Chương 1
Thành phố Hồ Chí Minh vào tháng Tám, nắng như đổ lửa, nhưng dưới mái hiên trường cấp ba Đoàn Thị Điểm, một luồng không khí lạnh lẽo vẫn bao quanh Martin Edwards . Cậu cao hơn hầu hết các bạn cùng lớp, mái tóc nâu nhạt lòa xòa trên trán, và làn da trắng gần như phát sáng dưới ánh đèn huỳnh quang. Cậu không chỉ là học sinh trao đổi mà còn là một điểm giao thoa kỳ lạ giữa sự lạnh lẽo yên tĩnh của Vancouver và sự ồn ã, nóng bỏng của Việt Nam.
Martin cố gắng tập trung vào bài giảng Lịch sử, một nhiệm vụ gần như bất khả thi. Mọi âm tiết đều nhảy múa, lộn xộn trong đầu cậu như những hạt gạo chưa được sàng. Cậu rụt vai lại, đôi mắt xanh lơ thường ngày đầy tò mò nay bị che phủ bởi sự mệt mỏi và cô đơn. Cậu nhớ món poutine, nhớ hồ băng, và nhớ cảm giác không phải luôn luôn là trung tâm của mọi ánh nhìn.
Và rồi, cậu bắt gặp ánh mắt của tớ.
Tớ không ngồi ở bàn trên hay bàn dưới; tớ ngồi ở góc cuối dãy, nơi bóng râm của chiếc quạt trần cũ kỹ vờn qua. Tớ không phải là người nổi bật nhất lớp, nhưng có một sự tĩnh lặng mạnh mẽ toát ra từ tớ. Lúc đó, tớ đang vẽ nguệch ngoạc gì đó vào mép sách, chiếc bút chì lướt đi nhẹ nhàng, hoàn toàn không để ý đến gã trai Canada đang bị lạc lối.
Nhưng rồi, một cơn ho bất chợt của Martin khiến cả lớp quay lại nhìn. Sự im lặng kéo dài nặng nề. Martin cảm thấy tai mình nóng bừng. Cậu vội vàng cúi đầu xin lỗi bằng một giọng tiếng Việt ngọng nghịu, khiến vài người bật cười khúc khích.
Đó là lúc tớ làm điều không ai ngờ. Tớ đưa tay ra sau, một cách vụng về nhưng dứt khoát, đẩy về phía Martin một chiếc khăn giấy và một viên kẹo ngậm dâu tây. Hành động đó không kèm theo bất kỳ lời nói hay ánh mắt nào, giống như một sứ mệnh bí mật được thực hiện qua hành lang bàn học.
Martin ngước lên. Ánh sáng từ cửa sổ làm nổi bật những sợi tóc con mềm mại trên trán tớ. Tớ vẫn nhìn chằm chằm vào trang sách, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười gần như vô hình. Trong khoảnh khắc đó, sự ồn ào của Sài Gòn, tiếng ve kêu ngoài sân, và nỗi nhớ nhà của Martin bỗng tan biến. Chỉ còn lại hương dâu tây ngọt ngào và cảm giác ấm áp không tên.
Cậu nhận lấy món quà nhỏ bé, ngón tay họ khẽ chạm nhau. Lạnh và nóng. Lúng túng và tự nhiên.
Martin nhận ra, học tiếng Việt có thể khó khăn, nhưng tìm thấy một điểm tựa thân thuộc trong sự xa lạ thì không hề khó như cậu nghĩ. Có lẽ, chuyến du học này sẽ không còn là sự cô đơn kéo dài nữa. Cậu bắt đầu nghĩ đến việc sẽ mời tớ đi ăn Phở để trả ơn. Một cánh cửa vừa khẽ mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro