Chương 40: Thượng Quan Tứ tới chơi.

Bàn số 3 chỉ có một người đàn ông, nhìn xa xa Thượng Quan Tiên đã cảm thấy trên người hắn tản mát ra khí tức hấp dẫn cô. Đến gần hắn, cô mới nhìn rõ ràng tướng mạo của hắn, khí chất của hắn đều thể hiện rõ hắn là một nam nhân ưu tú.

Hắn có một đôi mắt màu lam thâm trầm, mang theo một chút u buồn, làm cho người ta cảm thấy hắn đầy tâm sự. Áo sơ mi trắng sạch sẽ, vóc người cao to, khí chất nghệ thuật gia, nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn xuất sắc hơn người.

Ngón tay của hắn thật đẹp, thon dài lại trắng nõn, ôm lấy chén trà sứ, giống như một tác phẩm nghệ thuật. Hắn thật đặc biệt, ngay cả ngón tay cũng xinh đẹp như vậy, đúng là nam nhân hoàn mỹ đến từng chi tiết.

" Xin chào. Bít tết của ngài."

Lúc Dịch Tinh Thần ngẩng đầu lên trong nháy mắt trái tim Thượng Quan Tiên kịch liệt rung động. Có điều ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên người cô khoảng chừng một giây liền nhìn qua chỗ khác, giống như đang tìm người nào đó.

Khi hắn nhìn người kia, ánh mắt thoáng ảm đạm, môi nhếch lên nhẹ nhàng phun ra hai chữ, "Cảm ơn." Sau đó, hắn đặt tiền lên bàn, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi nhà hàng.

" Đúng là một người kỳ quái." Thượng Quan Tiên bưng thức ăn trở về bên cạnh Hứa Đào Nhi, "Cô biết hắn sao?"

" Tôi... Tôi không quen hắn, làm sao vậy?" Hứa Đào Nhi cúi đầu, giả vờ bận rộn. Một màn vừa rồi cô đều thấy được, chẳng qua là lúc hắn nhìn về phía cô, cô lập tức xoay người qua chỗ khác.

" Không có gì, chỉ là đối với hắn có chút hiều kỳ. Cô biết không? Thông thường khi nam nhân nhìn thấy tôi đều có cùng một phản ứng, đó là ánh mắt dại ra, nhìn chằm chằm tôi ít nhất hai mươi giây. Hắn là nam nhân đầu tiên chỉ liếc nhìn tôi hơn nữa không có chút nào phản ứng khác thường. Nếu như gặp lại...có thể, tôi sẽ thích hắn."

" Hửm? Cô nói cái gì?" Hứa Đào Nhi không ngừng tự hỏi tại sao bạn gái Dịch Tinh Thần lại đi trước, rồi tại sao đột nhiên hắn gọi món rồi lại rời khỏi, lúc này mới có phản ứng.

" Không có gì." Thượng Quan Tiên thu hồi tâm tình, nhưng ánh mắt lại sáng ngời khác thường." Nếu cô đang bận vậy thì tôi đi trước đây. Hẹn gặp lại! Chị dâu tương lai."

.....................................................................

Sau khi tan ca về đến nhà.

" Phù! Phù! Nóng quá! Nóng quá..." Hứa Đào Nhi nhe răng trợn mặt ăn mì ăn liền, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Chẳng lẽ là chủ thuê nhà? Hứa Đào Nhi nuốt mì ăn liền trong miệng liền ra mở cửa, kinh hãi, "Tổng, tổng giám đốc?"

Chẳng lẽ cô bị ảo giác? Thế nhưng, nam nhân anh tuấn, lãnh ngạo, mặc âu phục đen trước mắt, không phải là Thượng Quan Tứ thì ai vào đây?

" Cô định cho tôi đứng ở ngoài cửa trong một tiếng sắp tới sao?" Thượng Quan Tứ nhướng mày, lạnh lùng nói.

" À ! À ! Không phải vậy, chỉ là tôi không ngờ anh lại tới đây, mời vào." Căn phòng của cô không tính là bừa bãi nhưng cô lại giống như cơn lốc nhah chóng cất hết mấy thứ chướng mắt, bao gồm cả mỳ ăn liền, rất sợ hắn sẽ ghét bỏ vì cô lôi thôi. Trong tiềm thức, cô không muốn bại lộ sự bết bát nhất của mình trước mặt hắn.

" Đúng rồi, sao anh lại đột nhiên tới nhà tôi? Làm tôi sợ muốn nhảy dựng." Cô bối rối vò tóc, tim vẫn đập dồn dập.

" Đừng hiểu lầm, tôi bị ép. Gia gia bắt tôi ở cùng cô để bồi dưỡng cảm tình, còn có người canh chừng phía dưới." Thượng Quan Tứ nhìn xung quanh một vòng, nhíu mày hỏi, "Nơi như thế này, có thể để cho người ở sao?"

Đây là loại vấn đề gì? Không phải cô vẫn sống ở đây hay sao? Hứa Đào Nhi bĩu môi, nhưng vẫn dùng ngữ khí vui vẻ đáp, "Ở đây mặc dù hơi nhỏ nhưng chỉ cần có chỗ ở là tốt rồi. Đừng đứng như vậy, mời ngồi."

Thượng Quan Tứ ngồi ở chỗ thứ hai trên ghế sô pha

" A? Sao anh biết lò xo chỗ thứ nhất trên ghế sô pha bị hỏng?" Hứa Đào Nhi tò mò hỏi. Hơn nữa, tư thế ngồi của hắn khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, hình như đã từng thấy hắn ngồi như vậy ở chỗ nào rồi.

Thượng Quan Tứ cúi đầu nhìn xuống, đáy mắt hiện lên vẻ mất tự nhiên, "Tôi không biết, chỉ là có thói quen ngồi cách tay vịn một khoảng. Trước khi tôi đến đây cô lại đang ăn mỳ ăn liền sao?"

" Ừm!" Hứa Đào Nhi không để ý gật đầu, "Đợi một chút... sao anh dùng từ "lại", sao anh lại biết tôi sống bằng mỳ ăn liền?" Cô nhớ rõ, hình như cô chưa từng nói với ai chuyện này mà.

" Nhìn vóc dáng khô quắt của cô thì biết." Ngữ khí của Thượng Quan Tứ có chút úp mở, lại bổ sung thêm một câu, "Thì người ăn nhiều rau xanh, vóc dáng cũng trở nên như vậy."

" Cơ thể của tôi trông khô quắt lắm sao? Thế nhưng, tôi lại cảm thấy thân thể tôi vẫn bình thường, còn hơi..." Hứa Đào Nhi cúi đầu quan sát tỉ mỉ thân hình của mình, mới phát hiện hình như mình gầy đi không ít.

" Những vấn đề này không liên quan tới tôi." Sắc mặt Thượng Quan Tứ tối sầm lại, móc ra một tờ giấy đưa cho cô, "Đây là hợp đồng thỏa thuận, tự mình xem đi."

" À! Bên A Thượng Quan Tứ cùng bên B Hứa Đào Nhi đưa ra thỏa thuận này. Một, hai bên song phương không được hỏi, không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của đối phương. Hai, song phương không được đưa ra yêu cầu tiếp xúc cơ thể."

" Ba, ngoại trừ trường hợp cần phải có mặt cả hai, song phương tận lực tránh xuất hiện trước mặt đối phương, cũng không được nói quan hệ hôn nhân của hai người với người khác."

" Điểm thứ ba hình như có chút mâu thuẫn, lực ảnh hưởng của anh lớn như vậy, nếu như tôi cùng anh xuất hiện trong một số trường hợp công khai bắt buộc, người khác không thể không biết."

" Tôi đã xem qua chương trình phát sóng cô cùng Dạ hẹn hò trên truyền hình, rất khó tưởng tượng ra cô bình thường và trên màn ảnh là cùng một người. Cho nên cô cứ tiếp tục đeo kính là được rồi, không ai nhận ra thân phận của cô."

Cô đeo kính thực sự khó coi như vậy sao? Hứa Đào Nhi đẩy đẩy gọng kính, tiếp tục đọc, "Thứ tư, không được để người thứ ba biết đến nội dung của bản thỏa thuận này, nhất là gia gia. Năm, bên B không được yêu bên A..."

Bên B? Không phải nói cô sao? Bên A là Thượng Quan Tứ? Cô không được yêu hắn là một trong những điều khoản của thỏa thuận?

" Cái gì vậy, vì sao chỉ có tôi không thể yêu anh, sao lại không có anh yêu tôi..."

Thanh âm Hứa Đào Nhi nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng vẫn để Thượng Quan Tứ nghe được, hắn hờ hững liếc cô một cái, "Yên tâm, loại chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Cô cứ tiếp tục xem đi."

" Sáu, bản hợp đồng thỏa thuận này bắt đầu có hiệu lực kể từ ngày hôm nay, kéo dài trong thời hạn một năm. Kết thúc một năm hai bên lập tức chậm dứt quan hệ hôn nhân."

" Nếu cô cần tiền bồi thường, có thể thêm vào các điều khoản phía sau."

" Không cần, tôi là vì gia gia mới cùng anh kết hôn không liên quan đến chuyện tiền bạc." Hứa Đào Nhi nhanh chóng ký tên, đưa trả lại cho hắn, "Hy vọng anh cũng có thể thực hiện tất cả những điều khoản đã đưa ra."

" Được!" Thượng Quan Tứ cầm lấy hợp đồng không nói gì thêm.

Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi đôi diện nhau, thẳng đến nửa giờ sau, rốt cục Hứa Đào Nhi nhịn không được lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, "Đã muộn rồi, anh...không định về nhà sao?"

" Còn chưa tới một tiếng, gia gia còn chưa thỏa mãn." Thượng Quan Tứ khẽ thở dài một tiếng, hai đầu lông mày lộ ra một chút bất đắc dĩ. Rõ ràng, ngồi ở cái địa phương này đối diện với cô đối với hắn mà nói cũng là một chuyện khiến hắn không vui.

" Tôi có mấy tờ báo, anh có muốn xem không? Còn có tôi có thể kéo đàn violon, nếu như anh muốn nghe." Cô không ngừng đưa ra ý kiến, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.

" Tôi không biết cô biết chơi violon."

" Chúng ta mới quen không lâu, sao anh có thể biết được. Tôi là sinh viên song hệ thiết kế trang sức và đàn violon, tôi chơi đàn không tệ lắm, anh có hứng thú nghe không?" Vẻ mặt Hứa Đào Nhi tràn đầy mong chờ nhìn hắn. Đã một tuần rồi cô không luyện đàn violon, cô cũng hi vọng có một người ngồi nghe.

Nhưng Thượng Quan Tứ lại không chút nể mặt phun ra một câu, "Tôi đọc báo."

" À !" Hứa Đào Nhi liền mang một chồng tạp chí kinh tế tài chính để trước mặt hắn, một bản thiết kế rơi ra từ trong đóng tạp chí, rơi xuống bên chân Thượng Quan Tứ.

" Đây là do cô thiết kế?" Ánh mắt hắn lóe lên một cái, cảm xúc nhàn nhạt như nước chảy thoáng hiện trong mắt hắn.

" Ừ ! Trong lúc rảnh rỗi tôi đã vẽ nó, có điều tôi cũng rất thích nói." Hứa Đào Nhi ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay chỉ lên bản thiết kế.

" Thiết kế rủ xuống này lấy cảm hứng từ những quả cầu thủy tinh, trên bề mặt có đường vân màu vàng, lại khảm lên hột xoàn nho nhỏ."

Hứa Đào Nhi mỉm cười ngẩng đầu, lại phát hiện mình và Thượng Quan Tứ đang ngồi rất gần nhau, cô lập tức lui lại kéo dài khoảng cách, lại không cẩn thận đúng trúng chỗ ghế bị hỏng, lập tức cả người ngã về phía sau.

" A..." Trong lúc bối rối, Hứa Đào Nhi kéo lấy vạt áo của Thượng Quan Tứ, hai người ngã đè lên nhau trên ghế sopha. Nửa người trên của hắn đè nặng lên người cô, cứ như vậy không có chút kẽ hở nào.

Nhất thời Hứa Đào Nhi quên mất phản ứng, cứ như vậy không chớp mắt nhìn người phía trên.

Hắn có một đôi mắt đen thâm thúy, đôi môi mỏng, gương mặt tựa như một vị thần trong thần thoại Hi Lạp khiến người ta có cảm giác lãnh ngạo cùng bá đạo. Người phương đông có rất ít người có đường nét gương mặt như hắn, không thể nghi ngờ hắn chính là một nam nhân cực phẩm trong cực phẩm.

Bất kỳ nữ nhân nào khi nhìn thấy vẻ ngoài của hắn, đều có loại biểu cảm này. Hắn còn tưởng cô cùng những nữ nhân kia không giống nhau, hóa ra cô cũng chỉ là một trong số những nữ nhân kia mà thôi.

Trong lòng Thượng Quan Tứ không hiểu sao lại có một chút thất vọng, cũng cảm thấy vô cùng châm biếm. Mặt của hắn gần kề cô, gần đến mức lông mi của hắn còn khẽ chạm vào mặt cô, môi hắn phả ra hơi thở nóng ấm.

" Thế nào? Có phải cô đã hối hận khi ký tên vào bản thỏa thuận kia? Nghĩ cả đời làm Thượng Quan phu nhân?"

Hứa Đào Nhi bị lời hắn nói làm cho sợ run lên, nhưng cũng không nói gì thêm. Bởi vì cô chỉ cần khẽ động môi sẽ đụng tới hắn, chỉ có thể nhếch cánh môi dùng ánh mắt bảo hắn nhanh xuống khỏi người cô. Khoảng cách gần như vậy nhìn hắn khiến tim của cô đập nhanh như muốn thoát ra ngoài, cũng có cảm giác hít thở không thông.

Hắn lộ ra nụ cười đầy trào phúng, ánh mắt Thượng Quan Tứ có thêm vài phần ma mị so với thường ngày.

Hắn khẽ cúi đầu, môi hắn khẽ lướt qua gò má cô, cuối cùng dừng lại bên tai cô.

" Không nên ôm bất cứ ảo tưởng nào đối với tôi, nếu không...Tôi sẽ không để cho cô yên ổn đâu." Nói xong, hắn liền ngẩng đầu, ánh mắt khôi phục sự băng lãnh vốn có.

Nhưng hắn vẫn đè lên người cô, trong ánh mắt mang theo sự cảnh cáo, giống như muốn xác định xem cô có nghe rõ lời hắn nói hay không.

"..." Hứa Đào Nhi cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể nháy mắt. Bởi vì những lời hắn nói khiến cô có chút sợ hãi.

Thật nguy hiểm!

" Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa cắt đứt tình cảnh giằng co giữa hai người, hai người đồng thời nghiêng đầu nhìn ra phía cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro