24. LINH HỒN TRỞ VỀ, CON BÚP BÊ LẠ
Ánh sáng ban mai len lỏi qua cửa sổ, chiếu vào phòng làm việc của đội A1 nơi Khang đang ngồi bên bàn, tay cầm tách cà phê, khuôn mặt rạng rỡ đầy sức sống hơn bao giờ hết.
OrM đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn anh. Sức khỏe Khang đã dần ổn định sau những ngày mệt mỏi đầy đau đớn, và điều quan trọng nhất là linh hồn anh đã được gọi về trọn vẹn.
Orange – đội trưởng đội A1 – bước vào, mắt sáng lên khi nhìn thấy Khang ngồi cùng mọi người.
— "Chào mừng cậu trở lại, Khang." Chị nói với giọng ấm áp mà đầy thân mật.
Khang gật đầu, nụ cười tươi tắn nở trên môi:
— "Cảm ơn mọi người đã không bỏ cậu lại phía sau."
Cả đội vỗ tay, không khí vui vẻ, ấm áp như một gia đình đoàn tụ sau bao sóng gió.
Tuy nhiên, bên trong ánh mắt của OrM và Orange vẫn có những nỗi lo không thể giấu.
OrM thầm nghĩ:
"Dù linh hồn đã trở về, nhưng những thế lực đen tối vẫn chưa buông tha chúng ta. Nhiệm vụ vẫn còn dài..."
Orange cũng nhìn ra cửa sổ, lòng thầm nhủ:
"Chúng ta phải mạnh mẽ hơn, chuẩn bị cho những thử thách sắp tới."
—
Mọi người trở lại công việc hàng ngày, cùng nhau điều tra, chia sẻ và hỗ trợ lẫn nhau. Dù áp lực nặng nề, nhưng tinh thần đồng đội không bao giờ bị gục ngã.
Khang vẫn như trước, chăm chỉ, vui vẻ và luôn có mặt mỗi khi đồng đội cần.
_________
Buổi chiều yên bình hiếm hoi tại khu vui chơi nhỏ trong thành phố. Ánh nắng dịu dàng xuyên qua những tán cây, tiếng cười nói rộn rã của trẻ con vang vọng khắp không gian. Các thành viên đội A1 đang giải lao sau những giờ căng thẳng điều tra, cố gắng tận hưởng chút bình yên trước khi quay lại với nhiệm vụ.
Bỗng nhiên, Minh – một trong những đội viên trẻ tuổi nhất – chạy vội đến chỗ Orange và OrM, mặt mày hớt ha hớt hải:
"Chị Orange, chị OrM, em vừa thấy một đám trẻ con tụ tập ở khu vui chơi kia kìa, tụi nó vây quanh một con búp bê... nhưng con búp bê đó mất một bên mắt, trông rất kỳ quái!"
Orange cau mày, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Một con búp bê mất mắt? Ở khu vui chơi? Để chị cùng xem nào."
OrM gật đầu, theo chân Minh đến khu vui chơi.
Khu vui chơi
Ở góc sân chơi, nhóm trẻ con tụ tập quanh một con búp bê vải cũ kỹ, một bên mắt búp bê đã bị rách mất, phần vải bị sờn rách như có dấu hiệu bị xé. Tấm áo búp bê màu trắng ngả màu vàng ố, khiến nó trông vừa đáng sợ vừa lạnh lẽo.
Trẻ con nhìn con búp bê với ánh mắt tò mò pha chút sợ hãi, nhưng không ai dám chạm vào nó. Trong không khí, có một cảm giác khó tả, như thể có một sự hiện diện vô hình đang âm thầm theo dõi.
Orange nhăn mặt, cảm nhận rõ ràng một luồng khí lạnh thoáng qua.
"Chắc chắn đây không phải chuyện bình thường," chị nói nhỏ. "Đám trẻ con không biết gì về chuyện này đâu, nhưng con búp bê này có thể là vật chủ mới."
OrM nghiêng người, đeo găng tay y tế, đưa tay nhẹ chạm vào con búp bê, cố cảm nhận xem có dấu vết nào của linh hồn hay tà khí.
Không khí bỗng trở nên nặng nề hơn
Một luồng khí âm u nhẹ nhàng lan tỏa từ con búp bê, khiến cả hai đều cảm thấy gai người. Trẻ con đứng im lặng, như thể bị một sức mạnh vô hình trói chặt.
Orange nghiêm nghị:
"Chúng ta phải lấy con búp bê này về trụ sở ngay, đồng thời tăng cường cảnh giác. Có vẻ như thế lực tà ác đang không ngừng tìm cách mở rộng ảnh hưởng."
OrM nhìn ra xa, đôi mắt dần trở nên sáng hơn.
"Câu chuyện còn dài, và mọi thứ đang ngày càng trở nên phức tạp hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro