9. re-up | em nhìn anh sau tán cây lấp ló



"Từ hôm nay, đây sẽ là nhà của chúng ta!" Mẹ Park dịu dàng đẩy cậu vào căn nhà nhỏ với những dây thường xuân mọc rậm rạp trên bức tường tróc vữa cũ kĩ, rêu mọc đen đúa cả mảng chân tường, cỏ mọc um tùm trước sân và gốc cây sồi già to bằng cả hai vòng tay người lớn.

Cậu bé Jinyoung mười hai tuổi vừa phải chịu một dư chấn tâm lí sau vụ tai nạn xe hơi, ba cậu người đàn ông trụ cột của gia đình đã dùng mạng sống của ông để đổi lấy sinh mạng của cậu từ lưỡi hái của thần chết. Trong khoảnh khắc ấy, dù không biết là thật hay chỉ là ảo ảnh, nhưng cậu bé đã thấy ba mình ngã quỵ trước chiếc áo choàng đen mờ ảo của tử thần. Cậu bé 12 tuổi không đủ can đảm để chấp nhận rằng ba cậu đã ra đi mãi mãi. Cậu bị ám ảnh về những hình ảnh mình trong thấy và mẹ cậu nhận ra rằng con trai mình cần được điều trị về tâm lí

Bà Park nhanh chóng đưa Jinyoung đến tìm một vị bác sĩ tâm lí mà bạn mà giới thiệu. Rồi theo gợi ý của bác sĩ bà tìm một căn nhà ở ngoại ô xa xôi để cậu có thể bình tâm suy nghĩ về mọi thứ và chấp nhận sự thật rằng ba cậu đã ngủ yên mãi mãi

"Jinyoung à, ngày mai con sẽ được tới trường mới. Mẹ hy vọng rằng con sẽ cảm thấy tốt hơn!" Bà Park xoa đầu cậu, đôi mắt trong veo của bà đọng lại sự buồn bã và đau đớn

"Ba còn sống mà, mẹ phải tin con. Con đã tận mắt nhìn thấy một ông áo đen đáng sợ bắt ba đi mất! Mẹ mau báo cảnh sát tìm ba về đi". Jinyoung cãi lại mẹ, cậu vẫn tin vào điều đó mà không biết rằng linh hồn của ba mình đã bị lưỡi hái của thần chết đoạt đi

"Jinyoung à..." Bà Park ôm lấy con trai, giọt nước mắt lăn dài trên mặt bà rồi chảy lên khuôn mặt đáng yêu của cậu

"Mẹ đừng khóc, ba sẽ trở về mà!" Cậu bé lau nước mắt trên mẹ mình, vụng về an ủi

...

Trường học mới của Jinyoung là một dãy nhà nhỏ cạnh chân núi với mái ngói đỏ đã xỉn màu và những bức tường màu vàng đầy bụi bẩn. Lớp học của cậu là một cái phòng vuông vức rộng khoảng 16 mét vuông, đặt bốn bộ bàn ghế gỗ cũ kĩ như sắp bị vứt, nơi nơi đều có bụi bặm và mạng nhện.

Cậu vào lớp trước cái nhìn tò mò và xen lẫn kì thị của những người bạn cùng lớp. Họ xì xầm bàn tán gì đó về cậu và điều đó làm Jinyoung khó chịu. Ai đó nói to rằng cậu là đứa mồ côi vì đã khắc chết cha mình và cả lớp như vỡ òa, những tiếng xì xầm trở nên lớn hơn rằng cậu là dân thành thị giàu có chảnh chọe, là đứa mồ côi, thậm chí là có tâm lí không ổn định. Jinyoung cảm thấy thật tồi tệ, cô giáo dẫn cậu xuống chỗ ngồi và an ủi cậu rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi và yêu cầu cả lớp trật tự để bắt đầu bài giảng.

Jinyoung trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, có lẽ đây chính là ngày tồi tệ nhất sau 12 năm kể từ khi cậu sinh ra trên cõi đời này. Cậu đã cố nói rằng ba cậu chưa chết nhưng những đứa trẻ khâc lại gọi cậu là đứa mồ côi bị tâm thần. Điều đó làm trái tim nhỏ bé của Jinyoung đau đớn. Sự lạc lõng và cô đơn gặm nhấm tâm hồn non nớt, nuốt chửng trái tim ngây dại.

Bà Park sẽ về lúc tối muộn vì công việc ở thành phố, khoảng cách từ nơi họ ở hiện tại tới công ty của bà rất xa, khoảng chừng 45 phút ngồi xe ô tô. Bà đã rất mệt mỏi nên Jinyoung không muốn để bà biết về chuyện này, nhưng cậu muốn chia sẻ với ai đó để giảm bớt nỗi đau này. Tâm hồn của cậu cần được xoa dịu

Jinyoung bật người dậy khỏi chiếc giường xanh dương của cậu, có lẽ cậu nên tìm một ai đó, một con mèo hay gì đó cũng được. Cậu không thể chịu được sự im lặng đến kì lạ từ ngôi nhà với mớ dây thường xuân chằng chịt này

Cậu lê bước về con dốc thoai thoải phía sau căn nhà dọc theo con đường rải đá xanh rợp bóng hàng cây xanh ngát. Những gốc cây đều to khoảng một vòng tay trẻ em. Jinyoung ngơ ngát ngước mắt lên nhìn những tia nắng đỏ rực buổi chiều tà xuyên qua tán cây xanh rờn, một khung cảnh mà cậu chưa bao giờ được thấy. Đôi môi nhỏ cứ há hốc cả ra, trông rất đáng yêu!

"Cậu bé, sau em lại ở đây?" Một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi xanh dương cùng quần jean đen tiến lại từ phía sau cậu

"Anh là ai, mẹ em dặn không được nói chuyện với người lạ!" Jinyoung cảnh giác nhìn anh trai đang tiến lại gần mình. Đôi mắt màu nâu của anh như xoáy vào cậu, nụ cười của anh làm lấp ló hai chiếc răng nanh đáng yêu trên khuôn mặt điển trai

"Anh là Mark, người tồn tại trong giấc mơ!" Anh lại cười, làm tim cậu bé đập mạnh. Mark thu hút sự chú ý của Jinyoung

"Tại sao em lại buồn?" Mark nghiêng đầu nhìn cậu, dẫn cậu đến ngồi cạnh một gốc cây lớn

"Vì sao anh biết?" Cậu hỏi lại, thắc mắc về người anh lạ mặt

"Vì anh thấy ngôi sao trong mắt em vụt tắt!" Anh nhìn xa xa nơi đường chân trời đỏ rực, mắt anh màu nâu nhưng ánh lên màu đỏ lộng lẫy của hoàng hôn

Cậu im lặng nhìn sườn mặt của anh không nói, rồi đôi mắt sâu thẫm đen láy nhuốm màu đỏ rực của những áng mây trên bầu trời hoàng hôn. Vậy là Jinyoung đã có một người bạn... để cậu không lạc lõng giữa một thế giới xa lạ mới mẻ này!

Mặt trời đỏ rực vắt ngang chân trời, le lói chút ánh sáng đỏ tía yếu ớt bất chợt tắt như hơi thở của một ai đó, rồi khuất dạng nơi ranh giới của bầu trời và mặt đất. Để nhường lại bầu trời cho bóng tối sâu thẫm cùng những vì sao nhỏ bên ánh sáng dịu dàng từ vầng trăng. Cùng là những thứ toả sáng, nhưng tiếc thay ánh trăng kia lại thuộc về màn đêm, chẳng thể rực rỡ và ấm áp như ánh nắng. Vì ánh trăng là ánh sáng che chở cho những linh hồn lạc lõng...

Ngày tàn lụi cùng hoàng hôn đỏ tía, đêm bắt đầu cùng ánh trăng tan...


Bàn chân nhỏ bước vội trên con đường trải đầy đá xanh, đôi mắt cậu bé lấp lánh vì sự hồi hộp và bỡ ngỡ. Nắng vẫn êm đềm vắt qua những tàn cây đã thưa lá, đông sắp về rồi.

"Anh ơi!" Cậu bé khẽ phát ra tiếng gọi non nớt như chú chim non khẽ gọi tìm mẹ mình, tìm tình yêu thương ấm áp

"Bé con, lại đây nào!" Anh đưa tay mình ra để nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại, dẫn cậu đi tiếp trên con đường đá xanh chậm rãi hít thở không khí lành lạnh trong lành của khúc giao mùa

Cậu bé khẽ liếc mắt nhìn bóng lưng anh rồi nhìn cả bàn tay đang nắm tay cậu mà lòng ấm áp. Jinyoung biết rằng giờ cậu không cô đơn nữa, không còn phải chịu đựng mọi thứ một mình nữa.

Anh dẫn cậu đến một ngọn đồi thoai thoải, cỏ non xanh rờn dù đã ở sắp vào đông. Ánh nắng dìu dịu trải dài trên thảm cỏ lấp lánh những giọt sương còn chưa kịp khô sau đêm dài lạnh lẽo. Cỏ xanh vươn mình đón những tia nắng, mềm mại nhỏ những giọt sương vàp nền đất ẩm ướt.

"Hôm nay là chủ nhật, sao em không ở nhà với mẹ?" Anh ngồi cạnh gốc cây, cây phong thưa lá khổng lồ trên đỉnh đồi đang chờ đợi cơn gió mang đi những chiếc lá cuối cùng.

Lá đỏ vương vấn trên cành khô quắt leo lắt trong gió heo may còn vương vấn mùa thu. Lá đỏ nằm lác đác trên bãi cỏ xanh, tô điểm thêm sự rực rỡ cho khu rừng đơn sắc trụi lá chỉ còn lại thân cây xác xơ vào một buổi sáng cuối thu.

Tiếng những chú chim sơn ca, họa mi mắt kẻ viền chuyền từ cành này sang cành kia cố tìm chút gì để lót dạ cho bữa sáng vừa tìm thức ăn cho qua mùa đông lạnh lẽo. Tiếng hót trong trẻo vang lên trong lấp lánh của nắng sớm, như giọt sương tưới táp cho bãi cỏ, như giọt nắng làm ấm áp lòng người thanh thản.

"Anh ơi..." Cậu bé cất tiếng gọi, anh quá im lặng, hệt như mặt hồ phẳng lặng trong đến thấy đáy của mùa thu, cậu lại là viên đá xanh lấp lánh đánh thức anh trong xao động.

"Em có muốn nghe một câu chuyện không?" Anh cất giọng hỏi cậu, nhưng ánh mắt nâu đã nhìn về xa thẫm tận phương trời xa xôi nào đó, phải chăng anh đang tìm kiếm một mảnh trời bình  yên cùng nắng ấm áp để bình yên bảo bọc tâm hồn tĩnh lặng...

Cậu bé đưa mắt nhìn anh, đôi mắt trẻ thơ tò mò phấn khích như muốn nhìn thấu sự thật. Anh cũng biết điều đó mà, biết rằng sự thật chính là thứ mà con người muốn nhìn thấy nhất, muốn kéo nó ra khỏi bóng tối nhất...

Ngày xửa ngày xưa, trên thế giới này, các linh hồn và con người cùng thần linh sống cùng với nhau, không hề có chiến tranh hay xung đột xảy ra, chỉ bình yên và hạnh phúc thôi..."

"Wow, em cung muốn có một cuộc sống như vậy!" Đôi mắt sáng như sao trời lấp lánh tỏa sáng hơn nữa.

"Nhưng rồi con người bắt đầu thay đổi, họ đuổi bắt những linh hồn đã chết nhằm hồi sinh họ, làm trái với quy tắc sinh-tử của tự nhiên, họ chém giết lẫn nhau để tranh giành thứ gọi là quyền lực. Hơn hết thảy, họ còn muốn chiếm lấy sức mạnh của những vị thần luôn bảo hộ cho họ..." Anh trầm giọng, đôi mắt nâu lặng lẽ đổi sắc, mái tóc nâu ánh lên trong nắng nhạt.

Cậu im lặng nhìn anh, đôi mắt anh như phát ra ánh sáng đẹp đẽ. Jinyoung không biết vì sao anh lại có thể thu hút cậu như vậy, cậu bé nhủ rằng anh là bạn cậu, chỉ vậy thôi. Cậu biết mình còn quá nhỏ để biết về mùi vị của tình yêu, nó như thứ trái cấm mà cậu tò mò muốn thử. Nhưng cậu bé luôn tin theo lí trí của mình mà đập nát sự tò mò đó trước khi những điều tồi tệ xảy ra như Adam và Eve ngày xưa bị Đức Chúa đuổi khỏi vườn địa đàng vì nghe theo lời của ác quỷ ăn trái cấm, để rồi đánh mất tình yêu thuần khiết...

"Thần linh nổi giận trước những hành động của con người, đức trên cao tạo ra thêm những thế giới mới: thế giới linh hồn dành riêng cho những linh hồn đã chết, thế giới này là của con người chúng em, và một thế giới nữa dành cho các vị thần. Để tiện cho việc cai quản, thần linh tạo ra những cánh cổng liên kết giữa các thế giới, một lần nữa các ác quỷ lại lợi dụng cánh cửa đó quấy phá con người và các linh hồn. Thần linh lại phải tạo ra những linh hồn mạnh mẽ canh giữ những ranh giới."

"Thôi, em về đi, về trước khi tuyết rơi!" Anh đứng dậy phủi những lá cây nhỏ lấm tấm trên quần áo và cả rơi trên mái tóc nâu đỏ

Cậu bé ngẩn người nhìn bóng anh lặng lẽ khuất dần sau những gốc cây rồi biến mất trong làn sương. Cũng nên về nhà rồi...

---------------

"Cậu đang phạm sai lầm đó, người bảo vệ liên kết không được phép có thứ gọi là tình yêu!" Jaebum lạnh lùng nhắc nhở

"Tớ biết chứ, nhưng đó không phải là tình yêu. Tớ cô đơn, lạc lõng giữa những thế giới này và cậu nhóc đó cũng vậy. Bọn tớ tìm đến nhau như những người bạn để giải tỏa thôi!" Mark cãi lại

"Tớ mong là vậy, cậu cũng biết hậu quả dành cho người yêu người canh giữ ranh giới là linh hồn đó sẽ hoàn toàn tan biến..."







Cậu bé chẳng buồn đôi giày đã dính đầy tuyết trắng ẩm ướt, mũi nhỏ đỏ lên vì anh. Cậu cố vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào chiếc khăn quàng cổ lớn, ép sát vạt áo khoác vào thân hình nhỏ bé hơi gầy gò, níu giữ chút hơi ấm trong cái buốt giá của mùa đông.

Cậu mặc cho tuyết trắng vương trên mái tóc đen mềm được cắt gọn gàng, chỉ một mực chạy trên con đường đá xanh quen thuộc giờ chỉ khoác lên lớp tuyết dày chừng một gang tay. Đôi chân và ánh mắt cậu hướng về khu rừng trơ trọi mờ hơi sương, những thân cây khẳng khiu với lớp vỏ đen xù xì.

"Lạnh đấy, sao em không ở nhà? Anh đã bảo là em không được ra đây vào mùa đông cơ mà, lỡ trượt té thì sao?" Chàng trai đỡ lấy cậu từ phía sau, trước khi đôi chân nhỏ vấp phải cái rễ cây to nhô lên khỏi lớp tuyết mà té xuống.

"Em có thứ muốn cho anh xem mà!" Cậu bé đứng thẳng dậy vững vàng trên cái mặt đất đầy tuyết trơn trượt. Đôi tay nhỏ lấy từ trong túi áo khoác màu nâu đỏ ấm áp một bông hoa hướng dương khô màu nâu sậm.

"Mẹ em vừa tặng em tối qua, bà bảo là mùa xuân tới sẽ cùng em trồng nó". Cậu bé vui vẻ nhìn những hạt giống đang nằm im lìm trên nhụy hoa đã tàn úa.

"Rồi những bông hoa sẽ nở rộ như mặt trời nhỏ, chúng cũng sẽ toả ra ánh sáng ấm áp như mắt của anh". Cậu bé ngây ngô kể về những mơ mộng của mình, kể về tương lai mà cậu ao ước được nhìn thấy, kể về thứ đã đem đi nỗi cô đơn sợ hãi trong cậu, kể về ánh mắt ấm áp nơi anh.

"Em có muốn trồng nó ngay bây giờ không?" Anh mỉm cười, hai chiếc răng nanh lấp ló sau khoé miệng, mắt anh rạng lên như tia nắng ban mai

"Có chứ ạ! Nhưng chúng sẽ sống sao, giờ đang là mùa đông mà!" Cậu vụt rồi lại xụ mặt, nâng niu bông hoa khô trong tay.

Hoa hướng dương thật rực rỡ, dù cho nó đã úa tàn, nó vẫn rực rỡ vì nó mang trên chính mình sự rực rỡ của thế hệ sau. Tình yêu cũng thật rực rỡ, cho dù nó có biến mất hay làm đau ai đó, nó vẫn rực rỡ vì nó từng mang lại hạnh phúc cho người ta và nó rực rỡ vì nó luôn khiến người ta nhớ về nó dù là hạnh phúc mĩ mãn hay đau khổ vĩnh hằng.

"Em xem này... " Bàn tay anh phát ra thứ ánh sáng kì lạ, le lói qua những kẻ tay rồi bao phủ lấy những hạt giống trong bàn tay của cậu bé. Thứ ánh sáng huyễn hoặc tâm trí người khác, lấp lánh như những hạt bụi tiên và mắt em cũng lấp lánh theo như chứa cả một hồ bụi phép thuật.

Từ những hạt giống đang im lìm say giấc khẽ nảy lên một mầm non nho nhỏ, hai chiếc lá như hạt đậu xoè lên đón lấy thứ ánh sáng phép thuật. Rồi mầm non vươn cao hơn nữa, những chiếc lá to hơn, từ giữa đọt cây nhú lên cái nụ chừng ngón tay út. Nhờ thứ ánh sáng lấp lánh như bụi tiên, những cánh hoa màu vàng rực rỡ vươn ra hấp thụ phép thuật nhiệm màu.

Bông hoa rực rỡ kiêu hãnh khoe vẻ đẹp tươi tắn và rạng rỡ của nó trong bàn tay của cậu bé. Trên gương mặt trẻ thơ nở nụ cười đến ngọt ngào như loại mật của đàn ong chăm chỉ trong rừng già mùa xuân trăm hoa đua nở.

"Anh giỏi thật!" Cậu bé thán phục trầm trồ ngưỡng mộ nhìn anh, môi cậu vẫn chưa dứt nụ cười hạnh phúc.

"Hoa hướng dương có ý nghĩa là luôn hướng về tình yêu, vì nó luôn hướng theo bóng mặt trời." Anh vuốt ve cánh hoa rực rỡ, lặng lẽ nở nụ cười nhưng trong ánh mắt ân ẩn một nỗi buồn sâu thẩm.

Nỗi buồn không tên mà anh ấp ủ trong lòng ngực, ngày ngày giết chết tim anh từng chút một, âm ỉ mà đau đến xé lòng, đau đến tim anh thắt đi theo từng nhịp. Phải chăng anh buồn với sự cô đơn không ai bầu bạn, anh buồn vì mình chẳng thuộc về một thế giới nào, anh buồn vì sứ mệnh mà những vị thần trên cao sắp đặt cho anh, hay anh buồn vì một nỗi buồn không tên nào đó? Là buồn hay sợ hãi...

"Nhưng mẹ em nói hoa hướng dương tượng trưng cho niềm vui và lòng nhiệt huyết, không phải sao anh?" Cậu bé ngây thơ, phải rồi! Cậu bé chỉ biết về những thứ thuộc về ánh sáng, cậu chẳng biết nỗi buồn là gì. Ừ thì cậu đã từng chịu đựng nỗi đau, nhưng nỗi đau sẽ lành theo thời gian, còn nỗi buồn sẽ mãi ngự trị trong linh hồn, gặm nhấm linh hồn ta từng ngày cho đến khi buông xuôi trước lưỡi hái của thần chết.

"Em có biết không, rằng ở đỉnh Olympus  ngày xưa có vị thần mặt trời Apollo anh tuấn hơn người. Mỗi ngày thần sẽ cưỡi cổ xe bằng vàng lấp lánh và đẹp đẽ băng ngang qua những rặng cây xanh tươi tốt, những dải núi trùng điệp, những dòng sông thơ mộng, qua cả những đại dương rộng lớn. Thần mang lại ánh sáng và sự ấm áp cho thế giới. Có một vị nữ thần xinh đẹp đem lòng yêu thần mặt trời cao quý, nàng luôn ngồi ở vườn hoa của nàng dõi theo cổ xe của thần Apollo. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, nữ thần xinh đẹp ngày càng héo mòn và qua đời, thượng đế cảm thương cho tấm lòng của nàng, hoá phép cho nàng thành loài hoa hướng dương rực rỡ để nàng có thể luôn dõi theo tình yêu của mình... " Anh hạ giọng kết thúc câu chuyện rồi nhận ra cậu bé đã ngủ tự lúc nào với bông hoa vẫn còn nắm chặt trong tay.

Đã đến lúc anh trở thành hoa hướng dương rồi, mặt trời bé nhỏ của anh...

Anh thì thầm, từ bỏ có lẽ là lựa chọn tốt nhất để cậu bé có thể bình yên mà sống hết quãng đời còn lại. Nỗi đau của anh để đổi lại bình yên cho cậu, xứng đáng mà.

Cậu bé tỉnh dậy trên giường với bông hoa vẫn còn trên tay, ngón tay nho nhỏ khẽ vuốt ve những cánh hoa mềm mại. Cậu cười ngây ngô, hai gò má hồng hồng như mặt trời bé con treo trên vòm trời rộng lớn.

Rồi những cánh hoa chợt úa tàn, những hạt bụi lấp lánh tan vào không khí. Bông hoa mất đi sắc vàng rực rỡ chuyển thành màu nâu sậm thiếu sức sống, cậu giật mình nhặt những cánh hoa rơi.

Tại sao?

"Jinyoungie, con đã dậy chưa?" Tiếng nói dịu dàng của mẹ cậu vang lên cùng tiếng gõ cửa trầm thấp.

"Vâng, con đây ạ!" Cậu bé bật dậy, đặt bông hoa tàn lên bàn học rồi mở cửa cho bà.

"Con đã ngủ suốt ngày nay rồi, mẹ sợ con xảy ra chuyện". Bà vuốt mái tóc rối của cậu, những sợi tóc đen mượt nhanh chóng vào nếp.

"Con đã ngủ suốt ngày hôm nay ạ!" Đôi mắt ánh lên sự chấn động, sửng sốt hỏi lại. Tâm trí cậu bé vòng vòng những thắc mắc, nếu là giấc mơ thì bông hoa đó là sao? Tất cả là do cậu tưởng tượng ra hay là sự thật?

Mark là ai? Do trí tưởng tượng của cậu hay anh thực sự tồn tại, nếu anh tồn tại thì anh là gì? Một linh hồn lạc lõng giữa thế giới loài người? Một vị thần đầy quyền năng dạo chơi nơi nhân giới?

"Ừ, con đã ngủ suốt hôm nay. Có chuyện gì vậy con trai?" Bà Park lo lắng nhìn sắc mặt rối rắm của cậu con trai bé nhỏ.

"Con không sao, con vào rừng chơi nha mẹ!" Jinyoung cố trấn an trái tim đang đập từng nhịp xen lẫn giữa sự sợ hãi và hoảng loạn.

Đôi chân nhỏ thoăn thoắt trên con đường đá xanh, tuyết đã tan thành những bãi nước như tấm gương soi rọi tâm hồn con người. Cậu bé mặc kệ đôi giày thể thao màu trắng lấm bẩn, cứ chạy mãi, chạy mãi vào rừng cây trụi lá.

Rừng cuối đông bao trùm bởi những làn sương mờ ảo như tấm voan mỏng vắt trên những cành cây khẳng khiu đen đúa. Mặt trời chẳng thể xuyên tia nắng qua những đám mây xám xịt nặng nề, chỉ le lói vài vệt nắng nho nhỏ.

Jinyoung hoảng loạn nhìn quanh, những gốc cây giống hệt nhau, khô khốc và xù xì. Thân cây đen sậm đầy sẹo như những con mắt muốn nhìn thấu cả tâm hồn ngây dại. Cậu vụt chạy, đôi chân nhỏ mãi miết chạy trên nền đất đen ẩm ướt.

Cậu mải chạy sâu hơn vào khu rừng, đến khi nhịp thở nhanh hơn một nhịp. Khuôn mặt nhỏ đỏ lên không biết là vì lạnh hay vì mệt. Cậu bé cất tiếng gọi yếu ớt đứt quãng, cố tìm kiếm bóng hình người mang lại ánh sáng cho cậu, cố tìm kiếm ánh mắt nâu ánh đỏ trong rừng già.

Tim cậu loé lên tia hy vọng, rằng anh sẽ ở đây, sẽ xua đi sương mù, gạt đi những đám mây nặng trĩu mà đem nắng về sưởi ấm cậu. Lồng ngực cậu nhói lên, thân hình nhỏ bé ngồi bệch xuống nền đất ẩm ướt, sinh khí như bị rút cạn khỏi buồng phổi. Mi mắt cậu rũ xuống, lồng ngực phập phồng gấp gáp đẩy nhịp thở chạy nhanh hơn một nhịp.

Cơ thể nhỏ mềm nhũn dựa vào gốc cây, cậu biết mình chẳng thể đi tiếp với đôi chân đã mỏi nhừ, chỉ có thể ngồi đây nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục tìm đường ra khỏi khu rừng rộng lớn này. Cậu bé đâu ngờ khu rừng này lại rộng lớn như vậy. Những gốc cây cứ liên tiếp nhau, chằng chịt những cành cây khẳng khiu như cánh tay của ác quỷ, tất cả khung cảnh xung quanh đều giống như nhau giữa làn sương mờ ảo.

"Mark!! Cứu em!!!" Cậu bé cố gào lên, cố tin tưởng vào tia hy vọng yếu ớt như ngọn nến trước gió, lung lay, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

"Mark, làm ơn!!!!" Tiếng hét thảm thiết vang lên giữa khu rừng già, vọng lại như tiếng khóc nỉ non của một linh hồn u uất nào đó.

Cổ họng bỏng rát khiến lượng nước trong cơ thể cậu bé giảm xuống không ít. Giữa tiết trời lạnh lẽo nhưng vầng trán nhỏ của cậu lại tứa ra những giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên thái dương rồi luồn xuống chiếc cổ nhỏ. Mắt cậu mê man, tất cả đều trở nên mờ ảo, mí mắt nặng trĩu cố không nhắm lại. Đôi chân nhỏ tê buốt nhưng cảm giác đau nhứt vẫn không biến mất. Cậu tuyệt vọng ngửa đầu lên từa vào gốc cây.

Cuối cùng, tất cả cũng chỉ là ảo giác mà cậu tạo ra để tự an ủi chính mình, để xoá nhoà cảm giác cô đơn. Đúng hơn là để che giấu sự yếu đuối bên trong tâm hồn non dại!

Có lẽ cậu sai thật rồi...

Cậu sai thật rồi....

Sai rồi...

Miệng nhỏ khẽ lẩm bẩm những lời xám hối trước khi đôi mắt khẽ khép lại, hàng mi dài rợp bóng trên khuôn mặt trẻ thơ.

Nếu đau đớn bao trùm cả thể xác và tâm hồn thì người ta sẽ có một biện pháp để trốn tránh, đó là chìm vào miền kí ức sâu thẫm, mơ về những ngày hạnh phúc đã qua, ngủ một giấc thật sâu để chạy trốn, chạy trốn khỏi số phận nghiệt ngã.

...

Bụi tiên màu nhiệm phủ lên thân thể yếu ớt thiếu sức sống, chữa lành những vết thương rồi hình ảnh chàng trai tóc nâu hiện lên từ khoảng không mờ hơi sương. Anh đau đớn vuốt nhẹ mái tóc đen mềm, thì thầm ba chữ anh thương em vào vành tay nhỏ.

Anh dùng hết tấm lòng mình mà thốt lên ba chữ anh thương em nghẹn khuất trong cổ họng từ bấy lâu. Tiếc thay, giờ đây tất cả chỉ còn là những nỗi đau rỉ máu trong trái tim, chúng như dây thường xuân quấn lấy trái tim, xiết chặt nó mỗi khi anh nhớ về mặt trời nhỏ của anh. Nhưng dù có đau cỡ nào, anh cũng sẽ luôn dõi theo cậu, vì cậu là mặt trời, còn anh là hoa hướng dương của cậu...

Đặt cậu bé đang say giấc tựa vào gốc cây bồ đề cạnh nhà cậu. Hôn nhẹ lên mái tóc đen rồi tan biến vào những vệt nắng vừa len ra khỏi đám mây xám như chưa từng tồn tại...

"Jinyoungie, sao con lại ngủ ở đây?" Bà lo lắng vỗ về khuôn mặt đang nửa tỉnh nửa mê của cậu.

"Để kết thúc chuỗi giấc mơ huyền ảo mẹ ạ! Con đã có thể kết thúc quá khứ để nhìn về tương lai". Để nhớ về anh như giấc mơ đẹp nhất của tuổi thơ...

Ở đâu đó của ranh giới, chàng trai tóc nâu vẫn dõi ánh mắt ánh đỏ của mình về mặt trời của anh.

Như hoa hướng dương, anh vẫn luôn hướng về tình yêu của mình. Chỉ để nhìn cậu bé của anh trưởng thành từng ngày, xinh đẹp hơn, chững chạc hơn. Chỉ để chứng kiến nụ cười hạnh phúc rực rỡ như ánh nắng kia.

Dù biết rằng, anh chỉ là giấc mơ của cậu....























Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro