Chương 28: Cơ hội gia nhập Miracle.
" Hạnh phúc...Đây là hạnh phúc sao?" Lãnh Minh đứng ở nơi đó lặng lẳng nhìn cô.
Đôi mắt hắn sâu thẳm như bóng đêm, khiến cho Hứa Đào Nhi không nhìn ra được cảm xúc trong mắt hắn.
" Sao anh lại không hỏi tôi ghét thứ gì nhất?" Hứa Đào Nhi lên tiếng phá vỡ sự yên lặng. Không đợi hắn mở miệng, trong đầu cô suy nghĩ một chút lại nói tiếp, " Hình như tôi không ghét thứ gì cả."
" Nhưng mà có đôi khi, tôi cũng rất ghét tính cách nhu nhược nhát gan của bản thân, không dám cùng người tranh luận, cũng không dám nói lời phản đối. Còn có, rất lâu rồi tôi rõ ràng không tình nguyện làm một chuyện nhưng chỉ cần người khác mở miệng thì tôi liền đồng ý."
" Anh nói xem có phải tôi rất vô dụng không? Biết rõ bản thân không nên nhu nhược, nhưng lại dùng cách này sống hơn hai mươi năm."
" Có điều nếu ở cùng anh cảm giác này của tôi lại tự động biến mất. Tuy rằng chúng ta mới chỉ quen biết có vài ngày nhưng cảm giác lại giống như bằng hữu lâu năm, cái gì cũng có thể nói ra. Rất kỳ quái đúng không?"
" Tôi không biết anh từ đâu tới, làm công việc gì, thậm chí là tên của anh cũng không biết. Chỉ có thể cho rằng, anh có phải là loại người trong các bộ phim truyền hình trên tivi... Hiệp đạo, có lẽ siêu nhân...Vì cứu vớt trái đất này mà được sinh ra một vị siêu anh hùng thần bí."
" Hiệp đạo? Siêu nhân? Anh hùng? Vì sao cô không cho rằng tôi là ma quỷ?"
" Tôi không biết, dù sao tôi cũng cảm thấy anh là người tốt. Tuy rằng bề ngoài của anh rất lạnh lùng, tựa như Dạ lễ phục giả diện nhưng lại vừa soái vừa lạnh lùng, lúc đầu thì có cảm giác anh là người xấu, nhưng về sau lại vì muốn yêu thương một con thỏ nhỏ mà trở nên tốt bụng, hơn nữa còn không tiếc hi sinh tính mạng."
" Tôi nghĩ đây chính là số mệnh, số mệnh chú định anh là người tốt." Hứa Đào Nhi nghiêm túc gật đầu.
" Dạ lễ phục giả diện?" Hắn lẩm bẩm cái tên này, Lãnh Minh không hiểu vì sao đột nhiên lại có cảm giác muốn cười. Mà trên thực tế hắn thực sự đã cong môi cười, giống như băng tuyết đang tan ra, mang đến khí xuân ấm áp.
Hứa Đào Nhi ngây ngẩn cả người, con người phóng đại hết cỡ, kinh ngạc không gì sánh được phun ra một câu, " Anh, anh lại có thể nở nụ cười?"
" Làm sao? Tôi cười, rất kỳ quái sao?" Lần này Lãnh Minh lại đổi lại vẻ mặt lạnh nhạt thản nhiên, tuy rằng hắn thu lại ý cười nhưng mà gương mặt cũng đã nhu hòa hơn không ít.
" Ừm! So với cây vạn tuế trổ hoa, cây xương rồng già trổ bông còn kỳ quái hơn." Hứa Đào Nhi gật đầu rồi lại gật đầu, sau đó cười hì hì nói, " Nếu anh cười chắc chắn sẽ rất đẹp trai."
Cô nói xong câu đó, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
" Này ! Làm sao vậy? Có việc gì thế? Cái gì?" Hứa Đào Nhi bật dậy, không tin được hỏi, "Miracle thực sự sẽ tuyển sinh viên sao?"
" Ừ ! Ừ ! Ừ ! Mình nhất định sẽ không cô phụ tâm ý của bạn, sáng mai mình liền tới Miracle giao bản thảo. Yên tâm, trong vòng một buổi tối chắc chắn sẽ hoàn thành. Cảm ơn! Hẹn gặp lại."
" Oa ! Mircle đồng ý tuyển sinh viên." Hứa Đào Nhi hưng phấn đi qua đi lại trong phòng, rồi lại chạy đến trước mặt Lãnh Minh nói đi nói lại nhiều lần, "Mircle nha! Thật không dám tưởng tượng."
" Vì sao cô lại muốn vào được Miracle như vậy?" Hỏi những lời này thần sắc Lãnh Minh có chút cổ quái.
Nhưng Hứa Đào Nhi lại không nhận ra, cô kích động hồi lâu mới trả lời.
" Mircle chính là truyền kỳ trong giới trang sức, từng mẫu từng mẫu thiết kế đều là những thứ nữ nhân ao ước. Nếu như có thể vào được Miracle, có thế cùng tinh anh trong ngành giao lưu học hỏi, học được nhiều điều bổ ích, nhất định là rất bổ ích."
" Có điều hình như tôi kích động quá sớm rồi, có thể hay không còn phải xem bản thiết kế tối nay. Tôi cần phải làm cho xong, anh đi ngủ sớm một chút đi." Hứa Đào Nhi mang giấy bút ra, chúi đầu vào thiết kế.
Ngay từ đầu, cô vì Dịch Tinh Thần mới lựa chọn công việc thiết kế châu báu, trang sức nhưng càng về sau cô lại càng thích công việc này, bản lĩnh trời sinh cũng dần dần được khai phá.
Chỉ cần cô quyết định thiết kế một bộ trang sức, là có thể xuất hiện tràn ngập vô số linh cảm, đây là tài năng mà bất cứ sinh viên cùng khóa nào thậm chí là nhà thiết kế nổi danh cũng không sánh được.
Đêm càng lúc càng khuya, Hứa Đào Nhi càng lúc càng có ý tưởng nhiều hơn. Do có ý tưởng nên lúc hạ bút, đường cong, khung viền bên ngoài, lại thêm sửa chữa từng bước từng bước đều như mây trôi nước chảy. Dần dần một đôi hoa tai trăng với sao cùng với một sợi dây chuyền cùng bộ sinh ra dưới ngòi bút của cô.
Trời không biết đã sáng từ lúc nào, Hứa Đào Nhi đã nằm gục lên bàn ngủ.
Lãnh Minh đi tới bên người cô, cầm lấy bản thiết kế của cô, đập vào mắt hắn là một bản thiết kế tinh mỹ.
Tuy rằng thiết kế trăng sao đã có rất nhiều người thiết kế nhưng bọn họ đều là cho ánh trăng ở giữa trung tâm, mà thiết kế của Hứa Đào Nhi lại là một ngôi sao bạc khảm nhập giữa ánh trăng, càng thêm nổi bật ánh sáng của ngôi sao kia.
Thiết kế của cô có lẽ cũng là suy nghĩ trong lòng cô, mỗi một chỗ đều chứa đựng hào quang ấm áp. Dường như trong lòng cô, đều là sự thuần khiết, thông thấu, lóng lánh ánh mặt trời.
Dù không được bao lâu, nhưng thiết kế của cô nhất định sẽ chấn động toàn bộ giới châu báu trang sức.
Ánh mặt trời chiếu lên má Hứa Đào Nhi, cô ưm một tiếng liền tỉnh lại.
Nhìn đồng hồ đeo tay, không nhiều không ít còn một tiếng nữa, cô rón rén đi rửa mặt đánh răng, rồi giúp Lãnh Minh chuẩn bị một bát cháo.
" Cố gắng lên nào, tôi nhất định sẽ thành công đúng không?" cô nhìn người ngủ say trên giường nói một câu sau đó tự tin tràn đầy bước ra khỏi phòng.
Nghe được tiếng đóng cửa, Lãnh Minh mở ra hai mắt, nhàn nhạt nở nụ cười.
Hứa Đào Nhi vừa ra cửa, liền thấy mấy cậu bé đứng dưới gốc đại thụ vò đầu bứt tai, cô nhịn không được liền hỏi, "Cậu nhóc, làm sao vậy?"
" Diều của bọn em mắc ở trên cây, chị giúp bọn em lấy xuống được không? Cậu bé giống như nhìn thấy cứu tinh, vừa chỉ lên cây vừa nói với Hứa Đào Nhi xin giúp đỡ.
Hứa Đào Nhi ngẩng đầu nhìn theo hướng cậu bé chỉ, liền thấy một con diều cá vàng mắc trên cây vẫn còn đung đưa như đang kêu cứu.
" Được ! Chị giúp mấy đứa lấy xuống." Hứa Đào Nhi không chút do dự đáp ứng.
Tuy rằng bình thường nhìn qua trông cô rất yếu ớt nhưng hồi bé từng là cao thủ leo cây rồi. Hai tay cô ôm lấy thân cây, hai ba cái đã leo lên cao, tận lực vươn cánh tay để với tới con diều.
Ánh mắt cậu bé lom lom nhìn cô, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh.
Cố lên một chút...Cố lên một chút...Cố lên một chút...Oa ! Lấy được rồi ! Hứa Đào Nhi giơ con diều trong tay, nghe được âm thanh vỗ tay hoan hô phía dưới, không khỏi có chút đắc ý, không nghĩ tới dưới chân trống không, liền hụt chân rơi xuống.
" A...." Mấy cậu bé thét chói tai, nhanh chóng lấy hai tay che mắt, không dám nhìn thảm kịch sắp sửa diễn ra.
Nửa ngày không nghe thấy tiếng động vật nặng rơi xuống, mấy cậu bé mới hé hé ngón tay nhìn lén.
Chỉ thấy Hứa Đào Nhi một tay cầm diều, một tay túm chặt lấy cành cây, lung lay như cái lá khô. Cố gắng hết sức mới có thể leo xuống.
" Oa ! Chị thật lợi hại !" Mấy cậu bé vây lại vẻ mặt kinh hỉ như nhìn thấy nữ siêu nhân.
" Chị ơi, cùng chơi thả diều với bọn em đi."
" Đúng vậy ! Đúng vậy ! Cùng chơi với chị gái lợi hại thật là tốt."
" Chị còn có việc các em chơi vui vẻ." Hứa Đào Nhi nhanh chóng trả diều cho mấy cậu bé liền nhanh chóng rời đi.
" A ? Đây là cái gì?" Một cậu bé bụ bẫm lên tiếng nhặt lên một tờ giấy cuộn tròn, "Có phải là của chị gái hồi nãy làm rơi không?"
" Ừm ! Chắc chắn là của chị ấy."
" Chị ơi ! Chị làm rơi đồ...Chị..." Mấy cậu bé cùng nhau hô to. Nhưng Hứa Đào Nhi đã đi xa, trong lòng cô chỉ nghĩ đến nhanh chóng chạy tới Miracle, căn bản không nghe thấy người khác gọi mình.
Cao ốc Miracle là nơi phồn hoa nhất ở khu thương mại của thành phố A, tựa như vương quốc châu báu độc lập. Bất luận là vẻ bề ngoài hay công trình thiết bị bên trong hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đệ nhất cao ốc chọc trời.
Không chỉ như vậy, Miracle chính là tập đoàn số một số hai trên thế giới, khách hàng ở khắp toàn cầu, bất kể là nữ vương, vương phi, phu nhân tổng thống, nữ quan chức ngoại giao, danh môn phu nhân, trong bộ sưu tập trang sức của mình đều có ít nhất một món đồ trang sức do Miracle làm ra.
Bởi vậy, cho dù Miracle có mấy vạn công nhân, nhưng có thể bước vào đây thì đều cảm thấy tự hào. Mỗi khi có người nói, "Tôi làm việc ở Miracle" Người xung quanh sẽ dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn. Trong mắt bọn họ Miracle chính là thiên đường trong mộng.
Cở sở vật chất hạng nhất, thừa hưởng danh tiếng thế giới, tiền lương lại cao, không khoa trương chút nào khi nói người muốn vào Mircle đứng chật cả mấy con phố.
Cho nên lúc Hứa Đào Nhi chạy tới, toàn bộ năm phòng khách đều đứng chật cứng, cô bị mùi nước hoa hun đến không thở nổi, căn bản không có tâm tình nhìn ngắm sự xa hoa của Miracle.
Sau một trận hỗn loạn, các ứng viên mới xếp thành hàng dài, Hứa Đào Nhi bị nhóm lớn mỹ nữ chen chúc đến đứng cuối cùng, liều mạng đến mức đầu ngón chân mình cũng không nhìn thấy.
" Cô đến đây ứng tuyển công việc làm vệ sinh sao? Ở đây chỉ tuyển nhà thiết kế, cô đi nhầm chỗ rồi."
" Tôi..." Hứa Đào Nhi còn chưa kịp giải thích, đã bị đám mỹ nữ chen lấn đẩy ra ngoài, kế tiếp còn bị các mỹ nữ xa lánh.
Chờ thật vất vả mới tới lượt cô, đã là bốn tiếng sau.
" Hứa Đào Nhi, cố lên ! Mày có thể !" Cô hít sâu vài cái, đẩy cửa đi vào, " Xin chào ! Tôi đến xin ứng tuyển làm nhà thiết kế."
Quản lý hói đầu ngẩng lên, thấy dáng vẻ của cô nụ cười liền cứng ngắc trên môi.
Những người trước đi vào muốn vóc dáng có vóc dáng muôn gương mặt có gương mặt, đột nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ đeo mắt kính xấu xí, tâm tình của hắn cũng xuống dốc không phanh.
" Xin chào ! Tôi tên là Hứa Đào Nhi, đến từ đại học Bàn Nghệ, khoa thiết kế trang sức, năm nay hai mươi mốt tuổi..."
" Đủ rồi ! Tôi không có hứng thú với thông tin cá nhân của cô !" Quản lý hói đầu nhịn không được cắt đứt lời cô, lạnh giọng hỏi," Bản thiết kế đâu?"
" À ! Ở đây?" Hứa Đào Nhi vội vàng lục lọi trong túi, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của nó đâu, " Kỳ quái ! Sáng sớm rõ ràng lúc đi có bỏ vào rồi mà, sao lại không thấy. Chẳng lẽ..."
Một đạo sấm sét quét qua...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro