Chương 74: Thượng Quan Tứ...GHEN.

" Này ! Cô đang làm cái gì đó? Lại muốn đeo cái mắt kính chết tiệt kia có phải không?" Thượng Quan Dạ rống giận.

" Tôi vốn thường xuyên đeo mắt kính mà, có gì kỳ quái." Hứa Đào Nhi giữ chặt gọng kính, sống chết không chịu để Thượng Quan Dạ lấy xuống. "Bỏ tay ra ! Bỏ tay ra ! Đây là mắt kính tôi đã đeo mười năm rồi, anh còn không buông tay nó sẽ gãy mất. Tôi đeo kính khiến anh chướng mắt sao?"

" Đâu chỉ chướng mắt, nó còn khiến toàn thân tôi khó chịu. Có phải cô không có gương hay không, nhìn vào gương xem thử đi, có giống con khủng long hay không. Bản thiếu giả vất vả lắm mới cải tạo cho cô được một chút, cô lại tự mình đánh trở về nguyên hình là sao?"

" Đừng, đừng mà, đây là mắt kính của tôi...Bỏ ra..."

" Này ! Cô đứng lại đó cho tôi, đem mắt kính lấy xuống cho tôi, có nghe hay không! Đứng lại."

Mãi cho đến lúc đi vào phòng khách, Thượng Quan Dạ mới đuổi kịp Hứa Đào Nhi. Hắn kéo tay cô, liều mạng muốn lấy mắt kính của cô xuống.

Mà Hứa Đào Nhi nhất quyết không khuất phục không ngừng phản kháng, vừa kêu to, "A ! Đau quá ! Anh thiếu chút nữa chọc mù mắt tôi rồi, buông tay ra được không ?"

" Chọc mù mắt cũng không buông ! Trừ khi cô bỏ mắt kính xuống. Cô còn không chịu bỏ tay ra, tôi sẽ ném nó đi."

" Đừng mà..."

Cuối cùng, Thượng Quan Dạ dựa vào ưu thế chiều cao lấy được mắt kính, mà Hứa Đào Nhi lại giống như con thỏ nhảy qua nhảy lại xung quanh hắn, "Trả cho tôi ! Mau trả mắt kính lại cho tôi."

" Không được... Có bản lĩnh cô tự mình lấy đi, ngu ngốc!"

Hai người tranh đoạt mắt kính, nhưng trong mắt người hầu lại vô cùng ám muội.

" Nhị thiếu gia, ngài đã trở về rồi..." Nữ hầu thấy bên cạnh hắn có mỹ nữ, không khỏi thất kinh. Đây là lần đầu tiên nhị thiếu gia dẫn nữ nhân về nhà, lẽ nào cô ấy là... Nhưng mà, cô ấy thật sự rất đẹp, hơn nữa lại yêu mị nhiếp nhân tâm phách.

" Được rồi, không chơi nữa. Tôi trả lại cho cô."

" Thật sao?" Lúc này Hứa Đào Nhi mới đình chỉ động tác, quay đầu hỏi nữ hầu, "Tiểu Đào, gia gia đã ngủ chưa?"

"..." Thanh âm này, chẳng lẽ là...

" Hứa tiểu thư?" Tiểu Đào không tin tưởng hỏi, mấy nữ hầu khác cũng kinh ngạc không thôi. Siêu cấp đại mỹ nữ trước mắt này lại là Hứa tiểu thư thô tục ngu ngốc kia sao? Hóa ra cô ấy xinh đẹp như vậy, thảo nào lão thái gia lại khăng khăng để cô ấy gả cho đại thiếu gia.

" Là tôi, làm sao vậy?"

" Không, không có gì, đêm nay tiểu thư rất đẹp..." Tiểu Đào đỏ mặt nói.

" Dạ, em đã đi đâu? Sao muộn như vậy mới trở về?" Thượng Quan Tứ từ trên lầu đi xuống. Hắn mặc áo thun trắng, quần màu nâu, so với vẻ lãnh ngạo thường ngày càng toát ra khí chất mê người. Chỉ là sắc mặt không được tốt lắm, âm u, khiến người ta có chút sợ hãi.

Nhận thấy ánh mắt hắn dừng trên người mình, trong lòng Hứa Đào Nhi bỗng nhiên dâng lên cảm giác khác thường. Hắn sẽ thích cô ăn mặc như vậy chứ? Sẽ giống như người khác khen cô xinh đẹp? Nhưng mà bất luận cô ăn mặc thế nào thì trong mắt hắn thì cô vẫn mãi mãi chỉ là cô gái xấu xí.

" Cùng chị dâu đi tham gia show diễn thời trang. Hiện tại mới mười giờ, cũng không khuya lắm." Nói xong, Thượng Quan Dạ như bỗng nhiên nhớ ra việc gì, lại bổ sung thêm một câu. "Bận rộn cả buổi tối có chút mệt mỏi, em lên lầu trước."

Hắn đưa mắt kính trả lại cho Hứa Đào Nhi, còn dùng khẩu hình miệng nhắc nhở cô, "Không được đeo nữa" rồi đi lên lầu.

Thượng Quan Dạ vừa đi, Hứa Đào Nhi cảm thấy không khí loãng đến mức khó thở. Mà Thượng Quan Tứ thì vẫn duy trì tư thế nhìn cô, không nói lời nào, làm cho cô rất khẩn trương. Hình như hắn cảm thấy cô làm sai cái gì, nhưng cô lại nghĩ không ra mình đã làm sai cái gì.

Đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, Thượng Quan Tứ đột nhiên cảm thấy áo khoác trên người cô thật chướng mắt. Hắn đi về phía trước hai bước, cởi áo khoác trên người cô ra. Nhưng sau khi cởi áo khoác ra hắn lập tức hối hận. Bởi vì cô chỉ mặc một chiếc váy đen ngắn, lộ ra dáng người xinh đẹp khiến hắn mê muội.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cô sửa soạn lại xinh đẹp đến mức này. Váy thấp ngực lộ ra xương quai xanh trắng nõn, lưng nhẵn nhịn trơn tuột, đùi đẹp mảnh khảnh thon dài.

Cô hơi đỏ mặt, giống như một đóa hoa anh túc mới chớm nở, mị lực phát ra dung hợp giữa sự thanh thuần mà mê hoặc, bất kỳ nam nhân nào cũng không chống lại được cám dỗ. Mà ngay cả hắn... Cũng không thể, trong lòng Thượng Quan Tứ căng thẳng.

Cô mặc như vậy ở cùng Dạ cả đêm? Cô không biết như vậy sẽ câu dẫn người phạm tội hay sao? Vấn đề là, cô mặc như vậy là vì Dạ? Nghĩ đến tràng cảnh vừa rồi cô và Dạ đùa giỡn, trong lòng Thượng Quan Tứ cảm thấy một trận buồn bực, có chút thở không thông.

" Mặc vào !" Thượng Quan Tứ đem áo khoác trả lại cho cô, khẩu khí bất thiện nói, "Đừng có lại cùng Dạ đi chơi trễ như vậy mới về. Sau này, trước chín giờ phải về nhà."

" Nhưng mà, không phải trong hợp đồng của chúng ta có quy định, không thể can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của đối phương sao?"

Hứa Đào Nhi không biết hắn nói như thế có phải chứng tỏ hắn bắt đầu để ý đến cô hay không, cho nên lúc cô hỏi vấn đề này, không khỏi có chút chờ mong hắn sẽ trả lời là hắn quan tâm cô, cho dù chỉ một chút thôi cũng được.

"..." Đúng rồi ! Trong hợp đồng có quy định, không được can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của đối phương. Nhưng mà, hắn lại rất khó chịu. Rất khó chịu ! Nhất là khi nghe cô hỏi như vậy, trong lòng Thượng Quan Tứ lửa giận càng sôi trào.

Tức giận che mất lý trí, hắn buột miệng nói, "Tôi cũng không muốn quản chuyện của cô. Chỉ là sắp tới hôn lễ, tôi không muốn người khác nói loạn cô với Dạ có quan hệ khác thường. Tôi chỉ quan tâm danh dự của Thượng Quan gia mà thôi, không phải cô."

Nghe được hắn nói như vậy, Hứa Đào Nhi vốn còn có chút chờ mong, trong lòng lập tức trầm xuống, mũi có chút cay cay.

Biết rõ hắn không có khả năng sẽ quan tâm cô, cô đúng là tự rước nhục vào thân, thật sự rất buồn cười. Cô còn đang chờ mong cái gì? Chờ mong Thượng Quan Tứ quan tâm đến cô một chút sao? Đúng là cô không biết tự lượng sức mình. Hắn yêu Tiên Nhi, mà cô chỉ là người râu ria bên ngoài mà thôi.

Nhưng mà, cô lại kiên cường nở nụ cười, khiêm tốn đáp, " Tôi đã biết, sau này tôi sẽ chú ý. Tôi mệt chết đi được, nếu không còn việc gì tôi lên lầu trước đây.

"..." Thượng Quan Tứ biết mình tổn thương cô, hắn cũng không thực sự nghĩ như vậy, chỉ là bởi vì quá tức giận mới nói ra những lời như thế. Nhưng lòng tự ái không cho phép hắn nói lời xin lỗi. Cho dù hắn rất hối hận cũng không nói nên lời xin lỗi.

Hắn chỉ trầm mặc tránh sang một bên cho cô đi, giống như tượng điêu khắc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô biến mất ở khúc rẽ cầu thang.

Trở lại phòng ngủ, Hứa Đào Nhi nặng nề ngã lên giường, che hai mắt, không để nước mắt chua xót chảy ra. Cô không biết mình bị làm sao, tại sao lại vì hắn nói những lời đó mà cảm thấy khó chịu như vậy. Cô vẫn luôn không quan tâm người khác nhìn cô thế nào nhưng lời của hắn lại giống như kim đâm vào tim cô, đau đến mức nói không ra lời.

Mỗi một câu nói của hắn cô đều rõ ràng đó là sự thật nhưng khi hắn chính miệng nói hắn không quan tâm cô, cô vẫn cảm thấy bi thương.

Hứa Đào Nhi, mày đúng là một kẻ đáng thương không chịu chấp nhận sự thật, cô tự nói với chính mình.

" Anh cả, em vào nhé..." Thượng Quan Tiên bưng một cái khay đựng dưa hấu đi tới, ngồi trên đùi Thượng Quan Tứ.

" Tiên Nhi, em đến rồi." Thanh âm Thượng Quan Tứ ôn nhu, điều chỉnh tư thế ngồi để cho cô có thể có được tư thế ngồi thoải mái nhất trên đùi mình.

" Anh cả đang suy nghĩ cái gì? Hình như em rất ít thấy anh ngồi thẫn thờ một mình như vậy." Thượng Quan Tiên đút một miếng dưa hấu vào miệng hắn, lấy lòng cười cười, "Thế nào? Dưa hấu Tiên Nhi cắt có phải rất ngọt hay không?"

" Ừm ! Sao em lại tới đây?" Thượng Quan Tứ có chút không yên lòng hỏi. Trong đầu vẫn hiện lên một màn vừa rồi, khiến hắn không có cách nào tập trung tinh thần, có chút phiền muộn.

" Ngày mai em bay tới Anh quốc biểu diễn, ngủ không được, nên tìm anh cả nói chuyện phiếm."

" Đã trễ thế này còn nói chuyện phiếm? Sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi."

" A? Anh cả lại đuổi em?" Thượng Quan Tiên nhăn mặt, "Trước đây anh cả không phải thích nhất là ở bên cạnh Tiên Nhi sao? Có chị dâu, anh cả liền không yêu thương Tiên Nhi nữa sao? Hiện tại chị dâu mới là bảo bối của anh cả, mà Tiên Nhi chỉ là người không quan trọng phải không?"

" Đứa ngốc, không phải anh đuổi em mà là lo lắng em quá cực khổ mà thôi."

" Gạt người ! Sau khi đi đảo Sơn Kê trở về, anh cả liền thay đổi, không còn quan tâm Tiên Nhi như trước. Đại ca thích chị dâu, không muốn quan tâm Tiên Nhi nữa?"

Hắn thích Hứa Đào Nhi? Làm sao có thể, hắn yêu Tiên Nhi nhiều năm như vậy sao có thể dễ dàng bị một tiểu nha đầu hấp dẫn. Hay là, hay là bởi vì chưa bao giờ hắn gặp nữ nhân nào giống như cô cho nên hắn mới có chút thất thường. Nội tâm Thượng Quan Tứ chấn động, liều mạng tìm mọi lý do phủ nhận.

" Anh cả không được không quan tâm Tiên Nhi, Tiên Nhi thực sự rất sợ, rất sợ anh cả có chị dâu rồi sau này không quan tâm Tiên Nhi nữa..."

" Sao có thể được! Tiên Nhi vĩnh viễn là bảo bối anh cả yêu thương nhất, vĩnh viễn đều như vậy!" Thượng Quan Tứ hôn lên trán cô, trong mắt nhiều hơn một tia hoảng hốt.

......................................................................................................

Hôm sau.

Bầu không khí trong xe yên lặng có chút quái dị. Không gian trong xe rất lớn, khoảng cách giữa Thượng Quan Tứ và Hứa Đào Nhi còn ngồi được ba người. Một người dán vào cửa xe bên trái, một người tựa vào cửa xe bên phải, hai người đều yên lặng không nói, trên mặt không có chút nào là vui sướng khi đi chụp ảnh cưới.

Thượng Quan Tứ len lén liếc Hứa Đào Nhi một cái, ho nhẹ một tiếng, nỗ lực khiến cô chú ý. Nhưng Hứa Đào Nhi từ đầu đến cuối vẫn nhìn không chớp mắt cảnh vật bên ngoài cửa kính ô tô, giống như hắn không hề tồn tại.

Bình thường cô sẽ chủ động tiếp lời nhưng ngày hôm nay lại yên lặng như vậy cũng làm cho Thượng Quan Tứ có chút không quen. Hắn biết cô nhất định đang tức giận vì chuyện tối hôm qua, nhưng lai không biết nên nói cái gì.

Lại qua thật lâu, Thượng Quan Tứ mới mở miệng hỏi, "Tối hôm qua không ngủ được sao? Hai mắt đen thui như vậy."

" Hửm?" Hứa Đào Nhi không ngờ hắn sẽ chủ động nói chuyện với cô, sờ sờ hai mí mắt, hình như có chút sưng. Cô cười cười, "Chắc vậy, đợi lát nữa đánh phấn dày lên một chút là được rồi, không ảnh hưởng đến việc chụp hình đâu."

"..." Cô đây là có ý gì? Châm chọc lời nói tối qua của hắn sao? Nếu như không phải cô và Dạ về trễ như vậy lại còn mặc ít như vậy, hắn có tức giận không? Hiện tại ngược lại trách hắn có phải không?

Thượng Quan Tứ vô cùng phiền muộn, hoàn toàn không ý thức từ trước đến nay hắn luôn lạnh lùng nhưng lúc này lại giống như người chồng hay ghen đang tức giận.

" Cô nói như vậy là đang châm chọc tôi sao?"

" Châm chọc? Tôi không có !" Hứa Đào Nhi vô tội nhìn hắn, Cô vừa nói gì sao? Sao lại liên quan đến chuyện châm chọc? "Sao tôi lại phải châm chọc anh chứ?"

" Bởi vì những lời tôi nói tối hôm qua khiến cô tức giận?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro