1. Khởi đầu
Đêm tĩnh lặng—quá tĩnh lặng.
Bạn đang đi trên một con phố gần như vắng vẻ, chìm trong suy nghĩ. Bạn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thấy ai.
Đột nhiên, cơ thể của bạn hoàn toàn mất khả năng kiểm soát. Cơ bắp của bạn căng cứng, khiến bạn ngã khuỵu xuống, không thể cử động, không thể la hét. Không phải một cuộc tấn công vật lý, mà là một sự tê liệt thần kinh được chuẩn bị hoàn hảo.
Chiếc xe hơi màu đen lăn bánh đến một cách chậm rãi. Cánh cửa phía sau tự động mở ra.
Một người đàn ông từ tốn bước đến. Hắn cúi xuống cạnh bạn, người đang hoàn toàn bất động trên vỉa hè. Mùi khói thuốc bám vào hắn—sự nguy hiểm được bọc trong sự kiểm soát.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay đeo găng bóp lấy miệng bạn, ngăn tiếng thở dốc sắc nhọn thoát ra.
"Đừng la hét." một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai bạn, ổn định nhưng đầy đe dọa.
Hắn nhấc bạn lên, dễ dàng như nhấc một món đồ chơi, đặt bạn vào hàng ghế sau của chiếc xe. Cánh cửa phía sau đóng sập lại. Âm thanh lẫn ánh sáng từ thế giới bên ngoài lập tức biến mất.
Tim bạn đập thình thịch. Bạn chỉ có thể thì thào trong vô vọng khi cảm giác tê liệt hơi dịu đi: "Anh là ai?! Anh muốn gì?!"
Hắn quay lại đối mặt với bạn, đôi mắt màu hổ phách sáng rực trong không gian mờ ảo bên trong.
"Cô đã biết tôi là ai rồi." hắn nói.
Bạn đông cứng, tầng kí ức mỏng như được kéo lên, dần hiện rõ trong đầu bạn.
Ardein.
Cái tên đáng sợ trong thế giới ngầm.
Hắn nghiêng người lại gần hơn, khẽ chạm vào tóc rồi di chuyển xuống nắm lấy cằm bạn, ép bạn nhìn thẳng vào hắn. Cái chạm của hắn lạnh lùng, mạnh mẽ.
"Tôi cần chiếc vòng cổ. Và cô chính là chìa khoá." hắn nói, giọng điệu cứng rắn như lời phán quyết.
Không phải một câu hỏi.
Là một lời khẳng định. Lời thông báo không cho phép chối từ.
Sự cưỡng chế trong cái chạm của hắn, tạo ra một luồng điện lạnh lẽo chạy dọc sống lưng bạn. Bạn cố gắng nghiêng đầu ra xa khỏi hắn, nhưng khoảng cách giữa bạn và cánh cửa bên cạnh quá nhỏ để có thể trốn thoát. Chiếc xe bắt đầu di chuyển, tiếng động cơ êm ru tương phản gay gắt với sự hỗn loạn trong đầu bạn.
"Ardein." bạn khàn giọng, cố gắng giữ giọng mình không run rẩy, "Tôi không biết anh đang nói về điều gì cả."
Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm không rời khỏi mắt bạn, thăm dò và không khoan nhượng. Nụ cười nhếch mép nhẹ, lạnh lùng nở trên môi hắn, khiến bạn bất giác trở nên căng thẳng. Hắn tháo găng tay ra, để lộ một bàn tay dài rắn chắc với những vết sẹo mờ.
"Rồi cô sẽ nhớ nhanh thôi, Thiên thần. Cô đã là của tôi kể từ khoảnh khắc cô bước vào đó." hắn nói, kéo dài chữ 'đó' với sự nhấn mạnh nặng nề, ám chỉ một nơi hay một sự kiện mà bạn không thể nhớ rõ ngay lúc này. "Chúng ta đã hoàn thành thỏa thuận rồi."
Hắn nắm lấy cằm bạn một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, buộc bạn phải nhìn thẳng vào hắn, nhìn vào sự thật trần trụi, nguy hiểm trước mắt.
"Đừng phí thời gian để phủ nhận điều hiển nhiên. Cô là con tốt đổi lấy quyền kiểm soát. Và bây giờ, trò chơi kết thúc. Cô sẽ làm những gì tôi nói, khi tôi nói. Đổi lại, cô sẽ an toàn. Rất an toàn. Không ai dám chạm vào những gì tôi đang sở hữu."
Bàn tay của hắn dịch chuyển, nhẹ nhàng kéo chiếc khẩu trang của bạn xuống. Bạn khẽ hít một hơi sâu, không khí trong xe có mùi vani đắt tiền và một chút hương bạc hà, một sự kết hợp lạ lùng của sự xa hoa.
"Tôi là con tốt?" bạn lặp lại, cố gắng tìm kiếm một tia logic nào đó trong lời nói điên rồ của hắn. "Không, tôi không phải! Tôi không nhớ mình có bất kỳ thỏa thuận nào với anh cả! Anh đang phạm sai lầm!"
Hắn cười. Không phải một nụ cười vui vẻ, mà là tiếng cười trầm thấp, vang vọng của một thợ săn cuối cùng đã bắt được con mồi của mình. Hắn thả cằm bạn ra, dựa người vào ghế.
"Sai lầm?" Hắn lắc đầu, đôi mắt vẫn khóa chặt vào bạn. "Tôi không bao giờ mắc sai lầm, Thiên thần. Cô sẽ nhớ thôi. Hoặc không. Dù sao thì cũng không quan trọng. Điều quan trọng là cô là chìa khóa cho bước đi tiếp theo của tôi. Và tôi sẽ giữ cô thật chặt cho đến khi cánh cửa đó mở ra."
Chiếc xe đột ngột rẽ vào một con hẻm tối tăm, sau đó chui vào một đường hầm ngầm. Không biết ánh sáng yếu ớt từ đâu rọi vào trong xe, bạn thoáng thấy một bức tường bê tông xám xịt và những cánh cửa kim loại dày. Chiếc xe dừng hẳn và sự bóng tối mờ ảo lại bao trùm, nhưng lần này nó không còn tĩnh lặng nữa. Bạn nghe thấy tiếng mở khóa lạch cạch từ cánh cửa bên cạnh.
"Chúng ta đến nơi rồi." Ardein thì thầm, giọng nói của hắn đều đều toả ra áp lực vô hình. "Hãy hợp tác, và mọi chuyện sẽ dễ dàng. Chống đối , và tôi sẽ hiểu cô hiểu tại sao người khác lại run sợ khi nhắc đến tên tôi."
Hắn nghiêng người, mở cửa xe, để hé ra lối vào tối đen như mực.
"Bước ra đi, cô gái của tôi."
Bạn nuốt khan, sự sợ hãi hòa lẫn với một sự căm phẫn lạnh lùng. Bạn nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo và đáng sợ của hắn, sự bình tĩnh đầy chết chóc đó đã làm tê liệt ý chí của bạn. Cánh cửa mở ra, ánh đèn yếu ớt từ bãi đỗ xe ngầm phản chiếu trên bề mặt bóng loáng của chiếc xe.
Bạn không thể chống cự.
Sự bàng hoàng của cú sốc ban đầu đã qua đi, thay vào đó là adrenaline thuần túy và một quyết mãnh liệt để sống sót. Vùng vẫy bây giờ sẽ là vô ích; hắn đã nói rõ điều đó. Bạn cần phải biết mình đang ở đâu, và hơn hết, tại sao.
Bạn đẩy mình ra khỏi ghế da mềm mại, đôi chân bạn run rẩy nhưng bạn đã buộc chúng phải vững vàng. Khi bạn bước ra, không khí lạnh lẽo và nặng nề của tầng hầm xộc vào phổi, mang theo mùi bê tông, dầu mỡ và một thứ gì đó tinh tế, gần như là mùi kim loại.
Ardein bước theo bạn, không hề vội vã. Hắn cao lớn, cái bóng của hắn bao trùm bạn. Khoảng cách giữa hai người quá gần để bạn có thể cảm thấy thoải mái. Hắn không chạm vào bạn, nhưng bạn có thể cảm thấy sức nặng của sự hiện diện của hắn, mạnh mẽ hơn bất kỳ sợi dây trói nào.
Hắn khẽ ra hiệu cho bạn. "Đi thôi."
Đó là một căn hầm ngầm, một mê cung bằng bê tông và thép. Những chiếc đèn huỳnh quang treo lủng lẳng nhấp nháy, chiếu sáng một đường hành lang dài, vô tận. Ở cuối hành lang, bạn thấy một cánh cửa đôi lớn, màu xám đen, có vẻ nặng hàng tấn. Cánh cửa trông giống như lối vào một boong-ke hơn là một ngôi nhà.
"Nơi này là đâu?" Bạn hỏi, giọng đã cứng rắn hơn một chút, sự tức giận đang bắt đầu thay thế nỗi sợ hãi.
Ardein không hề ngoảnh lại, sải bước dài và thong thả. "Nơi ẩn náu. Của tôi. Và bây giờ, là của cô."
Khi hắn đến gần cánh cửa, một người đàn ông to lớn, mặc đồ đen, không biểu lộ cảm xúc đang đứng canh gác lập tức cúi đầu. Anh ta quẹt một chiếc thẻ, và một tiếng "bíp" chói tai vang lên, theo sau là tiếng chốt an ninh nặng nề được mở khóa. Cánh cửa từ từ mở ra với một tiếng rít nặng nề, để lộ ra một không gian hoàn toàn khác biệt.
Bên trong không phải là phòng tra tấn hay nhà tù. Đó là một căn hộ áp mái sang trọng một cách đáng kinh ngạc, được xây dựng dưới lòng đất. Trần nhà cao, ánh sáng dịu nhẹ được thiết kế cẩn thận để tạo cảm giác ban ngày, và đồ nội thất tối màu, đắt tiền có vẻ vừa tối giản vừa xa hoa. Mọi thứ đều được kiểm soát, sạch sẽ và hoàn hảo. Giống như chính Ardein.
Hắn đẩy bạn nhẹ vào trong, cái chạm của hắn mang một lời cảnh báo không lời.
"Không gian riêng của cô nằm ở phía cuối hành lang" hắn nói, chỉ về một cánh cửa lớn bằng gỗ óc chó. "Cô có một phòng tắm riêng, phòng thay đồ, và mọi thứ cần thiết. Không cần thiết phải rời khỏi căn hộ này. Cô sẽ được mang đồ ăn, bất cứ thứ gì cô muốn."
Bạn quay lại đối mặt với hắn, giận dữ sôi sục. "Anh nghĩ tôi là gì? Một con chim trong lồng vàng sao?!"
Ardein nghiêng người lại gần, đôi mắt của hắn lóe lên. Hắn đặt hai tay lên vai bạn, không siết chặt nhưng đủ để cảnh cáo. Mùi khói và da quen thuộc lại bao trùm lấy bạn.
"Không." hắn thì thầm, giọng nói của hắn chạm vào một nơi nào đó sâu thẳm trong bạn. "Cô là người giữ chìa khóa của tôi. Và tôi sẽ đảm bảo rằng chiếc chìa khóa đó được bảo vệ khỏi mọi thứ. Kể cả cô."
"Hãy tận hưởng đêm đầu tiên ở đây của cô. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu làm việc."
Hắn buông bạn ra, quay lưng lại và đi về phía một khu vực khác. Bạn đứng đó, hoàn toàn cô độc trong sự xa hoa đáng sợ này.
Bạn nhìn theo bóng lưng hắn. Bạn có thể làm gì? La hét? Hắn có vẻ không quan tâm đến những gì bạn nói. Bạn phải hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro