Chương 51:Sự quan tâm của Thượng Quan Tứ


Ngay lúc Hứa Đào Nhi đang bị cô lập...

"Xin hỏi, tôi có thể cùng cô luyện tập không?" Một đạo thanh âm tinh tế từ phía sau vang lên.

Hứa Đào Nhi quay đầu, thật là một tiểu cô nương đáng yêu!

Tóc dài xinh đẹp, con ngươi đen lấp lánh, đôi môi căng mọng, mặt trái xoan tiêu chuẩn, lễ phục hồng phấn mơ mộng. Quả thực không khác gì nữ chính rung động lòng người, mềm mại như hoa, khó có thể dùng từ ngữ để mô tả sự xinh đẹp của cô gái này như trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao.

Thế nhưng, cô gái này giống như tiểu công chúa xinh đẹp tựa búp bê, sao lựa chọn cùng cô luyện tập?

" Làm sao vậy? Cô không muốn sao?" Ánh mắt tiểu mỹ nhân trước mắt lập tức ngập nước.

" Không ! Không phải đâu!" Hứa Đào Nhi vội vàng xua tay, "Tôi chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh mà thôi."

" Vậy cô đồng ý cùng tôi luyện tập sao? Vậy chúng ta bắt đầu đi."

Hai người cứ như vậy cùng nhau luyện tập, nhân lúc Đức Thụy Kỳ phu nhân không ở đó thì lén lút trao đổi. Hứa Đào Nhi nghĩ cô ấy thật sự rất khả ái, ngay cả tên gọi cũng rất khả ái, gọi là Âu Dương Tiêu Tiêu.

" Hôm nay huấn luyện đến đây thôi, ngày mai là khóa thực tiễn khiêu vũ điệu Waltz, mong các cô hãy tới cùng vị hôn phu của mình." Đức Thụy Kỳ phu nhân toan tính liếc Hứa Đào Nhi, cô lập tức cúi thấp đầu.

" Thật nhàm chán..." Vừa ra khỏi cửa, Âu Dương Tiêu Tiêu liền bắt đầu bĩu môi oán giận, "Từ nhỏ đến lớn vẫn cứ học mấy loại khóa học như vậy, tôi sắp phiền muốn chết rồi. Có điều, cô còn lợi hại hơn, lần đầu tiên có người dám ngủ gật trong khóa học của Đức Thụy Kỳ phu nhân."

" Ừm !" Hứa Đào Nhi xấu hổ cười cười, gõ gõ đầu. Đây là chuyện mất mặt đấy cô có biết không? Cô ấy lại còn bày ra vẻ mặt sùng bái cô.

" Được rồi, ngày mai cô sẽ đưa vị hôn phu tới chứ?"

" Ách... Có nên không?" Thượng Quan Tứ bận rộn như vậy, vẫn không nên làm phiền hắn mới tốt.

" Như vậy sẽ ảnh hưởng đến thành tích, có điều không sao cả, tôi sẽ mang bạn tới cho cô mượn thì được rồi."

" Như vậy có được không? Nếu như bị phát hiện thì..."

" Tôi không tin tất cả hôn phu đều có thể có mặt, Đức Thụy Kỳ chắc chắn cũng biết sẽ có người thế thân. Tin tôi đi, không thành vấn đề." Âu Dương Tiêu Tiêu nói xong, trong lòng tràn đầy tự tin.

" Thế nhưng phải làm phiền đến bạn của cô, tôi thật sự rất băn khoăn."

" Không sao cả! Bạn của tôi rất tốt, nói không chừng hắn có thể giúp cô lấy được điểm cao hơn. Xe của tôi ở đó, cô có muốn đi cùng không?" Âu Dương Tiêu Tiêu chỉ một chiếc xe hơi màu trắng đằng trước hỏi.

" Không cần đầu! Cảm ơn." Xe hơi, người có tiền số xe hơi họ sở hữu có khi còn nhiều hơn xe đạp của người bình thường, Hứa Đào Nhi le lưỡi nghĩ.

........................................................................................

" Chỗ này... sửa thế nào mới được đây? Thêm một cái treo lủng lẳng?" Hứa Đào Nhi ngồi trên ghế, nghiêng đầu suy nghĩ làm sao để sửa lại bản thiết kế.

A? Hương vị nam nhân thật tươi mát, là mùi ô liu? Hay là nước hoa? Cô quay đầu nhìn nơi mùi thơm phát ra, "Thượng, Thượng Quan Tứ?"

Nam nhân vừa mới tắm xong đứng trước mặt cô không phải Thượng Quan Tứ còn có thể là ai? Hắn mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu đen, tóc đen thấm ướt rủ xuống giữa trán, lộ ra đôi mắt đen thâm thúy.

Cổ áo mở rộng lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng đường cong cơ thể hoàn mỹ. Mái tóc mềm mại hòa cùng áo ngủ màu đen được ngọn đèn chiếu rọi mang thêm vài phần mê hoặc nhân tâm.

Lớn lên mê người lại còn ăn mặc như vậy, hắn cố ý câu dẫn người phạm tội sao? Đúng là cô là xấu nữ, là xấu nữ đã có người trong lòng cũng sẽ có cảm giác tốt hay không tốt? Hứa Đào Nhi nuốt một ngụm nước miếng, hai má ửng đỏ. Hormone phản ứng theo bản năng, căn bản không thể khống chế.

" Lúc nào cô cũng không nghe được tiếng gõ cửa sao?" Lần này không đợi cô mở miệng, Thượng Quan Tứ trước tiên hỏi.

" Tôi, tôi hình như là do anh bước đi không tiếng động..." Đáng sợ! Nhất định lần sau cô phải nhớ kỹ khóa chặt cửa.

Thượng Quan Tứ không trả lời, quét mắt nhìn đống bản thiết kế trên bàn, hỏi, "Cô đang giúp ai sửa chữa?"

" Tôi không có. Đây là bình thường tôi vẫn vẽ, chỉ là quên bỏ đi mà thôi." Hứa Đào Nhi vội vàng nhét bản thiết kế vào trong ngăn kéo, giơ lên một phần tài liệu, "Vừa rồi tôi đang xem tài liệu huấn luyện cô dâu, cho nên không nghe thấy tiếng gõ cửa."

Khôn khéo như Thượng Quan Tứ làm sao không nghe ra trong giọng nói của cô có sự tránh né. Nhưng cô không muốn nói, hắn cũng không hỏi nhiều, trong đôi mắt thâm trầm, nhanh chóng lóe lên một đạo hàn quang.

" Đúng rồi, anh tìm tôi có việc gì sao?"

" Tôi chỉ muốn hỏi, cô có cần giúp đỡ chỗ nào không? Ý tôi là lớp huấn luyện cô dâu." Hắn hỏi như vậy, không quan tâm nhiều đến ý vị bên trong, chỉ là lãnh đạm hỏi.

"..." Nói với hắn ngày mai cô phải dẫn vị hôn phu tới sao? Thế nhưng hắn bận rộn như vậy, sẽ đáp ứng cô sao? Do dự một chút, Hứa Đào Nhi thử thăm dò hỏi, "Ngày mai... anh có bận gì không?"

" Đi Anh quốc khảo sát thị trường, làm sao vậy?"

" À ! Không có gì, tôi chỉ cảm thấy buồn chán, thuận miệng hỏi mà thôi." Hứa Đào Nhi xoay người qua chỗ khác có chút mất mát thở dài.

" Đức Thụy Kỳ là bà con của dì, cho nên tôi nhắc nhở cô muốn thông qua kiểm tra không phải là chuyện đơn giản."

Hả? Đức Thụy Kỳ phu nhân là bà con với bá mẫu? Xem ra bá mẫu biết cô không thể thông qua mới đưa ra điều kiện này. Bọn họ đều ghét cô như thế, cô có khả năng qua được đúng là kỳ tích.

" Không phải cô rất có lòng tin sao? Muốn từ bỏ?"

" Không phải ! Tôi chỉ đang lo lắng làm thế nào để bù đắp khuyết điểm ngày hôm nay mà thôi. Cái đó... tôi ngủ gật trong giờ bị phát hiện, lén lén đưa giấy ra thiết kế bị phát hiện, Đức Thụy Kỳ phu nhân nhất định sẽ ghét chết tôi, làm sao bây giờ?"

" Cô phạm không ít sai lầm, nên biết làm thế nào để cứu vãn."

" ..." Có khi nào hắn còn nhớ chuyện cô đắc tội với hắn không? Hắn là tổng giám đốc, hẳn là rất độ lượng mới đúng, mang thù hơn cả nữ nhân là sao.

" Nếu như tôi là cô, thì sẽ sớm học thuộc hết nội dung trong tài liệu này, một chữ cũng không sót." Thượng Quan Tứ lướt qua cô, cầm tập tài liệu nhét vào tay cô.

Đầu ngón tay hắn đụng tới cô, khiến Hứa Đào Nhi thất thần. Trước đây, hình như cho tới bây giờ cô không hề phát hiện trên người hắn có một cỗ lạnh lùng, có mùi hương của cỏ xanh, thoang thoảng rất dễ chịu, khiến cho người ta say mê...

" Đi ngủ sớm một chút đi ! Tôi đi đây !" Thượng Quan Tứ đi tới cửa, hơi dừng lại, "Nếu cần giúp đỡ, có thể tìm tôi. Dù sao tôi cũng là đối tượng kết hôn của cô."

....................................................................................

Rèm cửa hơi hơi kéo lại, lộ ra ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, gian phòng càng trở nên u ám. Tư Đinh Na cầm một ly rượu đỏ, đứng bên cửa sổ, chìm sâu vào âm mưu, tỏa ra sự tà ác và tối tăm.

Cửa bị đẩy ra, một nữ hầu đi tới, "Phu nhân, đã chuẩn bị xong ! Cũng đã nhận được sự đồng ý của Đức Thụy Kỳ phu nhân."

" Tốt ! Theo kế hoạch hành sự." Là chính cô ta cam nguyện rơi vào bẫy rập, không nên trách tôi tàn nhẫn.

....................................................................................

Hoàng hôn buông xuống, vạn vật dần rơi vào yên tĩnh. Hứa Đào Nhi đi dọc theo bụi hoa, đi qua hồ nước xanh lục, thiên nga trắng dưới ánh hoàng hôn chao lượn, bầy cá thỉnh thoảng nhô đầu lên khỏi mặt nước phun bọt khí.

Tất cả trước mắt đẹp như một bức tranh. Hứa Đào Nhi nhịn không được dừng bước, nhắm mắt cảm thụ tiên cảnh, tùy ý cho gió thổi tung mái tóc dài, từ xa nhìn lại trông rất phiêu dật bay bổng.

Loại cảm giác này khiến cô nhớ tới hoa viên Dịch gia. Vô số ánh bình minh, hoàng hôn đã từng đi qua ven hồ, nhìn tới thiên nga và bầy cá trong hồ cô lại nghĩ đến Dịch Tinh Thần.

Dịch Tinh Thần, ba chữ thật xa xôi. Cô vốn nghĩ rằng hắn sẽ là nam nhân duy nhất trong đời cô, không ngờ tới số phận quẩn quanh đem Thượng Quan Tứ đến bên cạnh cô.

Thượng Quan Tứ, bất luận là ở giới thương mại hay giới châu báu, đều là nam nhân được kẻ khác cung kính. Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng hắn gặp nhau. Bọn họ gặp nhau chỉ là một sai lầm ngắn ngủi.

Một năm sau, hắn trở lại như ban đầu, có thể sẽ nghĩ ra biện pháp phá tan trở ngại ở cùng một chỗ với Thượng Quan Tiên. Còn cô thì sao? Cô có thể trở lại như ban đầu, Dịch Tinh Thần và cô vẫn là hai đường thắng song song như cũ. Thật sự khó mà tưởng tượng được tương lai sẽ xảy ra những gì.

Hoàng hôn luôn là thời điểm khiến con người ta phiền muộn, nhất thời Hứa Đào Nhi cảm thấy tình cảm rối ren, có cảm giác mất mát không nói nên lời.

Âm nhạc du dương đến bên tai cô, cô dựa theo tiếng nhạc đi về phía trước, rẽ trái rẽ phải, liền nhìn thấy một gian nhà gỗ cửa sổ thủy tinh ở phía trước. Nhìn từ bên ngoài hình như là phòng vũ đạo.

Ánh hoàng hôn chiếu rọi qua ô cửa sổ thủy tinh, một đạo thân ảnh xinh đẹp đang nhảy múa trên sàn gỗ.

Hứa Đào Nhi đứng ở cửa, nương theo ánh chiều tà nhìn vào bên trong, liền bị một con thiên nga trắng nhiếp hồn.

Vẻ đẹp của cô ấy, vừa thuần khiết vừa cao quý. Theo mỗi động tác của cô khiến cho cảnh vật trên thế gian trong nháy mất đi màu sắc.

Âm nhạc nhẹ nhàng và sâu lắng. Trong tiếng thụ cầm và dương cầm, Thượng Quan Tiên điểm mũi chân, uốn cong lưng ra phía sau tạo thành một tư thế vô cùng xinh đẹp.

Kỹ thuật nhảy của Thượng Quan Tiên vừa thành thục vừa nhẹ nhàng, mũi chân làm trụ xoay nhiều vòng liên tiếp dẫn người ta vào giấc mộng mang đến sự hưởng thụ cho thị giác và tâm hồn.

Tiết tấu âm nhạc càng lúc càng nhanh, bầu không khí càng lúc càng tràn đầy nhiệt huyết. Cuối cùng Thượng Quan Tiên tạo một tư thế duyên dáng kết thúc "Hồ Thiên Nga"

Lúc cô ấy xoay người phát hiện Hứa Đào Nhi liền nhiệt tình kéo cô đi vào, "Cô tới từ bao giờ? Sao không gọi tôi?"

" Tôi thấy cô bận luyện tập cho nên không dám quấy rầy." Hứa Đào Nhi mỉm cười nói. Thượng Quan Tiên chân thật xinh đẹp, kỹ thuật nhảy cũng vô cùng cao siêu, cho tới bây giờ ánh mắt cô vẫn lộ rõ sự khiếp sợ.

Cô ấy dùng tâm hồn cảm nhận vũ đạo, cùng với sự tỉ mỉ và kỹ thuật điêu luyện, đầu ngón chân xoay tròn toát ra sự say mê. Nếu như đây là một hồi thịnh yến thì ánh mắt của người xem sẽ không thể rời khỏi cô ấy.

Cô ấy chính là thiên nga trắng trong truyện cổ tích, cao quý, thánh khiết đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhưng lại không tự chủ bị hấp dẫn. Thảo nào Thượng Quan Tứ lại yêu cô ấy đến cuồng si như vậy. Sự cao quý của cô ấy khiến cho con vịt xấu xí như cô hận không thể biến mất trong nháy mắt, sợ bản thân làm vấy bẩn sự hoàn mỹ của cô ấy.

" Lại đây ngồi đi." Thượng Quan Tiên tựa vào bức tường ngồi xuống, cởi ra búi tóc, khẽ lắc lắc mái tóc dài, hỏi, "Sao cô lại ở chỗ này, là anh cả nói cho cô biết sao?"

" Không phải ! Vừa rồi đứng bên hồ nghe tiếng nhạc liền tìm đến đây."

" Hóa ra là vậy, chỗ này rất khó tìm mà. Thế nhưng anh cả nói, luyện Ballet đòi hỏi sự chuyên tâm, cho nên mới cố ý xây căn phòng này bên hồ."

" Phòng vũ đạo này là Thượng Quan Tứ cố ý xây dựng cho cô?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro