Chương 68: Giữa chúng ta chỉ là một bản hợp đồng.
" Ai, ai cởi quần áo của anh?" Hứa Đào Nhi rụt cổ, bĩu môi, nhưng mà cô mơ hồ nhớ tới... Đúng là cô cởi quần áo của hắn, sau đó còn có...con chuột !
Bất chợt nhớ lại tất cả, Hứa Đào Nhi vội vàng giải thích, "Tôi nhớ cái đó... Là tôi cởi quần áo của anh, nhưng đó là vì anh uống say, ói ra khắp người. Anh không tin... Quần áo tôi đã giặt sạch, là ở chỗ đó."
" Hừ !" Thượng Quan Tứ hừ lạnh một tiếng, trở mình xuống giường.
" Cái đó, quần áo còn chưa khô, anh mặc vào lúc ẩn lúc hiện hình như không tốt lắm." Hứa Đào Nhi yếu ớt nhắc nhở, không có cách nào, thân hình của hắn thật sự là hoàn mỹ đến mức khiến người ta phun máu mũi.
Thân thể rắn chắc, hoàn mỹ theo tỷ lệ vàng... Tất cả đều khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, Hứa Đào Nhi không có cách nào đảm bảo khi nhìn hắn có thể giữ được đầu óc tỉnh táo.
" Đây không phải là mong muốn của cô hay sao? Còn giả bộ cái gì? " Bỗng nhiên, Thượng Quan Tứ ngã trở về giường, hai tay nặng nề vỗ một cái lên mặt giường. Kéo mạnh một cái khoảng cách của hai người kề sát, trong ánh mắt chớp động quang mang châm chọc.
" Anh nói cái gì? Tôi nghe không hiểu?" Gần gũi hắn, đại não Hứa Đào Nhi lại bắt đầu thiếu dưỡng khí.
" Nghe không hiểu? Tôi đây nói rõ ràng cho cô biết, sau này không cần giống như vừa rồi quấn quýt lấy tôi, tôi rất khó chịu khi bị người khác động chạm."
" Tôi không cố ý, là vì có con chuột, tôi rất sợ hãi, cho nên mới nhảy lên giường, tôi cũng không biết..."
" Được rồi, mọi chuyện thế nào thì tự cô rõ ràng. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, không nên quên giữa chúng ta chỉ là một bản hợp đồng mà thôi."
" Tôi, tôi... Tôi đã biết..." Hứa Đào Nhi đáng thương rụt cổ vào trong chăn, giống như con tôm nhỏ cuộn mình lại.
Sau buổi trưa đảo Sơn Kê yên tĩnh, ánh nắng trải dài trên sân rộng, làm cho trong lòng cảm thấy ấm áp.
" Trương nãi nãi, cháu tới giúp bà rửa chén."
" Không cần, bà rửa chén vài thập niên rồi đã sớm thành thói quen. Lão già kia cớm nước xong xuôi liền phủi mông đi tản bộ, không có bà chiếu cố thì không được, ha ha !" Trương nãi nãi cười vẻ mặt ôn nhu.
" Oa, cảm tình của ông bà thật là tốt, thật là hâm mộ !" Hứa Đào Nhi cảm thán. Nếu như có thể tìm được một người dắt tay mình đi hết cuộc đời, về già có thể như Trương gia gia và Trương nãi nãi thì tốt rồi.
Không cần phải nhiều lời, chỉ cần ở bên nhau chậm rãi già đi, như vậy thật sự rất hạnh phúc.
" Chúng ta đã là vợ chồng già, còn có cái gì mà hâm mộ. Hơn nữa, lão già kia tính tình cố chấp lại không chút nghiêm túc, một ngày không chọc cho bà tức giận sẽ cảm thấy khó chịu." Mặc dù Trương nãi nãi nói vậy nhưng ý cười trong mắt khó che giấu.
" Có điều, vài thập niên trải qua sóng gió, chúng ta còn có thể bên nhau, cũng coi như cuộc sống không tệ. Đại khái như thế hệ trước đã nói, tìm được Liên Tâm Thảo thì có thể cả đời tâm liền tâm."
" Liên Tâm Thảo? Là cái gì?"
" Ha ha, đó là chuyện thần thoại rất lâu trươc đây, Nghe người trước đây kể lại, trên một ngọn núi có một miệng giếng cổ. Vào mùa hè xung quanh giếng cổ mọc lên một loại cỏ có phiến lá hình trái tim, nên gọi là Liên Tâm thảo. Nếu người nào tìm được Liên Tâm Thảo thì có thể cùng người mình yêu kết hôn, đồng thời cả đời này tâm liền tâm, hạnh phúc ở cùng một chỗ."
" Thật sự có loại cỏ như vậy sao? Trương nãi nãi đã từng nhìn thấy?" Hứa Đào Nhi cực kỳ kinh ngạc.
" Ừm ! Năm mươi hai năm trước bà cùng Trương gia gia của cháu cùng nhau lên núi hái thuốc, vô tình phát hiện Liên Tâm Thảo, liền nhổ một gốc."
" Nha đầu, làm sao vậy? Không phải cháu cũng muốn đi tìm chứ? Đã qua hơn năm mươi năm, không biết ngọn núi đó bây giờ như thế nào rồi, cháu không nên đi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
" Cháu chỉ hỏi một chút mà thôi, sẽ không đi." Hứa Đào Nhi vội vàng cam đoan, nhưng trong lòng rất khó chịu, kìm nén không được muốn lập tức đi tìm Liên Tâm Thảo.
Buổi chiều, các gia gia và Thượng Quan Tứ đi vườn trái cây trở về. Không thấy Hứa Đào Nhi, Trương gia gia vội hỏi, "Đào Đào đâu?"
" Không biết, buổi trưa còn thấy ở đây mà qua buổi chiều tôi cũng không thấy con bé đâu cả." Trương nãi nãi đáp.
" Chắc là lúc tối Đào Đào nha đầu ngủ không ngon, ở trong phòng ngủ bù. Nó đối với hoàn cảnh xung quanh không quen thuộc sẽ không đi lung tung." Thượng Quan Hạc biết rõ Hứa Đào Nhi là một đứa trẻ rất biết chừng mực, cho nên không quá lo lắng.
Nhưng đến lúc ăn cơm, Hứa Đào Nhi cũng không xuất hiện, Trương nãi nãi nói cô không ở trong phòng. Lúc này bọn họ mới cảm thấy có gì đó không đúng, vội vã chia nhau đi tìm.
" Tìm được Đào Đào chưa?"
" Không có! Mấy chỗ xung quanh tôi đã tìm hết rồi, cũng đã hỏi hàng xóm, bọn họ nói không nhìn thấy con bé."
" Tôi đi về phía Tây cũng không tìm được."
" Tứ, cháu thì sao?" Thượng Quan Hạc vội vàng kéo Thượng Quan Tứ hỏi, nhưng hắn cũng chỉ lắc đầu.
" Vùng phụ cận rộng như vậy, Đào Đào nha đầu có thể đi đâu được chứ? Trời cũng sắp tối rồi, nó sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?"
" Đúng vậy, gấp chết tôi rồi! Trời sắp mưa to, rốt cuộc là con bé chạy đi nơi nào?"
" Không hay rồi! Không phải nó lên núi chứ?" Lúc này Trương nãi nãi mới nhớ tới, vội vàng nói, "Buổi chiều tôi nói với nó, chỉ cần tìm được Liên Tâm Thảo thì có thể cùng chồng tâm liền tâm, nó sẽ không thật sự lên núi đi tìm chứ?"
" Cái gì? Sao bà lại nói loại chuyện đó với nó, bà thật là..."
" Tôi cũng không biết, tôi chỉ là , chỉ là..."
Bầu trời u ám, báo hiệu một cơn mưa xối xả sắp tới. Thượng Quan Tứ ngẩng đầu nhìn mây đen, liền chạy ra ngoài.
Sắc trời càng lúc càng tối, trong núi tràn ngập sương mù. Hứa Đào Nhi nhấc lên đôi chân đau nhức, từng bước từng bước cật lực đi về phía trước. Kỳ quái, cô nhớ lúc bắt đầu đường cũng không khó đi như vậy sao đường đi lại vô cùng ẩm ướt.
Hơn nữa trời đã chuyển chạng vạng, căn bản không thấy rõ dây leo và cành khô hai bên đường đi. Không để ý, Hứa Đào Nhi bị vấp phải, nặng nề ngã trên mặt đất.
" Đau quá..." Cô khó khăn ngồi dậy, nhìn vết thương do cành cây cắt qua trên cánh tay mình, nhíu mày. Mây đen đầy trời, chắc là sẽ mưa lớn lắm đây! Cô phải nhanh lên một chút mời tìm được Liên Tâm Thảo.
" Nỗ lực lên, nhất định có thể tìm được." Hứa Đào Nhi lấy đèn pin trong túi ra, dựa theo ánh sáng yếu ớt từ cây đèn pin tiếp tục đi về phía trước. Vừa đi vừa đánh dấu lên thân cây.
Giếng cổ...Giếng cổ...Rốt cuộc là ở nơi nào? Cô tìm rất khổ cực, tìm mãi tìm mãi, không uể oải không được.
Đột nhiên, hai mắt Hứa Đào Nhi tỏa sáng, chỗ sườn núi kia không phải là giếng cổ sao? Cô vô cùng vui sướng, cũng chẳng quan tâm mặt đất trơn trượt, phi như bay về phía trước.
Đợi cô phát hiện chỗ này rất dốc thì cô không có cách nào khống chế được tốc độ của bản thân.
" A..." Kèm theo một tiếng thét chói tai, trong nháy mắt sự tuyệt vọng quấn lấy cô, Hứa Đào Nhi cứ như vậy không chút cản trở lăn xuống phía dưới.
Cô liều mạng vươn tay cố sức túm lấy thứ gì đó để ổn định thân thể nhưng cái gì cũng không túm được. Đá vụn trên mặt đất hung hăng đâm vào da thịt khiến toàn thân cô đau nhức, cô có cảm giác thân thể như muốn rời ra từng mảnh.
Sau cùng, thân thể cô rốt cuộc cũng dừng lại, đầu đập vào thành giếng cổ.
Trong sương mù, cô nhìn thấy một gốc cây bích lục, phiến lá rẻ quạt hình trái tim nhẹ nhàng đung đưa.
Liên Tâm Thảo? Cô tìm được rồi, rốt cuộc tìm được rồi... Hứa Đào Nhi cố gắng vươn tay, thêm một chút nữa, thêm một chút nữa là được rồi, sắp lấy được rồi...Cô cắn răng, liều mạng vươn tay ra.
Cuối cùng, cuối cùng cũng lấy được... Hứa Đào Nhi cười thỏa mãn. Thật tốt quá, có Liên Tâm Thảo, hắn có thể ở cùng một chỗ với cô ấy, sẽ không bao giờ thống khổ nữa, như vậy thật là tốt... Như vậy thật là tốt...
Tầm nhìn dần dần bị che khuất, cảnh vật xung quanh bao phủ trong sương mù.
Trời đã đổ mưa to, mạnh mẽ trút xuống rừng cây, mưa to mang theo gió lớn, cây cối không ngừng vặn vẹo trong mưa.
Hạt mưa đánh mạnh lên người Thượng Quan Tứ, toàn thân hắn đã ướt đẫm, tầm nhìn cũng mơ hồ.
" Hứa Đào Nhi...Hứa Đào Nhi...Cô ở đâu? Hứa Đào Nhi...cô có nghe thấy không?" Thượng Quan Tứ vừa lo lắng nhìn ngó xung quanh, vừa hô to, ngay cả nước mưa đánh lên người cũng không quan tâm.
Thời gian trôi qua càng lâu, hắn càng lo lắng, một nỗi sợ hãi lấp đầy trái tim hắn. Hắn không biết vì sao mình lại lo lắng như vậy, nhưng hắn thật sự rất sợ, sợ cô xảy ra chuyện không may. Không có sự cho phép của hắn, cô tuyệt đối không được xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
" Hứa Đào Nhi, nếu như cô dám xảy ra chuyện gì không may, tôi tuyệt đối không tha thứ cho cô, cô có nghe không? Trước khi tôi tìm thấy cô, cô nhất định phải chiếu cố bản thân cho tốt." Hắn lo lắng lẩm bẩm.
" Hứa Đào Nhi...Cô ở đâu? Hứa..." Đột nhiên, Thượng Quan Tứ phát hiện ký hiệu trên thân cây.
Cái này mới được khắc lên, chẳng lẽ là cô? Hắn vội vàng đi theo ký hiệu tiến về phía trước, mãi cho đến khi ký hiệu không còn nữa, liền vội vàng nhìn bốn phía. Cuối cùng, đến bên giếng cổ nhìn thấy Hứa Đào Nhi đã rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Một khắc kia, trái tim treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
" Hứa Đào Nhi, Hứa Đào Nhi, tỉnh lại..." Thượng Quan Tứ để cô tựa vào lòng, cởi áo băng lại vết thương trên trán cô. Một tay ôm lấy cô, "Không phải sợ, chúng ta về nhà thôi."
Được sự chiếu cố của Thượng Quan Tứ, Hứa Đào Nhi khôi phục rất nhanh. Ngày hôm sau, cô tỉnh lại, thấy trong mắt Thượng Quan Tứ tràn đầy tơ máu, cô vừa cảm động, vừa áy náy.
" Anh vẫn luôn chiếu cố tôi sao? Xin lỗi ! Đã làm phiền anh."
" Muốn uống nước không?" Thượng Quan Tứ chỉ hỏi.
" Không cần đâu." Hứa Đào Nhi lắc đầu, áy náy nói, "Đều tại tôi không tốt, ngay cả Liên Tâm Thảo cũng làm mất, lại còn gây thêm phiền toái cho anh như vậy. Nhưng mà tôi biết nhất định anh sẽ tìm thấy tôi."
"..." Thượng Quan Tứ không nói gì, chỉ yên lặng cầm lấy tay cô, sau đó đặt một vật vào lòng bàn tay cô.
" Liên Tâm Thảo? Làm sao... Tôi cho rằng đã làm mất rồi." Hứa Đào Nhi vừa mừng vừa sợ, cẩn cẩn thận thận đem nó ôm vào lòng, "Cảm ơn anh !"
Lúc cứu cô tuy rằng cô đã rơi vào hôn mê nhưng trong tay lại nắm chặt Liên Tâm thảo. Thượng Quan Tứ biết nó rất quan trọng đối với cô, cho nên giúp cô bảo quản.
" Để cảm ơn anh, tôi quyết định đem Liên Tâm Thảo tặng cho anh." Hứa Đào Nhi lại trịnh trọng đem Liên Tâm Thảo trả lại trong tay hắn, rất chân thành nói, "Thật ra tôi lên núi là vì muốn tìm Liên Tâm Thảo giúp anh, nếu mấy ngay nay anh đã bảo quản nó thì nó hẳn là nên thuộc về anh."
" Cô... Sao phải giúp tôi tìm Liên Tâm Thảo?" Thượng Quan Tứ rất khó khăn nói ra câu này, trong lòng lại nhiều hơn một cảm giác khó hiểu, ê ẩm, đau nhức.
" Ừm ! Tôi hi vọng, anh có thể cùng người yêu vĩnh viễn tâm liền tâm, hạnh phúc bên nhau đến hết cuộc đời này." Hứa Đào Nhi vui vẻ nở nụ cười sáng lạng, trong mắt lộ ra thiện ý.
" Vậy còn cô?"
" Tôi?" Hứa Đào Nhi mất mát cười cười, "Tôi không có người yêu, cho dù có cũng vĩnh viễn không có khả năng ở bên cạnh nhau. Cho nên, tôi thật sự hi vọng anh có thể có được tình yêu vĩnh hằng. Tôi cảm thấy anh thực sự là một người tốt."
Cô không có cách nào chứng minh nhưng cô thật tâm hi vọng hắn và Tiên Nhi sẽ có một kết quả hạnh phúc.
" Tôi không cần, cô giữ đi! Sẽ có một ngày, cô gặp được chân tình, nó sẽ mang lại hạnh phúc cho cô." Thượng Quan Tứ cầm lấy tay cô, ánh mắt rất kiên định. Khóe môi mơ hồ mang theo nụ cười yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro