Chương 26:Người thần bí.

 Hứa Đào Nhi nhanh chóng chuyển tới một căn phòng bình dân rách nát, đã rất lâu không được tu sửa, không biết bao nhiêu người đã từng ở qua. Không phải mẹ góa con côi, người thất nghiệp, người hay chơi bời lêu lổng tuyệt đối sẽ không thuê chỗ này.

Tuy rằng hoàn cảnh không tốt, tường loang lổ, lại không có đồ dùng gì, nhưng Hứa Đào Nhi chỉ đủ tiền để thuê căn phòng cỡ này, cô phải chạy đi chạy lại rất nhiều nơi mới có thể thuê được căn phòng như này.

Ban ngày, Hứa Đào Nhi vội vàng đi tìm việc làm, buổi tối thì ở chung quanh làm công. Nhưng mặc dù mỗi ngày cô chỉ ngủ ba bốn tiếng, tiền kiếm được mới chỉ miễn cưỡng duy trì cuộc sống.

Có điều đối với cô mà nói, sống ở bên ngoài cũng có chỗ tốt, đó chính là tự do hơn rất nhiều, không bị mẹ con Thường Quyên thường xuyên bắt nạt. Chỉ là cô không khống chế được lòng mình, không ngừng nghĩ về thiếu gia. Nghĩ đến mình đã rời khỏi hắn càng lúc càng xa, trong lòng lại cảm thấy vô cùng khổ sở.

" Một trăm, hai trăm, ba trăm hai mươi...Tiền thuê nhà còn thiếu năm trăm đồng, tối mai phải làm thêm một chút mới được. Thiếu ngủ một hai tiếng cũng không sao." Hứa Đào Nhi cẩn thận đem tiền cất vào trong túi, tiếp tục đi về phía trước.

Đèn đường mờ mờ, hắt bóng cô lên mặt đường thật dài. Ban ngày con đường này đã âm u, buổi tối đèn đường héo hắt lại tăng thêm một bầu không khí quỷ dị.

Một trận gió lạnh thổi tới khiến Hứa Đào Nhi rùng mình một cái, cô lạnh run người quay đầu lại, may mắn, không có ai cả.

Nhưng khi cô đi tới một ngõ tắt khác, trước mắt đột nhiên xuất hiện một nhóm người, mấy người mang dáng vẻ lưu manh đánh giá cô từ đầu đến chân.

Hứa Đào Nhi nhận ra bọn họ, bọn họ là ác bá thuê trọ gần chỗ cô ở, bình thường chuyên đi cướp đoạt tài sản của người khác để duy trì sinh hoạt. Cô bất giác đem hai tay che trước ngực, cúi đầu thật thấp đi nhanh về phía trước.

" Vội vã như vậy làm gì? Không bằng bồi anh em chúng tôi chơi đùa một chút?" Một nam nhân xăm trổ che ở trước mặt cô, phun một ngụm khói vào mặt cô.

" Xin, xin...hãy tránh ra." Hứa Đào Nhi cực kỳ sợ hãi. Lá gan cô tương đối nhỏ, nhất là lúc này còn là hai giờ sáng, nếu như bọn họ muốn, căn bản tìm không ra người giúp đỡ cô.

" Tôi không tránh thì làm sao?" Nam nhân xăm trổ nói, hắn tới gần cô thêm một chút, " Yên tâm! Tôi không có chút hứng thú nào với cô, giao tiền ra đây, cô lập tức có thể rời đi."

" Tôi không có tiền." Thừa dịp hắn tới gần, Hứa Đào Nhi nhanh chóng chui qua dưới vai hắn, liều mạng chạy về phía trước. Cô không dám quay đầu nhìn xem bọn họ có đuổi theo hay không, chỉ nghe tiếng bước chân phía sau nhỏ dần.

" Làm mình sợ muốn chết, may mắn bọn họ không đuổi theo..." Hứa Đào Nhi thở hổn hển, đột nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng, thân thể bị người đè lên tường. "A..." Qua giây lát, đôi môi bị người khác bịt lại, cô không kịp phát ra âm thanh nào.

" Câm miệng !" Thanh âm nam nhân cảnh cáo phát ra ngay sát bên tai cô.

" ..." Vừa thoát khỏi hang hổ, lại gặp phải biến thái hay sao? Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?

Hứa Đào Nhi lặng lẽ cho tay vào túi, đang chuẩn bị lấy ra bình xịt, đột nhiên nghe thấy từng đợt tiếng bước chân đang tới gần.

" Nhanh lên, đừng để hắn chạy thoát."

" Lần này không bắt được hắn thì lần sau chờ đợi chúng ta chính là cái chết....Nhanh lên !"

........................................

Nhìn lướt qua bờ vai hắn, Hứa Đào Nhi nhìn thấy hơn mười người đàn ông mặc đồ tây đen chạy qua, bọn họ liếc qua hai người liền nhanh chóng chạy về hướng tây.

Thấy đám người áo đen đều đi xa, Hứa Đào Nhi cảm thấy kiềm chế đã nới lỏng, lập tức dùng sức đẩy người đàn ông đang đè ép trên người cô ra. Đột nhiên, cô phát hiện tay mình dinh dính, một mùi tanh nồng đậm xông thẳng lên mũi.

A ! Máu ở đâu ra vậy?...Cô ngước mắt nhìn lên, cánh tay nam nhân đó đang chảy máu.

Nam nhân thấy đám người đó đã đi xa, thân thể cao to lảo đảo đổ xuống người cô, "Đừng đưa tôi tới bệnh viện..." Hơi thở yếu ớt của hắn phun lên cổ cô.

Nói xong, hắn liền đem toàn bộ trong lượng thân thể đổ lên người cô, ngất đi.

" Này ! Anh mau tỉnh lại, tôi còn chưa biết nhà anh ở đâu mà?" Hứa Đào Nhi nhỏ giọng hỏi, thấy hắn không có chút phản ứng nào. Cô chỉ có thể mang hắn về phòng trọ của mình, cho nằm lên trên giường.

Cô ở trong phòng tìm kiếm hồi lâu, rốt cuộc tìm được hòm sơ cứu, lấy ra thuốc tiêu viêm và băng vải băng bó lại vết thương trên cánh tay hắn. Hình như hắn bị đao hay vật gì đó sắc nhọn làm bị thương. Vết thương rất sâu vẫn còn chảy máu không ngừng.

May mà ở trường Hứa Đào Nhi có học qua một khóa sơ cứu cho nên cũng khá thuần thục giúp hắn cầm máu. Băng bó xong hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cẩn thận nhìn hắn.

Hắn mang mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra chóp mũi và đôi môi. Nhưng chỉ cần nhìn sống mũi cao thẳng, đường cong gương mặt như đao khắc là biết hắn là một nam nhân vừa tuấn mỹ vừa lạnh lùng, hơn nữa còn có loại khí chất vương giả trời sinh.

" Bị người đuổi giết, lại còn mang mặt nạ...Lẽ nào thật sự có hiệp đạo?" Hứa Đào Nhi suy đoán, đối với hắn tràn ngập tò mò. Tay cô chần chờ chạm vào mặt nạ của hắn, nhưng lại cảm thấy bản thân đường đột liền nhanh chóng rụt tay về.

Gian phòng này chỉ có một cái giường, ngay cả ghế sô pha cũng không có, cho nên Hứa Đào Nhi không thể làm gì khác là kéo ghế ngồi bên cạnh giường nghỉ ngơi. Bởi vì công việc ban ngày rất khổ cực, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng, Lãnh Minh chậm rãi mở ra hai mắt, đập vào mắt hắn là nửa thân trên không được che đậy, vết thương đã được băng bó cẩn thận. Tay cô cầm lấy tay hắn. Bàn tay rất nhỏ lại mềm mại.

Cô gái lộ ra gương mặt thanh lệ thoát tục lại tươi mát, trên môi nở nụ cười dịu dàng. Vài lọn tóc rủ xuống hai bên má cô, thỉnh thoảng lay động quét qua gò má trắng nõn của cô, e thẹn như một nụ hoa bách hợp đang chớm nở.

Lãnh Minh hồi tưởng lại tối hôm qua hắn làm nhiệm vụ bị tập kích, nữ nhân này đã cứu hắn, còn thay hắn băng bó vết thương.

Khẽ nhíu chân mày, Hứa Đào Nhi mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, lười biếng vươn vai, sau đó theo quán tính đeo kính vào. Khi cô nhìn về phía Lãnh Minh, phát hiện hắn đã tỉnh, môi cũng không tái nhợt như ngày hôm qua, đã khôi phục được một chút huyết sắc.

Khi ánh mắt hai người đối diện nhau, cô ngoài ý muốn phát hiện, hắn có cặp con ngươi màu lục, giống như có khả năng hấp dẫn linh hồn lại trong veo như hồ nước, thực sự rất đẹp.

Song toàn thân hắn cùng cặp con ngươi kia cũng tỏa ra khí tức lạnh lùng, vừa lạnh lùng vừa thoát tục.

Tóc đen, mắt màu lục, có lẽ hắn là con lai.

Hứa Đào Nhi vốn cho rằng cặp mắt của Thượng Quan Dạ đã rất đẹp rồi nhưng đôi mắt màu lục của hắn lại có thêm một phần ma lực chế trụ lòng người.

Thật không dám tưởng tượng, đằng sau mặt nạ kia là khuôn mặt dao động nhân tâm như thế nào.

Đối với cô khi thì sợ hãi than khi thì ánh mắt hiếu kỳ, Lãnh Minh từ đầu đến cuối không nói một câu nào, biểu cảm trên gương mặt cũng không chút thay đổi.

Cuối cùng, Hứa Đào Nhi đành phải mở miệng trước, "Anh cảm thấy thế nào?" Thấy hắn không trả lời, cô sờ sờ trán hắn, lại sờ trán mình kiểm tra nhiệt độ, "May quá không sốt."

" Quần áo!" Một lúc lâu Lãnh Minh mới phun ra hai chữ, thanh âm không chút độ ấm.

" Quần áo của anh vẫn còn ở bên ngoài, chờ tôi giúp anh băng bó lại vết thương rồi hãy mặc." Hứa Đào Nhi lấy khăn lau người cho hắn, cảm thấy hắn có một chút bài xích, cô vội nói, "Anh yên tâm, tôi không có ác ý ! Nếu tôi đã quyết định giúp anh, cũng sẽ không làm hại anh."

Chỉ bằng cô cũng đòi làm hại hắn? Có phải là không biết lượng sức quá rồi hay không? Chỉ là hắn chán ghét bị nữ nhân đụng chạm mà thôi! Lãnh Minh nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra.

" Sẽ có chút đau, anh cố chịu đựng một chút." Hứa Đào Nhi nhanh chóng giúp hắn khử trùng vết thương, sau đó cẩn thận băng bó lại. Có lẽ là do thân thủ của hắn tốt lại từng luyện võ, thân hình hắn hoàn hảo săn chắc vô cùng, thân thể dương cương tráng kiện, nhưng lại không có cảm giác cơ bắp cuồn cuộn.

" Sao không hỏi tôi là ai?" Lãnh Minh mở miệng nói một câu.

" Nếu tôi hỏi, anh sẽ nói sao?"

" Sẽ không."

"..." , Hứa Đào Nhi không nói gì, hắn đang cố ý đùa giỡn cô sao? Rõ ràng là hắn sẽ không nói, còn hỏi vấn đề này làm gì.

" Không sợ tôi làm hại cô sao?" hắn lại tiếp tục hỏi một câu.

" Cánh tay phải của anh bị thương, làm hại tôi bằng cách nào? Hơn nữa, tôi có bình xịt phòng sắc lang, chính là có công hiệu này." Hứa Đào Nhi mang "Bùa hộ mệnh" giơ ra trước mặt hắn.

Thật ra cô cũng chỉ nói giỡn mà thôi, tuy rằng thân phận của hắn thần bí, nhưng cô nghĩ hắn không phải người xấu. Có lẽ kinh nghiệm sống của cô không nhiều, thế nhưng cô cảm thấy cảm giác của mình rất chuẩn. Người tốt hay người xấu cô đều phân biệt rõ ràng.

Khóe môi Lãnh Minh nhếch lên một nụ cười, cô có thể đơn thuần hơn nữa được không? Nếu hắn thật sự muốn làm hại cô thì chỉ cần dùng tay trái không tốn chút sức lực đã có thể vặn gãy cổ cô rồi.

" Xong rồi!" Hứa Đào Nhi thắt một cái nơ bướm trên vết thương của hắn, giúp hắn mặc lại áo sơ mi.

" Miệng vết thương rất sâu, sợ là còn phải tĩnh dưỡng vài ngày, nếu anh không chê cứ ở lai chỗ của tôi."

" Trong tủ lạnh có mỳ ăn liền, bây giờ tôi cần ra ngoài lúc trở về thuận tiện mua nửa con gà về nấu canh cho anh ăn. Còn có kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt cũng cần phải mua."

" Đúng rồi! Ngày hôm qua tôi thấy trên vỉa hè có bán quần áo giảm giá, tôi sẽ mua cho anh vài bộ. Tôi biết quần áo của anh đều là hiệu Armani nhưng tôi không có tiền chỉ có thể mua được hàng vỉa hè, anh chịu khó một chút."

Hứa Đào Nhi vừa nói vừa vào nhà tắm rửa mặt, sau đó vào phòng bếp mang ra một bát cháo nóng hổi.

" Cái này mặc dù là tôi mua hai ngày trước nhưng vẫn để trong tủ lạnh, vẫn có thể ăn được. Hơn nữa, còn là mười đồng một bát to, đây là thức ăn xa xỉ nhất trong phòng này rồi."

" Tôi mới chỉ ăn một nửa, vốn còn định để dành ăn trong hai ngày nhưng anh tới đây thì để cho anh ăn." Cô múc một muỗng đưa lên bên môi hắn, vẻ mặt hàm chứa sự tươi cười, hai con mắt cong cong.

Cô còn không biết hắn là ai, còn mang hắn về nhà lại còn dùng thức ăn "xa xỉ" nhất chiêu đãi hắn? Nữ nhân ngu ngốc, trong đầu cô rốt cuộc là chứa thứ gì vậy?

Đáy mắt Lãnh Minh lóe lên một cái, có loại cảm giác không nói nên lời. Do dự một lát hắn từng miếng từng miếng ăn hết bát cháo "xa xỉ " nhất kia.

" Được rồi ! Tôi ra ngoài mua gà, nghe nói mới khai trương thì giá cả sẽ thấp hơn một chút." Hứa Đào Nhi đeo túi ra ngoài, đi tới ngoài cửa, còn ló đầu vào dặn dò, "Miệng vết thương của anh còn chưa khép lại, chớ nên lộn xộn, chờ tôi trở lại."

Đợi cô...Trở về? Trong phòng chỉ còn lại Lãnh Minh, hắn không hiểu nghĩ... Ở chỗ này có cảm giác thật ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro