Chương 2: Bức tường và nốt nhạc
"Có những điều nhỏ bé mà ta chẳng để ý, đên khi quay đầu lại, chúng đã trở thành cả một mùa ký ức."
- Martin Edward, tám tuổi.
Những ngày hè ở khu phố ấy dài đến lạ thường, không phải vì nắng chiếu lâu, mà vì từng khoảnh khắc đều nặng trĩu cảm xúc. Nắng chậm rãi len qua kẽ lá, ánh sáng rải trên vỉa hè, trên những viên gạch cũ, làm trái tim của một đứa trẻ rung lên những nhịp thở không tên. Trước cửa nhà, bức tường trắng mà Y/n từng vẽ nguệch ngoạc giờ đã đầy những nốt nhạc của cậu bé hàng xóm, mỗi nốt là một khoảnh khắc được giữ lại, như một lời nhắc nhở của tuổi thơ biết yêu thương và lưu giữ những điều bé nhỏ.
Cô bé ngồi khoanh chân, tóc rối bởi, môi mấp máy hát khe khẽ theo điệu nhạc mà Martin gõ bằng cây bút chì lên nắp chiếc hộp bánh socola bằng thiếc. Tiếng lạch cạch mộc mạc vang lên, hoà cùng mùi nắng, mùi gạch nóng và cả mùi hoa sữa từ góc phố nhỏ ở Seoul.
"Tớ nghĩ đoạn này... nhanh hơn một chút được không?" Y/n nghiêng đầu, ánh mắt trong veo như muốn nghe Martin nói gì đó.
"Không, chậm thôi. Mẹ tớ bảo, bài hát buồn mới đẹp mà"
Giọng cậu bé mềm mại như ngọn gió nhẹ thổi ngang qua hoà cùng với tia nắng ấm áp của mùa hè khiến con người ta cảm thấy dễ chịu, thoải mái.
"Nhưng tớ muốn vui cơ... vui như hôm chúng mình ăn kem ở cửa hàng cuối phố ấy."
Martin nhếch môi cười, mắt lấp lánh: "Vậy cậu viết đoạn vui đi, còn mình sẽ viết đoạn buồn, được chứ?"
"Ừ, đồng ý!" Y/n gật đầu, trong lòng bừng lên tia ấm áp khi một đứa trẻ con đạt được thứ mình mong muốn.
Y/n trề môi: "Một bài hát, hai tâm hồn trái ngược, ai mà nghe cho nổi cơ chứ?"
Martin nheo mắt, lại cười tinh nghịch: " Không sao. Tớ với cậu nghe thôi là đủ rồi."
________
Và đó, là tuổi thơ - vừa trong sáng vừa mong manh, vừa vui vẻ vừa e dè. Nơi mà có những đêm cậu bé 8 tuổi phải thức trắng vì lo sợ bên cạnh giường mẹ, nghe nhịp tim bà run rẩy từ máy đo, nghe bố gọi về từ nơi xa, và vẫn cố cười để che giấu nỗi lo của mình. Mỗi khi Y/n chạy sang, cậu chỉ lắc đầu:
"Về đi Y/n. Tớ bận...mẹ tớ mệt. Xin lỗi nhé!"
Cô bé hiểu chuyện chẳng hỏi gì thêm, để lại một gói bánh quy nhỏ trước cửa và tờ giấy vẽ hai đứa đang cùng nhau nghe nhạc, vẽ tranh với những gam màu sắc tươi sáng, hồn nhiên của một bé gái như nắng ấm chiếu rọi vào trái tim lạnh lẽo cô đơn của cậu bé Martin. Cùng dòng chữ bé xíu, nguệch ngoạc: "Mẹ cậu sẽ ổn thôi, vì tớ tin thế."
Có lẽ, chỉ cần như thế, là đủ để trái tim cậu không cô đơn.
Tháng tám đến, trường học mới bắt đầu. Y/n ngồi bàn thứ hai, Martin ngồi ngay sau. Giờ ra chơi, Y/n nhìn xuống, thấy Martin mải mê nghe nhạc với chiếc MP3 bạc.
"Cho tớ nghe với đi!"
"Bản nhạc này... tớ nghĩ dở lắm."
"Không sao, tớ vẫn muốn nghe mà!"
Tai nghe chia đôi. Giọng guitar thô ráp vang lên, lúc rời rạc, lúc trôi chậm, như nhịp tim của tuổi thơ. Y/n mỉm cười, khẽ nói: "Bài này... buồn ghê."
Martin nhìn ra cửa sổ, ánh nắng xiên qua khe lá rọi lên mái tóc, rồi khẽ nói:
"Khi nào mẹ khỏe, tớ sẽ viết cái kết vui."
"Vậy tớ sẽ vẽ bức tranh cậu cười nhé!"
"Thỏa thuận nhé?"
"Thỏa thuận!"
Những lời hứa ấy, trong tâm trí một đứa trẻ, vừa giản đơn vừa vĩ đại, như muốn giữ cả mùa hè trong tay. Không ai biết rằng sau này, ký ức này sẽ trở thành sợi dây nối hai con tim, dù bị thời gian, xa cách và tổn thương bào mòn.
⸻
Mùa đông đến sớm. Gió lạnh thổi làm những vòng tay sợi đỏ xù lên, sợi chỉ mỏng manh nhưng dường như mang cả thế giới vào đó. Y/n mang chiếc vòng đến lớp thủ công để đan lại chiếc vòng, ánh mắt theo dõi từng ngón tay, cẩn thận, loay hoay.
"Cậu biết không... sợi đỏ này là dây nhân duyên đấy!"
Martin ngẩng lên, đôi mắt sáng lên: "Dây nhân duyên... là gì vậy?"
"Là... dù có đi xa, vẫn nối với nhau. Như thế này!" — Cô cầm hai đầu vòng kéo căng, giọng hồn nhiên nhưng chắc chắn.
"Thế... nếu đứt thì sao?"
"Thì người kia sẽ buồn lắm."
Martin ngẩng đầu nhìn sợi chỉ, rồi mỉm cười: "Vậy tớ sẽ giữ nó mãi... không để đứt đâu."
⸻
Một buổi chiều, khi Martin tan học, Y/n chạy sang, tay cầm bút màu:
"Đi thôi, ra tường vẽ thêm nốt nhạc!"
"Y/n, mẹ tớ phải vào viện..."
"...Vậy tớ đi cùng!"
Họ ngồi ngoài hành lang bệnh viện, ánh đèn trắng loang trên sàn gạch, cùng nhịp thở của hai đứa trẻ hòa với tiếng máy đo nhịp tim. Y/n lặng lẽ đan sợi len đỏ mới, còn Martin hát khe khẽ. Giọng non nớt, đôi khi lạc nhịp, nhưng tràn đầy lòng tin và sự bảo vệ dành cho cô bé bên cạnh. Cô bé nghiêng đầu, mỉm cười, tim nhói lên khi nghe cậu hát — như từng nốt nhạc khắc vào tim cô một lời hứa vô hình, bất tử.
⸻
Một tuần sau, mẹ Martin xuất viện. Họ trở lại khu phố nhỏ, bức tường đầy nốt nhạc vẫn chờ đợi.
Martin đặt lên đó tờ giấy ghi: "Ngày mai trời sẽ trong."
Y/n thêm nét vẽ, nối những nốt nhạc thành hình trái tim.
"Mai mốt nếu cậu thành nhạc sĩ nổi tiếng, đừng quên tớ nha."
"Không quên đâu... tớ sẽ viết bài đầu tiên tặng cậu."
Cô cười, ánh mắt long lanh: "Nhớ đấy nhé, lời hứa nha."
⸻
Buổi tối, Y/n ngồi bên cửa sổ, nhìn sang nhà đối diện. Martin đang chơi chiếc đàn guitar mà cậu bé được bố tặng năm lên 6, hát khe khẽ, đoạn cuối lặp lại một câu:
"Nếu ngày mai cậu quên tớ... tớ vẫn sẽ nhớ."
Cô bé mỉm cười, lấy sợi chỉ đỏ còn thừa quấn quanh cổ tay. Trong lòng cô, một tình cảm mong manh vừa chớm nở — hồn nhiên, ngây thơ, nhưng sâu sắc. Một sợi dây mà sau này, người đọc sẽ biết, dù có bao nhiêu năm tháng, nỗi đau hay xa cách, cũng sẽ khó đứt.
⸻
(Hết Chương 2)
P/s: Camila đây, tớ cảm ơn vì cậu đã cùng tớ đi qua hết chương 2, cậu cảm thấy thế nào, hãy cmt cho tớ biết với nhé. Như mọi khi chúc cả nhà một ngày tốt đẹp, nhẹ nhàng. Love yall!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro