Chương 80: Tác phẩm bị lấy cắp.
" Khổ cực? Ách... Không khổ cực! Không khổ cực! Cháu ngủ rất ngon!" Hứa Đào Nhi vội vàng xua tay. Tuy rằng vừa mới bắt đầu tập thể dục nhiều như vậy có chút hơi mệt nhưng lại ngủ một mạch đến hừng đông, cảm giác thật sự rất tuyệt!
" Tứ, một người chồng tốt là phải săn sóc vợ của mình!" Thượng Quan Hạc oán trách liếc Thượng Quan Tứ một cái, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Nói vậy, tối hôm qua hai đứa hẳn là đã trải qua một đêm tuyệt vời rồi !
" Cháu biết !" Thượng Quan Tứ buông tờ báo kinh tế và tài chính xuống, bưng bát cháo uống một ngụm, "Ngồi xuống ăn điểm tâm đi !"
" Hiểu được thế nào là quan tâm đến vợ mình." Thượng Quan Hạc vội vàng kéo Hứa Đào Nhi ngồi bên cạnh Thượng Quan Tứ, híp mí nhìn hai người. Thật sự là một đôi trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, lão già này nhìn thế nào cũng cảm thấy thỏa mãn.
" Sắp tới, hai đứa định đi nơi nào hưởng tuần trăng mật?"
" Hưởng tuần trăng mật? Không cần đâu, gia gia ! Cháu đã nghĩ phép nhiều ngày như vậy, muốn sớm trở lại công tay trả phép. Hơn nữa, công ty bận rộn nhiều việc quan trọng, tuyệt đối không thể nghỉ thêm được. Anh nói gì đi, Tứ?"
" Ừ !" Thượng Quan Tứ vẫn đạm mạc như trước, yên lặng ăn cháo, không đưa ra câu trả lời chắc chắn.
" Tiểu tử này, sao lúc nào cháu cũng thờ ờ như vậy? Hay cứ như vậy đi, hai đứa trở lại sắp xếp lịch trình, tuần sau cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật." Giọng Thượng Quan Hạc mang theo uy nghiêm, thay hai người quyết định.
" Hai đứa muốn đi chỗ nào? Pronvence? Hay là đảo Fiji? Đúng rồi, Tứ, cháu xem đi Pháp được không? Dù sao..."
Bàn tay cầm bát của Thượng Quan Tứ bỗng chốc cứng đờ, sau đó đặt xuống," Ừm ! Cháu đi làm đây, mọi người cứ dùng từ từ." Hắn khẽ khom người, mặc vào tây trang sau đó đi ra cửa.
Hứa Đào Nhi hơi do dự một lát, buông cái muỗng, "Gia gia, cháu đi ra ngoài một chút, sẽ nhanh chóng quay lại."
" Ha ha! Được ! Đi đi ! Đi lâu một chút cũng không sao cả !" Thượng Quan Hạc vui vẻ gật đầu.
" Tứ, Tứ...Chờ một chút..." Hứa Đào Nhi đuổi theo, vừa chạy vừa gọi hắn.
" Làm sao vậy?" Nửa người Thượng Quan Tứ đã chui vào trong xe, liền xoay người đứng thẳng hỏi, "Có chuyện gì sao?"
" Cái đó...Về chuyện tuần trăng mật, tôi biết anh bề bộn nhiều việc, không có thời gian. Yên tâm ! Tôi sẽ thuyết phục gia gia, không để anh phải khó xử."
" Cô đây là lo lắng tôi không có thời gian hay là bản thân cô không muốn đi?" Thượng Quan Tứ đột nhiên hỏi ra vấn đề này.
Hả? Đây là ý gì? Hứa Đào Nhi không hiểu nhìn hắn, "Không phải anh nói giữa chúng ta chỉ là một bản hợp đồng thôi sao? Cho, cho nên tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh, càng không muốn khiến anh khó xử..."
" Nếu như cô cảm thấy khó xử, tôi sẽ trực tiếp cự tuyệt gia gia, cô không cần lo lắng!"
" Vậy... Ý anh là anh có thể đi hưởng tuần trăng mật sao?" Hai mắt Hứa Đào Nhi lóe sáng, càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, sau đó nhảy cẫng lên vì hưng phấn. "Yeah... Có thể đi hưởng tuần trăng mật! Thật tốt quá...."
Cô cao hứng như thế là vì muốn ở chung một chỗ với hắn sao? Thượng Quan Tứ không khỏi cảm thấy sung sướng trong lòng, khóe miệng hơi giương lên. Nhưng rất nhanh bởi vì một câu nói của cô mà cảm thấy buồn bực.
" Anh có biết không? Cho tới bây giờ tôi chưa từng rời khỏi thành phố A. Lần trước đi đảo Sơn Kê với tôi mà nói chính là đi du ngoạn. Lần này lại có thể xuất ngoại, thật là không thể tưởng tượng nổi. Provence có cánh đồng hoa huân y thảo, Paris thì có tháp Eiffel, Italya thì có tháp nghiêng Pisa. Oa... Trước đây chỉ xem qua TV, lần này có thể xem tận mắt rồi!"
" Tôi đã đồng ý chưa? Cho dù đi cũng chưa chắc đã tới những chỗ kia!" Thượng Quan Tứ có chút tức giận nói. Vốn tưởng rằng cô vì đi hưởng tuần trăng mật cùng hắn mà cao hứng, hóa ra chỉ là vì cô chưa từng được đi xa mà thôi.
" Vì sao? Những nơi đó đều là nơi tốt nhất để hưởng tuần trăng mật rồi." Hứa Đào Nhi xoắn góc áo, mếu máo hỏi.
" Chúng ta cũng không phải thật sự đi hưởng tuần trăng mật, tùy tiện rời khỏi thành phố A tìm một hòn đảo nhỏ là được rồi." Hắn trương ra khuôn mặt thối, lạnh lùng nói.
" Đảo nhỏ? Vậy cũng được ! Chỉ cần có thể ra khỏi thành phố A là được rồi..." Hứa Đào Nhi có chút không tình nguyện nhưng vẫn nở nụ cười xán lạn tự an ủi mình. Chí ít có thể ra khỏi thành phố A như vậy là tốt rồi !
" Được rồi, tối nay anh có về ăn cơm tối không?"
" Không biết ! Có chuyện gì sao?"
" Ách... Tôi định tự mình xuống bếp làm cơm tối, đó cũng là một trong những tiêu chuẩn của một người vợ tốt !" Cô gãi gãi đầu nói.
" Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô." Tức giận trong lòng Thượng Quan Tứ đã tiêu tan, nhẹ giọng nói.
" Được ! Tôi chờ anh về ! Trên đường đi nhớ cẩn thận một chút, cố gắng làm việc hơn một chút, tạm biệt!" Hứa Đào Nhi giống như người vợ hiền khẽ khom người cúi chào.
"..." Ngu ngốc ! Thượng Quan Tứ nhếch môi cười, bởi vì câu nói "Tôi chờ anh về" mà trong lòng hắn lại có một loại cảm giác ấm áp không nói nên lời.
...........................................................................................................................
Bởi vì lúc trước đi đảo Sơn Kê lo chuyện kết hôn, Hứa Đào Nhi đã xin nghỉ việc mười ngày. Ngày hôm sau cô liền chạy tới công ty trình diện.
Vừa đến phòng làm việc, cô liền mua cà phê mời đồng nghiệp uống, bọn họ căn bản là không nhận ra cô. Tiếp nhận cà phê nói cảm ơn, sau đó lăng lăng nhìn cô. Giống như đang suy nghĩ, tiểu mỹ nữ thanh thuần đột nhiên xuất hiện này là ai?
Trương Xảo Nhi đúng lúc từ nhà vệ sinh đi ra, thấy một mỹ nữ đang nhiệt tình mời cô uống cà phê, không khỏi cảm thấy kì quái, hỏi, "Tiểu thư, có phải cô đi nhầm phòng làm việc hay không?"
" Không có ! Chính là chỗ này mà !" Hứa Đào Nhi cười dài nói, "Xảo Nhi, cà phê nóng, cẩn thận một chút!"
Thanh âm này rất quen thuộc, lẽ nào cô là? Trương Xảo Nhi không tin được mở lớn hai mắt, che miệng kêu lên sợ hãi, "Cô, cô là Hứa Đào Nhi?"
Tiếng thét chói tai của cô hấp dẫn sự chú ý của mọi người, trên mặt bọn họ đều lộ ra sự giật mình, giống như nhìn thấy sao hỏa đụng độ trái đất.
Không thể nào? Trước đây rõ ràng cô là một nữ nhân thô tục mang kính gọng đen to, sao đột nhiên lại trở nên thanh tân, động lòng người như vậy? Lẽ nào mười ngày qua là cô đi phẩu thuật thẩm mỹ sao?
" Đúng vậy là tôi, làm sao vậy? Rất kỳ quái sao?" Hứa Đào Nhi không hiểu nhìn xung quanh, không rõ sao bọn họ lại dùng ánh mắt kinh ngạc như vậy nhìn cô.
" Kỳ quái ! Dĩ nhiên là kỳ quái ! Làm sao trong mười ngày cô lại có thể hoàn toàn thay da đổi thịt như vậy. Cô bây giờ và trước đây căn bản là hai người khác nhau." Trương Xảo Nhi liên tục kêu lên sợ hãi.
Nếu như trước đây có người nói với cô, Hứa Đào Nhi là mỹ nữ thì có đánh chết cô cũng không tin. Nhưng bây giờ, cô lại phát hiện cô sai lầm lớn rồi. Tại sao trước đây cô lại không phát hiện, sau khi Hứa Đào Nhi bỏ xuống mắt kính gọng đen thô to kia lại lộ ra vẻ đẹp thanh tân như vậy.
Lông mày tinh tế, lông mi vừa cong, vừa dài, cặp con người đen láy như bảo thạch, sống mũi cao cao, đôi môi căng mọng hấp dẫn, ngũ quan của cô vô cùng hài hòa xinh đẹp.
Tuy rằng, cô ở vấn đề quần áo cùng khí chất có sự thay đổi lớn nhưng khi cô đem tóc đuôi ngựa thả ra, xõa xuống hai vai, cũng đem kính đen tháo xuống, quả thực là thay đổi kinh người. Giống như đột nhiên thay da đổi thịt, hoàn toàn biến thành một người khác !
Hu hu ! Đứng trước mặt cô, Trương Xảo Nhi cảm thấy vô cùng tự ti.
" Tôi chỉ không đeo kính, đâu khoa trương như cô nói chứ !" Hứa Đào Nhi đỏ mặt, nhìn thấy ánh mắt kinh diễm của mọi người khiến cô có chút ngượng ngùng.
Cô trở về chỗ ngồi của mình, quét dọn sạch sẽ, đang chuẩn bị phác thảo thiết kế, lại phát hiện cặp văn kiện kẹp mấy bản thiết kế lại không thấy đâu. Cô kéo hết các ngăn kéo, cẩn thận tìm kỹ, nhưng vẫn không thấy dấu vết của chúng.
" Làm sao vậy? Cô đang tìm gì sao?" Trương Xảo Nhi đi tới hỏi.
" Tập bản thiết kế, rõ ràng tôi để trong ngăn kéo, sao bây giờ lại không thấy chứ?" Cô lo lắng vò tóc.
" Có lẽ là nhân viên vệ sinh quét dọn không cẩn thận làm mất, loại chuyện này trước đây đã từng xảy ra rồi. Làm sao vậy? Tập bản thiết kế đó rất quan trọng sao?"
" Là lúc nhàn rỗi tôi tiện tay vẽ ra mà thôi, không phải rất quan trọng. Chỉ là, tôi thực sự rất thích thiết kế lấy ý tưởng từ huân y thảo."
" Huân y thảo?" Trương Xảo Nhi nhíu mày, hỏi, "Gần đây giới trang sức phổ biến thiết kế huân y thảo sao? Sao tất cả mọi người đều thiết kế huân y thảo?"
" Còn có người khác thiết kế sao?"
" Ừ ! Trước đây không phải tôi đã nói với cô, đột nhiên thiết kế của Ngải Lỵ Lỵ được khen ngợi rất nhiều sao? Trong khoảng thời gian cô nghỉ phép, tác phẩm mới của cô ta có tên là "Huân y thảo chi ái" đạt được giải thưởng ý tưởng thiết kế tốt nhất cuộc thi thiết kế Beauty. Trước đó. Miracle có chừng mười nhà thiết kế có được vinh hạnh đặc biệt này. Nghe nói mấy cán bộ cấp cao rất hài lòng, chuẩn bị thăng chức cho cô ta lên làm tổ trưởng."
Ý tưởng thiết kế của Ngải Lỵ Lỵ cũng là "Huân y thảo chi ái" ? Chỉ là trùng hợp hay là... Hứa Đào Nhi ý thực được sự việc có gì đó không thích hợp, vội hỏi, "Cô có bản thiết kế của cô ta không?"
" Có ! Làm sao vậy? Đột nhiên sắc mặt khó coi như vậy?"
" Không có gì ! Chỉ là muốn học tập một chút thôi."
" Được rồi ! Cô đi theo tôi !" Trương Xảo Nhi kéo Hứa Đào Nhi tới chỗ ngồi của mình, bật máy tính mở tập tin ra, bản thiết kế được phóng to trên màn hình.
Huân y thảo treo lủng lẳng được làm từ thủy tinh tím, ở giữa mơ hồ có một điểm màu lục. Dây chuyền tinh tế, nét vẽ vô cùng tinh xảo, giống như trong suốt, hơi phản quang, đơn giản nhưng mỹ lệ, còn có vòng tay và nhẫn cùng kiểu dáng.
Đây...Đây rõ ràng là thiết kế của cô, bản vẽ và ý tưởng thiết kế, một chút cũng không thay đổi! Ngải Lỵ Lỵ rõ ràng là sao chép tác phẩm thiết kế của cô, còn dám lấy ra tham gia thi tài! Trong đầu Hứa Đào Nhi "ong ong"..." Chấn động, phải làm thế nào mới tốt đây.
Nên vạch trần cô ta sao? Không ! Sẽ không ai tin tưởng cô ! Hơn nữa, cô ta cũng sẽ không thừa nhận ! Hay là trước hết gặp cô ta hỏi rõ ! Hứa Đào Nhi vội vàng nói cảm ơn, liền chạy tới phòng làm việc của Ngải Lỵ Lỵ.
Nghe nói hôm nay Hứa Đào Nhi trở lại làm việc, tâm thần Ngải Lỵ Lỵ không yên. Khi cô xuất hiện trước mặt cô ta, đầu tiên cô ta nhìn thấy cô thay đổi mà cả kinh, lập tức đứng ngồi không yên, "Cô, cô tới làm gì? Tôi không có gọi cô vào!"
" Tại sao lại làm như vậy?' Hứa Đào Nhi nắm chặt nắm đấm, nỗ lực kiềm chế tức giận.
" Cái gì vì sao? Tôi nghe không hiểu !" Ngải Lỵ Lỵ quay mặt đi không dám nhìn cô.
" Tại sao lại ăn cắp thiết kế của tôi? Cô không cảm thấy làm vậy rất đê tiện sao?"
" Suỵt ! Cô nhỏ giọng chút !" Ngải Lỵ Lỵ vội vàng đóng cửa, đẩy cô vào trong. "Tôi cũng là bất đắc dĩ, giải thi đấu Beauty sắp bắt đầu, mà gần đây tôi lại không có linh cảm, cho nên mới phải... Tôi cũng không muốn làm như vậy !"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro