Chương 73:Rung động khác thường.
Phía sau màn che sân khấu, một đôi mắt kinh hoảng đảo qua khán giả, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, làm thế nào cũng vô cùng khẩn trương.
Hứa Đào Nhi kéo màn sân khấu, tay vô cùng run rẩy, trái tim cũng vô cùng run rẩy, cặp chân trơn bóng, thon thả cũng vô cùng run rẩy, giống như chỉ cần có người chạm vào thì cô sẽ ngay lập tức hôn mê. Bây giờ, đầu óc cô choáng váng, căn bản không nghĩ được gì.
" Ngu ngốc, làm cái gì mà run rẩy thành như vậy? Hại bản thiếu gia cũng bắt đầu run rẩy theo cô." Thượng Quan Dạ đưa cho cô một mái tóc giả màu hạt giẻ.
" Khó chịu quá! Hu hu... Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng mà tôi thật sự rất sợ hãi. Tôi xin thề với anh, tôi nhất định sẽ phá hủy tất cả, xin anh buông tha cho tôi có được không?" Hứa Đào Nhi nức nở, vừa chuẩn bị trốn đi.
" Cô đứng lại cho tôi ! Cũng vì cô không làm được mới phải dũng cảm đối mặt, lẽ nào cô nghĩ cả đời núp mãi trong cái xác rùa đen sao?" Thượng Quan Dạ hung hăng trách mắng.
" Tôi, tôi..." Hứa Đào Nhi lắc đầu, "Nhưng mà, tôi mắc chứng sợ hãi, chứ nói chi là giúp Minnie Ricky trình diễn thời trang. Tôi căn bản không phải là người mẫu, trực tiếp đi tới làm sao được chứ? Nhất định sẽ phá hủy buổi trình diễn tối nay. Xin anh đừng chơi tôi nữa."
" Là bởi vì cô nghĩ sân khấu rất kinh khủng, cho nên nó mới trở nên kinh khủng. Thật ra, người mẫu cũng chỉ là một loại công việc, mà sân khấu chỉ là một cây cầu mà thôi. Cô xem mấy nữ người mẫu ở đây đi, mỗi người đều rất tự tin, chính bởi vì tự tin cho nên họ mới xinh đẹp."
Thượng Quan Dạ nắm chặt lấy bả vai cô, xoay người cô lại để cô nhìn về phía sân khấu, cúi người nói nhỏ bên tai cô, "Cổ phải thẳng, ngẩng cao đầu, nhưng không được quá cứng. Cằm không được nâng lên quá cao, hai vai thả lỏng, ưỡn ngực, hóp bụng, cong mông. Kế tiếp là xoay tròn, thể hiện thái độ của bản thân... Nhớ kỹ chưa? Chỉ là vài bước thôi, không thành vấn đề."
" ...Ừm!" Hứa Đào Nhi thấy hắn không chịu buông tha cho cô, cuối cùng uể oải gật đầu.
" Hứa Đào Nhi, cô nhìn tôi này." Thượng Quan Dạ giữ chặt bả vai cô, nghiêm túc nhìn cô, "Tôi rất rõ ràng mình đang làm cái gì, nói rõ ràng, tôi nhắc lại cô có thể làm được."
" Nếu tôi đã đưa cô đến nơi này, thì chứng tỏ tôi có một trăm phần lòng tin cô có thể làm được. Mà cô, càng phải có một trăm phần trăm lòng tin ở bản thân, hiểu không? Bởi vì, chỉ có cô cho rằng bản thân có thể, thì mới có thể làm được."
" Trong mắt tôi, cô không tầm thường, lại càng không bình thường. Cô chính là cô, là nữ nhân độc nhất vô nhị trên đời này. Chỉ cần cô nguyện ý thế giới này sẽ ở trong tay cô, mấu chốt là cô phải có dũng khí tự tin đối mặt. Hãy tin tôi, cũng tin tưởng chính cô được không? Đêm nay, cô, thực sự rất đẹp."
Nụ hôn của hắn rơi trên tóc cô, lòng cô cảm thấy rung động, con mắt hơi ướt át.
Hóa ra...đây là cảm giác được người khác tin tưởng. Cho dù là vì Thượng Quan Dạ, cô cũng nhất định phải trình diễn thật tốt, tuyệt đối không thể cô phụ ý tốt của hắn. Trong nháy mắt, toàn thân cô như được tiếp thêm sức mạnh to lớn, thoáng chốc có được tự tin. Dù thế nào cô cũng không thể uổng phí Thượng Quan Dạ vì cô mà tỉ mỉ an bài mọi thứ được, cô không muốn lại tiếp trốn chạy
" Cảm ơn anh, tôi đã biết!" Hứa Đào Nhi tươi cười, so với những vì sao càng khiến cho người khác lóa mắt, tràn ngập tự tin.
" Ừm ! Chuẩn bị một chút, sắp ra sân khấu rồi." Thượng Quan Dạ vuốt tóc cô, thoải mái nở nụ cười. Cô trở nên tự tin thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho ánh mắt hắn không thể không tập trung trên người cô, luyến tiếc dời đi.
Lần đầu tiên, Thượng Quan Dạ cảm nhận được rõ ràng thế nào là cảm giác con tim rung động. Một cỗ dịch thể ấm áp bắt đầu lan tràn trong tim hắn, có chút ngọt ngào, có chút khẩn trương, có chút...hạnh phúc.
Đến lượt Hứa Đào Nhi ra sân khấu, cô hít một hơi thật sâu, đi lên sân khấu.
Lúc khán giả thấy một người mẫu nữ chỉ cao 1m6 xuất hiện trên sân khấu thì đều lấy làm kinh ngạc. Nhưng màn trình diễn của cô lại khiến khán giả từ kinh ngạc chậm rãi biến thành tán thưởng.
Chủ đề của đêm này là "Mị Hoặc", cho nên phục sức biểu diễn chủ yếu là màu đen và màu đỏ làm chủ đạo, hơn nữa thiết kế rất phóng khoáng, làm nổi bật vóc người mỹ lệ cùng gương mặt xinh đẹp của người mẫu.
Hứa Đào Nhi mặc một chiếc váy đen cổ sâu, đôi môi đỏ mọng, lông mi dày cong cong, đôi mắt to ngập nước mê người, lộ ra khí chất vừa thanh thuần vừa quyến rũ. Hai má của cô được đánh phấn màu hồng đào phù hợp với cặp mắt đen, tạo nên sự mỹ lệ kỳ diệu, lại tăng thêm vài phần yêu dã.
Cô đeo vòng tai lớn, tóc đen rũ xuống xương quai xanh trắng nõn, mơ hồ có thể nhìn thấy một hình xăm hồ điệp như ẩn như hiện.
Váy ngắn màu đen bó sát dáng người lả lướt, vòng eo mảnh mai, hai chân thon dài trắng nõn, cả người cô tản mát ra sự ngang bướng. So với những người mẫu có chiều cao nổi trội khác ngược lại cô lại có một phong cách riêng biệt.
Trên sân khấu, đèn flash loang loáng không hề dừng lại, tiếng hít thở toàn trường đều bị cô đoạt mất.
Hứa Đào Nhi đứng tại chỗ, thể hiện vài động tác, khiến cho khán giả ở mọi hướng đều có thể ngắm nhìn và thưởng thức trang phục. Làm nổi bật trang phục của nhà thiết kế đồng thời cũng khiến mọi người say đắm mị lực của cô.
Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của cô đều thể hiện sự sang trọng, vừa thể hiện được sự xinh đẹp của bộ trang phục.
Thật ra Hứa Đào Nhi vẫn có chút khẩn trương, nhưng cô liên tục nhắc nhở chính mình nhất định phải tự tin. Dần dần, biểu hiện của cô càng ngày càng tự nhiên như người mẫu chuyên nghiệp, thậm chí còn muốn đẹp hơn cả người mẫu chuyên nghiệp. Ánh sáng màu xanh biển gợn sóng chiếu lên người cô, cô đẹp giống như một tinh linh dưới biển sâu.
Nhưng ngay lúc cô xoay người, Hứa Đào Nhi mất thăng bằng, sắp ngã quỵ.
Khán giả ngừng thở thay cô lau mồ hôi.
Nhưng mà ngay lúc này một bàn tay to ấm áp giữ lấy cô, đem cô ôm vào lòng. Làn váy của cô nhẹ lay động, giống như hồ điệp tung bay, mềm mại, mỹ lệ rơi vào lòng hắn.
Mùi hương nam tính của cơ thể cùng khí tức mát lạnh truyền vào chóp mũi Hứa Đào Nhi, cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tinh linh của Thượng Quan Dạ.
Dưới ánh đèn, hắn mặc áo sơ mi trắng theo phong cách trung cổ, nút buộc trước ngực buộc hờ lộ ra một mảnh da thịt trắng sứ. Hắn nhiếp nhân tâm phách như vậy, kích thích thần kinh mọi người, khiến người khác như say như si.
Khán giả vốn nhìn về phía Minnie Ricky đi tới nhưng khi bọn họ biết Thượng Quan Dạ có tham gia biểu diễn nhiệt tình càng lên cao. Nam nhân xinh đẹp khiến người muốn phạm tội giống như là truyền kỳ trong giới thời trang, bất kỳ nữ nhân nào nhìn thấy hắn trong mắt đều không thể chứa được nam nhân khác, không thể kiềm chế được bản thân mà ái mộ hắn.
Bởi vì ánh đèn mờ ảo, Hứa Đào Nhi lại trang điểm đậm cho nên không ai nhận ra cô chính là bạn gái tai tiếng trên báo của hắn.
Bọn họ chỉ cảm thấy trong nháy mắt nhìn thấy một người xinh đẹp như trong mộng, thật lâu không có cách nào dời đi ánh mắt. Cứ như vậy nhìn bọn họ vô cùng xứng đôi đi vào cánh gà.
Hậu trường, Hứa Đào Nhi thở hổn hển, "Phù... Làm tôi sợ muốn chết ! Làm tôi sợ muốn chết! Thiếu chút nữa thì nghẹn thở."
" Ngu ngốc ! Tôi nói rồi, cô có thể, cô có thể, có cái gì mà lo lắng. Hơn nữa, muốn lo lắng thì cũng là người khác lo lắng, bà ấy chắc chắn là kinh hồn táng đảm." Thượng Quan Dạ cười nói.
" Hửm? Ai?"
" Đương nhiên là..." Ánh mắt Thượng Quan Dạ quét về phía Minnie Ricky đang kích động chạy tới.
" Dạ, hai người biểu diễn quá tốt, quá hoàn mỹ, quả thực là ngoài sức tưởng tượng. Quá ngoài dự liệu của tôi." Minnie Ricky chạy tới cho Thượng Quan Dạ một cái ôm nhiệt tình, bà cũng ôm lấy Hứa Đào Nhi, "Cô cũng biểu diễn rất tốt, cảm ơn."
"..." Hứa Đào Nhi cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nói, "Phải là tôi cảm ơn bà đã cho tôi cơ hội này ! Vừa rồi, bà nhất định là rất khẩn trương?"
" Ừm ! Nói thật mới vừa rồi tôi một chút chắc chắn cũng không có. Nhưng mà Dạ thật tinh mắt, có thể nhìn ra được phía sau cô ẩn giấu tiềm lực kinh người. Đây là lần đầu tiên Dạ để ý một nữ nhân bình thường như vậy, đối với hắn mà nói, cô nhất định là đặc biệt..."
" Mới không có ! Tôi làm sao có thể thích một xấu nữ !" Thượng Quan Dạ ngay lập tức phủ nhận, khuôn mặt ửng đỏ.
" Tôi chỉ nói cô ấy đối với cậu đặc biệt, có nói thích đâu? Không phải là trong lòng cậu có quỷ chứ?"
" Bà, bà hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn, cũng không phải như bà nghĩ đâu. Hắn chỉ xem tôi là xấu nữ, làm sao có thể thích..."
" Câm miệng ! Xấu nữ ! Cho cô mười phút đồng hồ, đổi lại y phục." Thượng Quan Dạ bá đạo rống lên rồi nhanh chóng rời đi.
Không biết vì sao, nghe được cô nói bọn họ chỉ là bạn, hắn có chút mất hứng, không muốn nghe cô nói bất cứ cái gì phủ nhận quan hệ của bọn họ. Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Lẽ não là bởi vì đêm nay cô rất đẹp sao?
Còn chưa tới mười phút, Hứa Đào Nhi đã đi tới.
" Sao cô còn chưa thay quần áo?" Thượng Quan Dạ không hiểu hỏi.
" Cái đó... Quần áo của tôi bị bác gái làm vệ sinh ném vào thùng rác rồi, tưởng là không ai cần nữa." Thật đáng thương, quần áo của cô tuy rằng hơi cũ nhưng rất sạch sẽ, cũng được xếp rất gọn gàng, sao có thể nói là bụi bặm chồng chất chứ? Tâm tình Hứa Đào Nhi rơi xuống đáy cốc.
" Phì... Quần áo khó coi như vậy, sớm nên vứt đi mới phải, đi thôi..."
" Nhưng, nhưng mà, như vậy lộ..." Hai tay Hứa Đào Nhi khoanh trước ngực, đỏ mặt, sợ hãi nói.
" Cô lớn lên khó coi như vậy, vóc người cũng lép kẹp như thế, cởi sạch cũng không ai xem biết không?" Tuy rằng Thượng Quan Dạ nói như vậy nhưng vẫn cởi áo khoác cho cô mặc lên người. "Có thể đi rồi chứ, quỷ phiền phức."
" À ! Cảm ơn !" Lúc thì nói cô rất đẹp, lúc lại nói cô rất xấu, lúc thì ôn nhu, lúc thì hung dữ, thần kinh của hắn không ổn định sao? Hứa Đào Nhi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của hắn.
....................................................................................
Xe thể thao dừng lại trước đài phun nước, Hứa Đào Nhi vội vã nói câu "Cảm ơn " liền vội vàng hấp tập chạy vào biệt thự.
" Cô làm sao vậy? Đột nhiên chạy như ma đuổi?" Thượng Quan Dạ từ phía sau đuổi theo cô, rất căm ghét cảm giác đột nhiên bị người khác bỏ lại.
Hứa Đào Nhi lo lắng trả lời. "Đã mười giờ rồi, gia gia sẽ tức giận. Hơn nữa, tôi mặc thành như vậy nếu như bị ông nhìn thấy..."
" Cô yên tâm, gia gia đã sớm đi ngủ. Hơn nữa, cô theo tôi ra ngoài cần gì phải giấu giếm. Cô đừng quên, tôi là em chồng của cô."
" Thế nhưng, gia gia thật sự đã ngủ rồi sao?"
" Yên tâm, không có việc gì." Thượng Quan Dạ đang muốn đi về phía trước, bỗng nhiên dừng bước lại, "Này ! Cô đang làm gì đó? Lại muốn đeo cái mắt kính chết tiệt kia đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro