Chương 13: Vòm trời khác
"Tình yêu đôi khi là trò chơi của những kẻ đến muộn - người đến trước chưa chắc đã là người ở lại cuối cùng."

_____
Bầu trời như vỡ ra. Mưa không còn là mưa, mà là một trận đại hồng thủy của những giọt nước lạnh buốt, nặng trịch, quất xuống mặt đường phát ra những âm thanh đập đều, khô khốc. Thế giới thu nhỏ lại trong âm thanh của sự tàn phá đó. Ánh đèn đường vàng vọt cố gắng xuyên qua màn sương và màn nước dày đặc, nhưng cũng chỉ như những con đom đóm sắp tắt, thắp lên một thứ ánh sáng vô vọng.
Y/N bước đi. Mỗi bước chân của cô nặng nề như đeo đá, lê trên vỉa hè trơn trượt. Cô không quan tâm mình sẽ ngã, bởi trên thực tế, cô đã ngã rồi.
Ngã từ đỉnh cao của sự chờ đợi và hy vọng xuống một vực thẳm của sự thờ ơ. Chiếc váy len mỏng manh giờ là một lớp da thứ hai ướt sũng, dính chặt vào cơ thể, truyền đi cái lạnh đã vượt quá ngưỡng cảm nhận, trở thành một sự tê liệt. Nước mưa từ mái tóc dính bết chảy xuống mặt, hòa lẫn với thứ nước mặn chát từ khóe mắt mà cô không buồn lau đi. Trong lòng cô giờ là một sa mạc hoang vu, lạnh lẽo sau cơn bão. Không còn là nỗi đau nhói buốt, mà là sự trống rỗng đến kinh hoàng.
Rồi, những hạt mưa ngừng rơi xuống đầu cô.
Một bầu không gian tĩnh lặng, được bao bọc bởi một chiếc dù màu than, đột ngột hình thành phía trên. Sự chuyển giao đột ngột từ ồn ào, lạnh giá sang một sự yên bình tương đối khiến cô choáng váng. Một hơi ấm xa lạ, nhưng dịu dàng, tỏa ra từ cơ thể người vừa bước đến bên cạnh, xuyên thấu lớp vải ướt sũng, chạm vào làn da đã tê cóng của cô. Nó không ấm áp ngay lập tức, mà như một tia sáng le lói trong bóng tối, khiến cô nhận ra mình đã lạnh đến nhường nào.
Cô ngước mắt lên, một cử động chậm rãi, nặng nề của kẻ mất hết sức lực. Trong ánh đèn đường mờ ảo bị bẻ gãy bởi những hạt mưa, cô thấy một bóng người cao lớn. Đường nét khuôn mặt ấy không xa lạ.
Nhưng cô không dừng lại. Cô vẫn bước, như một cái máy được lập trình sẵn. Cậu ấy cũng không nói gì, chỉ điều chỉnh bước chân để chiếc dù luôn che chở cho cô một cách hoàn hảo. Tiếng mưa gào thét bên ngoài vòm dù trở thành nhạc nền cho sự im lặng đặc quánh giữa họ. Từng giọt nước lã chã tách khỏi mép dù, rơi xuống vai cô, như những lời thì thầm của cơn mưa mà cô không thể nghe thấy.
Và chính sự im lặng này, sự che chở không lời này, lại là thứ khiến trái tim cô đau đớn gấp bội. Nó như một tấm gương phản chiếu sự thật tàn khốc: sự quan tâm mà cô khao khát lại không đến từ người cô mong đợi. Khoảnh khắc này, thay vì an ủi, lại mở ra cánh cổng dẫn thẳng về ký ức mà cô muốn chôn vùi.
---
Chỉ mới sáng nay thôi, mọi thứ đã khác.
Y/N thức dậy với một trái tim rộn ràng như chim hót. Ánh nắng ban mai xuyên qua khe cửa, rọi vào chiếc váy màu ngọc duyên dáng mà cô đã giấu kỹ trong tủ từ mấy ngày trước. Cô đứng trước gương, đôi tay run nhẹ khi với lấy chiếc vòng cổ bạc lấp lánh.
"Một tháng," cô thì thầm với chính mình trong gương, đôi mắt lấp lánh, "một tháng ngắn ngủi nhưng sao tim mình lại reo hò đến thế?"
Cô tưởng tượng ra ánh mắt Martin, nụ cười của cậu, và cảm giác ấm áp khi bàn tay cậu nắm lấy tay cô. Mọi chi tiết đều được cô vẽ nên trong đầu với độ chính xác tuyệt đối, như một bức tranh hoàn hảo.
Còn Martin, ở căn nhà đối diện, cũng đang hồi hộp không kém. Trong tay cậu là một bó hoa Quỳnh trắng muốt, mong manh. Cậu chọn nó vì nhớ rằng đây là loài hoa Y/n đã nhắc đến khi đi xem phim với cậu, cậu còn chẳng biết ý nghĩa của loài hoa chỉ nở trong chốc lát này là một tình yêu thuần khiết, đẹp đẽ nhưng mong manh và ngắn ngủi. Cậu tỉ mỉ chỉnh từng cánh hoa, lo lắng chúng sẽ héo đi trước khi đến được với cô gái của mình. "Hôm nay phải là một ngày hoàn hảo," cậu hứa với chính mình, trái tim đập nhanh vì háo hức.
Họ như hai hành tinh đang tiến lại gần nhau trong quỹ đạo hạnh phúc, không hề hay biết về một trận đại hồng thủy sắp ập xuống.
---
Y/N đến quán cà phê quen thuộc từ rất sớm. Cô chọn chiếc bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy Martin từ xa. 7 giờ. Cô mỉm cười, gọi một ly latte quen thuộc. 8 giờ. Những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi. Cô liếc nhìn điện thoại. "Chắc là kẹt xe," cô tự trấn an mình. 9 giờ. Quán đã vắng tanh. Tiếng mưa ngoài trời trở nên ồn ào, đập vào cửa kính như những lời chế nhạo.
Cô lướt qua danh bạ, ngón tay dừng lại ở tên Martin, nhưng không dám gọi.
"Pin điện thoại cậu ấy hết rồi chăng? Hay...?" Một ý nghĩ đen tối lóe lên, nhưng cô vội dập tắt.
Trong khi đó, Martin đang đứng trước tòa nhà công ty, mặt tái đi. Một cuộc gọi khẩn cấp không thể trì hoãn. Điện thoại cậu đã hết pin từ lúc nào. Bó hoa Quỳnh trong tay cậu bắt đầu úa vàng, những cánh hoa rũ xuống như trái tim cậu lúc này. Cậu nhìn về hướng đến quán cà phê, tưởng tượng ra bóng dáng cô đơn của Y/N, và một cơn đau quặn thắt lấy tim. Cậu muốn chạy đến, muốn hét lên, muốn giải thích, muốn bù đắp cho cô. Nhưng gánh nặng trách nhiệm, những kế hoạch tương lai mà cậu đã từng vẽ ra cùng cô, như một sợi dây vô hình trói chặt cậu lại. Mỗi bước chân cậu bước vào công ty là một sự phản bội, không chỉ với Y/N, mà với chính trái tim mình.
---
Y/N bước ra khỏi quán lúc hơn mười giờ đêm. Cơn mưa vẫn không hề suy giảm. Lần này, cô không còn cảm thấy gì nữa. Sự thất vọng, hụt hẫng đã đạt đến đỉnh điểm và sau đó là tê liệt hoàn toàn. Cô bước đi trong mưa, để mặc cho cơ thể run lên vì lạnh. Cô nghĩ mình đã khóc hết nước mắt rồi.
Và rồi, khi chiếc dù kia xuất hiện.
Nó không chỉ che mưa. Nó tạo ra một thế giới nhỏ, một ốc đảo của sự tĩnh lặng giữa sự hỗn loạn. Lần này, sự hiện diện đó không còn khiến cô đau đớn vì sự tương phản nữa. Nó len lỏi vào sự trống rỗng của cô, lấp đầy những khe hở bằng một sự đồng cảm lặng lẽ.
Khi cô quay đầu lại. Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của người con trai đang ướt nửa bên vai ấy.
Là cậu ấy... James.
Trong đôi mắt cậu ấy không có sự thương hại, không có sự tò mò. Chỉ có một sự thấu hiểu sâu sắc, như thể cậu đã đứng đó từ rất lâu, chứng kiến toàn bộ câu chuyện của cô, và chờ đợi khoảnh khắc cô cho phép mình gục ngã.
Cậu khẽ nghiêng dù, một hành động nhỏ nhưng dịu dàng đến mức tàn nhẫn. Nó như chiếc kim châm vào quả bóng đã căng đến cực hạn.
Và thế là, Y/N gục xuống.
Cô không đứng vững nổi nữa. Đôi chân khuỵu xuống, cô đưa tay lên che mặt, và những tiếng nấc bật ra từ sâu trong cổ họng. Đó không phải là tiếng khóc của sự giận dữ hay oán trách. Đó là tiếng khóc của sự kiệt sức, của sự buông bỏ sau một cuộc chiến dài chống chọi lại nỗi đau một mình. Nước mắt nóng hổi tuôn trào, xối xả, rửa trôi đi lớp vỏ "ổn" mà cô đã cố gắng bôi đè lên trái tim tan nát. Cô khóc, không còn vì Martin nữa, mà vì sự mệt mỏi của bản thân, vì sự cô độc mà cô đã phải gánh chịu, và vì sự an ủi không ngờ tới này - thứ an ủi khiến cô nhận ra mình đã yếu đuối và cần được vỗ về biết nhường nào.
James vẫn im lặng. Cậu không vỗ về, không nói những lời sáo rỗng. Cậu chỉ đứng đó, chiếc dù vẫn che chở cho cô một cách kiên định. Rồi cậu khẽ đưa bàn tay còn lại đặt lên vai cô. Một cái chạm nhẹ nhàng, nhưng vững chãi. Nó không ngăn được cơn khóc của cô, nhưng nó nói với cô một điều.
"Cậu không cần phải mạnh mẽ nữa. Cứ khóc đi. Tớ ở đây."
Trong tiếng mưa rơi rả rích và tiếng nấc nghẹn ngào của Y/N, một sợi dây vô hình đã được thắt chặt. Nó được dệt nên từ sự đau khổ, sự im lặng và sự thấu hiểu.
James, người con trai lặng lẽ, cuối cùng cũng bước vào thế giới của cô không phải bằng lời nói, mà bằng chính sự hiện diện chịu đựng và bao dung nhất.
Và Y/N, trong khoảnh khắc yếu lòng tột cùng ấy, đã không còn đủ sức để chống cự lại sự an ủi ấy nữa. Cô để mặc cho bản thân chìm vào nó, dù chỉ là trong chốc lát.
_____
Cuộc họp tại BigHit Entertainment kết thúc lúc nửa đêm. Bầu không khí trong phòng họp vẫn còn ngột ngạt, dù các đèn chiếu sáng đã tắt.
Martin bước ra với một tâm trí rối bời và một tờ hợp đồng thực tập sinh được ký kết trong tay. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, như một cơn lốc cuốn phẳng những dự định nhỏ bé của cậu. Dự án đào tạo cho nhóm nhạc nam sắp ra mắt là cơ hội vàng, nhưng nó đi kèm với những điều kiện khắc nghiệt: cậu phải chuyển sang hình thức học online tại trường C3 hoặc chuyển hẳn sang SOPA – ngôi trường nghệ thuật danh giá nơi hầu hết các thực tập sinh theo học, và quan trọng hơn, cậu phải dọn vào ký túc xá ngay trong sáng hôm sau để tập trung toàn thời gian.
Xe của quản lý mới sẽ quản lý nhóm dự án sau này – anh Park, một người đàn ông nghiêm nghị với ánh mắt sắc sảo – lướt qua những con đường đêm ướt nhẹp sau cơn mưa. Martin thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng tối và những vũng nước lấp lánh ánh đèn đường dường như đang nhạo báng sự bất lực của cậu.
"Em không còn là một học sinh bình thường nữa rồi, Martin." - Giọng nói trầm ấm của quản lý Park cất lên, phá vỡ sự im lặng.
Anh liếc nhìn bó hoa Quỳnh đã dập nát, héo úa trên tay Martin mà cậu vẫn vô thức ôm chặt từ lúc rời công ty. "Ước mơ của em, hay một mối tình học trò? Anh hiểu, thật đấy. Nhưng con đường này, một khi đã bước chân vào, nó đòi hỏi sự hy sinh. Phải dẹp hết yêu đương qua một bên."
Martin khẽ cắn môi. Lời nói của quản lý như một nhát dao cắt đúng vào nỗi sợ lớn nhất của cậu.
"Tập trung vào luyện tập. Khi nào em có tất cả, đứng vững trên đôi chân của mình, nếu còn duyên, trời sẽ cho các em về với nhau thôi." - Anh Park nói tiếp, giọng đầy tính thực tế, không chút cảm tính.
Nó vô tình lại giống như một lời an ủi xa xỉ, một viễn cảnh mơ hồ mà cậu không dám chắc.
Xe dừng trước cổng nhà Martin. Căn nhà đối diện phòng cậu – phòng của Y/N, đã tối đen om.
Trái tim cậu thắt lại. "Cô ấy đã ngủ rồi ư? Hay vẫn đang thức, chờ một lời giải thích mà giờ đây cậu không biết bắt đầu từ đâu?"
Bước vào nhà, ánh đèn phòng khách vẫn sáng. Ba mẹ cậu vẫn đang ngồi đợi. Không khí trang trọng và có phần căng thẳng. Tờ hợp đồng được đặt lên bàn. Những dòng chữ về lịch trình khắc nghiệt, về các điều khoản bảo mật, về một tương lai rực sáng nhưng cũng đầy thử thách được bàn luận một cách nghiêm túc. Ánh mắt ba mẹ cậu vừa có niềm tự hào, vừa thấp thoáng nỗi lo. Họ hiểu rằng đây là cơ hội ngàn vàng, và họ tin tưởng vào quyết định của con trai.
Khi cuộc nói chuyện kết thúc, Martin trở về phòng mình. Căn phòng trở nên lạ lẫm một cách kỳ lạ. Cậu đặt bó hoa Quỳnh tàn úa lên bàn học, những cánh hoa trắng giờ đã nhuốm màu nâu thẫm, như chính trái tim cậu lúc này. Nó là minh chứng cho một ngày kỷ niệm đã chết yểu, cho một lời hứa không thể giữ.
Cậu cầm điện thoại. Màn hình sáng lên, không một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào từ Y/N. Có lẽ cô đã thất vọng đến mức không muốn liên lạc nữa.
Cậu mở khung chat quen thuộc, những ngón tay bấm lên bàn phím một cách nặng nề, rồi lại xóa đi. Bao nhiêu lời giải thích, bao nhiêu lời xin lỗi, giờ đều trở nên vô nghĩa và yếu ớt.
Làm sao cậu có thể nói rằng " tớ xin lỗi vì đã chọn ước mơ thay vì cậu, Y/n à"?
Cuối cùng, sau bao nhiêu suy nghĩ, cậu chỉ gõ được một dòng tin nhắn ngắn ngủi, cộc lốc, như một lời tạm biệt không tên:
"Y/N, tớ xin lỗi. Tớ có chuyện rất quan trọng, phải rời đi một thời gian. Mong cậu hiểu."
Gửi đi. Cậu thở dài, một cảm giác trống rỗng và tội lỗi ùa đến. Không còn cơ hội để đối diện, để nhìn thấy ánh mắt cô. Chỉ còn lại sự im lặng và bóng tối từ căn phòng đối diện.
Martin mở vali, bắt đầu xếp từng bộ quần áo, những cuốn sổ ghi chép nhạc, vài món đồ cá nhân. Mỗi món đồ được xếp vào vali như chôn đi một phần ký ức thanh xuân của cậu.
Chiếc vòng vẫn còn trên tay.
Chiếc Mp3 ngày nào cũng được đóng gói cẩn thận vào ngăn nhỏ trong vali hay ngăn nhỏ trong tim, đến giờ Martin hay cả tôi cũng không phân biệt được.
Bó hoa Quỳnh héo vẫn nằm đó, một vật chứng câm lặng cho một tình yêu chưa kịp nở rộ đã phải tàn lụi vì những toan tính của số phận.
Có lẽ sáng mai, khi Y/N thức dậy, cô sẽ không còn thấy ánh đèn từ phòng anh thắp lên nữa. Chỉ còn lại một tin nhắn lạnh lùng và một khoảng trống khó lấp đầy.
_____
Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ vang vọng tiếng lách tách cuối cùng của chiếc máy tính khi Martin tắt nó đi. Mọi thứ đã được sắp xếp, vali đã đóng, một chương mới của cuộc đời lại sắp bắt đầu. Nhưng thứ duy nhất cậu không thể đóng gói hay vứt bỏ chính là cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm trái tim.
Cậu cầm điện thoại lên một lần nữa, lướt qua dòng tin nhắn đã gửi cho Y/N. Nó khô khan và vô hồn đến thảm hại. Cậu định mở khung chat để viết thêm điều gì đó, một lời giải thích dài hơn, nhưng rồi lại bỏ xuống. Sự thật là, không lời giải thích nào có thể khiến mọi thứ tốt đẹp hơn.
Ting!
Một âm thanh thông báo vang lên, cắt ngang dòng suy tư.
Không phải từ tin nhắn của Y/N.
Mà là từ James.
Martin nhíu mày.
James, cậu bạn cùng câu lạc bộ nhạc ở trường. Một người bạn, ít nhất là cho đến thời điểm trước khi Martin và Y/N trở thành một đôi.
Cậu vẫn nhớ, trước đây, chính cậu là người hay kể với James về Y/N - về một cô gái khiến trái tim cậu rung động.
Cậu chẳng bao giờ để ý rằng, qua từng câu chuyện ấy, ánh mắt James lại dần trở nên xa cách.
Cậu càng không biết rằng, James đã âm thầm để ý đến Y/N từ lâu, nhưng luôn giữ một khoảng cách, cho đến khi Martin chính thức tỏ tình.
Martin mở tin nhắn. Dòng chữ hiện lên, lạnh lùng và sắc bén như một nhát dao găm, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày của James:
"Tớ vừa đưa cậu ấy về nhà."
Tim Martin đập thình thịch.
Một câu nói ngắn gọn, nhưng chứa đựng cả một bầu trời ngụ ý.
"Ý cậu là Y/n?"
"Sao cậu lại gặp Y/n? Chuyện gì đã xảy ra?" - Martin gõ vội.
Chỉ vài giây sau, câu trả lời của James hiện lên, từng chữ như được gõ một cách có chủ đích, đầy thách thức:
"Y/n đã ngồi trong quán cà phê, một mình và đi về một mình dưới cơn mưa, chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ. Chờ đợi một kẻ đã không bao giờ đến."
Martin như chết lặng. Hình ảnh Y/N cô đơn ngồi chờ trong mưa như một thước phim quay chậm ám ảnh đầu óc cậu. Cậu muốn hét lên, muốn giải thích rằng cậu không phải là kẻ vô tâm, rằng cậu có lý do chính đáng.
"Tớ có lý do! Một cuộc gọi khẩn cấp! Tớ ..."
"Tớ không quan tâm." - Tin nhắn của James cắt ngang, dứt khoát và lạnh lùng.
"Những lý do của cậu, giờ đây còn quan trọng gì nữa? Cậu đã lựa chọn rồi, phải không? Giữa Y/n và ước mơ của cậu. Và cậu đã không chọn cô ấy."
Martin cảm thấy như mình vừa bị tạt một gáo nước lạnh.
Làm sao James biết được?
Có lẽ, trong giới thực tập sinh, tin tức luôn được lan truyền với tốc độ chóng mặt.
"Điều duy nhất tớ thấy," - dòng tin nhắn cuối cùng của James hiện lên, như một lời tuyên chiến
"Là Y/n đã khóc.
Và cậu, kẻ đáng lẽ phải là người lau đi những giọt nước mắt ấy, lại là nguyên nhân khiến chúng rơi xuống.
Từ giây phút này
Martin, cậu đã đánh mất quyền được đứng bên cạnh và bảo vệ cô ấy. Nếu cậu không thể che chở cho cô ấy khỏi cơn mưa, thì đừng trách tại sao sẽ có người khác cầm lấy chiếc ô."
Martin gần như ném chiếc điện thoại xuống giường. Cậu thở hổn hển, mắt đỏ au. Sự tức giận, bất lực và ghen tuông dâng trào. James, người bạn cũ, giờ đang đứng ở vị trí của một kẻ thách thức, một người bảo vệ, trong khi cậu - người yêu chính thức - lại trở thành kẻ phản bội trong câu chuyện.
Cậu nhìn sang bó hoa Quỳnh héo úa. Nó không còn là biểu tượng của một tình yêu mong manh nữa, mà là một minh chứng cho sự yếu đuối và lựa chọn đầy tính toán của cậu.
Lời của quản lý Park vang vọng lại: "Khi em có tất cả... nếu còn duyên sẽ về với nhau."
Nhưng liệu khi cậu có tất cả, Y/N có còn đợi cậu không? Hay trái tim cô đã tìm được sự ấm áp nơi một vòm trời khác, nơi có một chiếc ô đúng lúc che mưa?
Đêm ấy, Martin không thể chợp mắt. Mỗi lần nhắm mắt lại, cậu lại thấy hình ảnh Y/N trong mưa, và bóng dáng James với chiếc dù che trên đầu cô. Lời thách thức của James như một vết cứa sâu, khiến cậu hiểu rằng: trận chiến cho trái tim Y/N, vừa mới chính thức bắt đầu, và cậu, từ vị trí người chiến thắng, đã tự tay đánh mất tất cả chỉ sau một đêm.
____
"Và tớ nhận ra, nỗi đau khủng khiếp nhất không phải là cậu rời đi... mà là tớ đã quen với việc chờ đợi một người không thể quay lại." __ nhật ký của Y/n Kim
(Hết chương 13)
P/s: Tui trở lại rồi đây 😭🤘🏻🤌🏻 Chúc mấy besties cuối tuần vui vẻ thư giãn nha 😪
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro