Chương 19: Nguy Hiểm.
Bởi vì chuyện ngày hôm đó, Hứa Đào Nhi cho rằng sẽ bị đuổi việc, nhưng qua vài ngày lại không có chuyện gì xảy ra, cô rốt cuộc cũng yên lòng, dần dần cũng quên mất chuyện này.
'Leng keng_ leng keng__' "Chào ngài, tôi là nhân viên phục vụ."
"Làm gì?" Một nam nhân trung niên say khướt ra mở cửa phòng, dùng thanh âm lè nhè hỏi, miệng đầy mùi rượu.
"Xin chào. Đây là rượu Brandy mà ngài muốn." Hứa Đào Nhi bị hơi rượu phả vào mặt rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ tươi cười.
"Rượu Brandy? Vào đi!" Nam nhân đi vào phòng, giống như bùn nhão ngã lên sopha.
Hứa Đào Nhi vừa đi vào liền thấy vỏ chai rượu vương vãi đầy đất, vội vàng thu dọn, lại mở cửa sổ để thông khí.
"Rượu! Mau mang rượu tới đây___" Nam nhân kia hét lên, "Nhanh lên một chút, tôi muốn uống rượu."
"Tiên sinh, ngài đã say rồi, nếu còn uống nữa sẽ tổn hại đến thân thể, tôi đỡ ngài lên giường nghỉ ngơi." Tay Hứa Đào Nhi còn chưa đụng tới hắn đã bị đẩy ra.
Nam nhân kia lướt qua cô, cầm lấy chai Brandy tu ừng ực, xong liền hét lên, "Vợ của tôi bỏ trốn theo người khác, tôi còn quan tâm cái thân xác này làm gì, uống chết không phải càng tốt hay sao."
Hứa Đào Nhi không đành lòng nhìn hắn như vậy, muốn đoạt lấy chai rượu, nhưng nam nhân kia không chịu buông tha, "Cút! Cô chỉ là một nhân viên vệ sinh, dựa vào cái gì mà quản chuyện của lão tử."
"Choang___" Sau một hồi giành giật, chai rượu rơi trên mặt đất, nam nhân nhanh chóng cúi xuống, trên ngón tay bị rạch tạo thành vết thương.
"Tiên sinh, tay của ngài bị thương rồi." Hứa Đào Nhi nhanh chóng lấy khăn lông giúp hắn đè lại vết thương. Nhưng đột nhiên nam nhân kia cầm ngược lại tay cô, ánh mắt mông lung nói, "Thật là mềm mại, không biết thân thể của cô có mềm mại như vậy không?"
Hứa Đào Nhi kinh hãi ngẩng đầu, còn chưa kịp rút tay ra, miệng đầy mùi rượu của hắn đã đánh tới. Cô liều mạng chống trả, "Tiên sinh! Xin ngài hãy buông...."
"Lão tử muốn cô, thì chính là coi trọng cô, cô muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho cô." Nam nhân thô bạo xé mở vạt áo của cô, nhanh chóng đè ngã cô trền sàn nhà.
"Không được! Bỏ tôi ra___" Hứa Đào Nhi dùng hết sức lực hất văng hắn ra, kéo chặt quần áo nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhưng còn chưa chạy được hai bước cô đã vấp phải chai rượu té ngã trên mặt đất, lần thứ hai bị nam nhân kia đè lên.
Bàn tay to lớn thô bạo của hắn bừa bãi vuốt ve khuôn mặt và cánh tay cô, trong miệng phát ra tiếng cười khinh miệt, "Các người gọi những cái này là phục vụ khách hàng, không phải là bồi khách đi ngủ sao, lão tử có tiền."
Một tay hắn đè Hứa Đào Nhi, tay kia cho vào túi quần móc ra một xấp tiền, "Từng này đủ rồi chứ. Nếu cô phục vụ tôi tốt, tôi sẽ cho cô càng nhiều."
"Không, đừng mà! Buông! Có ai không cứu mạng, cứu mạng..." Hứa Đào Nhi điên cuồng chống cự, nhưng vẫn không đấu lại khí lực của hắn.
"Xin ngài hãy buông ra...." Hứa Đào Nhi khóc nức nở, hai tròng mắt phủ kín một tầng hơi nước.
Đột nhiên, ngón tay cô chạm vào chai rượu trên mặt đất, cô không kịp nghĩ nhiều, dùng sức nện thẳng vào đầu hắn.
"Bốp." Chai rượu bể nát !
"A!" Nam nhân kia kêu thảm một tiếng, máu tươi tuôn ra, một cái tát nặng nề giáng thẳng vào mặt Hứa Đào Nhi, đánh mạnh đến mức khiến đầu óc cô choáng váng. Hắn gầm lên giận dữ, trút hết giận dữ lên người cô.
"Không, đừng mà, cầu ngài bỏ tôi ra..." Hứa Đào Nhi bi phẫn kêu lên, thân thể không thể động đậy, trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Cứu mạng...Cứu mạng...Có ai có thể cứu cô không...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro