Chương 15: Thượng Quan Tứ.

 Khách sạn Phúc Hoa là khách sạn năm sao siêu cấp sang trọng ở thành phố A. Bên ngoài là kiến trúc vùng Địa Trung Hải, có 405 phòng được bày trí tinh xảo cho khách nghỉ ngơi. Mỗi một phòng đều trang bị những trang thiết bị cao cấp nhất, dịch vụ tốt nhất, mang lại cho khách nhân sự hưởng thụ tốt nhất. Đương nhiên giá tiền cũng là đắt nhất.

Bởi vì từ nhỏ Hứa Đào Nhi lớn lên ở Dịch gia, cho nên cũng không quá kinh ngạc trước sự xa hoa của khách sạn này. Cô chỉ quan tâm đến việc làm tốt công việc của mình, là quét dọn phòng khách, chăm sóc cỏ ở sân golf.

"Đào Nhi, cô đi quét dọn phòng tổng thống chưa?" Tả Ngải cùng tổ với Hứa Đào Nhi tiến đến trước mặt Hứa Đào Nhi, thần thần bí bí hỏi thăm, "Chúng ta đổi lại ca được không?"

"Đổi ca? Vì sao?"

"Cô không biết vì sao? Nam khách gian phòng này có lai lịch lớn, hơn nữa còn nghe nói đẹp trai không tả nổi, cho nên tôi muốn đi xem một chút. Dù sao nam nhân không có hứng thú đối với cô, chi bằng đem cơ hội này nhường lại cho tôi."

"Được!" Nhân viên ở đây cảm thấy hứng thú với khách nhân là chuyện Hứa Đào Nhi vô cùng quen thuộc, cho nên không cảm thấy kì quái. Cô đối với chuyện này không chút hứng thú, hơn nữa hiện tại cô còn muốn đi chăm sóc cỏ.

"Thật sao? Cô thật là vĩ đại." Tả Ngải đang muốn tiếp nhận máy hút bụi trong tay Hứa Đào Nhi đột nhiên phía sau vang lên một đạo thanh âm lạnh như băng.

"Không được phép đổi." Tổ trưởng Mã Nguyệt Như đi tới, khiển trách, "Đến đây làm việc chỉ vì muốn câu rùa vàng sao? Cô đã quên quy tắc phục vụ khách hàng đã nói qua, nếu xảy ra chuyện mờ ám với khách nhân lập tức khai trừ sao? Đào Nhi cô đi trước đi."

"Dạ!" Hứa Đào Nhi đồng tình liếc nhìn Tả Ngải một cái, nhanh chóng rời đi.

"Leng keng... Leng keng..." Cửa mở, Hứa Đào Nhi liền cảm thấy một cỗ khí tức nam tính.

"Xin chào, xin hỏi trong phòng có nhu cầu quét dọn phải không ạ?" Cô ngẩng đầu, trong chốc lát liền thất thần. Bởi vì nam nhân trước mặt, có một loại khí thế vương giả không thể coi thường.

Đường cong gương mặt như đẽo gọt, ánh mắt sâu thẳm, tản ra sự lạnh lùng.

Áo sơ mi không cài cúc lộ ra lồng ngực gợi cảm, quần dài màu đen mặc trên người càng nổi bật sự thon dài, cao ngất, toát ra khí thế cao ngạo của đế vương khiến cho thoạt nhìn hắn ở nơi mà người khác không thể với tới.

Khi cặp con ngươi lạnh lùng như băng vạn năm nhìn Hứa Đào Nhi, lòng của cô, không hiểu vì sao lại run rẩy, chột dạ.

"Vào đi!" Thượng Quan Tứ không nói nhiều, xoay người đi vào phòng.

Nằm trên chiếc giường lớn phong cách hoàng gia châu âu là một nữ nhân xinh đẹp. Cô ta lười biếng nhìn Hứa Đào Nhi, gắt giọng nói, "Tứ, sao sớm như vậy đã đến quét dọn rồi, nhân gia còn chưa ngủ dậy mà."

Thượng Quan Tứ cầm lấy khăn lông lớn lau khô tóc, trong mắt không có một chút nhiệt độ.

Hắn rất thích sự sạch sẽ, mỗi lần cùng nữ nhân hoan ái xong phải lập tức đi tắm, hơn nữa còn phải ngay lập tức dọn dẹp gian phòng, nếu không hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Bên trong gian phòng rõ ràng rất sạch sẽ, có cái gì phải quét dọn đâu? Hứa Đào Nhi không hiểu, cũng không dám hỏi, chỉ có thể cúi đầu mở máy hút bụi tiếp tục làm sạch tấm thảm đã sạch bong.

"Thuốc!Uống! Thượng Quan Tứ đứng che khuất ánh sáng, thanh âm lạnh như băng làm cho người khác rùng mình. Trong hoàn cảnh hiện tại lại khiến người ta nhịn không được phát lạnh toàn thân.

Nữ nhân kia biến sắc, lập tức làm nũng nói, "Nhân gia còn chưa rửa mặt, đợi lát nữa uống được không?" Cô còn tưởng hắn đã quên mất chuyện này, không ngờ hắn lại tàn nhẫn như vậy.

"Muốn tôi đút cho cô, hay là tự mình làm?" Thanh âm Thượng Quan Tứ không một chút gợn sóng, nhưng lại ẩn chứa một loại mùi vị nguy hiểm.

"Em... Tứ, em có thể không uống được không? Em cam đoan sẽ không mang đến phiền phức cho anh. Hiện tại em đang ở thời kỳ an toàn, thật đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro