong mơ. Anh nhìn thiếu niên trong giấc mơ, mặt thiếu niên hồng hồng, miệng lẩm bẩm lời bài hát nhạc đỏ, trong tay cầm một bản nhạc phổ nhàu nát.

Thiếu niên đang hát rồi đột ngột dừng lại, vẻ mặt từ kinh hoàng chuyển thành tức giận rồi lại chuyển thành khinh thường. Cậu cúi đầu nhìn bản nhạc phổ.

"Mẹ nó, lại hát nhầm rồi."

Lý Mark đặt tay lên lưng thiếu niên, rất ấm áp.

Thiếu niên tặc lưỡi, đóng hộp phím đàn lại. Trước khi đóng hộp đàn lại cậu đã kịp rút ngón tay ra, ngón tay thon dài màu nâu khiến Lý Mark cảm thấy yên tâm.

Thiếu niên ngồi thẳng lên chiếc đàn piano. Trông cậu mảnh khảnh, rất nhẹ, quần adidas rộng thùng thình phe phẩy giữa bọn họ, hôm nay cậu không mặc quần jean bó.

Đây là đâu? Lý Mark không tiếp tục nghĩ, bởi vì thiếu niên đối diện đã đá văng giày đi, đặt chân lên đùi của Lý Mark. Lý Mark ngồi trước đàn piano, mà thiếu niên lại ngồi trước mặt Lý Mark.

"Anh đang nằm mơ." Lý Mark nói với cậu.

"Maybe."

Trông thiếu niên hình như...hình như không làm bài tập tiếng Anh ngày hôm qua. Lý Mark đứng dậy khỏi ghế đàn piano, cúi thấp đầu, dựa sát lại gần thiếu niên. Mùi kẹo cao su "Thanh Miệng" ngập tràn khoang miệng cậu, ngửi thấy trước cả khi hai người hôn nhau.

"Anh muốn hôn em không?"

"Ừm." Môi của anh chỉ cách một centimet, cách chanh và dâu tây một centimet, cách đôi môi màu hồng phấn khô ráp một centimet, Lý Mark nhẹ nhàng chạm vào, "Được không?"

"Anh hôn rồi còn gì..."

Trông thiếu niên như muốn nổi giận, Lý Mark ôm lấy eo cậu. Giữa eo và hông có một độ cong dịu dàng, rất dịu dàng, rất mềm mại, trái ngược hoàn toàn với vẻ khiêu khích trong ánh mắt thiếu niên.

Lý Mark chặn đứng vẻ khiêu khích của cậu, hai cánh môi mỏng của thiếu niên bị ép chặt, in hằn lên môi của Lý Mark. Lý Mark ngửi thấy mùi cơ thể mình, ngoài mùi kẹo chanh và dâu tây ra, còn có mùi xà phòng phá vỡ sự cân bằng hoàn hảo của đối phương, đáng ghét thật.

Lý Mark cẩn thận hôn lên đôi môi nứt nẻ của cậu, sau đó trở nên thô bạo vô lễ. Vẻ khinh thường trong ánh mắt thiếu niên từ từ tan biến, ánh mắt trở nên mềm mại ướt át, giống như một chú nai nhỏ lạc vào rừng sâu.

Làn da màu nâu, dường như khi chạm vào còn nghe thấy tiếng ding dang ding dang. Mắt cá chân của nai nhỏ, cổ của nai nhỏ, đôi chân gầy mảnh của nai nhỏ.

Bọn họ đang ở trong phòng học nhạc của trường cấp ba? Lý Mark và cậu đều mặc áo khoác đồng phục, trên cổ tay áo cậu còn có vết mực nhỏ màu đen, có lẽ bị quệt vào lúc chép bài tập Lịch Sử.

Piano, trước đàn piano mở rộng chân của cậu, xuyên qua quần ư? Sau cùng vẫn cởi nó xuống...Cậu để trần phần thân dưới, cơ thể của cậu đẹp như cách Lý Mark đã tưởng tượng trong mơ vô số lần.

Đây cũng là mơ. Lý Mark nhận ra, một nửa ý thức tỉnh dậy, nhưng thiếu niên mười bảy tuổi vẫn chưa tỉnh.

Trước Nhạc hội tháng năm, trước tháng đầu tiên của mùa hè, trước mùa hè dịu mát. Cậu mười sáu tuổi, Lý Mark mười bảy tuổi, vẫn là anh của thiếu niên, nhưng muốn làm tình cùng cậu, cho nên chỉ có thể làm trong mơ.

"Lẽ ra ngay từ đầu nên lừa em ấy để làm tình cùng nhau." Lý Mark nghĩ.

Anh đi vào rồi, bên trong rất mờ ảo, lúc đi vào tựa hồ như lột da, màu đỏ tươi đẩy vào từng chút từng chút, ví như—theo lý mà nói thì không nên so sánh với Lý Đông Hách hiện tại—khô rát hơn Lý Đông Hách mười năm sau, không phải vì thiếu bôi trơn.

Lý Mark mở choàng mắt, trần nhà xám xịt chìm trong ánh trăng mờ ảo. Lý Đông Hách đã tỉnh, nằm một bên nghịch điện thoại.

"Vừa nãy anh mơ thấy—"

"Ác mộng à?"

"Không phải ác mộng."

Lý Đông Hách quay người lại nhìn anh sau đó dụi mắt.

Lý Mark gạt tay cậu ra, "Đừng dụi mắt."

Giấc mơ rất nhanh sẽ bị lãng quên. Lý Mark nhìn Lý Đông Hách chân thật trước mắt mình, khuôn mặt hơi hơi trưởng thành của Lý Đông Hách che đi ký ức về giấc mơ từng chút một. Giấc mơ đêm hè biến mất rất sạch sẽ, thiếu niên mười bảy tuổi vỗ vào vai Lý Mark, để lại mùi hương chanh và dâu tây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #markhyuck