Chương 55: Một người đúng tiêu chuẩn.
Cảm giác đối với Thượng Quan Tứ khiến Hứa Đào Nhi hỗn loạn. Cô chỉ cảm thấy hắn lạnh lùng, thích đem trái tim mình cất giấu rất sâu. Nhưng mấy ngày qua ở chung, cô dần dần phát hiện mình đã sai rồi, đối với hắn đã có nhận thức mới.
Lúc cô bị Sở Tĩnh bắt nạt, người cứu giúp cô, là hắn.
Lúc cô đối mặt với khốn cảnh, người cùng cô vượt qua khảo nghiệm của Đức Thụy Kỳ phu nhân, là hắn.
Lúc cô ngốc nghếch không học được điệu Waltz, người kiên nhẫn từng bước từng bước chỉ dẫn cô, là hắn.
Người nói là trong vòng một năm hắn là chồng trên danh nghĩa của cô, bất luận phát sinh chuyện gì đều có trách nhiệm chia sẻ cùng cô, cũng là hắn.
Cô biết cô đối với hắn không phải là thích, chỉ là có ấn tượng tốt, nhưng nếu sau này lâu dần... Cô sợ...không có cách nào khống chế tình cảm.
Cô phải luôn luôn nhắc nhở chính mình, cô và hắn chỉ là quan hệ hợp đồng mà thôi, hắn yêu Thượng Quan Tiên, cô chỉ có thể coi hắn là bạn mà thôi.
Bắt đầu từ ngày mai, cho tới một năm tiếp theo, cô sẽ nghiêm túc thực hiện hợp đồng, sắm vai một người vợ trên danh nghĩa thật tốt. Vì gia gia, cũng vì Thượng Quan Tứ.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Đào Nhi đã chuẩn bị xong bữa sáng, đỡ Thượng Quan Hạc ngồi xuống bàn ăn.
" Cháo hoa cùng rau xanh, đối với thân thể người già rất tốt, gia gia nhất định phải ăn hết..."
" Được ! Được ! Được ! Là do Đào Đào nha đầu đích thân nấu, ông nhất định sẽ ăn hết một chút cũng không chừa."
" Ừm ! Gia gia thật tốt."
" Gia gia !" Thượng Quan Tứ một thân tây trang, thần thanh khí sảng, cả người tản mát ra khí chất mê người.
" Tứ, anh dậy rồi, cà vạt bị lệch rồi." Hứa Đào Nhi đi tới, vươn tay giúp hắn chỉnh lại cà vạt.
Thượng Quan Tứ ngẩn người, nhưng không nói gì, chỉ tùy ý bàn tay nhỏ bé của cô ở trên cà vạt sờ tới sờ lui.
Kỳ quái, làm như thế nào mới đúng?... Hứa Đào Nhi lật qua lật lại nhìn, nhưng chán nản phát hiện ngay cả cà vạt cô cũng không biết thắt. Chắc là như vậy... Cô kéo mạnh một cái....
" Khục..." Thượng Quan Tứ cảm thấy cổ họng căng thẳng, cô đang chỉnh cà vạt hay là đang muốn lấy mạng của hắn vậy?
" A ! Xin lỗi ! Xin lỗi !"
Hứa Đào Nhi nhanh chóng buông tay ra, le lưỡi. Nghiêng đầu xoay qua xoay lại ngắm nghía vài cài, hình như cân rồi. Cô hài lòng cười cười, kiễng chân đến bên tai Thượng Quan Tứ nhỏ giọng nói.
" Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cố gắng làm một người vợ đạt tiêu chuẩn..." Cô cố ý phát âm kéo dài hai chữ người vợ, ám chỉ hắn không nên nghĩ nhiều, cô chỉ muốn làm một người vợ trên danh nghĩa thật tốt mà thôi.
Thấy bọn họ "ân ái" như thế, Thượng Quan Hạc cười đến sáng lạng. Vừa cao hứng vừa ăn một ngụm lớn chào nóng, cứ như vậy nuốt xuống mà không hề cảm thấy nóng.
Hứa Đào Nhi kéo hắn ngồi xuống, giúp hắn múc một bát cháo để vào dụng cụ giữ ấm, cẩn thận dặn dò, "Anh công việc bận rộn, thức ăn cũng tiêu hóa nhanh, nên ăn nhiều ngũ cốc và trứng chim, cháo chỉ cần ăn hai ngụm là được rồi."
" Tứ cần ăn nhiều ngũ cốc và trứng chim, ông già này chỉ có thể ăn cháo. Đào Đào nha đầu, cháu bắt đầu có thiên hướng thiên vị chồng rồi sao?" Thượng Quan Hạc "giả bộ" đau lòng nói, nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười giảo hoạt, vô cùng thỏa mãn.
" Gia gia, Đào Đào không có ý này. Chỉ là người đã lớn tuổi, ăn cháo có lợi cho tiêu hóa..."
" Haizzz! Ngay cả nha đầu cũng bắt đầu chê ông nhiều tuổi, mười năm nữa, ông sợ rằng cháo cũng ăn không nổi..."
" Gia gia ! Cháu, cháu không có..." Hứa Đào Nhi gấp đến độ không biết giải thích thế nào.
" Gia gia, ông đừng chọc cô ấy. Cô ấy ngốc như vậy, nghe không ra ông đang nói giỡn đâu." Thượng Quan Tứ nhịn không được chen lời. Thấy bộ dạng không biết làm sao của cô thật thú vị.
" Được ! Ông không trêu nó nữa. Ông chỉ là thấy hai đứa như vậy, ông thật cao hứng..." Thượng Quan Hạc trưng ra bộ dạng lão ngoan đồng đắc ý.
" Có chuyện gì mà cao hứng như thế?" Thượng Quan Tiên mặc váy ngủ màu hồng phấn đi tới, đôi môi đỏ mọng cong lên.
" Trước đây em mới đi tới cầu thang là anh cả đã nhìn thấy, hiện tại em đi tới trước mặt mới nhìn thấy, vui vẻ đến mức quên mất Tiên Nhi rồi đúng không? Thật đáng ghét."
" Tiên Nhi !" Thượng Quan Tứ nghĩ muốn đứng dậy, nhưng sau đó vẫn ngồi trở lại, không giải thích.
Một chút thống khổ lóe lên rồi biến mất trong đáy mắt Hứa Đào Nhi, tim của cô cũng theo đó mà co rút đau đớn.
Cô biết vì để gia gia tin tưởng hắn đối với cô có tình cảm mới không thể không nhẫn nại. Trong vòng một năm tới hắn đều phải nhẫn nhịn kiềm nén tình cảm của mình, đè nèn tình cảm của chính mình là một việc vô cùng đau khổ.
" Tiên Nhi, sao hôm nay cháu dậy sớm thế?" Thượng Quan Hạc hình như ngửi ra được mùi vị không thích hợp, liền nói sang chuyện khác.
" Nữ hầu bảo bữa sáng chị dâu làm rất ngon, cho nên cháu muốn ăn một bữa, ngày hôm nay cố gắng dậy sớm." Thượng Quan Tiên theo thói quen ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Tứ, tựa đầu lên vai hắn.
" Chị dâu thật chịu khó, không giống em nhất định phải ngủ đủ mười mấy tiếng mới được. Hiện tại một chút khí lực em cũng không có, mềm mại quá, thật thoải mái, con mắt cũng sắp mở không ra..."
Cô miễn cưỡng ngáp một cái, đầu chậm rãi tựa lên lồng ngực Thượng Quan Tứ, "Sao anh cả không nói gì? Em còn tưởng anh sẽ giống như bình thường ép em ăn hết điểm tâm."
" Tiên Nhi..." Thượng Quan Tứ khẽ động cổ họng, sắp không khống chế được mà ôm chặt lấy cô. Tay hắn cứng đờ giữa không trung, sau đó lại nhanh chóng rụt về.
" Tiên Nhi, cháu không còn là đứa trẻ nữa, không thể cứ dựa vào Tứ mãi như thế, Đào Đào còn ở đây..."
" Cháu không để ý đâu." Hứa Đào Nhi đẩy đẩy gọng kính, gượng cười nói, "Hai người là anh em, thân thiết một chút cũng là bình thường.."
" Thấy chưa ! Chị dâu cũng không để ý..." Thượng Quan Tiên le lưỡi, giống như tuyên bố vật sở hữu, ôm lấy cổ Thượng Quan Tứ, vẻ mặt đắc ý.
" Cho dù anh cả cưới Đào Đào, thì vẫn là anh cả của em, sủng em, yêu thương em, người nào cũng không thể thay đổi. Đúng không? Anh cả?"
" Tiên Nhi không phải em vẫn kêu mệt sao? Lên nghỉ ngơi trước đi. Một tiếng nữa anh gọi vú Trương bưng bữa sáng lên cho em." Thượng Quan Tứ vẫn vuốt mái tóc cô như thường ngày, chỉ thiếu một chút thân thiết, lại thêm một chút xa cách.
" Như thế sẽ không được ăn điểm tâm, uổng công em dậy sớm..." Thượng Quan Tiên bĩu bĩu môi, vẫn gật đầu, "Anh bế em lên lầu đi."
" Anh còn phải ra ngoài, tự em đi lên không được sao?"
"..." Lần đầu tiên bị Thượng Quan Tứ cự tuyệt, nhất thời Thượng Quan Tiên không kịp phản ứng. Trì hoãn vài giây, cô có chút tức giận bỏ tay xuống, "Vú Trương, giúp tôi múc một bát cháo."
" Gia gia, cháu đi trước." Ánh mắt Thượng Quan Tứ dừng trên người Hứa Đào Nhi trong chốc lát, hơi gật đầu, sau đó rời đi.
Thượng Quan Tứ đi rồi, Thượng Quan Tiên lẳng lặng ăn cháo, buồn buồn không nói gì.
Cách thật lâu, Hứa Đào Nhi mới thử hỏi, "Tiên Nhi hôm nay em có bận gì không? Chị phải về nhà lấy ít đồ, nếu em không muốn ở nhà một mình, có thể đi cùng với chị."
" Thật sao? Vừa lúc em cũng muốn nhìn một chút nhà của chị như thế nào." Thượng Quan Tiên nhanh chóng khôi phục bộ dạng tươi cười, hưng phấn đáp lại, "Chị chờ em với, em lên lầu thay quần áo."
" Được !"
Thượng Quan Tiên giống như một đứa trẻ, buồn cũng nhanh mà vui cũng nhanh. Đối với Thượng Quan Tứ, cô ấy chắc là cũng chỉ xuất phát từ tâm lý ỷ lại của một đứa trẻ mà thôi. Nhưng nếu cô ấy biết hai người không có quan hệ ruột thịt...Hứa Đào Nhi không dám nghĩ tiếp, nếu thật sự như vậy không biết mọi chuyện sẽ ra sao.
Cánh cửa sắt chạm rồng tự động mở ra, chiếc xe thể thao màu đỏ chậm rãi tiến vào, một đôi mắt kinh ngạc nhìn bốn phía. Một trận gió thổi tới, khiến cánh hoa tuyết rơi lả tả, bay lượn dưới ánh nắng mặt trời, trong không khí thoang thoảng hương hoa.
" Đây là nhà chị sao? Thật lớn ! Thật đẹp. "Thượng Quan Tiên nhịn không được cảm thán.
" Đây là nhà của bác Dịch, chị chỉ là người hầu ở đây mà thôi." Hứa Đào Nhi lắc đầu giải thích.
" À ! Em còn tưởng chị là công chúa ra ngoài trải nghiệm cuộc sống."
" Ha ha, sao có thể chứ..." Công chúa thực sự đang ở bên cạnh cô, mà cô cùng lắm chỉ là cô bé lọ lem có số phận nhấp nhô mà thôi.
Hứa Đào Nhi nhìn mỹ cảnh ngoài cửa xe, rất nhiều hồi ức tràn về.
Mùa hè, trong vườn hoa Dịch gia, hoa thi nhau đua nở. Trước đây, cô rất thích ngồi trong vườn hoa, nhìn không chớp mắt phòng của Dịch Tinh Thần thật lâu, tự huyễn hoặc bản thân đó là cảm giác hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, tất cả đều đã thay đổi.
" Chị ở trong căn nhà gỗ kia sao? Thật là một căn phòng đáng yêu, tựa như nhà của Cinderella trong cổ tích vậy." Thượng Quan Tiên ở bên này nhìn sang, bên kia nhìn lại, rõ ràng cảm thấy hứng thú với nơi này.
" Không có, chỉ là một gian nhà gỗ bình thường mà thôi." Hứa Đào Nhi nhún nhún vai, cảm thấy bất đắc dĩ.
Quả nhiên là tiểu thư trong gia đình giàu có, luôn luôn nghĩ mọi thứ đều tốt đẹp như vậy. Nhà gỗ rất ẩm ướt, ánh sáng không chiếu vào được, có lúc còn bị giột. Nếu để cho cô sống trong đó một tuần, cô sẽ không còn nghĩ nó tốt đẹp nữa.
Hứa Đào Nhi cố ý chọn lúc Thường Quyên đi đánh mạt chược, Hứa Hân Nhi đi làm, cho nên trong phòng không có ai. Cô đẩy cửa ra, "Đây là phòng của chị, hơi nhỏ một chút, thật xấu hổ."
" Không sao, nho nhỏ nhưng lại rất đặc biệt. Oa ! Phòng của chị thật ngăn nắp, sạch sẽ, không giống của em, mỗi lần người hầu quét dọn đều muốn nổi điên." Thượng Quan Tiên đặt mông ngồi lên giường, gõ gõ. "Giường của chị cũng thật mềm mại, ngủ nhất định sẽ rất thoải mái."
" Ha ha." Hứa Đào Nhi cười cười, đi tới một góc thu dọn hai cái thùng lớn.
" Quần áo và đồ dùng sinh hoạt của chị không phải đã đưa qua rồi sao? Còn muốn lấy cái gì?"
" Không có gì, chỉ là một ít đồ vật lúc trước đã dùng qua mà thôi." Hứa Đào Nhi không giải thích thêm, cẩn thận đem hai thùng kéo ra. Ở bên trong là những bản thiết kế của Dịch Tinh Thần mà mười mấy năm qua cô sưu tập, cùng với di ảnh của cha mẹ.
Tuy rằng cô quyết định trong vòng một năm chuyên tâm làm vợ của Thượng Quan Tứ, không nhớ đến Dịch Tinh Thần nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy rất luyến tiếc. Cho nên muốn đem những bản thiết kế này đi, giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt...
Mấy bản thiết kế rơi ra từ thùng giấy, Hứa Đào Nhi vội vàng vươn tay bắt lấy.
" Đây là cái gì? Có vẻ chị rất quý trọng..." Thượng Quan Tiên tò mò lật qua, con mắt đột nhiên trợn to. Không thể tin được, kích động, mừng như điên, nhiều loại cảm xúc hiện lên trong mắt cô, sung sướng không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro