Chương 31:Nghe trộm.

Một tiếng trôi qua, Hứa Đào Nhi chờ đến mức muốn ngủ gật, lần thứ hai cửa mở ra, thanh âm giày cao gót nện trên nền nhà gõ tỉnh cô.

"Tứ, sao lại có biểu tình này? Nhìn thấy em cảm thấy mất hứng sao?" Trần Kiều Kiều đi tới bên cạnh Thượng Quan Tứ, bày ra tư thế mê người hỏi, "Ngày hôm trước ở yến hội người ta không phải đã cho anh số điện thoại rồi sao? Sao lại không gọi ? Anh nên biết rằng, đây chính là lần đầu tiên người ta chủ động cho nam nhân số điện thoại của mình nha."

Hai tay cô ta giống như dây leo quấn lấy bả vai Thượng Quan Tứ, vô cùng thân thiết, "Người ta cứ chờ điện thoại của anh mãi thôi."

Lúc trước Trần Kiều Kiều cảm thấy vô cùng hứng thú với Thượng Quan Tứ. Ngày đó ở yến hội nhìn thấy phong thái trác việt của hắn tức thì bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Chỉ tiếc là thái độ của Thượng Quan Tứ đối với nàng rất lạnh lùng, cô ta chỉ có thể kín đáo nhét danh thiếp cho hắn.

"Tứ, anh nói câu gì đi, anh thật sự chán ghét em đến thế sao?" Trần Kiều Kiều hờn dỗi, bày ra bộ dạng sắp khóc.

Nhưng Thượng Quan Tứ không nhúc nhích dù chỉ một phân, hắn chỉ ngắn gọn phun ra hai chữ, "Đúng vậy!"

Trả lời thật trực tiếp! Tuy rằng Hứa Đào Nhi đối với Trần Kiều Kiều không có hảo cảm nhưng nghe Thượng Quan Tứ trực tiếp cự tuyệt lại cảm thấy khó chịu thay cô ta. Hắn đối với nữ nhân hình như luôn tỏ thái độ như vậy, không chút tôn trọng nữ nhân đồng thời cũng rất tàn nhẫn.

Sắc mặt Trần Kiều Kiều lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục dây dưa quấn quít, "Tứ, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Thật ra ba em cũng hi vọng chúng ta có thể qua lại gặp gỡ."

" Ông ấy có mấy trăm nhân viên dưới trướng, mà anh lại là tổng giám đốc Miracle. Nếu chúng ta có thể hợp tác, Miracle không phải sẽ thu được lợi ích thị trường lớn hơn sao? Đến lúc đó sản phẩm tiêu thụ chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội."

" Không cần bất cứ kẻ nào hỗ trợ, Miracle cũng có thể phát triển như thường. Điểm này cô chắc biết rất rõ." Thượng Quan Tứ không nhìn cô ta, trong thanh âm lộ rõ sự lạnh lẽo đáng sợ.

Hắn ghét nhất là loại nữ nhân không hiểu rõ cái gì cũng dám tới bàn điều kiện với hắn, đúng là không biết trời cao đất dày, ngu xuẩn muốn chết.

" Em, em biết...Thế nhưng, bỏ qua tất cả những thứ kia, anh thực sự không có chút cảm giác nào với em sao? Em không cần gì cả, lại không hy vọng xa vời anh chỉ thuộc về một mình em. Coi như làm tình nhân, dù chỉ là bạn giường cũng không sao. Như vậy, có thể chứ?"

Trần Kiều Kiều ăn nói khép nép, cầu xin, "Em đã yêu anh đến không thể kiềm chế bản thân, cho dù mất hết tôn nghiêm cũng không quan trọng, xin anh đừng cự tuyệt em."

" Thật ngại quá, tôi không thiếu tình nhân, lại càng không thiếu bạn giường." Thanh âm Thượng Quan Tứ vẫn lạnh lùng nhưng mơ hồ có chút mất kiên nhẫn.

" Nhưng em yêu anh, anh nói em phải làm sao đây?" Trần Kiều Kiều ôm cổ hắn không ngừng hôn hít lung tung, lại bị hắn dùng lực đẩy ngã sóng soài trên mặt đất. Thân thể đập xuống sàn nhà, thiếu chút nữa xương khớp cũng sắp lệch ra khỏi vị trí.

" Trần tiểu thư, tôi đối với cô một chút hứng thú cũng không có, xin cô hãy tự trọng." Thanh âm Thượng Quan Tứ lạnh lùng ẩn chứa lửa giận, khiến người khác phải run rẩy. Hắn rút khăn giấy chà lau vết son môi trên cổ, ánh mắt lộ rõ sự chán ghét.

" Anh...Thượng Quan Tứ, tôi hận anh." Trần Kiều Kiều kêu lên ai oán sau đó che mặt chạy ra ngoài.

Hứa Đào Nhi thấy vậy trừng lớn hai mắt, lại một lần nữa hình tượng Thượng Quan Tứ còn muốn tàn nhẫn, đáng sợ hơn so với tưởng tượng của cô.

Nam nhân vô tình như vậy, nữ nhân trên đời này không có lấy một người khiến hắn động tâm sao?

" Còn muốn trốn đến khi nào? Đi ra! " Thượng Quan Tứ ngồi trở lại ghế da, tròng mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng sắc lạnh. Rất rõ ràng, tâm tình hiện tại của hắn vô cùng vô cùng không vui.

Hứa Đào Nhi giống như bị sét đánh, toàn thân lạnh lẽo đến run rẩy. Từ lúc nào hắn biết cô trốn ở trong này? Lẽ nào từ lúc bước vào phòng hắn đã biết trong phòng có người? Vì sao lại không lập tức bắt cô lại?

Nghĩ không ra hắn làm vậy là có mục đích gì, Hứa Đào Nhi sợ hãi xách theo xô nước đi ra ngoài, cúi đầu cung kính nói, "Tổng giám đốc! Tôi là nhân viên vệ sinh."

Tôi xin anh! Ngàn vạn lần đừng nhận ra tôi là ai, cũng không cần nhận ra giọng nói của tôi! Hứa Đào Nhi không ngừng cầu xin trong lòng.

" Từ nay về sau, không được tiến vào phòng tôi, lại càng không được nghe trộm. Nếu như có lần sau, tôi có lý do hoài nghi cô chính là gián điệp thương nghiệp."

" Gián điệp thương nghiệp?" Nghe thế, Hứa Đào Nhi ngẩng đầu lên, vội vàng xua tay nói, "Tôi chỉ là vừa lúc vào quét dọn, không hề có ý nghe trộm. Tôi cam đoan, tuyệt đối sẽ không có lần sau."

Ánh mắt hai người vừa vặn đối diện nhau, Hứa Đào Nhi lập tức cuống quít cúi đầu. Cô thật là ngu ngốc, khẩn trương đến mức quên mất hắn có khả năng sẽ nhận ra cô.

Nếu bị hắn nhận ra, kết quả so với bị gán cho tội danh gián điệp thương nghiệp không biết bi thảm hơn bao nhiêu.

Nhưng Thượng Quan Tứ giống như hoàn toàn quên mất cô là ai, không nói thêm câu nào nữa.

Thấy thế Hứa Đào Nhi thở phào nhẹ nhõm. Mỗi ngày hắn tiếp xúc nhiều người như vậy, lại bận rộn một đống công việc có lẽ đã sớm quên mất cô là ai rồi.

Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi, may mắn, may mắn, sau đó cô nhanh chóng thu dọn dụng cụ chuồn êm.

..........................................................

Vài ngày sau đó, Hứa Đào Nhi vẫn cẩn thận tránh xa Thượng Quan Tứ. Mỗi lần quét dọn, trước tiên hỏi rõ giám đốc có đột nhiên trở về hay không, nghe được đáp án phủ định cô mới dám đi vào.

"Tổng giám đốc tuần tra phân xưởng chế tác, sẽ không về đột xuất đâu." Thư ký thấy cô mệt mỏi, cô ấy mới cười cười hỏi thăm, "Vì sao cô lại sợ hắn như vậy? Tuy rằng tổng giám đốc rất nghiêm khắc, nhưng sẽ không tùy tiện nổi giận."

"Sẽ không phải là...Cô sợ hắn có ý đồ với cô? Hay là cô giống như vô số nữ nhân trước đây có ý đồ câu dẫn hắn bị hắn cự tuyệt cho nên cảm thấy xấu hổ?"

" Không phải đâu, tôi chỉ không muốn quấy nhiễu tổng giám đốc làm việc." Hứa Đào Nhi không nói thêm cái gì, cảm kích nhìn cô thư ký sau đó đi vào phòng.

Thượng Quan Tứ là người rất thích sạch sẽ, hơn nữa hắn không cho phép cô tiến vào phòng làm việc của hắn. Hứa Đào Nhi quét dọn rất nhẹ nhàng, lúc cô lau bàn, ánh mắt bỗng bị bản thiết kế trên máy vi tính hấp dẫn, nhịn không được ngừng tay lại.

Đó là một bản thiết kế dây chuyền hột xoàn, vô cùng đặc biệt, như bàn tay che chở một trái tim nhưng lại không thể thừa nhận.

Đây chính là điểm khác biệt của nó, cảm giác mơ hồ ngược lại khiến cho người khác bị nó thu hút.

Phong cách đơn giản nhưng không mất đi sự hoa lệ, rất khó có thể kết hợp sự đơn giản cùng cao quý thành một mà lại hoàn mỹ như vậy.

Không thể nghi ngờ, từ thủ pháp thiết kế cùng ý nghĩa, tác phẩm này đủ khiến cho giới châu báu phải chấn động.

Nhưng Hứa Đào Nhi lại nghĩ, tuy rằng nó là một thiết kế thật ấm áp, nhưng lại mang lại cho cô cảm giác không chân thực, giống như ẩn giấu trong đám sương mù. Người thiết kế chắc là dựa vào cảm giác và ý niệm mà không phải là trái tim.

Do dự một hồi, Hứa Đào Nhi giơ tay đóng màn hình nhưng lại không cẩn thận đụng phải ly nước trên bàn, toàn bộ nước trong ly đổ hết lên bàn phím.

Cô vội vàng lau sạch bàn phím, trong lúc bối rối lại đụng vào đâu đó, máy tính phát ra một tiếng bíp bíp, chết máy.

Đợi đến khi cô luống cuống tay chân khởi động lại máy tính lại không tìm được bức vẽ lúc nãy.

Đúng lúc này, cửa chậm rãi mở ra, Hứa Đào Nhi hoảng hốt nhìn lại, người kia, còn không phải là...Thượng Quan Tứ?

"Cô đang làm cái gì?" Thượng Quan Tứ nhanh chóng đi tới, vừa nhìn vào màn hình máy tính không thấy bản thiết kế đâu, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Ngón tay nhanh chóng lướt nhanh trên bàn phím gõ vài cái nhưng chỉ phí công.

"Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không cố ý, tôi chỉ là nhìn thấy bản thiết kế muốn giúp anh đóng màn hình...sau đó...chén trà...sau đó...bản thiết kế...tựa như không thấy tăm hơi..." Hứa Đào Nhi hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn, bất an lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.

"Tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp anh phục hồi bản thiết kế như cũ, xin hãy tin tưởng tôi..."

"Không cần!" Thượng Quan Tứ cầm lấy máy tính cách xa cô. Hắn không tức giận, biểu tình trên mặt âm trầm so với tức giận còn đáng sợ hơn vạn lần.

" Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần tiếp tục vào phòng tôi quét dọn."

" Xin lỗi...tôi." Hứa Đào Nhi tự trách bản thân, không biết phải làm sao. Cô rất muốn làm gì đó để bù đắp nhưng cuối cùng lại không nói thêm lời nào. Cô biết lúc này người hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là cô.

"Tổng giám đốc, thật sự rất xin lỗi." Mang theo một bụng hổ thẹn, Hứa Đào Nhi từng bước từng bước quay đầu rời đi.

Cả ngày hôm đó Hứa Đào Nhi đều nghĩ về chuyện bản thiết kế, làm cái gì cũng không yên lòng. Cô hận bản thân không thể chưa từng vào phòng đó, như vậy sẽ không phát sinh phiền toái lớn đến thế. Cô thật sự rất ghét bản thân làm sao lại vụng về như vậy, luôn làm liên lụy đến người khác, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn.

"Đào Nhi, cô làm sao vậy?" Một người đồng nghiệp trong tổ vệ sinh hỏi cô. "Không phải bình thường cô luôn tràn đầy sức sống hay sao? Sao hôm nay lại rầu rĩ như vậy? Không lẽ cô sinh bệnh?"

" Không có, tôi chỉ cảm thấy hơi mệt một chút thôi." Hứa Đào Nhi cười nhàn nhạt trả lời.

" Vậy cô về trước nghỉ ngơi đi." Đồng nghiệp kia vỗ vỗ vai cô, sau đó đi tới bên cạnh một nữ nhân khác vừa thay quần áo vừa nói chuyện phiếm.

" Mấy người có biết gì hay không? Ngày hôm nay Miracle xảy ra chuyện lớn."

" Chuyện lớn gì? Không phải quản lý nào đó cùng cấp dưới nào đó làm ra chuyện xấu gì chứ? Những chuyện này chúng ta nghe chán rồi, đổi chủ đề mới mẻ một chút được không?"

" Không phải! Quả thực là chuyện lớn. Nghe nói cả ngày nay tổng giám đốc đều làm vẻ mặt lạnh, mấy người nói xem có phải là công ty xảy ra vấn đề hay không?"

" A...." Chén trà trong tay rơi xuống đất, Hứa Đào Nhi nhanh chóng nhặt lên, nhìn mấy người cười cười xin lỗi, trong lòng không thể bình tĩnh được.

Mấy người lại quay đầu lại, tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi.

" Có tổng giám đốc ở đây, công ty không có khả năng xảy ra vấn đề, chắc là áp lực công việc quá lớn."

" Đúng rồi! Nghe nói quốc vương nào đó chỉ đích danh tổng giám đốc thiết kế một sợi dây chuyền để làm quà sinh nhật cho vương phi, hình như một tuần sau phải giao hàng, có phải do chuyện này hay không?"

" Ừm! Chắc là thế! Như vậy không lẽ tổng giám đốc giao bản thiết kế chậm? Có điều tôi tin rằng hắn nhất định sẽ thiết kế ra một tác phẩm độc nhất vô nhị."

...........................................................

Xem ra bản thiết kế....lẽ nào là lễ vật dành cho Vương phi? Sao cô có thể phạm một lỗi lầm lớn như vậy? Hứa Đào Nhi thật hận chết chính mình.

Bản thiết kế bị hỏng, rất khó tìm lại được cảm hứng cùng ý tưởng thiết kế, cho dù thiết kế ra ý nghĩa cũng không giống nhau.

Huống chi chỉ còn lại hai ngày, Thượng Quan Tứ có khả năng thiết kế ra một mẫu khác sao? Hứa Đào Nhi không khỏi lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro