Chương 2
Martin đứng dựa vào bức tường gạch nóng rực của trường, chiếc ba lô nặng trịch trên vai, ánh mắt không ngừng tìm kiếm. Buổi học đã kết thúc được mười phút, và cậu đã quyết định chọn phương án "Ngoài trường". Cậu phải mời tớ đi ăn gì đó để trả ơn chiếc kẹo dâu hôm qua. Cậu đã lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại câu mời bằng tiếng Việt, nhưng mỗi lần mở miệng là âm thanh lại biến thành thứ gì đó không thể nhận dạng.
Cuối cùng, Martin thấy tớ bước ra. Tớ mặc chiếc áo sơ mi đồng phục trắng tinh, mái tóc đen cột cao đơn giản.
"Chị ơi!" Martin gọi lớn, bước vội về phía tớ. Giọng cậu nghe hơi run.
Tớ quay lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên khi thấy cậu bạn Canada lóng ngóng. Tớ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như gió mát lùa qua đám lá.
"Ồ, Martin. Em chưa về à?" Tớ hỏi, dùng từ "Em" một cách tự nhiên.
Martin đứng đối diện, cảm thấy chiều cao của mình thật thừa thãi. Cậu hít một hơi sâu và cố gắng phát âm chuẩn nhất có thể.
"Dạ, em muốn mời chị... ăn Phở. Trả ơn kẹo." Martin lúng túng.
Tớ bật cười khúc khích, lấy tay che miệng. "Không cần trang trọng thế đâu Martin. Một viên kẹo ngậm dâu tây thôi mà." Tớ nhẹ nhàng xua tay. "Tớ đã nhận rồi. Cứ xưng tớ với cậu cho thoải mái, không cần gọi em đâu."
Martin lắc đầu nguầy nguậy. "Không, ở Canada, nếu ai giúp mình, mình phải trả ơn. Đi ăn Phở. Đi mà chị."
Sự chân thành và kiên trì lóng ngóng của Martin khiến tớ không thể từ chối. "Được rồi, được rồi. Vậy để tớ dẫn cậu đi. Quán Phở này ngon lắm, nhưng hơi khó tìm đấy."
Và đó là lúc thảm họa bắt đầu.
Chúng tớ đi bộ khoảng mười phút. Martin lẽo đẽo theo tớ qua những con hẻm nhỏ hẹp, đầy xe máy và tiếng còi inh ỏi. Cậu cố gắng nói chuyện, nhưng lại va phải một gánh hàng rong, làm đổ một chồng ghế nhựa màu xanh. Martin luống cuống xin lỗi bằng tiếng Anh.
"Oh my god, I am so sorry! I am so clumsy!"
Tớ quay lại, lắc đầu và cười trấn an. "Không sao, không sao. Tớ hiểu mà. Nơi này hơi khó di chuyển. Đi chậm thôi." Tớ nói, rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay Martin, nhẹ nhàng kéo cậu đi qua đám đông đang đổ về.
Cú chạm bất ngờ và trực tiếp đó như một cú sốc điện xuyên qua Martin. Cổ tay cậu bỏng rát, và mùi hương tóc của tớ (mùi hương nắng và bạc hà) lấn át cả mùi khói bụi Sài Gòn.
"Quán Phở... đâu rồi chị?" Martin hỏi, nhưng giọng cậu lại trở nên yếu ớt hơn, tâm trí cậu giờ đây chỉ còn tập trung vào cái nắm tay.
Tớ buông tay ra, chỉ vào một cánh cửa cũ kỹ. "Đến rồi. Giờ thì tớ sẽ dạy cậu cách ăn Phở đúng kiểu Sài Gòn nhé, em trai."
Martin mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ tênh. Cậu đã quên mất mình là học sinh trao đổi, quên mất những rào cản. Lúc này, cậu chỉ là một cậu nhóc được một cô gái Việt Nam nắm tay dẫn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro