1
gió Hà Nội khẽ lùa ngang suối tóc
nắng cuối thu se lạnh vờn làn da
vài tiếng còi inh ỏi sao rộn rã
nhịp chim nhảy chạng vạng giữa tán cây.
...
đứng trong một tiệm hoa bé bé ẩn mình trong một con ngõ nhỏ giữa chốn Hà thành đoan trang dịp giao mùa, hương hoa nhàn nhạt hòa vào không khí, phảng phất nơi đầu mũi vài tầng thơm thanh trong. Thành Công nhìn lướt qua các loài hoa đủ sắc đủ vẻ, rồi lại ngó đến vài cành mang sắc trắng giản đơn nằm ở vài góc khuất. rảo bước đến những cánh bông li ti nép mình sau vài chậu cây cảnh, cậu nhẹ nhàng nâng chúng lên, ngắm nghía tỉ mẩn rồi đi lại quầy thanh toán.
"chị gói giúp em vào gói giấy ạ"
ôm bó thạch thảo trắng muốt trong tay, loanh quanh trên đất thành thị lắm người qua kẻ lại. văng vẳng bên tai là vài tiếng bọn trẻ tíu tít cười đùa, những tiếng kể chuyện phiếm của vài ông chú bên bàn trà đá cùng điếu thuốc lào to oạch. mùi khói thuốc đặc trưng lẫn vào không khí se lạnh, nhưng nó chẳng những không khiến cậu khó chịu, mà còn gợi lên trong Công vài mảnh ký ức vặt vãnh thuở còn như lá trên cành.
ra khỏi ngõ, cái nắng và gió Hà Nội khe khẽ ôm lấy những cánh hoa yểu điệu, tiết trời mát lành dịp cuối thu kéo cậu vào một giai điệu du dương buổi sớm mai. vi vu qua bao cung đường thân quen, Công ghé qua vài hàng đồ uống đã quen mặt, gọi một món nước yêu thích, vừa đi vừa ngắm quang cảnh trong veo được dệt nên từ những hàng cây xanh mởn và vài bụi hoa cỏ rực tươi.
dừng chân tại một cửa hàng trà bánh nho nhỏ nấp trong một con hẻm khác, Thành Công thầm cảm thán cái vẻ nên thơ của đám hoa tinh nghịch leo trèo lên ô cửa sổ, của vài dây lá lửng lơ trên mái nhà, của cả vài chậu cây bé xíu trưng trên chiếc bàn tròn nho nhỏ trước quán. đôi chân chầm chậm bước vào, cậu ngay lập tức bị bao vây bởi không gian ấm cúng bởi mùi hoa trà quyện cùng hương gỗ trầm thoang thoảng khắp gian phòng tĩnh lặng. bên tai là tiếng chuông gió vừa tạo nên vài thanh âm trong trẻo rồi dừng hẳn lại và một bản nhạc nhẹ nhàng êm ái được phát ra từ chiếc radio với phong cách cổ điển.
trên quầy pha chế, những dụng cụ cần thiết để làm nên những tách trà thơm ngon, phía bức tường đằng sau là vài ba cái kệ tủ treo tường với đủ loại trà và cà phê. ngay sau quầy, bóng dáng một người đàn ông ung dung ngồi đọc sách, vừa nghe tiếng chuông gió khi Công bước vào, người đó chậm rãi ngước mặt lên nhìn, nhẹ nhàng chào hỏi với chất giọng nửa đùa nửa thật.
"tới rồi đó hả Công, anh chờ chú sáng giờ"
"anh này, em đi từ sáng sớm đấy nhá", cậu thấy người nọ trưng ra cái mặt như vừa bị ai lấy mất tiền thì bĩu môi, vừa đi lại chỗ người ta vừa đanh đá.
"cơ mà anh Linh nhìn vậy chứ decor quán đẹp quá nhờ, kiểu này em thấy hợp gu nhiều người lắm"
"chú khéo khen, đi vô đây anh chỉ việc", Linh cất gọn quyển sách sang một bên, lấy mấy dụng cụ pha chế rồi bắt đầu hướng dẫn Công làm vài món trà cơ bản.
"anh chỉ vậy em hiểu không? trong quá trình làm việc có gì thắc mắc thì alo anh"
"vầng"
"anh đi có việc tí, tí nữa có thêm một bạn nữa làm với em, có gì chỉ nó giúp anh nhá", Linh vừa nói vừa tròng áo khoác vô rồi vội vàng đi luôn, Công đứng đó cười phớ lớ đến khi anh chủ đi khuất thì bắt tay vào thực hành.
đôi tay thoăn thoắt pha chế món mà anh Linh tâm đắc nhất, trà lài quế hương, món nước làm nên điểm đặc biệt và dự là sẽ là thứ đồ uống níu chân khách ở lại với tiệm trà bé xinh này. vừa hoàn thành cốc trà nho nhỏ, khói bốc lên nghi ngút, hương lài thanh thanh quyện cùng cái mùi ấm áp của quế như len vào từng thớ gỗ của bàn ghế khắp quán, đưa người ta vào thứ cảm xúc bồi hồi khó gọi tên khi cảm nhận thứ mùi này chạy quanh đầu mũi.
vừa pha xong trà, cậu lại ngó sang bó hoa mình mua từ sớm, loay hoay nhìn xung quanh tìm bình đựng rồi cẩn thận gỡ giấy gói bên ngoài ra. đôi tay tỉ mẩn nâng niu từng cành hoa, lấy kéo tỉa bớt lá rồi xếp ngay ngắn vào bình, cậu cứ thế cuốn theo thời gian, hòa vào khoảng không gian yên lặng của thú vui nhã nhặn - cắm hoa. lần lượt từng bông hoa trắng tươi được xếp vào bình, ban đầu chúng chen chúc, xô đẩy nhau chẳng ra hình nên dạng, lát sau lại được Công dịu dàng dìu dắt trở về hàng lối ngay thẳng, đẹp đẽ, cùng nhau ngồi ngay ngắn trong chiếc bình xinh xinh.
leng keng.
tiếng chuông gió nhỏ nhẹ lại bẽn lẽn vang lên, cậu đang mải chỉnh nốt vài chiếc lá cuối cùng thì vội ngước nhìn lên, đập vào mắt Công là một người con trai trạc tuổi cậu, người đó bận áo thun trắng đơn giản, khoác bên ngoài là một chiếc jacket jean phóng khoáng, mái tóc màu nâu sẫm cùng một chiếc mũ lưỡi trai đội lệch.
"xin chào quý khách, quý khách thông cảm, tiệm trà chúng em chưa chính thức khai trương ạ, chúng em hẹn mình vào ngày khác nha", Công nhanh nhảu đi ra phía cửa, vừa đi vừa cười giả lả, cậu đoán là vị khách này xem được bài marketing của anh Linh nhưng chưa xem kĩ ngày khai trương.
"là bạn hả... Công?", người kia từ lúc đặt chân vào tiệm đã nhìn quanh một lượt cách bày trí, sau khi dạo một vòng, mắt anh dừng lại ở cậu nhân viên quán từ khi Công đi ra đến khi cậu đứng trước mặt mình.
vừa nghe thấy tên mình được gọi thì Công thoáng ngạc nhiên, theo phản xạ ậm ừ vài tiếng rồi mới nhìn kĩ lại mặt của đối phương, lục lại trí nhớ một lượt, cậu cuối cùng cũng nhận ra vị khách nọ là ai.
"ơ dạ... ủa, Bách?", là Nguyễn Xuân Bách, người bạn ngồi cùng bàn với cậu suốt những năm cấp hai và hai năm đầu cấp ba, năm lớp 12 anh đã chuyển trường do gia đình đổi công tác đột xuất.
"bạn lên lại Hà Nội lúc nào đấy?", vừa thấy bạn cũ, cậu đã tí ta tí tởn tay bắt mặt mừng.
"tôi mới lên tháng trước, học chương trình đại học online mãi mới được lên tận nơi xem trường trông như nào bạn ạ", anh cũng chẳng từ chối cậu, cứ vậy mà vừa trả lời vừa thuận theo cử chỉ của Công.
"bạn giỏi, tôi học trực tiếp còn cái được cái mất", cậu đáp lại anh bằng tông giọng nũng nịu, miệng bĩu lại, tay thì nắm tay bạn kéo vào tiệm.
Bách nhìn xuống bàn tay trắng nõn của cậu đang cầm tay mình thì vô thức chẳng biết làm gì trong một khắc ngắn ngủi, chỉ biết cười giả lả rồi đổi chủ đề, "cơ mà tôi là nhân viên mới đấy, anh Linh chưa bảo bạn hả?"
"à, là bạn đó hả. lúc trước khi đi anh Linh có bảo tôi rồi, chỉ là tôi không nghĩ ra là bạn thôi"
"có gì chỉ bảo nhé, chân tay tôi hơi vụng mấy việc này bạn ạ", anh đưa một tay lên xoa gáy khi phải thú nhận việc này, cũng ngượng đó...
"để tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro