lải nhải;

mình muốn nói chuyện một xíu nên cái phần này ra đời.

ý tưởng con shot rất ngẫu hứng (thật ra con nào cũng vậy...), kiểu đột dưng mình nhớ đến chuyện phù thuỷ trong harry potter thì sống thọ vl và nếu thế giới mashle cũng giống thế thì sao? tụi có ma lực sống lâu hơn tụi vô năng.

nghe buồn, cơ mà mình không muốn viết tụi nó quỵ lụy mất trí gì. đặc biệt là lance crown. cả thằng mash nữa. thế là mọi thứ chỉ dừng ở việc hơi buồn một tẹo thôi.

bởi vì không chắc tụi nó (trong fic này nhé) sẽ yêu nhau đến ngày sau cuối. có thể thật sự yêu nhau đến thế, có thể không. tuỳ vào mọi người tưởng tượng.

vậy nên mash mới nói: tôi sẽ bên cạnh cậu cho đến khi tôi không thể nữa.

không phải tôi sẽ yêu cậu mà là tôi sẽ ở bên cạnh cậu. cũng không phải đến khi tôi chết hay đến cả sau khi tôi chết mà là đến khi tôi không thể.

thế nào là không thể ? nó có thể là khi cậu chết thật nhưng cũng có thể là khi bọn họ thật sự không cần nhau nữa, hoặc vì bất cứ vấn đề gì ngăn cản họ tiếp tục đi bên cạnh nhau. và mọi thứ không còn chỉ gói gọn trong chết hay sống. nó nghe có vẻ mong manh, thực ra, lại là một lời khẳng định chắc chắn nhất, thực tế nhất.

cho đến khi tôi không thể là một mốc thời gian không thể dự đoán được, vì thế, nó là vĩnh hằng.

mình hơi tệ trong khoảng giải thích nhưng đại khái đây là ý mình muốn nói về câu này vì mình thích nó.

nhân tiện câu này nữa: khi cậu đã ngủ quên bên dưới lát cắt đổi thay của thời đại, chẳng màng nhân thế muôn đời sau dứt giọng khóc thương.

mình lấy ý tưởng từ hai câu của cụ nguyễn du:

bất tri tam bách dư niên hậu

thiên hạ hà nhân khấp tố như

chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa

người đời ai khóc tố như chăng?

mình chỉ muốn nói tới đây thôi, mong mọi người có một ngày tốt lành🫶

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro