Chương 33: Say rượu.
Đi vào một gian phòng riêng, Thượng Quan Tứ xô ngã cô, trầm giọng nói, "Có chuyện gì? Nói."
" Tổng giám đốc! Chuyện lần trước tôi rất xin lỗi. Tôi biết để nhà thiết kế phục hồi lại bản vẽ của chính mình là một việc khó khăn, cho nên tôi dựa theo trí nhớ của mình vẽ lại một bản giúp anh phục hồi lại như cũ. Anh xem một chút, cùng với bản thiết kế của anh giống nhau như đúc."
Hứa Đào Nhi vội vàng lấy bản thiết kế ra, hai tay đưa trước mặt hắn
" Không cần! Bản thiết kế bị người khác xem qua, tôi không cần nữa. Huống chi cái này không phải do tự tay tôi vẽ." Thượng Quan Tứ nhìn cũng thèm nhìn một cái, trực tiếp từ chối, đẩy tay cô ra.
" Nhưng mà bản vẽ này cùng với bản anh vẽ không có gì khác nhau, người thiết kế là anh. Tôi chỉ là người sao chép lại mà thôi."
" Tôi nói rồi, không cần. Tôi không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa." Thanh âm Thượng Quan Tứ càng thêm băng lãnh, càng dùng lực mạnh đẩy tay cô ra.
Hứa Đào Nhi ngơ ngác một chút, yên lặng nhìn bản thiết kế lại nhìn Thượng Quan Tứ. Biết mình không thể thay đổi quyết định của hắn, cuối cùng thất hồn lạc phách thu hồi bản thiết kế vào túi.
" Xin lỗi! Là tôi nhiều chuyện. Sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh thêm một lần nào nữa."
Trong mắt Thượng Quan Tứ xẹt qua sự không đành lòng, không tự giác mở miệng, "Bản thiết kế kia vẫn chưa hoàn thành, cho dù không bị cô phá hủy thì tôi cũng không dùng đến. Bản thiết kế mới tôi đã hoàn thành rồi." Hắn cũng không rõ ràng lắm, tại sao lại muốn nói với cô một câu vô ích như vậy.
" Thật vậy chăng?" Hứa Đào Nhi vui mừng ngẩng đầu, hoàn toàn quên mất vừa rồi cô còn ủ rũ không vui.
Thượng Quan Tứ không trả lời, đi thẳng ra ngoài, đi tới cửa, bỗng nhiên bị gọi lại.
"Tổng giám đốc, về thiết kế của anh...tôi có lời muốn nói." Hứa Đào Nhi xoắn góc áo, chần chờ mở miệng, "Bất luận là bản lĩnh, hay là ý tưởng thiết kế từ lúc anh bắt đầu con đường thiết kế đều là người đứng đầu. Nhưng so với những thứ đó quan trọng hơn không phải là tâm của người thiết kế hay sao?"
" Tác phẩm tốt, đầu tiên muốn mang lại cảm giác ấm áp cho bản thân nhà thiết kế, sau đó mới là tạo cảm giác ấm áp và rung động cho người khác. Nhưng nếu nó không thể tạo ra cảm giác đó thì có khác nào một vật chết không có linh hồn. Cho dù có đặc biệt, có hoa lệ, thì cũng chỉ là một kiện châu báu mà thôi."
" Còn có... Mỗi tác phẩm đều ẩn chứa tâm tình của nhà thiết kế trong đó. Bên trong thiết kế của anh tôi chỉ cảm nhận được cảm giác băng lãnh và bất đắc dĩ, căn bản không cảm nhận được lòng của anh."
" Thật ra...anh rất cô độc đúng không? Trở thành nhà thiết kế có thể không phải ý nguyện thật sự của anh. Miễn cưỡng làm việc mình không thích, anh...thực sự cảm thấy hài lòng sao?"
Cho dù biết mình không có tư cách bình luận tác phẩm của hắn, Hứa Đào Nhi lại không nhịn được đem những lời này nói ra. Bởi vì, cô không hi vọng hắn đóng chặt lòng mình.
Trong phòng không có một chút âm thanh nào, Thượng Quan Tứ buông xuống mi mắt che đi cảm xúc trong đó. Hai tay nắm chặt thành nắm đấm lại chậm rãi buông ra, đôi môi khẽ giật giật.
" Không nên tự cho mình là đúng suy đoán lung tung, như vậy chỉ làm cho tôi cảm thấy buồn cười mà thôi."
Tiếng nói lạnh lùng tựa như hàn băng vang lên.
Bỏ lại những lời này, hắn mở cửa nhanh chóng rời khỏi. Hắn tự biết bản thân mình đang trốn tránh.
.....................................................................................
Viện dưỡng lão. Hương trà lượn lờ. Hai cụ già vừa uống trà vừa chơi cờ.
" Chiếu tướng, tôi thắng." Hác Đình Phương tươi cười như đóa hoa nở rộ, mờ hồ có thể thấy được dáng dấp mỹ lệ hồi trẻ.
" Ha hả! Cùng bà chơi vài ván cờ, tài đánh cờ của bà ngày càng tịnh tiến, tôi trái lại chẳng tiến bộ chút nào." Thượng Quan Hạc nhấp một ngụm trà, cười tán dương.
" Tôi biết mỗi lần đều là ông cố ý nhường tôi, nếu không tôi làm sao có thể thắng ông." Hác Đình Phương lắc đầu.
" Nếu như Đào Đào ở đây thì tốt, nó nhất định sẽ nói chơi cờ phải công bằng, ông liền không có cách nào nhường cho tôi."
" Lại nói tiếp, quả thực là đã lâu không nhìn thấy nha đầu Đào Đào kia. Bây giờ là thời gian nghỉ hè, sao lại bận rộn còn hơn khi đi học như vậy? Một tuần không nhìn thấy nó, tôi đã cảm thấy trong lòng buồn phiền, có chút nhớ nó."
" Nó bận chuyện của mình, sao có thể nhàn rỗi như chúng ta? Ông cứ như vậy, sau này nó gả đi thì ông phải làm sao?"
" Lập gia đình không phải là không tốt, ngược lại tôi thực sự có thể trở thành gia gia của nó." Thượng Quan Hạc cười đến vui vẻ, "Nha đầu cũng sắp tốt nghiệp, cũng nên giúp nó xử lý hôn sự mới được."
" Xử lý hôn sự? Ông nói là...để cho nó gả cho cháu trai của ông? Cách này tốt thì tốt nhưng mà Đào Đào tâm địa thiện lương như vậy, tôi sợ nó không thích hợp gả vào hào môn."
" Giàu có thì sao, không phải cũng chỉ là một cái nhà sao? Có tôi chiếu cố, ai dám bắt nạt Đào Đào nha đầu. Hơn nữa, đứa bé tốt như Đào Đào, nam nhân nào cưới được nó chắc chắn sẽ cẩn thận che chở."
" Ông quyết định là được rồi. Nhưng mà không sợ quá vội vàng hay sao?"
" Vội vàng? Ngày này tôi đã chờ đợi bảy năm rồi, đã sớm chờ không nổi nữa rồi. Chờ thêm nữa, Đào Đào nha đầu kia sợ là sẽ gả cho người khác mất. Hơn nữa, không giúp chúng nó có nơi có chốn thì biết lúc nào mới đến lượt chúng ta?"
" Già rồi mà không đứng đắn." Hác Đình Phương đỏ mặt, lộ ra thần sắc của thiếu nữ e thẹn.
" Được rồi, được rồi, chúng ta trước hãy suy nghĩ kỹ xem làm thế nào để nha đầu đồng ý trở thành cháu dâu của tôi."
..................................................................................
Từ sau chuyện của bản thiết kế, Hứa Đào Nhi đã một tuần không nhìn thấy Thượng Quan Tứ. Cô vẫn tự nói với mình phải tận lực tránh mặt Thượng Quan Tứ, không được xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ là cô vẫn không ngừng nghĩ đến khi Thượng Quan Tứ nghe được những lời kia của cô thì sẽ có cảm giác gì. Hắn nhất định sẽ cảm thấy cô quá nhiều chuyện, không biết tự lượng sức mình. Cô chỉ là một con kiến nhỏ, lấy tư cách gì mà khoa chân múa tay trước mặt hắn?
Đêm nay, Hứa Đào Nhi quét dọn cao ốc, làm xong trời cũng đã chạng vạng. Cô nhìn hướng phòng làm việc của Thượng Quan Tứ, bên trong vẫn còn sáng đèn.
Đã trễ thế này, hắn còn đang làm việc sao? Hay là quên tắt đèn? Bước chân không tự chủ, Hứa Đào Nhi hướng phòng làm việc đi tới. Đang do dự có nên đi vào hay không, đột nhiên có một nữ nhân lao tới, thiếu chút nữa xô ngã cô.
Nữ nhân kia đang khóc thương tâm gần chết, lại hướng bên trong quát to, "Thượng Quan Tứ, anh đúng là đồ độc ác, tôi nguyền rủa anh cả đời này không có được chân tình."
Khóc xong, hô xong, nữ nhân kia đẩy Hứa Đào Nhi ra, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Là nữ nhân vừa bị hắn cự tuyệt? Hứa Đào Nhi nhìn bóng lưng của cô gái kia khẽ thở dài. Qua một lúc, cô mới đẩy cửa đi vào.
Phòng làm việc không có ai, ánh sáng là từ phòng trong hắt ra.
Trên thảm là vỏ chai rượu ngổn ngang, có chai bị đập vỡ, rượu đổ ra làm ướt cả thảm, cả phòng đều là mùi rượu nồng nặc. Hứa Đào Nhi ngồi xổm xuống thu dọn chai rượu ngổn ngang bỏ vào thùng rác, sau đó lấy khăn lau chùi sạch sẽ.
Thượng Quan Tứ cởi trần, không nói lời nào liên tục uống rượu. Cặp mặt đen trở nên vẩn đục, cằm mọc đầy râu. Hình như hắn có chút chán chường, nhưng so với bộ dạng ngày thường thì như thế này hấp dẫn hơn nhiều.
" Không nên uống rượu nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Hứa Đào Nhi tới bên cạnh hắn, muốn lấy chai rượu từ tay hắn.
" Tại sao lại là cô? Tôi nói rồi cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Thượng Quan Tứ tránh thoát tay cô, con ngươi híp lại.
" Chỉ cần anh nghỉ ngơi, tôi lập tức rời đi." Hứa Đào Nhi cúi đầu, ngữ khí cũng rất kiên định.
" Biết tôi ghét nhất thứ gì không?" Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
" Tôi ghét nhất là nữ nhân không biết tự lượng sức mình, nhất là loại người như cô. Cô cho là thủ đoạn của mình so với kỹ nữ cao cấp hơn sao? Trong mắt tôi, cô ngay cả kỹ nữ cũng không bằng."
" Dùng tiền vứt vào mặt tôi, làm bộ rất thanh cao. Ở khách sạn vì những nữ nhân khác mà ra mặt, làm bộ như cô cùng bọn họ khác nhau. Hủy bản thiết kế, giả vờ như cô rất hiểu tôi. Khuyên tôi nghỉ ngơi, chỉ là giả vờ quan tâm mà thôi. Tôi nói, đúng không?"
Bỗng nhiên từ trong miệng hắn nghe được những lời này, Hứa Đào Nhi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tay chân cũng hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn đều nhớ kỹ? Làm sao có thể? Tại sao lại vờ như không biết?
" Tôi nói không sai phải không? " Thượng Quan Tứ giữ chặt cằm của Hứa Đào Nhi, càng lúc càng dùng sức, một trận đau đớn kéo tới, đau đến mức khiến cô hít một ngụm khí lạnh.
" Nữ nhân quả nhiên đều ti tiện như nhau, ngoại trừ cô ấy... Thế nhưng... Vì sao số phận lại sắp đặt như vậy..."
Trong con ngươi của hắn lóe lên một tia bi thương rồi lại khôi phục sự lạnh lùng.
Thượng Quan Tứ bỗng nhiên nở nụ cười, "Cô hao tổn tâm cơ như thế rốt cuộc là muốn có được cái gì? Tiền? Nhà? Cùng tôi lên giường? Có lẽ...cô so với bọn họ càng có lòng tham không đáy, cả ba cái đều muốn?"
" Không phải, không phải như thế... Tôi cũng không biết vì sao lại có nhiều trùng hợp như vậy..."
Hứa Đào Nhi còn chưa nói hết, đột nhiện một cỗ lực mạnh mẽ đè ép cô lên quầy bar. Mạnh đến mức, đau đến mức trước mắt cô đều tối sầm.
Cảm giác sợ hãi lan tràn, dưới tình huống này cô thực sự rất sợ hắn sẽ làm ra chuyện đáng sợ đối với cô.
" Trùng hợp? Đến bây giờ cô còn giả bộ cái gì?" Thượng Quan Tứ ghìm chặt hông cô, điên cuồng hôn lên môi cô.
Hành động không mang theo một chút tình cảm nào, đúng hơn là sự trừng phạt và phát tiết.
" Bỏ ra!" Hứa Đào Nhi hoảng sợ mở to hai mắt, xô đẩy, tránh né, kháng cự, không ngừng giãy dụa thân thể muốn tránh thoát hắn, nhưng không thể tránh thoát được sự trói buộc của hắn.
" Đây không phải những gì cô muốn đấy sao? Giả bộ chống cự làm cái gì?"
Ngay lúc cô sắp hít thở không thông, Thượng Quan Tứ lại buông cô ra, trào phúng nói. Hắn nở nụ cười nhạt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
" Anh uống rượu say, căn bản không biết bản thân đang làm cái gì." Hứa Đào Nhi cố sức lau miệng, đẩy hắn qua một bên.
Thượng Quan Tứ như vậy thật đáng sợ, thậm chí so với lúc Dịch Tinh Thần thất thường càng làm cô sợ hãi hơn.
Chí ít, cô biết Dịch Tinh Thần sẽ không làm hại cô. Nhưng Thượng Quan Tứ thì cô không có lòng tin.
Hứa Đào Nhi cực kỳ sợ hãi, định kéo cửa lao ra bên ngoài, lại bị Thượng Quan Tứ ôm vào lòng. Một cỗ hơi thở nồng đậm mùi rượu kích thích trái tim của cô, làm cô sắp bất tỉnh.
" Buông ra! Buông ra!" Hứa Đào Nhi né tránh, hoảng loạn. Sau đó cô bị Thượng Quan Tứ đẩy ngã trên giường. Thượng Quan Tứ thuận thế bắt lấy cổ tay cổ, nằm đè lên người cô.
" Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Sao số phận lại sắp đặt như vậy? Vì sao..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro