Chương 56: Tại sao phải đi?


Thượng Quan Tiên nhìn bản thiết kế lập tức trở nên kích động

"Em sao vậy?" Hứa Đào Nhi không rõ vì cái gì cô ấy lại đột nhiên phản ứng như vậy.

"Chị làm thế nào mà có được bản thiết kế này? Chị biết Tinh Thần sao? Hắn là ai? Hắn sống ở nhà này sao? Hắn là ai vậy? Mau nói cho em biết đi!" Thượng Quan Tiên nắm chặt hai vai cô lay mạnh.

Hứa Đào Nhi bị cô hỏi liên tiếp có chút chả hiểu làm sao, cô đau quá liền đẩy hai tay Thượng Quan Tiên ra, "Tiên Nhi, em bình tĩnh một chút đã, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Tinh Thần, là Tinh Thần! Đây chính là tác phẩm của hắn, dù hắn có không kí tên em cũng có thể liếc mắt là có thể nhận ra. Năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên em thấy hắn thiết kế đã bắt đầu sùng bái hắn, sưu tập tất cả những bộ quần áo do hắn thiết kế. Em đã dùng rất nhiều cách mà không vẫn tra ra hắn là ai."

"Chị biết hắn là ai đúng không? Nếu không chị cũng sẽ không có trong tay bản phác thảo của hắn. Hắn là ai vậy, nói cho em biết được không?" Thượng Quan Tiên vô cùng kích động, nóng lòng muốn biết đáp án.

"..." Tình cảm của cô ấy đối với thiếu gia là xuất phát từ ngưỡng mộ, hay là... yêu. Nhìn cô ấy kích động như vậy, Hứa Đào Nhi khó có thể xác định được.

Thượng Quan Tứ yêu cô ấy như vậy mà cô ấy lại không biết họ không có quan hệ máu mủ. Nếu Thượng Quan Tứ biết cô ấy vì người đàn ông khác mà kịch động như vậy, nhất định sẽ rất khổ sở, không chừng còn có thể đối với thiếu gia...

Trong đầu Hứa Đào Nhi cực kì rối loạn, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Tiên Nhi sẽ như thế nào với thiếu gia... Cô nên làm cái gì bây giờ?

"Đào Đào, chị làm sao vậy? Nói cho em biết được không? Em thật sự rất muốn biết hắn là ai!" Thượng Quan Tiên nóng nảy nói, trong mắt đã ngân ngấn nước.

"Chị... thực xin lỗi. Chị không thể nói cho em biết được Hắn lấy tên là "Tinh Thần" cũng không hay tham dự các hành động, càng không để lộ tin tức cho truyền thông chính là không muốn người khác biết được thân phận của hắn, cho nên..."

Những lời Hứa Đào Nhi nói đều là thật, cho dù không lo lắng nhiều tầng quan hệ phía sau, cô cũng sẽ thay thiếu gia giữ bí mật.

'Ngay cả em cũng không thể nói cho sao? Em cam đoan với chị sẽ không nói cho người thứ ba biết chuyện này!Em cầu xin chị đó, nói cho em biết đi..." Thượng Quan Tiên khẩn cầu nói.

"Thực xin lỗi..." Cô không đành lòng cự tuyệt, nhưng mà cô không còn lựa chọn nào khác.

Thượng Quan Tiên trong mắt ánh lên rõ vẻ mất mát, cô thả tay xuống, cười khổ "Được rồi, em đã biết."

"Tiên Nhi, xin lỗi, nhưng mà..."

"Không phải cần phải xin lỗi, chị cũng vì muốn giữ bí mật giúp hắn, em hiểu, em sẽ không trách chị." Thượng Quan Tiên miễn cưỡng cười "Đã thu dọn xong rồi sao?"

"Ừ" Hứa Đào Nhi đem bức ảnh của cha mẹ bỏ vào thùng, bưng cái thùng lên.

"Để em giúp chị!"

"Không cần đâu, tự chị làm được rồi." Hứa Đào Nhi muốn tránh ra, cô ấy lại đi ôm thùng giấy còn lại.

"Nhẹ vậy sao? Bên trong đêu là thiết kế của Tinh Thần đúng không?" Thượng Quan Tiên ra vẻ không sao cười cười, đáy mắt lại tràn đầy sự mất mát khó che giấu. "Chị yên tâm, chị đã không muốn nói em sẽ không hỏi lại. Coi như chuyện này chưa từng xảy ra, được không?"

"Được." Hứa Đào Nhi gật đầu. Nhưng cô biết, cả hai đều không thể quên đi chuyện này.

Chào tạm biệt Thẩm Mạt Hương, Hứa Đào Nhi cố nén lệ ra đi. Cô đang chuẩn bị đem thùng chất lên cốp xe liền thấy một chiếc xe màu trắng dừng cách đó không xa.

Từ trên xe bước xuống là một người có khuôn mặt sạch sẽ, da trắng nõn, ánh mắt lại hơi u buồn.

Hắn mặc tây trang màu đen, ngón tay trắng thon dài khoát lên trên cửa xe, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng khi nhìn thấy cô thì rốt cuộc dừng lại.

Ánh mắt sáng như ngọc nhìn chằm chằm cô, dần dần lộ ra một loại sâu sa.

Thấy cô ôm hành lý, hắn đầu tiên là ngẩn ra, trong mắt nhanh chóng xuất hiện sự đau đớn.

Hứa Đào Nhi cũng thấy rõ hắn, ánh mắt kia, trong nháy mắt vốn trong mùa hè khô nóng lại an tĩnh lại, làm cô có cảm giác hít thở không thông. Lòng nhói đau, thật buồn.

Bọn họ cứ như vậy đứng nhìn nhau hôi lâu không nói gì, giống như cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ.

"Sao cứ ôm cái thùng mãi như vậy? Bỏ vào đi... Đào Đào?" Thượng Quan Tiên theo ánh mắt của nàng nhìn sang, hắn... không phải là người ngày đó cô gặp ở nhà hàng đấy sao.

Chẳng phải Đào Đào nói không quen biết hắn sao? Nhìn bộ dáng chăm chú nhìn nhau của bọn họ hẳn là quen biết rất lâu mới đúng! Thượng Quan Tiên mở miệng muốn hỏi, lại thấy không khí có gì đó không bình thường, đem lời muốn nói nuốt trở về.

.

Qua thật lâu, Dịch Tinh Thần mới đi qua đây hỏi " Cô phải đi sao, đi đâu?"

Ánh mắt hắn nhìn cái thùng rồi lại nhìn cô, cảm giác đau đớn lại càng mãnh liệt hơn..

"Ừm, tôi... tôi... tôi phải đi..." Hứa Đào Nhi quay đi không dám nhìn thẳng vào cặp mắt khiến cô động tâm kia.

"Tại sao phải đi?" Âm thanh hắn trầm thấp, có chút run rẩy, tựa hồ đang cố gắng kiềm chế sự đau đớn.

"..."

"Vì sao? Là vì chuyện ngày hôm đó sao?" Bởi vì hắn mạo phạm cô, cô liền vội vàng muốn thoát khỏi hắn?

"Không phải!" Trừ lần đó ra, Hứa Đào Nhi không biết nói gì, cảm thấy vô cùng khó thở.

"Vậy thì vì sao?"

"Tôi..."

"Nói đi! Vì sao?" Thanh âm Dịch Tinh Thần khó nén được một tia tức giận, ngữ điệu cũng đề cao lên mấy phần.

Cô thật sự chán ghét hắn như vậy? Vội vã thoát khỏi hắn, thậm chí cũng không nói cho hắn biết.

"Tôi..." Hứa Đào Nhi tâm tư rối loạn, môi mím lại, chung quy không nói nên lời.

Không phải hắn rất ghét cô sao? Tại sao lại quan tâm cô đi hay ở? Cô đi rồi, không phải hắn càng thanh tịnh hay sao?.

Hắn lôi kéo cô như vậy, rốt cuộc hắn muốn cô nói gì? Hắn muốn nghe đáp án như thế nào?

Chẳng lẽ muốn cô nói cho hắn hợp đồng giữa cô với Thượng Quan Tứ, nói cho hắn trong một năm này cô sẽ là vợ của người đàn ông khác?

Trong đầu cô thật sự rất loạn, hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì, càng không biết vì sao hắn lại muốn biết nguyên nhân cô phải rời đi.

Nếu thật sự để ý, hắn sẽ không phát sinh quan hệ với cô xong liền điều cô đi không để cô làm nữ hầu thân cận của hắn nữa. Cô đã rời xa hắn, hắn còn muốn thế nào!

"Nói đi! Đến tột cùng là vì sao? Tôi làm cho cô cảm thấy khó chịu như vậy sao?" Dịch Tinh Thần nắm lấy bả vai cô, lớn tiếng nói "Tôi bảo cô nói chuyện. Tôi bảo cô nói chuyện cô có nghe không?"

"Thiếu gia..." Khí lực hắn thật lớn Hứa Đào Nhi cắn chặt môi không hề kêu đau.

Thấy hắn như vậy, cô thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, cô có nên nói cho hắn biết là cô thích hắn hay không? Cô có thể sao? Không! Lúc này cô chỉ lựa chọn trầm mặc không nói.

"Vì sao! Vì sao!" Viền mắt Dịch Tinh Thần ửng đỏ giữ bả vai của cô hét lớn.

Hắn muốn làm cô đau, làm cho cô nhìn thấy hắn, mà không phải cái gì cũng không nói, giống như hắn một mình đa tình.

"..." Hứa Đào Nhi vẫn không nói gì, cúi đầu không dám nhìn hắn. Cô giống như một con rối gỗ mặc hắn lung lay, toàn thân chết lặng.

"Cô nói đi! Vì sao!" Lúc này Dịch Tinh Thần đã trở nên điên cuồng, hoàn toàn không ý thức được khí lực hai tay có thể làm Hứa Đào Nhi bị thương.

Nhìn cánh tay đã xanh tím của Hứa Đào Nhi, Thượng Quan Tiên lấy lại tinh thần, xông lên đẩy Dịch Tinh Thần "Buông tay! Anh sẽ làm chị ấy bị thương! Buông tay"

"Tránh ra!" Dịch Tinh Thần cố chấp muốn nghe đáp án của cô, vung tay hất Thượng Quan Tiên ra.

Thượng Quan Tiên bị đẩy ra vài bước, sắc mặt liền tái nhợt. Nam nhân này thật đáng sợ, đây là lần đầu tiên có người đối xử với cô như vậy.

"Tiên Nhi, em có sao không?" Hứa Đào Nhi muốn thoát khỏi bàn tay hắn, lại chỉ có thể bất lực, lo lắng nhìn Thượng Quan Tiên.

"Cô nói đi! Vì sao không nói! Cô thật sự chán ghét tôi đến vậy sao?" Dịch Tinh Thần buông cô ra, lảo đảo lùi lại mấy bước, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Hắn đau đớn nhìn cô thật lâu, rốt cuộc xoay người bỏ đi.

Nhìn bóng dáng cô độc của hắn, Hứa Đào Nhi thật sự muốn gọi hắn lại, liều lĩnh nói cô thích hắn biết nhường nào. Nhưng hai chân cô lại giống như mọc rễ, chỉ có thể bất động đứng ở nơi đó, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Tình cảm của hắn đối với cô có lẽ chính là một loại thói quen. Đây là kết quả đã được định trước, cô và hắn không thể ở chung một chỗ, thậm chí cô chưa bao giờ nói, cô thích hắn.

Trên đường trở về, Hứa Đào Nhi vẫn không nói gì, Thượng Quan Tiên không nhìn được hỏi "Làm sao vậy? Chị không sao chứ?"

"Không có việc gì, em thì sao." Cô trưng lên nụ cười tái nhợt.

"Em không sao! Nhưng chị, cánh tay đều thâm tím hết cả. Người kia là ai? Vì sao lại đối xử như vậy với chị?"

"Hắn... là thiếu gia" Là nam nhân cô thích nhất trên đời này.

"Thiếu gia? Từ nhỏ hai người cùng nhau lớn lên phải không? Phải chăng hắn...Thích chị?"

"Không!" Hứa Đào Nhi cười khổ lắc đầu "Hắn không thích chị, vĩnh viễn cũng không thích."

Đây đã là lần thứ hai Dịch Tinh Thần ở trước mặt cô khác thường như thế trước mặt cô, cô thực sự nghĩ không ra vì nguyên nhân gì mà hắn như thế. Nhưng cô có thể khẳng định, hắn không thích cô.

Hẳn thất thường như vậy là vì cái gì? Hắn thống khổ của hắn giống như nỗi thống khổ khắc cốt ghi tâm trong lòng cô. Trong nháy mắt, cô cảm nhận được có lẽ hắn quan tâm đến cô, nhưng mà...

Trong đầu Hứa Đào Nhi một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng không muốn nghĩ, cũng nghĩ không thông, chỉ thấy đau đầu muốn vỡ tung.

"Cũng không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút." Ánh mắt Thượng Quan Tiên hướng về phía trước, trong mắt dần hiện ra ý cười khó phát hiện.

............

Đêm khuya, Dịch Tinh Thần uống say như chết, thống khổ ngồi ôm đầu ngồi trong góc

Đôi mắt u buồn, tóc lộn xộn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, râu đã mọc lún phún, cả người suy sụp như sắp chết , không còn đâu vẻ khôi ngô tuấn tú sạch sẽ của Dịch Tinh Thần.

Âm thanh thống khổ không ngừng phát ra từ yết hầu hắn, không ngừng lẩm bẩm "Đào Đào... Đào Đào... Vì sao phải vậy?"

Hứa Hân Nhi đi đến trước cửa phòng, gọi "Thiếu gia, tôi là Hân Nhi, anh có khỏe không?" Âm thanh cô tràn ngập sự lo lắng, ánh mắt lại ánh lên sự âm lãnh quỷ dị.

Bên trong lập tức gào lên một âm thanh thô bạo, rống giận "Cút! Đừng làm phiền tôi!"

Hứa Hân Nhi tiếp tục gõ cửa "Thiếu gia, tôi thật sự lo lắng cho anh, tôi vào đây." Nói rồi cô ta liền đẩy cửa đi vào, nhìn Dịch Tinh Thần cuộn mình ở góc, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro