Chương 13: Phép Đoạt Hồn
Sau khi rời khỏi nhà Lâm Tiểu Ngộ, tôi trở về khách sạn, nghỉ ngơi một đêm. Ngày hôm sau, tôi lại đi tìm Tiền bốn mắt, nhờ hắn dịch giúp một số nội dung trong cuốn sách cổ mới có được (đương nhiên là bản photo). Còn rất nhiều chữ mà tôi chưa biết. Đương nhiên, Tiền bốn mắt sẵn sàng giúp đỡ. Hắn cặm cụi suốt mấy tiếng đồng hồ mới dịch xong. Sau đó, tôi rời khỏi Giang Thành, trở về nhà cũ, đặt quyển hạ sách Lỗ Ban lấy được từ núi Côn Lôn và một phần cuốn sách do Lâm Trung Nhạc giao cho tôi vào trong một chiếc hòm, rồi đào một cái hố trong nhà, chôn xuống. Sau đó, tôi lại đi tìm đại sư huynh Trương Nhất Đao và nhị sư huynh Ngưu Thợ Đá, bảo họ cùng tôi đến thành Đại Minh núi Tứ Phương.
Lần này, tôi nói rõ ràng mục đích của mình cho họ biết, nếu tôi muốn cứu người con gái mình yêu, nhất định phải tìm được những phần sách Lỗ Ban còn lại.
Đại sư huynh và nhị sư huynh không nói nhiều, lập tức khảng khải nhận lời.
Mấy ngày sau, ba người chúng tôi đã đến được thị trấn Lai Phượng có biệt danh một chân giẫm ba tỉnh. Một chân giẫm lên ba tỉnh Xuyên, Kiêm, Tương, hay nói cách khác, đây là giao giới giữa ba tỉnh, một thị trấn nhỏ hẻo lánh chẳng ai thèm quản lý. Tôi dừng xe trước một khách sạn trong thị trấn, thuê một chiếc mô tô ba bánh. Sau mấy tiếng đồng hồ xóc nảy ruột trên con đường núi gập ghềnh, chúng tôi chỉ còn cách xuống xe đi bộ.
Từ đây đến thành Đại Minh có lẽ vẫn còn hơn trăm dặm nữa, đều là đường mòn khúc khuỷu khó đi.
Trước khi xuất phát từ Lai Phượng, tôi đã tìm người hỏi thăm, thi thoảng mới có người từng nghe nói đến thành Đại Minh, còn chẳng ai biết thành Đại Minh nằm ở chỗ nào. Nhưng mọi người đều biết đến một địa điểm tên là máng Giết Người, cách thị trấn Lai Phượng hơn năm mươi dặm. Ở đó có quán trọ. Mục đích chuyến đi lần này của chúng tôi, chính là trước tiên đến máng Giết Người, rồi tiếp tục hỏi thăm về thành Đại Minh.
Đại sư huynh, nhị sư huynh, tôi, ba người từ nhỏ đã lớn lên ở vùng núi, đến đây chẳng qua chỉ là thay đổi một không gian khác mà thôi, vì vậy, đối với chúng tôi, chẳng hề có khó khăn gì.
Ba người chúng tôi rảo bước như bay, suốt dọc đường chuyện trò rôm rả.
Phía sau có tiếng bình bịch của xe mô tô.
- Đường không ra đường như thế này mà vẫn đi xe! - Chúng tôi không hẹn mà cùng quay đầu lại, đại sư huynh hừm một tiếng khinh thường - Đúng là chán sống...
Từ phía xa, một chiếc mô tô hai bánh ngả nghiêng lao tới vùn vụt, người ngồi trước còn mặc trang phục cảnh sát, người ngồi sau lưng đeo ba lô, trên tay xách một cái túi.
Chiếc xe lao đánh vèo qua người chúng tôi. Nhị sư huynh có phần kinh ngạc.
- Tay nghề tổ lái của thằng cha cảnh sát này cũng gớm thật đấy!
Đại sư huynh chẳng coi ra gì:
- Cứ phóng cho đã đi, đến lúc rơi xuống vực thì biết!
Đại sư huynh vừa dứt lời, chỉ thấy chiếc xe loạng choạng một hồi, rồi lao thẳng về phía vực sâu bên đường, chỉ còn vọng lại một tiếng rú thất thanh.
Đại sư huynh và nhị sư huynh trợn mắt cứng lưỡi, thật là ngoài sức tưởng tượng!
- Cứu người! - Tôi phản ứng nhanh nhất, lập tức lao vọt đến, chỉ thấy tay cảnh sát kia hai tay ôm cứng lấy một thân cây trên vách núi, người còn lại treo lơ lửng dưới tán cây lưng chừng vực, thì ra cái ba lô trên lưng bị mắc vào chạc cây. Còn chiếc xe vẫn đang lăn lông lốc xuống dưới...
Rất hiển nhiên, khi chiếc xe lao xuống, hai người đã nhảy khỏi xe, mới có kết cục thế này.
- Hai anh hãy kéo cảnh sát lên trước! - Tôi hét lên với đại sư huynh, rồi trượt dọc theo vách núi, đến bên cạnh anh chàng đang bị mắc trên cây - Thế nào rồi? Có bị thương không?
- Không biết nữa! - Đó là một anh chàng tầm hai bảy hai tám tuổi, mặc dù vừa bị một cú kinh hồn táng đởm, mặt mũi tái mét, nhưng hai tay vẫn ôm khư khư chiếc túi trong lòng, trên cổ lủng lẳng máy ảnh, người run như giẽ.
- Đưa cái túi cho tôi đã. - Tôi bám tay vào một thân cây nhỏ, chìa tay còn lại ra, nói với anh ta.
- Cẩn thận đấy nhé, vật dựng trong này quan trọng lắm đấy! - Anh ta nói.
- Có quan trọng hơn cái mạng của ang không? - Tôi hỏi vặn lại.
Không ngờ anh ta lại gật đầu.
Tôi nhận lấy chiếc túi, đặt xuống một chỗ chắc chắn. Bên kia, đại sư huynh và nhị sư huynh đã cứu được viên cảnh sát lên. Đại sư huynh chạy lại gần, hỏi:
- Tình hình thế nào?
- Như thế này đấy! - Tôi chăm chủ quan sát, cảm thấy muốn cứu được anh ta không dễ. Nhưng có đại sư huynh và nhị sư huynh trợ giúp, cũng không phải chuyện quá khó khăn.
- Đại sư huynh, anh dùng móc móc lấy cái balô sau lưng anh ta, còn tôi chặt đứt cái chạc cây mà anh ta đang mắc vào, anh kéo người lên, nhị sư huynh ở phía trên đón lấy. . . - Tôi nghĩ thầm, cứu có nhõn một người mà vẫn phải ba huynh đệ chúng tôi liên thủ.
Đại sư huynh lấy móc câu ra, móc vào quai đeo balô sau lưng anh chàng, rồi ôm lấy một thân cây ở bên cạnh,nói:
- Chiếc móc câu này của ta đều dùng để đoạt mạng,cứu mạng mới là lẩn đầu tiên. .. .
Nhị sư huynh vung búa sắt đập lấy một chỗ đứng. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi rút rìu ra, rắc một tiếng đã chặt đứt chạc cây, đại sư huynh lôi anh ta lại, sau đó nhị sư huynh xách anh ta lên.
Tay cảnh sát phía trên cũng đã hoàn hồn, đang thò đầu nhìn, cuống quýt hỏi:
- Anh họ, anh có sao không?
- Không sao! - Người này cử động toàn thân một lượt, không phát hiện có chỗ nào đáng ngại.
Tôi chỉ có thể nói rằng, hai kẻ này đúng là phúc lớn mạng lớn, thế mà chỉ bị xây xước qua loa.
Tôi châm cho mỗi người một điếu thuốc, rít được mấy hơi, hai người mới từ từ bình tĩnh trở lại, tất nhiên là liên miệng cảm ơn chúng tôi. Chuyện trò vài câu, tôi mới biết, người đeo máy ảnh trên cổ tên Vương Minh, là phóng viên cuốn tạp chí "Bí mật"; viên cảnh sát là em họ của anh ta, tên Trần Phong. Họ đang trên đường đến máng Giết Người.
Để bày tỏ lòng cảm ơn, Vương Minh khăng khăng đòi chụp một bức ảnh kỷ niệm với chúng tôi. Anh ta hẹn giờ máy ảnh xong xuôi, sau đó chạy ào lại, "tạch" một tiếng, năm người chúng tôi đã có một bức ảnh chung. Ngay sau đó, anh ta rút ra một tấm đưa cho tôi.
- Cái máy ảnh này tuyệt thật đấy! Chụp xong là có ảnh ngay. - Tôi chưa bao giờ nhìn thấy loại máy ảnh cao cấp đến vậy.
- Đây là máy ảnh chụp lấy ngay, không dùng phim cuộn, chỉ dùng giấy in ảnh, khá đắt. Tôi là nhà báo, có hai cái mấy ảnh, cái còn lại là máy ảnh kỹ thuật số... - Vương Minh giải thích.
Tôi khẽ gật đầu.
Sau đó, năm người chúng tôi đã kết nhóm, cùng đi về phía máng Giết Người.
- Anh Bất Chính, anh không phải là người vùng này à? - Trên đường đi, Vương Minh và tôi nói chuyện khá hợp nhau, anh ta thử thăm dò tôi. Người địa phương vùng giáp ranh Xuyên,Kiềm, Tương nói cùng một thứ phương ngữ, nhưng âm sắc có khác biệt. Huống hồ chúng tôi cách nơi này rất xa, mặc dù vẫn có thể nghe hiểu, nhưng phát âm khác xa, vì vậy vừa nghe đã biết ngay.
-Không phải! - Tôi trả lời thành thật.
Tôi không có bất cứ sự đề phòng nào đối với Vương Minh và em họ của anh ta. Trước tiên, chúng tôi không phải người làm việc xấu, không cần thiểt phải cảnh giác họ. Hơn nữa, hai người họ muốn đối phó với ba huynh đệ chúng tôi, là chuyện tuyệt đối không thể. Chỉ một người trong số ba chúng tôi đã đủ để đảnh bại hai người họ.
Vương Minh cũng không hỏi tiếp nữa, đây là phép lịch sự cơ bản, không thể mới lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi hết chuyện của người khác.
- Còn anh? - Tôi hỏi lại Vương Minh.
- Quê tôi ở thành Phượng Hoàng, Tương Tây, ra ngoài đi học mười năm, lại làm việc năm năm, vì vậy giọng nói cũng có thay đổi. Em họ của tôi chỉ ra ngoài đi lính ba năm, quay về liền làm cảnh sát ở đồn công an huyện lỵ Phượng Hoàng. Lần này, nhân lúc nó được nghỉ phép, tôi bảo nó đi cùng tôi. - Vương Minh chẳng hề giấu giếm.
Trần Phong thì trầm lặng ít nói hơn.
- Máng Giết Người? Tại sao lại có tên kỳ quặc thế nhỉ? - Tôi có phần tò mò.
- Từ nhỏ tôi đã nghe nói đến nơi này. Đồn rằng vào những năm Khang Hy đời Thanh, lính Thanh truy sát một cánh quân Đại Minh còn sót lại ở nơi này, kỳ thực, phần nhiều chỉ là người già, phụ nữ, trẻ nhỏ chạy lọan. Sau một trận chém giết dã man, xác chết chất đầy cả một thung lũng. Thung lũng đó, hình thù trông như một cái máng ngựa, nên người nơi đây mới gọi là máng Giết Người... -Vương Minh thao thao một hồi. Sau cùng, anh ta ghé sát vào tôi, hạ giọng nói - Nơi đó thường xuyên có ma quỷ xuất hiện... Trời vừa tối, đến ngựa cũng chẳng dám đi qua...
- Ma à? Chúng tôi không sợ nhất chính là ma đấy! - Đại sư huynh và nhị sư huynh vừa nghe đã cười toáng lên.
- Các anh vẫn không tin? Đúng là có ma thật đấy... - Trần Phong nãy giờ im như thóc bỗng lên tiếng.
-Anh gặp rồi à? - Tôi thuận miệng hỏi lại.
- Gặp rồi! - Trần Phong có vẻ ngập ngừng, sắc mặt nghiêm trọng.
Tôi thấy anh ta không giống như nói dối, thì lòng hiếu kỳ nối lên:
- Kể cho chúng tôi nghe xem nào! - Đại sư huynh cũng hùa thêm vào:
- Đúng đấy! Kể cho chúng tôi nghe xem nào...
Trần Phong cứ ngần ngừ muốn nói lại thôi, sắc mặt khua khoắng, miệng ú a ú ớ, tỏ ý chúng tôi không được vào trong.
Thì ra là một gã câm.
- Chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi đến ở trọ. - Vương Minh cũng hoa tay múa chân.
Hai người đang khua khoắng, từ trong nhà lại bước ra một ông già mặc chiếc áo dài màu đen, tay chống một cây tấu dài, râu tóc thưa thớt, hai con mắt đỏ ngầu như máu. Ông ta lạnh nhạt nói:
- Quán trọ chúng tôi không dành cho người ở....
- Thưa bác, chúng cháu chỉ nghỉ lại một đêm, chúng cháu sẽ trả tiền phòng. Bác xem, người này là em họ của cháu, làm cảnh sát... - Vương Minh kéo cậu em họ đến bên cạnh, để chứng minh chúng tôi là người tốt.
- Ông mở quán trọ, sao lại không cho người ở? Có phải hắc điếm đâu? - Nhị sư huynh giọng đầy bất mãn.
Ông già vẫn lạnh lùng:
- Ta không muốn cho các người ở đây. Nếu như các người cứ ở, thì đừng trách ta!
- Bác ơi, chúng cháu không trách bác đâu, mà phải cảm ơn bác mới đúng! - Vương Minh vội nói.
Ông già khoát tay vài cái về phía gã câm, gã câm liền dẫn chúng tôi đến gian phòng ở rìa ngoài cùng. Gian phòng này có hai cái phản gỗ ở hai bên trái phải, một tấm chăn rách cũng chẳng có, ở giữa là một bếp lò, có ba cái giá sắt thò lên.
- Cái nơi quái quỷ gì thế này, còn tuềnh toàng hơn cả nhà chúng ta, ngủ thế quái nào được đây? - Đại sư huynh cười nói.
- Đại sư huynh, có một chỗ để tránh gió lạnh đã tốt lắm rồi, cứ ngủ đại một giấc đi! - Nhị sư huynh chẳng để tâm. Dù sao, nhà chúng tôi cũng chỉ hơn đây được vài tấm chăn mà thôi!
Chỉ có Vương Minh và Trần Phong rõ ràng là bất ngờ trước về sơ sài của nơi này, mặt mũi trông khá khó coi.
Chúng tôi ném túi xách xuống giường. Lúc này, gã câm bước vào, ôm theo một bó củi, đều là khúc cây khô. Gã còn nhóm lửa cho chúng tôi, sau đó lại đi ra, bê vào nửa sọt khoai tím còn lem nhem bùn đất, một siêu nước treo trên giá sắt, mấy cái bát to đen sì. Mọi người đều đã hiểu ra, bữa tối của chúng tôi là khoai tây nướng.
Tuy nhiên, trong túi của chúng tôi có mang theo lương khô, có bánh, đậu phộng, thịt bò cay, rượu trắng.
Cuối cùng, gã câm xách vào một cây đèn hình vuông, treo bên cạnh cửa, cũng không châm lửa, đã quay người đi luôn.
Trong phòng đã đốt bếp lò, không cần thiết phải thắp đèn. Tôi gọi Vương Minh và Trần Phong đến cùng uống rượu, ăn lương khô, cũng nướng cả khoai tây. Một lúc sau, hai cái phản gỗ đã ấm sực. Thì ra cái lò này rỗng ruột, bên này đốt lửa, hơi nóng liền lan xuống dưới hai chiếc giường, chẳng khác nào kiểu giường lò ở phương Bắc.
Uống vào chút rượu, tôi lại nhớ đến chuyện Trần Phong nói anh ta đã gặp ma. Vừa hỏi, Trần Phong đã kể lại cho chúng tôi nghe.
Mùa thu ba năm về trước, ở huyện Phượng Hoàng đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa: có người phát hiện ra một cái xác đàn bà lõa thể không đầu ở sông Tiểu Hà phía ngoài thành. Đây là vụ án lớn nhất trong lịch sử của huyện Phượng Hoàng. Đồn công an điều động binh hùng tướng mạnh, dốc toàn lực điều tra, nhưng không tài nào tìm thấy phần đầu của cái xác, không thể điều tra được lai lịch xác chết. Vụ án cứ kéo dài mãi chưa phá được. Trong thành đồn thổi ầm ĩ, lòng người nơm nớp, đồn công an phải đối mặt với áp lực nặng nề.
Lúc đó, Trần Phong ở trong tổ chuyên án, họ chỉ có được chút thông tin như sau: một cô gái ở nơi khác đến, bị ít nhất hai tên đàn ông cưỡng hiếp, sau đó giết hại dã man, chặt mất đầu. Cô gái này thân thế không rõ ràng, bên cạnh cô ta chỉ phát hiện thấy một chiếc ô vải hoa che mưa chế tác rất tinh xảo. Kiểu ô này thường chỉ có ở vùng Giang Nam, chủ đất Phượng Hoàng không có; khu vực Phượng Hoàng cũng không có cô gái nào mất tích. Từ đó suy đoán, người bị hại rất có thể là người vùng khác. Còn về thông tin của hung thủ gây án, họ hoàn toàn không biết, muốn phá được một vụ án thế này, quả thật hết sức khó khăn.
Có một hôm, Trần Phong và một đồng nghiệp khác đi tuần, bắt được hai tên trộm vặt trên đường phố, đều khoảng hai mươi tuổi, trong đó một tên trên mặt có một vết thương đã mưng mủ. Trần Phong thẩm vấn, hai tên này liền thật thà khai nhận, chúng vừa đi ăn trộm gà của một nhà nông thì bị tóm luôn. Kiểu trộm vặt như vậy, còn chẳng đủ mức độ để tạm giam. Trần Phong đang chuẩn bị cảnh cáo chúng một trận, bắt chúng viết bản kiểm điểm, giấy cam kết rồi thả đi.
- Trên mặt sao thế? - Ánh mắt của Trần Phong dừng lại trên khuôn mặt của một gã tên là Mao.
- Báo cáo cảnh sát, đi xe không may bị ngã -Tên Mao thật thà như đếm.
- Có phải ăn trộm xe không? - Trần Phong truy hỏi.
- Không phải! - Ánh mắt của Mao hơi hốt hoảng, nhưng rõ ràng mang vẻ xảo trá của một tay lõi đời.
Có thể hai tên này còn giấu giếm điều gì đó... Trần Phong đang nghĩ phải làm thế nào để tiếp tục khai thác thông tin, thì bỗng nhiên từ bên ngoài có một ông già chạy lao vào, hoảng hốt cực độ, liên miệng kêu cứu mạng.
Trần Phong còng tay hai tên trộm lại, nhanh chóng tiếp đón ong cụ.
Ông cụ là ông Vương hành nghề chạy xe máy chở khách.
Ông ta kể lại một sự việc vô cùng rùng rợn...
Huyện Phượng Hoàng không có xe taxi, chỉ có xe mô tô ba bánh chở khách, người lái ngồi ở phía trước, phía sau có thể ngồi hai đến ba người. Huyện lỵ Phượng Hoàng không lớn, làm nghề này cũng chỉ có mấy chục người, đều quen biết nhau. Ông Vương đã sắp sáu mươi, gia cảnh chẳng khấm khá gì, nên vẫn phải tất bật kiếm tiền sáng ngày tối đêm.
Mười giờ tối hôm nay, ông Vương đi qua trước cửa đồn công an, nhìn thấy một cô gái trẻ mặc váy liền màu trắng, tay cầm chiếc ô hoa, vẫy tay với ông
Có khách rồi! Ông Vương vội vã dừng xe, nhảy xuống hỏi:
- Cô gái, muốn đi đâu?
- Đến bãi Hưởng Thủy! - cô gái vừa nói vừa bước lên xe, nhưng không cụp ô lại, mà cứ giương ô che hết khuôn mặt.
Ông Vương vốn đã mắt mũi kèm nhèm, lại là ban đêm, nên không nhìn rõ hình dạng của cô gái. Nhưng ông biết rõ bãi Hưởng Thuỷ, nằm ở phía ngoài thành, nơi sông Tiểu Hà chảy qua, hơi hẻo lánh, bình thường ít người qua lại, thi thoảng lắm mới có người đến câu cá.
- Nửa đêm khuya khoắt, cô tới đó làm gì? - Ông Vương hỏi.
Cô gái đáp:
- Quần áo của cháu bị rơi ở đó!
Ông Vương nghe cũng thấy hợp tình hợp lý:
- Cô gái, cô không phải người vùng này, đúng không?
Cô gái rầu rầu nói:
- Cháu là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học ở Chiết Gíang, tên là Tiểu Nhược, đến đây du lịch.
- Cô đi một mình à? - Ông Vương đã nổ máy, vừa lái xe vừa hỏi - Con gái con đứa một mình ở bên ngoài, không an tòan đâu...
- Vâng! - Tiểu Nhược ngồi sau xe khẽ thở dài - Ông ơi, trước đây cháu không biết, bây giờ thì đã biết rồi, sau này cháu sẽ không bao giờ đến đây nữa. ..
- Cô gái, người không sao là tốt rồi! - Ông Vương nghĩ, có lẽ cô gái này đã gặp chuyện gì không vui, liền an ủi cô.
Ngoài xe, gió lạnh ù ù.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến bãi Hưởng Thủy
Bên ngoài tối tăm mù mịt.
- Cô gái, quần áo của cô để ở đâu? Tôi tìm giúp cô, rồi chở cô về. Chỗ này hoang vu hẻo lánh, không có xe, cô là con gái, không an toàn... - Ông Vương nói với Tiểu Nhược.
- Quần áo của tôi ở dưới bãi... - Tiểu Nhược xuống xe, giọng đầy ai oán.
Ông Vương thầm kinh ngạc trong lòng: bãi Hưởng Thuỷ có một thác nước, nước từ thượng lưu đổ xuống, bên dưới có một cái đầm, sâu đến mấy trượng, cô gái này nói quần áo ở phía dưới, định nói đùa chắc?
- Đầu của tôi cũng ở dưới đó... - Cô gái tên Tiểu Nhược đã đến bên mép đầm, rồi thình lình lao mình nhảy xuống. Ông Vương loáng thoáng nhìn thấy, cô ta không hề có đầu. .. Ông sợ đến nỗi rú lên thất thanh, vừa bò vừa lết chạy về, đến thẳng đồn công an báo cáo.
Trần Phong đương nhiên không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng thấy ông Vương hoảng loạn cực độ, cũng thấy bán tín bán nghi, huống hồ chuyện này liên quan đến mạng người, liền lập tức dẫn theo đồng nghiệp, lái xe cảnh sát đến bãi Hưởng Thuỷ.
Trần Phong đứng trên bờ đầm, bật đèn pin lên soi, lập tức nhìn thấy một cái đầu tóc dài dập dờn nổi lềnh bềnh giữa đầm nước.
Phần đầu của xác chết đã được tìm thấy.
Các thành viên trong tổ chuyên án nhanh chóng đến hiện trường, vớt cái đầu lên, đồng thời cũng phát hiện ra một cái túi du lịch trôi nổi trên đầm. Lúc này, thân phận của cô gái bị sát hại đã được xác minh: Đoàn Tiểu Nhược, người Chiết Giang, đang học đại học, thích đi du lịch một mình. Có lẽ trong lúc đi du lịch đến đây, đã bị cướp của rồi giết hại.
Càng khiến tổ chuyên án vui mừng hơn nữa, đó là họ đã phát hiện ra một miếng thịt trong miệng Đoàn Tiểu Nhược, qua giám định, có lẽ là khi hung thủ cưỡng bức hôn hít, đã bị Đoàn Tiểu Nhược cắn đứt một miếng thịt da, vậy thì, trên mặt của hung thủ chắc chắn cũng phải có vết thương. Trấn Phong nghe tổ chuyên án phân tích, thì sực nhớ ra, trên mặt tên Mao trộm vặt vừa bị bắt cũng có một vết thương, lẽ nào lại là hắn?
Trần Phong đưa tên Mao đến trước cái đầu của Đoàn Tiểu Nhược, thằng cha này lập tức hồn bay phách lạc, lập tức khai hết mọi chuyện. Thì ra, Mao và đồng bọn đã phát hiện ra cô gái đi du lịch một mình là Đoàn Tiểu Nhược, liền nổi thú tính, không những cướp của, mà còn cưỡng hiếp cô. Tiểu Nhược phản kháng quyết liệt, cắn cả vào mặt tên Mao. Tên Mao trong cơn giận dữ đã giết chết cô, còn cắt rời đầu xuống, kết quả là cái đầu và túi du lịch bị nước cuốn xuống đầm bãi Hưởng Thủy, còn thi thể bị phát hiện trước.
Sau đó, tên Mao và đồng bọn chẳng hiểu sao nảy ra ý định trộm gà, cứ như bị một người vô hình dắt mũi, còn chúng chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo. Sau khi bị phát hiện, thậm chí chúng còn không hề có ý nghĩ bỏ chạy!
Chúng chỉ có một cảm giác: hồn đã lìa khỏi xác.
Vụ án đến đây đã được phơi bày chân tướng, nhưng những chuyện như linh hồn của cô gái đã chết hiện lên gọi xe và đưa ông Vương đến bên đầm nước, tìm được cái đầu mà cảnh sát lùng sục mãi vẫn không ra, mọi người càng đồn thổi càng ly kỳ...
- Câu chuyện này thật là rùng rợn! - Vương Minh hai mắt tròn xoe, vô cùng kinh ngạc.
Tôi và đại sư huynh, nhị sư huynh không ngạc nhiên cho lắm, nhưng lại lờ mờ cảm thấy, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. Quả nhiên, Trần Phong vẫn chưa kể xong:
- Đến xử lý hậu sự của Tiểu Nhược có hai chiếc xe nhỏ, gồm cha mẹ, em trai, chú, cậu của cô ta, còn có cả một ông cụ hơn bảy mươi tuổi, là ông nội của của cô
- Nhà Tiểu Nhược mở một công ty gia đình, chủ yếu là sản xuất ô che mưa. Ông nội của cô là một thợ đan già, làm ô thủ công rất khéo, xuất khẩu sang nhiều nước Đông Nam Á. Khi ông tiếp nhận di vật của Tiểu Nhược, đã cầm chiếc ô lên, khóc lóc rất đau đớn, cuối cùng nói một câu: " Cháu ơi, hung thủ đã bị bắt rồi, cháu hãy yên tâm mà ra đi..." Trần Phong thở dài một tiếng não nề.
- Tại sao ông nội của cô ta lại nói chuyện với chiếc ô? - Vương Minh ngơ ngác hỏi.
- Nghe người nhà cô ta nói, chiếc ô này là do ông nội cô tự tay làm, tặng cho cháu gái... - Trần Phong im lặng một lúc, nhìn bốn người chúng tôi, rồi thình lình buông một câu kinh động - Các anh đã bao giờ nghe nói đến phép Lỗ Ban chưa?
- Phép Lỗ Ban? - Bốn người chúng tôi cùng hỏi lại.
Vương Minh là kinh ngạc, nhưng chúng tôi thì không phải kinh ngạc, mà chỉ ngạc nhiên tại sao Trần Phong lại biết đến phép Lỗ Ban.
Trần Phong nhanh chóng đưa ra lời giải thích:
- Sau khi câu chuyện này được lan truyền rộng rãi, một ông thợ già ở gần nhà chúng tôi mới nói rằng, vì ông nội của cô rất yêu quý cháu gái, nên đã tặng cho cô một cái ô đã được thi triển phép Lỗ Ban, mặc dù không thể bảo vệ tính mạng cho cô, nhưng chỉ ít cũng bắt được hung thủ. Chính vì Đoàn Tiểu Nhược có chiếc ô ở bên mình, nên mới có thể hiện hồn, dẫn cảnh sát đến bên đầm tìm được cái đầu...
Vụ án này, từ khi tìm được phần đầu cho đến khi bắt được hung thủ, đều hết sức ly kỳ khó tin, cũng không thể đưa ra một cách giải thích hợp lý mang tính khoa học. Nhưng vụ án hình sự đã được phá, hung thủ bị bắt về quy án, cũng đã đủ rồi. Đồn công an huyện Phượng Hoàng đã có thể trút được gánh nặng.
Trần Phong kể xong, Vương Minh lại bảo tôi hãy kể một câu chuyện, anh ta nói, tôi là một kho chuyện. Tôi liền kể cho bọn họ nghe câu chuyện về Lý Hiếu Đức ở thôn Cổ Điếm, khiến cho bốn người nghe mà mắt tròn mắt dẹt.
Đại sư huynh và nhị sư huynh thì ngạc nhiên vì tôi lại sáng tác giỏi đến thế, nhưng họ đâu biết rằng đây là câu chuyện mà chính tôi đã trải qua? Nghe tôi kể xong, đến lượt Vương Minh vỗ ngực tự xưng:
- Thưa anh Bất Chính, đại sư huynh, nhị sư huynh, câu chuyện tôi kể hôm nay không phải là một câu chuyện bình thường, mà là một câu chuyện truyền kỳ có thể gây chấn động cả nước, thậm chỉ toàn thế giới. . .
- Anh đừng có khoe khoang nữa, định nhử mồi chúng tôi đấy à... - Đại sư huynh đang hào hứng nghe chuyện, hối thúc rối lên.
- Đây là chính miệng ông nội tôi kể cho tôi nghe đấy... - Vương Minh mặt mũi nghiêm trang, chậm rãi kể lại. Ông nội của Vương Minh tên Vương Phương, bảy tám tuổi đã theo cha lên núi đi săn, chớp mắt đã mười mấy năm, rừng núi trong vòng một trăm dặm vuông, không chỗ nào ông không rành rẽ.
Vương Phương to gan lớn mật, còn dám một mình đi vào khu vực máng Giết Người.
Có một lần, Vương Phương đuổi theo một con lợn rừng, bị lạc trong núi, kết quả đã vô tình phát hiện ra được một thôn làng nằm giữa rừng sâu: thôn Đại Minh, trong thôn có mấy trăm người. Họ sống dựa vào săn bán, đào thảo dược, trồng khoai, trồng ngô.
Có lẽ thôn Đại Minh cách một thị trấn nhỏ tại Kiềm Giang gần hơn, có lẽ người trong thôn Đại Minh không thích tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng có lẽ do đường núi hiểm trở khó đi, lại nhiều dã thú, nên tại trấn Phượng Hoàng, ông nội là người đầu tiên phát hiện ra thôn Đại Minh.
Vương Phương đã cạn lương thực từ lâu, nên vào thôn xin ít đồ ăn, có một nhà dân họ Lâm giữ ông lại ngủ một đêm, ngày hôm sau còn cho ông một túi bánh ngô. Để cảm ơn, Vương Phương đã đi săn một con lợn rừng thật to mang về cho họ. Cứ qua lại như thế, đã quen biết ngươi dân trong thôn, và trở thành anh em với những người con nhà họ Lâm.
Lúc này, tại trấn Phượng Hoàng mới có vài người biết đến thôn Đại Minh.
Một thôn làng cách đó vài trăm dặm, cũng chẳng có gì quái lạ lắm, cho nên, cũng không ai chú ý tới.
Khoảng mười sáu năm về trước, vào một đêm khuya, ở gần máng Giết Người, Vương Phương khiêng theo một con lợn rừng nặng hơn năm mươi cân, đang trên đường về nhà.
Đột nhiên, Vương Phương nghe thấy tiếng động khe khẽ.
Vương Phương là một thợ săn cừ khôi, vừa nghe đã biết phía sau có thú vật đang di chuyển về phía mình. Vương Phương liền đặt con lợn rừng xuống, núp vào sau một gốc cây bên vệ đường, quay lại nhìn, thấy phía sau có đốm huỳnh quang.
Không cẩn phái nói, chính là mắt của dã thú.
Vương Phương thầm vui sướng: hôm nay thật may mắn, không cần đi tìm, dã thú lại tự dẫn xác đến. Ông khuỵu một chân xuống đất, nâng ngang cây súng săn lên, nhưng rất nhanh ông đã phát hiện ra, đó không phải là dã thú, mà là hai con người, đốm sáng kia hắt ra từ ngọn đèn bão trong tay họ.
Nửa đêm khuya khoắt, người nào lại xuất hiện ở đây?
Vương Phương đột nhiên dựng tóc gáy: chẳng lẽ đã gặp phải thợ đưa xác?
Đưa xác là một nghề thần bí ở vùng Tương Tây, tức là có người chết ở nơi đất khách, phải nhờ người thạo nghề đưa xác dùng phép thuật điều khiển thi thể người chết đi
về quê hương an táng. Họ ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm lên đường, đi qua nơi nào, chó không dám sủa, người phải né tránh. Vương Phương mới chỉ là nghe nói đến, chứ chưa tận mắt thấy bao giờ.
Hai người kia mỗi lúc một gần, một người mặc áo trắng, một người mặc áo đen, đi song song với nhau. Bước đi của họ rõ ràng không giống người thường, bước chân của con người giẫm thẳng xuống đất, còn họ dường như đang lướt trên mặt đất.
Chẳng lẽ là ma? Vương Phương tim đập thình thình
- Mùi gì thế? - Thình lình, Vương Phương nghe thấy có tiếng nói.
- Mùi người! - Một kẻ hếch mũi hít ngửi một cái, lập tức trả lời.
- Ở đây! - Vương Phương cảm nhận được hai thứ kia đã đứng sát bên mình, họ áp đến bằng cách nào, ông không nhìn thấy, ông vội giương súng săn lên theo bản năng, nhưng còn chưa kịp bóp cò, đã cảm thấy có một bàn chân đạp thẳng xuống vai, một sức mạnh cực lớn lập tức ập xuống toàn cơ thể ông, khiến ông không thể nhúc nhích.
Nhưng ý thức của ông vẫn hết sức tỉnh táo, bên tai vẫn nghe rõ tiếng nói: "Giẫm chặt hắn ở đây, không được để hắn làm hỏng việc của chúng ta..."
Họ muốn làm gì? Vương Phương vô cùng kinh hãi.
Sự việc xảy ra sau đó, càng khiến Vương Phương kinh hồn táng đởm! Chỉ thấy một cô gái váy áo trắng muốt bay phất phơ trước mặt, bên miệng là một ống sáo, đang vọng lên khúc nhạc não nề, ai oán, thê thiết.
Sau lưng cô ta, là một đoàn người rất rất dài, ai nấy sắc mặt lạnh như tiền, không hé răng một tiếng.
Đoàn người này, lại toàn là người trong thôn Đại Minh?
Vương Minh nhin thấy rất rõ ràng, mấy anh em nhà họ Lâm cũng có mặt trong đó. Họ đã bị làm sao? Họ muốn đi đâu? Vương Phương không thể nhúc nhích, cũng không hét lên được. Sau khi đoàn người đi qua, lại xuất hiện hai kẻ quái dị tay cầm hai ngọn đèn bão, một người mặc tấm áo bào trắng dài thượt, người còn lại mặc áo bào đen. Bọn họ thủng thẳng bay qua trưởc mặt Vương Phương. ..
Vương Phương vẫn quỳ lom khom trên đất. Khi trời vừa hửng sáng, một con thỏ rừng bông đâm sầm vào chân ông, ông mới ngã vật xuống đất, miệng bật lên một tiếng hét lớn, cơ thể đã có thể cử động.
Ông bò dậy chạy thục mạng, bỏ cả súng săn và con lợn săn được.
Nhưng ông đã chạy sai hướng, cứ thế lao thẩng đến thôn Đại Minh. Thôn Đại Minh không một bóng người, ngay cả chó gà cũng không còn lấy một con.
Rốt cuộc người trong thôn Đại Minh đã bị dẫn đi đâu?
Vương Phương không biết.
Ông chỉ biết người trong thôn Đại Minh đã bị một cô gái thổi sáo dẫn đi, cả thôn mấy trăm người, không còn sót một mống.
Vương Phương trở về nhà, ốm nặng một trận, sau khi khỏi bệnh, ông không bao giờ lên núi đi săn nữa, nhưng cứ cách mấy năm, ông lại đến thôn Đại Minh xem thử. Ông chỉ muốn biết, người trong thôn có ai quay về hay không?
Họ đã mất tích một cách kỳ bí, thì cũng có thể sẽ thần bí trở về.
Đã mấy chục năm trôi qua, bí mật này vẫn luôn cất kín trong lòng Vương Phương. Ông chưa bao giờ kể cho người khác nghe, mà cho dù ông có nói, cũng chưa chắc có người chịu tin.
Đến khi hấp hối, trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Vương Phương đã kể lại bí mật từng giấu kín suốt mấy chục năm trời cho người cháu Vương Minh biết.
Vương Minh cứ như thể nghe chuyện truyền kỳ.
- Cháu có tin ông không? - Vương Phương kéo tay Vương Minh, cười thê thiết.
- Cháu tin chuyện ông kể là sự thật. - Vương Minh gật đầu.
- Ông không thể mang theo bí mật này vào quan tài! - Vương Minh cười thanh thản, trút hơi thở cuối cùng.
Vương Minh trở thành người đầu tiên biết được bí mật này, anh vô cùng hào hứng. Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi, khoa học phát triển như vũ bão, nhưng vẫn có rất nhiều hiện tượng mà khoa học hiện nay chưa thể giải thích được. Anh rất muốn tìm hiểu cái bí mật khiến cho người trong thôn Đại Minh mất tích một cách thần bí chỉ trong một đêm. Có lẽ, chân tướng của sự việc này sẽ là một sự kiện lớn gây chấn động cả địa cầu...
Vương Minh vẫn còn chìm đắm trong niềm hưng phấn, đại sư huynh và nhị sư huynh đã đưa mắt nhìn nhau, bản thân tôi cũng vô cùng chấn động. Dù gì, đó cũng là nơi ông ngoại tôi đã từng sinh sống, mặc dù tôi cũng biết toàn bộ người dân thôn Đại Minh đã mất tích chỉ trong một đêm, nhưng cũng không thể ngờ được rằng họ lai mất tích như vậy...
- Chuyện này phải giải thích thế nào? Mấy trăm con người sống sờ sờ ra đấy, chẳng lẽ không ai biết chạy? - Trần Phong kinh ngạc đến nỗi hai con ngươi như sắp long ra.
Chỉ có một cách giải thích, linh hồn của họ đã bị một sức mạnh thần kỳ nào đó khống chế, không thể điều khiển được bản thân! - Vương Minh có vẻ đã tìm hiểu về vấn đề này. - Còn cô gái thổi sáo ở phía trước, lẽ nào đã dùng tiếng sáo để khống chế linh hồn của họ?
Tôi lập tức nhớ đến một phép thuật trong sách Lỗ Ban: phép đoạt hồn...
Nhưng tôi không nói ra.
Tôi cho thêm mấy khúc củi khô vào trong lò, khiến lửa càng cháy đượm...
- Buồn ngủ rồi... - Đại sư huynh đã uống khá nhiều rượu, hai mắt lờ đờ, ngáp đến sái cả quai hàm. Anh ta đỡ người xuống giường, nằm thẳng cẳng, một lát sau đã ngáy khò khò.
Nhị sư huynh cũng nằm xuống cạnh đại sư huynh mà ngủ tít.
Trần Phong và Vương Minh cũng có vẻ đã buồn ngũ.
- Anh Bất Chính, anh ngủ trước đi, tôi canh bếp lò cho! - Vương Minh nói với tôi
- Anh ngủ trước đi, tỏi chưa buồn ngủ, lát nữa khi tôi đi ngủ sẽ thêm mấy khúc củi, như vậy mọi người sẽ không bị lạnh.
- Vậy tôi ngủ trước nhé! - Vương Minh cảm kích nhìn tôi, rồi dùng ba lô làm gối, cùng Trần Phong lưng dựa lưng mả ngủ.
Trong phòng không còn tiếng trò chuyện nữa, nhanh chóng lặng im phăng phắc, chỉ còn tiếng củi khô nổ lép bép.
Tôi lấy trong túi áo ra bức ảnh của Lâm Tiểu Ngộ, ngắm nghía một lát, rồi định cho bức ảnh vào trong bì thư cất đi. Vào lúc tôi cầm lấy bì thư, cảm giác bên trong vẫn còn một bức ảnh nữa, liền lấy ra xem.
Đây là bức ảnh Vương Minh chụp cho năm người chúng tôi buổi ban ngày, lúc đầu tôi không chú ý, chỉ liếc nhìn qua. Đột nhiên, tôi giật bắn mình, vì bên vai tôi lại thò ra một cái đầu con gái, tóc tai rũ rượi, che mất quá nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một con mắt, một con mắt lạnh lẽo.
Cô gái này, rành rành là Tần Ái Ni!
Tần Ái Ni tại sao lại xuất hiện trong bức ảnh này, mà lại chỉ có một cái đầu?
Lẽ nào là tôi đang nằm mơ?
Tôi nhéo mạnh lên hổ khẩu, vấn cảm thấy đau nhói.
Không phải là mơ!
Lẽ nào tôi hoa mắt?
Tôi đưa tay dụi mắt thật mạnh, lắc đầu liền mấy cái, rồi nhìn kỹ lại. Không sai, trên bức ảnh, sau lưng tôi có thêm cái đầu của một cô gái.
Tần Ái Ni, đích xác là Tần Ái Ni,nhưng trong ấn tượng của tôi, Tần Ái Ni là một cô gái dịu hiền như nước, còn trong bức ảnh, cô lại lạnh lùng như băng đá.
Tại sao cô lại xuất hiện trong bức ảnh của mấy người chúng tôi?
Tôi ngồi thẳng lên, bếp lò trước mặt lửa cháy bừng bừng đại sư huynh và nhị sư huynh đang ngủ say sưa, Vương Minh và Trần Phong đã ngáy đều đều, tôi cũng thấy trấn tĩnh hơn kha khá.
Tôi suy nghĩ mãi mà vẫn không tài nào hiểu nổi! Chỉ cảm thấy bức ảnh này quá ư quái lạ.
Tôi cất lại bức ảnh vào trong phong thư. Vào khoảnh khắc cúi đầu xuống, tôi bỗng cảm thấy bếp lò trước mặt vụt tối sầm. . .
Bếp lò vốn đang cháy rần rật, dường như bị một bàn tay lớn vô hình ép xuống, khiến những ngọn lửa đang bốc cao từ từ thu nhỏ, căn phòng cũng tối hẳn đi.
Ngoài cửa, đột nhiên vẳng lại hai tiếng mèo gào thảm thiết, cứ như vừa bị ai đạp xuống dưới chân, đang giãy giụa thục mạng, nghe lẫn cả tiếng vuốt mèo cào sồn sột xuống đất.
Nhưng rất nhanh chóng, tiếng gào rú của hai con mèo đã im bặt!
Một luồng gió âm hàn thổi thốc vào trong!
Luồng gió kiểu này, tôi đã quá quen thuộc, khi ông ngoại hạ âm, tôi đã từng gặp phải, nhưng lần này, tôi cảm thấy cơn gió như xuyên qua cơ thể tôi. ..
Sau đó, tôi nhìn thấy một cảnh tượng dị thường: Trần Phong và Vương Minh đang ngủ ngon lành bỗng cùng trở mình xoay ngược lại, tay của họ đông thời cất lên, bóp chặt lấy cổ nhau, cơ thể hai người tì chặt vào nhau, cổ họng phát ra tiếng khò khè nặng nề, trán vã mồ hôi to bằng hạt đậu.
Tôi đứng vụt dậy, quát lớn một tiếng:
- Các anh làm gì thế? - Nhưng thật quái lạ, tiếng quát của tôi khi vào đến tai lại nhỏ lí nhí. Tôi lao tới, giữ lất tay của hai người, muốn tách họ ra, nhưng họ khoẻ đến kinh hồn, tôi không thể nào tách họ ra được...
Tôi biết, hai người họ đã bị trúng tà...
Tôi rút cây thước Lỗ Ban từ trong túi ra, quất lên người họ, "đét đét" hai tiếng, hai bàn tay liên buông lỏng, hai người cùng bật dậy, ngồi trên giường, hai con mắt mở choàng ngơ ngác...
Tôi nhìn thấy, trên cổ hai người đều có những vết hằn rất sâu.
Tôi quay đầu lại nhìn hai vị sư huynh, những tiểng động huỳnh huỵch ở bên này vẫn không khiến họ tỉnh giấc. Trên mặt họ tràn trề một biểu cảm quái đản, rất thoả mãn, bên mép ròng ròng nước dãi, còn bật ra những tiếng ư ư.
- Đại sư huynh, nhị sư huynh! - Tôi hét lớn.
Hai người không hề cử động, vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Tôi không kịp nghĩ ngợi, thước Lỗ Ban đã đập thẳng xuống cơ thể hai người. Nhị sư huynh vụt một cái nhảy dựng lên, quát lác ầm ĩ:
- Đứa nào, làm hỏng việc tốt của ta...
Đại sư huynh cũng ngồi dậy, chép chép miệng:
- Mẹ kiếp... tiếc đứt ruột...
- Đại sư huynh, nhị sư huynh! - Tôi lại gọi tiếp, hai người mới choàng tỉnh, sắc mặt bỗng trở nên hết sức ngạc nhiên.
Ngọn lửa trong bếp lò bóng phụt lên cao, lửa bóc rừng rực.
Trần Phong và Vương Minh vẫn đang hổn hển, đưa tay sờ lên cổ mình, nơi có vết hằn chắc hắn là rất đau. Nhị sư huynh bèn nói:
- Lúc nãy ta đang mơ lấy được vợ...Té ra là nằm mơ! Tiếc quá!
- Tôi cũng vậy! - Đại sư huynh cứ thế lắc đầu nuối tiếc, nhưng chợt nhìn thấy Trần Phong và Vương Minh trán đẫm mồ hôi, bộ dạng thảm hại, thì ngạc nhiên hỏi - Hai người làm sao thế? '
- Lúc nãy có người bóp cổ tôi! - Trần Phong là cảnh sát, đã luyện qua võ thuật, đối phó với một hai người bình thường thì không thành vấn để, nhưng giờ đây, trên cổ anh ta hằn rõ vết bầm đỏ tấy. Nhưng tôi thấy rất rõ ràng, là anh ta và Vương Minh bóp cổ lẫn nhau.
Vương Minh bây giờ mới trấn tĩnh trở lại:
- Cũng có người bóp cổ tôi!
- Lúc nãy hai người tự bóp cổ nhau đấy! - Tôi nhắc nhở hai người họ. Chỉ có tôi rõ nhất, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
- Cái gì? - Hai người kinh ngạc trợn mắt nhìn tôi, sau đó lại quay sang nhìn nhau, bán tín bán nghi.
Tôi cắm thước Lỗ Ban vào trong túi, cũng không giải thích gì thêm, bây giờ càng giải thích lại càng khó hiểu,để bọn họ biết càng ít càng tốt.
Nhưng đại sư huynh và nhị sư huynh thì dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Đại sư huynh vặn nắp bình rượu trắng, uống một hớp, vừa làu bàu "vợ chẳng còn, may mà vẫn còn rượu", vừa gọi Vương Minh và Trần Phong đến uống rượu cho đỡ sợ, nhưng hai người đều lắc đầu.
Mi mắt tôi bắt đầu trĩu nặng.
Tôi nghĩ bốn người họ đều đã tỉnh, nhất thời chưa thể ngủ ngay được, liền nói với đại sư huynh:
- Sư huynh, tôi ngủ một lát!
- Được! Cậu ngủ đi, tôi thêm chút củi, nướng mấy củ khoai ăn... - Đại sư huynh cầm mấy khúc củi khô cho vào lò, rồi vùi mấy củ khoai tây vào trong than nướng.
Tôi để nguyên quần áo nằm trên phản gỗ, bên tai là tiếng chuyện trò của Trần Phong, Vương Minh, đại sư huynh và nhị sư huynh. Người tôi mỗi lúc một mệt mỏi rã rời, lờ đờ muốn ngủ. Không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng đẩy cửa sổ rất khẽ khàng. Tôi vội mở choàng mắt ra, vừa ngẩng đầu, liền thấy bên cửa sổ hiện ra một mái tóc óng mượt và nửa cái đầu của một cô gái.
- Ai? - Tôi cảnh giác hạ giọng hỏi.
- Tôi! - Cô gái cúi thấp đầu, nhưng tôi lại cảm thấy rất rõ là cô ta đang cười vui vẻ.
- Sao lại là cô? - Tôi nghe giọng nói rõ ràng là giọng của Tần Ái Ni.
- Không phải tôi thì anh nghĩ là ai? - Quả nhiên là Tần Ái Ni.
Tôi kinh ngạc đến líu lưỡi:
- Sao cô lại ở đây?
- Bên kia mới là nhà của tôi. Tôi đi ngang qua, thấy anh ở đây, thì vào thăm anh... - Tần Ái Ni nháy mắt tinh nghịch với tôi - Sao anh lại đến đây?
- Tôi đến thôn Đại Minh... - Tôi hơi lưỡng lự, cảm thấy vô cùng quái lạ, lại hỏi - Nhà cô chẳng phải ở cửa Thanh Ô hay sao? Sao lại chuyển đến đây rồi?
- Cửa Thanh Ô là nhà của ông nội tôi, đây là nhà ông ngoại tôi. Tôi về nhà ông ngoại, không được à? - Tần Ái Ni lườm tôi một cái
- Anh ra đây, tôi có chuyện muốn nói với
anh...Tôi thấy đại sư huynh, nhị sư huynh, Vương Minh, Trần Phong đang nằm ngổn ngang trên giường, ngáy vang như sấm, chợt cảm thấy lạ lùng: sao mới đó mà đã ngủ rồi? Chẳng phải vừa mới bị ma nhập hay sao?
Vừa nghĩ đến ma, tôi chợt lạnh buốt sống lưng: Tần Ái Ni làm sao có thể đến đây được?
Tôi rút phắt cây thước Lỗ Ban ra, còn chưa kịp vung tới, đã thấy Tần Ái Ni bên ngoài cửa sổ mặt mũi tái mét, rồi lập tức tan tành như một làn khói sương dày đặc, tan sau cùng là khuôn mặt cô, một đôi mắt ai oán...
Tôi giật mình choàng tỉnh. Thì ra là một giấc mơ.
Tôi đưa mắt nhìn, đại sư huynh đang bóc vỏ khoai, nhị sư huynh đang ăn đậu phộng, Trần Phong và Vương Minh đang canh lửa, còn trò chuyện gì đó. Họ nghe thấy tôi động đậy, các ánh mắt đều đổ dồn cả về tôi, đại sư huynh hỏi:
- Người anh em, có chuyện gì thế?
- Không có gì! - Tôi lại nhắm mắt lại, nhưng ko còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Tôi đang suy ngẫm một chuyện: tại sao tôi lại nghĩ đến Tần Ái Ni? Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến Lâm Tiểu Ngộ mới đúng chứ?
- Chỗ này có ma! - Đại sư huynh bộng giận dữ kêu lên.
- Đại sư huynh, chúng ta có sợ gì ma mãnh! - Nhị sư huynh tưng tửng.
- Lẽ nào những gì chúng tôi vừa làm lại là ác mộng? - Trần Phong và Vương Minh nghe vậy, hoảng hốt kêu lên:
- Thật không?
- Lúc đấy tôi đang mơ lấy vợ, không nhìn thấy, nhưng người anh em Lưu Bất Chính của chúng tôi đã nhìn thấy! Nếu không nhờ cậu ấy cứu hai người, thì hai người đã đi tong rồi... - Đại sư huynh chẳng ngại gì việc làm cho hai người chết khiếp.
Tôi mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, nói:
- Không sao đâu, đợi trời sáng, chúng ta sẽ đi...
Trần Phong và Vương Minh thấy tôi ngồi dậy, cùng nhìn cả vào tôi, hỏi:
- Anh Bất Chính, có đúng là như vậy không?
Tôi chỉ cười:
- Đại sư huynh trêu hai người đấy. Nhưng có lẽ là hai người mơ thấy cảnh đánh nhau, rồi bóp cổ lẫn nhau, chuyện đó là có thật...
- Nằm mơ cũng giết được người à? Chẳng trách người mộng du lại có thể cầm dao giết người, sau đó chẳng hề hay biết về những việc mình đã làm... - Trần Phong dường như đã hiểu ra điều gì, trầm tư suy nghĩ.
Chúng tôi không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, cứ đốt lửa đợi đến khi trời sáng, rồi vội vã thu dọn hành lý lên đường. Gã câm đứng dựa cột, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chúng tôi, trong ánh nhìn không có lấy một chút thiện cảm, mà tràn ngập căm hận.
Tô đi lại gần, lấy ra hai trăm đồng ra đưa cho gã, thấy gã không có phản ứng gì, tôi lại lấy thêm hai trăm đồng nữa. Nhưng gã câm lại khoát tay mấy cái, tôi hiểu gã muốn nói "đi", hay nặng nề chút nữa là "cút"!
Tôi dúi tiền vào tay gã câm, rồi bỏ đi. Trần Phong phía sau cất giọng cảm khái:
- Lần đầu tiên tôi thấy một quán trọ thế này đấy, có tiền cũng không muốn kiếm!
Vương Minh bình thản nói:
- Trong chốn núi rừng này, có tiền cũng chẳng biết tiêu vào đâu, còn chẳng bằng mấy củ khoai. Đói rồi khoai có thể giúp no bụng, còn tiền thì chẳng mua được gì...
Đại sư huynh cũng lên tiếng:
- Vậy bọn họ mở quán trọ ở đây để làm gì?
Tôi ra chiều ngẫm ngợi:
- Có lẽ vốn dĩ họ không phải mở quán trọ cho con người chúng ta...
- Không phải mở quán trọ cho người, chẳng lẽ mở cho ma chắc? - Đại sư huynh ngạc nhiên kêu lên.
Anh ta vừa lên tiếng, mọi người đều im bặt.
Chúng tôi tiếp tục lên đường. Trên đường đi, tôi phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của Vương Minh cứ len lén nhìn trộm tôi, mấy lần còn ngập ngừng như muốn nói điều gì. Tôi cũng phát hiện ra bên hông Trần Phong có một chiếc dùi cui điện và một khúc côn có thể co duỗi. Hai người cố tình đi cuối cùng, giữ khoảng cách mấy mét với ba người chúng tôi. :
Sau đó tôi ngẫm nghị, liền hiểu ra được nguyên nhân.
Vì họ bắt đầu nghi ngờ lai lịch của ba người chúng tôi, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã cứu mạng hai người họ, nên họ không tiện nói ra.
Tôi cố tình đi chậm lại, nói với Vương Minh:
- Người anh em...
Vương Minh vẫn có thiện cảm với tôi, dù sao ngoại hình của tôi trông cũng tử tế hơn rất nhiều so với đại sư huynh và nhị sư huynh.
- Người anh em, thú thực với anh, chúng tôi thôn Đại Minh! - Tôi đã nghĩ kỹ từ trước, nên mới nói như vậy.
- Các anh đến thôn Đại Minh làm gì? - Vương Minh không ngờ tôi lại chủ động nói ra điều này với anh ta, nên hơi ngạc nhiên.
Tôi giả bộ ngập ngừng một lúc:
- Chúng tôi ở Kiềm Giang, vô tình nghe người ta nói rằng, ở đấy có một thôn cổ không có người, nên muốn tới đó tìm thử xem có thứ gì đáng tiền hay không...
- Đồ cổ... - Vương Minh ngẩng lên liếc tôi một cái, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.
- Tôi biết buôn bán đồ cổ là phạm pháp, những thứ đó chúng tôi không dám động vào. Chúng tôi chỉ muốn kiếm chút vàng bạc thôi, chắc là không phạm pháp đâu nhỉ? Huống hồ, còn chưa biết có đồ cổ hay không. - Tôi khẽ cười. Mặc dù mục đích của chúng ta không giống nhau, nhưng chắc sẽ không ảnh hưởng đến việc chúng ta kết bạn chứ?
Vương Minh gật đầu lia lịa:
- Việc mà tôi khảo sát, cũng cần các anh giúp đỡ! Thêm một người bạn sẽ thêm một cánh tay, ở nơi rừng sâu núi thẳm này, có thêm người sẽ đỡ sợ hơn.
Lại lặn lội thêm bảy tám tiếng đồng hồ nữa, trong một rừng cây, chúng tôi phát hiện ra một con đường lát đá rất ngay ngắn, mặc dù bên mép phiến đá đã mọc đây rêu xanh, nhưng vừa nhìn đã biết ngay là do con người làm ra.
Mọi người lập tức hào hứng hẳn lên. Điều này chứng tỏ nơi mà chúng tôi muốn tìm đã không còn bao xa nữa.
Đột nhiên, trước mặt bỗng sáng bừng, thì ra chúng tôi đã ra khỏi cánh rừng, bên kia con sông nhỏ, một thôn trang xây dựa vào núi hiện ra trước mắt chúng tôi,
- Thôn Đại Minh! Vương Minh reo lên đầu tiên.
Chúng tôi vượt qua con sông nhỏ. Bên cạnh con đường dẫn lên núi, chúng tôi phát hiện ra một tấm bia đá, trên bia khắc ba chữ: "Thôn Đại Minh". Mặc dù đã trải qua bao năm mưa nắng dãi dầu, nhưng ba con chữ này vẫn rất sắc nét.
Thôn Đại Minh giống như một toà thành, tường bao bên ngoài cao đến hai trượng, hai mét phía dưới được xây bằng đá, bên trên là đất đầm, rất nhẵn nhụi. Trên cùng còn có ụ thành, rõ ràng là để phòng ngự thổ phỉ.
Chúng tôi đi men theo tường được hơn trăm mét, mới phát hiện có một cánh cửa. Cửa rộng năm sáu thước, nhìn vào cửa, có thể nhận ra, bức tường bao phải dày đến ba mét. Kiểu tường dày thế này, chỉ có một tác dụng: ngăn chặn kẻ địch bên ngoài.
- Đúng là một công trình kiến trúc vĩ đại, có thể sánh ngang Thổ Lâu ở Nam Tịnh! - Vương Minh tấm tắc. Đại sư huynh và nhị sư huynh tất nhiên không biết Thổ Lâu là gì, cũng chẳng buồn hỏi, chỉ hào hứng nhìn vào bên trong.
Cửa mở toang, từ ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng, ở giữa là giếng trời, bốn bên đều là nhà ở, kiểu cách tương tự như một tứ hợp viện khổng lồ.
Bên trong lặng ngắt như tờ.
- Chúng ta vào thôi! - Vương Minh không thể giấu nổi sự phấn khích trong lòng.
- Được! - Tôi vừa lên tiếng, đại sư huynh đã lập tức bước lên dẫn đầu, đi vào qua cổng. Đập vào mắt chúng tôi đầu tiên là một giếng trời, chính giữa là một cái giếng rộng mấy mét, hai bên trái phải mỗi bên đều có ròng rọc kéo nước, bên cạnh là những bệ phẳng bằng đá. Giếng trời có hình chữ nhật, dài gần trăm mét, rộng hai mươi mét, bốn mặt đều là nhà, hai bên mỗi bên có ba cầu thang dẫn thẳng lên nóc nhà.
Cửa của các gian nhà phần lớn đều mở toang. Tôi đi vào căn phòng ở ngoài cùng, chỉ thấy bên trong có giường và bàn, ghế đơn giản được đóng từ gỗ, tre, ở giữa là một bếp lò, trong lò tro tàn khói lạnh, bên cạnh còn có mấy khúc củi chưa cháy hết. Phía trước căn phòng có hai cửa sổ.
Tôi nói:
- Đêm nay, chúng ta sẽ nghỉ lại đây. Đốt lửa lên! - Tôi vừa nói, vừa đưa tay ấn thử xuống chiếc giường. Mặc dù chạm vào thấy lạnh lẽo, nhưng vẫn rất chắc chắn. Đại sư huynh và nhị sư huynh đặt túi xuống, rồi hô hào sang các phòng khác lấy vài cái bàn gãy ghế hỏng về để nhóm lửa.
- Nơi đây có lẽ là nơi cư trú tập thể, tức là cả ba trăm con người cũng có thể sống chung với nhau! - Vương Minh quay về, cho tôi biết đã phát hiện ra một nhà bếp lớn. Tôi đi theo anh ta xem thử, thấy trên bệ bếp có mấy chiếc nồi lớn, còn một số dụng cụ nhà bếp.
Đại sư huynh, nhị sư huynh, Trần Phong đều không đi theo. Ba người họ đã đi suốt một ngày trời, đêm qua lại không được ngủ yên, đều mệt rũ. Vương Minh vô cùng phấn chấn, chạy khắp nơi chụp ảnh, tôi đi theo anh ta để tìm hiểu về khu nhà ở trông giống hệt thành luỹ này.
- Anh Bất Chính, khi chúng ta đến đây, không nhìn thấy có đồng ruộng nào lớn, vậy anh thử nới xem, chỉ dựa vào săn bắn, có thể nuôi sống được mấy trăm người không? - Vương Minh đột nhiên nghi hoặc hỏi tôi.
- Chắc chắn là không thể! -Tôi cũng ngẩn ra.
- Vậy thì, anh nghĩ, họ dựa vào thứ gì để sống? - Vương Minh nghiêm túc hỏi tôi.
Tôi chỉ biết lắc đầu. Vấn đề này, tôi không thể nghĩ ra. Nhưng tôi nghĩ, họ đã xây dựng cả một thôn trang trong chốn rừng sâu núi thẳm này, thì chắc chắn phải có cách sinh tồn cho họ.
- Ở đây có một từ đường! - Vương Minh bỗng hô lên - Chúng ta vào xem sao...
Tôi vừa theo vào, Vương Minh đi phía trước đã bật lên một tiếng kêu kinh ngạc:
- Ối...
- Có chuyện gì thế? - Tôi giật thót.
- Đèn... - Vương Minh mặt mày biến sắc.
- Đèn gì? - Tôi buột miệng hỏi theo phản xạ, nhìn theo hướng tay chỉ của Vương Minh, chỉ thấy phía trước là một bàn thờ, trên trên bày vài linh vị. Phía trước linh vị, có mấy chiếc đĩa đựng đồ cúng. Còn ở giữa, có một ngọn đèn vẫn đang cháy, ánh đèn hết sức yếu ớt, nên lúc nãy tôi không chú ý thấy.
Tinh thần tôi bỗng trở nên phấn chấn.
- Sao ở đây vẫn có đèn cháy nhỉ? Lẽ nào đã có người đến đây! - Vương Minh kinh ngạc hỏi tôi. Tôi không trả lời anh ta. Tôi hết sức thận trọng đi đến trước bàn thờ. Trước tiên, tôi quỳ xuống dập đầu ba cái. Người được thờ cúng trên đó, chắc chắn có tổ tiên của tôi, dập đầu mấy cái cũng là việc nên làm.
- Anh làm gì thế? - Vương Minh hỏi tôi.
- Chúng ta xông vào đây làm kinh động đến vong linh của tổ tiên họ, cũng nên dập đầu mấy cái. Tôi nghiêm túc nói.
Vương Minh rất lấy làm lạ, nhưng không nói gì.
Tôi đứng trước bàn thờ, quan sát ngọn đèn thật kỹ. Ngọn đèn này không giống với ngọn đèn ở nhà tôi hay ngọn đèn trong hang động ở núi Côn Lôn, nó làm bằng đồng, dầu đèn rất trong, còn có mấy mẩu bấc cháy chỉ còn lại một chút xíu sót trong đĩa đèn. Dầu chỉ còn một nửa, còn thành trong đĩa đèn, từ dưới viền mép một tấc trở xuống, vẫn có vết dầu rõ rệt.
Tôi đã hiểu ra, ngọn đèn này được người ta thêm dầu, cũng chứng tỏ rằng, đã từng có người đến đây, hơn nữa, thời gian không quá ba ngày, vì cây đèn trên bàn thờ nếu không thêm dầu, sẽ không cháy được quá ba ngày...
Nhưng tôi không nói ra.
Là con người thì không đáng sợ!
Hơn nữa, đến trước bàn thờ thắp đèn, chứng tỏ phải là người có liên quan với thôn Đại Minh.
Vậy thì, đó là người thế nào?
- Vẹo ơi, lại đây uống rượu đi! - Đại sư huynh đứng trước căn phòng đối diện với chúng tôi, gân cổ gọi oang oang. Anh ta vừa gọi, đúng là kinh thiên động địa, vang rền khắp toàn bộ toà nhà.
Vương Minh vội vàng lùi lại, cũng gọi tôi mau trở ra.
Chúng tôi đi băng qua giữa giếng trời. Khi đi ngang miệng giếng, tôi đưa mắt nhìn, trong giếng vẫn còn nửa giếng nước, trên miệng giếng có vết nước chảy qua, một ròng rọc kéo nước vẫn còn ướt, thế là tôi càng tin vào phán đoán của mình: có người đã đến đây!
Chúng tôi đi lại gần, thấy nhị sư huynh đang đùa nghịch một cây gậy đồng, dài năm sáu thước, to bằng chén rượu, hai đầu đều bịt đồng, vừa nhìn đã biết là vũ khí. Bên cạnh anh ta còn có một con dao đã han gỉ, một cây thương dài đã đen kịt.
- Vẹo này, những người ở đây có luyện võ nghệ, đám vũ khí này thấy ở góc nhà. - Nhị sư huynh nói với tôi.
Tôi ngắm nghía một lát.
- Hay chỗ này trước đây là hang ổ thổ phỉ - Trần Phong chợt lên tiếng.
- Đúng thế! - Vương Minh hai mắt vụt sáng - Tôi đã hiểu rồi, nơi này trước đây từng là nơi trú ngụ của một đám thổ phỉ, bình thường họ đi xa vài trăm đặm để đánh đấm cướp bóc, sau đó mang chiến lợi phẩm về đây hưởng thụ...
Mặc kệ là thổ phỉ hay dân lành, cũng đã mấy chục năm rồi! - Đại sư huynh nghiêm chỉnh nói Chúng ta nên cảm ơn họ, đã cho chúng ta một chỗ ngủ tốt như thế này. Các người nghĩ mà xem, đêm hôm qua chả hiểu là cái chỗ quỷ quái gì thế?
- Đúng thế, uống rượu của chúng ta, ăn thịt của chúng ta... -Nhị sư huynh vứt cây gậy xuống, nói.
Năm người chúng tôi ngồi vây quanh bếp lửa ăn lương khô. Vừa ăn, tôi vừa nói với mọi người:
- Chúng ta không biết chỗ này nông sâu thế nào, để đảm bảo an toàn, cần phải thay phiên nhau canh gác.
Mọi người đều tán thành.
- Ca đầu tiên do đại sư huynh trực mấy tiếng đồng hồ, đồng thời phụ trách thêm củi khô vào lò. Ca thứ hai do Trần Phong và nhị sư huynh phụ trách. Ca thứ ba do tôi và Vương Minh phụ trách. Tôi phân công như vậy là có lý do của mình.
- Tôi tán thành! - Vương Minh cảm thấy tôi suy nghĩ rất chu đáo.
Đại sư huynh, nhị sư huynh tất nhiên không có ý kiến.
- Người anh em Trần Phong, anh cảm thấy thế nào? - Tôi hỏi anh ta.
Trần Phong cười khẽ:
- Tôi không có ý kiến.
Sau khi ăn xong lương khô, chúng tôi chia nhau ra ngủ trước. Mệt mỏi suốt một ngày trời, tôi vừa mới thiếp đi, đã choàng tỉnh bởi tiếng quát như sấm của đại sư huynh:
- Ai?
- Ai? - Bên ngoài vọng lại một câu tương tự, nhưng giọng nói kinh hãi hơn đại sư huynh nhiều.
Tôi trở người nhảy bật dậy, thì đại sư huynh đã đứng chắn ngoài cửa, một tay cầm dao mổ lợn, một tay móc sắt. Tôi lăm lăm cây rìu, nhị sư huynh tay xách búa sắt, lần lượt lao ra.
Phía ngoài có một đám người đi tới.
Vừa nhìn thấy nhau, cả hai bên đều kinh ngạc sững sờ.
- Là các người?
Bọn họ lại chính là Tống Đại Phúc, Lý Bưu, Lôi Mông Đa, Hoàng Đại Tiên, phía sau có thêm bốn người đeo túi du lịch, và một gã trẻ tuổi mặc đạo bào, tôi đoán là một đệ tử khác của Hoàng Đại Tiên.
Trong đám, chỉ có Lý Bưu đeo một cây súng ngang hông.
- Người anh em Bất Chính? - Lý Bưu lên tiếng gọi tôi trước. Lôi Mông Đa đứng cạnh hắn cũng nhìn tôi bằng ánh mắt có phần kinh ngạc, nhưng lập tức lảng sang chỗ khác, không nói năng gì.
Trong số những người này, tôi có ấn tượng tương đối tốt với Lý Bưu và Lôi Mông Đa. Còn cái kiểu con buôn lòng dạ đen tối, thấy lợi mờ mắt như Tống Đại Phúc, hay cái loại dáng vẻ đạo mạo nhưng thực chất bụng dạ chẳng khác nào phường trộm cắp đĩ điếm như Hoàng Đại Tiên, tôi có mấy phần kinh tởm.
- Ha ha ha, người anh em Bất Chính, thật là hạnh ngội! Hạnh ngộ! -Tống Đại Phúc quả nhiên là một con buôn lõi đời, lập tức cười ha há chào hỏi tôi, mặc dù tôi có vẻ lạnh nhạt, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình giả tạo của lão. Tôi cũng mỉm cười:
- Hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Tống Đại Phúc nhiệt tình chìa tay ra, muốn bắt tay với tôi. Tôi thầm nghĩ tên chó chết này đúng là nhân tài, mấy tháng trước vẫn còn là ông chủ của tôi, bây giờ lại nhận là anh em ngay được, ông đây đúng là không dám với cao!
Tôi và Tống Đại Phúc bắt tay nhau đầy giả dối.
- Người anh em Bất Chính, đến đây từ bao giờ thế? - Tống Đại Phúc vội móc thuốc lá từ trong túi đưa cho tôi, nhiệt tình không để đâu cho hết, cứ như tôi mới là ông chủ của lão vậy.
- Hôm nay. Sao? Ông chủ Tổng định phát tài ở đây? - Tôi cười vang.
- Chúng tôi là đội khảo sát khoa học, khảo sát khoa học! - Tống Đại Phúc mặt không biến sắc, cực kỳ nghiêm chỉnh - Khám phá và phát hiện, góp chút sức mọn cho sự nghiệp khoa học của quốc gia...
- Thật khâm phục! - Tôi nói.
Trần Phong và Vương Minh cũng mặt mũi ngái ngủ đi ra, hoàn toàn ngơ ngác trước sự xuất hiện của đám người này. Tôi nói với họ:
- Hai người về ngủ đi! Đây đều là bạn bè quen biết, theo nghề khảo sát khoa học...
Có lẽ do ban ngày đã mệt mỏi quá độ, Trần Phong và Vương Minh cũng quay về ngủ thật. Đại sư huynh và nhị sư huynh hàn huyên mấy câu cùng Lý Bưu, rồi đứng ở bên cạnh tôi. Tôi biết, hai người họ muốn bảo vệ tôi.
Trước sự xuất hiện của bọn họ, chỉ có tôi không cảm thấy bất ngờ, vì Lâm Đại Phát đã từng nói với tôi.
Tống Đại Phúc và tôi trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra miệng. Bọn họ chọn hai căn phòng ở bên cạnh chúng tôi để nghỉ lại. Họ cũng vừa đi suốt một ngày trời, đã mệt lử.
Chỉ có Hoàng Đại Tiên thần sắc nghiêm trang, một tay cầm pháp khí, đứng giữa giếng trời lầm rầm một thôi một lồi, sau đó rũ cây phất trần, đi thẳng về phòng, không thấy ló mặt ra nữa.
Tôi cũng đi vào trong phòng, nghe Trần Phong đang hỏi nhỏ đại sư huynh:
- Các anh biết những người bên kia à?
- Biết chứ! - Đại sư huynh toang toác - Sao lại không biết? Anh yên tâm, xem họ dám làm gì anh nào? Còn có ba huynh đệ tôi ở đây!
- Tôi thấy có người mang súng... - Trần Phong nói.
- Lần trước gặp họ còn mang theo mười mấy khẩu kia! - Đại sư huynh chẳng coi ra gì, chỉ nói qua quýt.
- Họ đúng là đội khảo sát khoa học, chúng tôi từng làm việc trong đội khảo sát của họ, nên mới quen biết. - Tôi thật thà giải thích cho Trần Phong nghe. Anh ta nhìn tôi, ngạc nhiên và nghi hoặc, cũng không nói gì thêm, quay người vào trong mà ngủ.
Tôi không biết anh ta còn có thể ngủ được nữa hay không?
Đại sư huynh tiếp tục trực ban.
Hai gian phòng bên cạnh nghe lịch kịch một hồi, sau đó cũng dần dần im ắng, còn tôi rất nhanh chóng ngủ thiếp đi...
Nhị sư huynh gọi tôi dậy, đã đến lượt tôi và Vương Minh canh chừng. Vì đã ngủ một giấc, nên tinh thần cũng tốt hơn hẳn. Vương Minh lấy một cuốn sách ra đọc, tôi thì mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài đen kịt một màu, bầu trời trên giếng trời u ám, gió thổi lướt qua đầu, hơi lạnh rờn rợn.
Gian phòng bên cạnh ầm ĩ tiếng ngáy.
Trong bóng đêm, có một đốm lửa lập loè lúc tỏ lúc mờ, tôi nghĩ chắc là người của Tống Đại Phúc đang trực đêm, nhưng đứng hơi xa một chút, nên tôi không nhìn rõ là ai.
- Người anh em Bất Chính! - Trong bóng đêm, có tiếng gọi khe khẽ.
Tôi vừa nghe tiếng, lập tức nhận ra Lý Bưu.
Lý Bưu từ trong bóng tối bước ra, đưa cho tôi một điếu thuốc. Tôi lại nhớ đến lúc ở sa mạc, nhờ có hắn tốt bụng nhắc nhở giúp tôi thoát khỏi miệng hùm, nếu không, thật chẳng biết hậu quả sẽ ra sao.
- Anh Bưu, lần trước thật cảm ơn anh... - Tôi còn chưa nói hết, Lý Bưu đã đưa tay ra hiệu cho tôi đừng nói nữa. Tôi hiểu ý của hắn, dù sao, hắn cũng đã phản bội lại ông chủ của mình, mà ông chủ của hắn lại ở ngay trong kia.
Tôi hiểu ý, không nói thêm gì nữa.
- Nơi này chẳng nhìn ra có chỗ nào cổ quái cả! - Lý Bưu bình thản nói.
- Chúng ta nhiều người thế cơ mà, có gì đáng sợ đâu? - Tôi nhớ lại lần trước ở trong sa mạc, gặp phải cả một đàn sói đói, chỉ có điều không hiểu nổi, tại sao sau đó bầy sói lại đột ngột bỏ đi...
Có thể nhận ra, Lý Bưu trông rất thảnh thơi vì lần này không nguy hiểm như lần trước.
Nhưng tôi vừa dứt lời, bỗng nghe có tiếng khóc sụt sùi mơ hồ vẳng lại.
Đúng lúc Lý Bưu đang rít một hơi thuốc, ánh lửa trên đầu điếu thuốc loé lên sáng rực, khuôn mặt góc cạnh sắc nét cũng giật mạnh một cái.
Tiếng khóc. Tiếng khóc não nề của đàn bà.
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Lý Bưu run lên một cái, điếu thuốc rơi luôn xuống đất.
Tôi cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh toát đang tiến lại gần.
Tiếng khóc mỗi lúc một gần, mỗi lúc một rõ!
Lý Bưu thình lình lao vọt vào trong giếng trời, đèn pin trong tay bật sáng loà, hắn nghiêm giọng quát lớn:
- Ai?
Tiếng quát chẳng khác nào sấm nổ thình lình, khiến cả toà thành rung chuyển.
Tôi cũng xoạc cẳng lao đến bên cạnh Lý Bưu, nhìn theo ánh đèn pin, trái tim của tôi lập tức giật lên lẩy bẩy.
Trên đỉnh thành bên phải, một vật thể toàn thân trắng toát, đầu đội một tấm khăn lụa màu trắng phất phơ, không biết là người hay ma, đang dật dờ bay tới.
Tại sao lại nói là bay? Vì vạt váy trắng toát tựa như đang trôi trong không trung!
- Ma! Sau lưng tôi đột nhiên vang lên một tiếng rú hãi hùng, là của một phu khuân vác trong đoàn Lý Bưu.
Lúc này, tôi mới phát hiện ra, gần như tất cả mọi người trong ba gian phòng đều đã chạy ra ngoài.
Tiếng quát của Lý Bưu khi nãy đã khiến cho mọi người choàng tỉnh.
Nhị sư huynh chạy đến bên cạnh tôi, một tay xách búa sắt. Anh ta vừa mới ngủ thiếp đi, nghe thấy tiếng quát của Lý Bưu, lập tức chạy vụt ra. Anh ta cũng đã nhìn thấy âm hồn trên đỉnh luỹ.
- Yêu nghiệt phương nào? Hiện thân nơi đây? Có nhà về nhà, không nhà về điện. Kiếm kim quang hiện, quỷ quái yêu ma, hoá thành đất bụi... Thình lình, Hoàng Đại Tiên tung mình nhảy bật lên, một tay phất trần, một tay trường kiếm, múa may nhảy nhót rối rít, miệng lầm rầm tụng niệm.
Lão ta đang làm phép hàng yêu phục ma.
Nhưng hồn ma trên đỉnh luỹ vẫn phất phơ lướt xuống theo một cầu thang, thướt tha đi vào trong giếng trời, cách chúng tôi chưa đầy vài chục mét.
Tiếng khóc rên rỉ nỉ non, nghe mà não nề tim gan, chỉ muốn rơi lệ.
Đã không ai còn nghe rõ tiếng niệm thần chú của Hoàng Đại Tiên nữa, cây phất trần và thanh trường kiếm trong tay lão càng múa lên vun vút, hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, nhưng câu cuối cùng chúng tôi lại nghe rất rõ: "Thái Thượng Lão Quân, gấp gấp như luật lệnh..."
"Vụt!" - Một luồng kim quang phóng thẳng về phía hồn ma.
Hồn ma vừa hay ở ngay bên miệng giếng, cơ thể đột nhiên bay bổng lên, rồi rơi thẳng vào trong giếng. Nghe "ùm" một tiếng. Vào khoảnh khắc cô ta bay bổng lên, tôi rõ ràng đã nhìn thấy một thân hình quen thuộc, và cả một ánh mắt ai oán.
Tần Ái Ni! Chính là Tần Ái Ni!
Tôi há hốc miệng, nhưng không gọi lên thành tiếng!
Không phải tôi sợ hãi, mà là kinh ngạc!
Cô ấy là do chính tay tôi bế từ trong quan tài ra, lẽ nào thứ mà tôi bế ra lại chỉ là linh hồn của cô ấy?
Cô ấy có nhìn thấy tôi không?
Chắc chắn cô ấy đã nhìn thấy tôi...
Hoàng Đại Tiên vụt một cái đã lao tới bên miệng giếng, quát lớn:
- Đóng! - Rồi vắt cây phất trần lên vai, cắn đứt ngón trỏ tay phải, rút từ thắt lưng ra một lá bùa, vẽ vạch vài nhát, vứt xuống dưới giếng.
Lão vẽ một hơi mười mấy lá bùa, hô liền tù tì mười mấy tiếng "đóng", sau đó cả người đổ gục xuống đất nhũn nhèo như một đống bùn ướt, lão đã hoàn tất đại sự.
Đồ đệ của Đại Tiên chạy đến bên cạnh lão, định đỡ dậy, nhưng Đại Tiên đã giơ tay ngăn lại. Đại Tiên trên trán mồ hôi như tắm, đang cố gắng điều hoà hơi thở.
Lý Bưu cũng chạy lại, soi đèn pin xuống dưới giếng.
Chúng tôi không ai bảo ai cùng nhau chạy tới, bảy tám điếc đèn pin cùng rọi xuống, chỉ thấy trên mặt nước, nổi bập bềnh mười mấy đạo bùa.
Không thấy người, cũng chẳng thấy ma.
Tôi lại bắt đầu nghi hoặc: nếu như Tần Ái Ni là người, vậy tại sao cô lại đến đây? Nếu cô bị rơi xuống giếng, sẽ chỉ có một kết quả. Còn nếu cô ấy là hồn phách...
Tôi không thể nào nghĩ tiếp được nữa...
Không ai giải thích được gì, vì những chuyện xảy ra quá ư quái dị!
Nghe rõ nhịp tim thình thịch của mười mấy con người. Ngay cả những con người to gan lớn mật chẳng sợ trời chẳng sợ đất như đại sư huynh và nhị sư huynh cũng đều im lặng, có thể thấy sự việc này quái đản đến đâu!
Đại Tiên lồm cồm bò dậy, cất tiếng thêu thào:
- Các vị, ma dữ đã bị ta nhốt vào trong giếng, vạn kiếp không thể siêu sinh. Các vị nhớ kỹ phải tránh xa cái giếng, về phòng ngủ đi...
Tay đồ đệ bèn dìu lão chậm chạp trở về phòng.
Mọi người đều lặng lẽ ai về phòng nấy.
Tôi là người cuối cùng trở về phỏng, vì tâm trạng của tôi là phức tạp nhất. Trong đầu tôi chỉ nghĩ về Tần Ái Ni. Tôi cảm thấy, cuộc đời mình đã không thể nào tách ra khỏi người con gái này.
Trần Phong đang ném thêm củi vào trong đống lửa, tay anh ta vẫn run lên bần bật, ánh lửa hắt lên khuôn mặt anh ta, càng lộ rõ vẻ tái xanh tái mét.
Đại sư huynh và nhị sư huynh ngồi trên giường, sác mặt nặng trịch, không nói không rằng.
- Thì ra đúng là... có ma thật! - Vương Minh lập cập lên tiếng, trông vẫn nơm nớp sợ sệt, dè chừng liếc khắp xung quanh, nhất là khi nhìn về sau lưng, anh ta còn quay hết cả người lại để nhìn cho kỹ.
- Đương nhiên là có ma rồi! Bây giờ cậu mới tin à? - Đại sư huynh nói. - Sau lưng cậu làm gì có ma, sợ cái quái gì mà sợ?
Vương Minh lại hốt hoảng quay đầu lại nhìn lần nữa, rồi nhích sát vào người Trần Phong, trong lòng khiếp đảm cực độ. Ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy tôi, anh ta lại hỏi:
- Người anh em Bất Chính, anh là người đầu tiên nhìn thấy... ma...đúng không?
Tôi gật đầu.
- May mà còn có Hoàng Đại Tiên! Trần Phong vẫn chưa hết run. - Nếu không thì...
Đại sự huynh lập tức phản đối:
- Không có lão mũi trâu, chúng ta vẫn có thể đuổi được nó đi.
Nhị sư huynh cười hềnh hệch một hồi nghe rất dị hợm, mặt mũi đầy hí hửng:
- Mẹ kiếp! Bố mày đang định bắt một con ma nữ về làm vợ, không cần ăn không cần mặc, chẳng tốn xu nào, lại đẹp nữa chứ...
- Anh không sợ nửa đêm ma bò dậy cắn cố, uống máu, ăn thịt anh à? - Trần Phong biết là nhị sư huynh đang đùa, nhưng vẫn kinh ngạc hỏi lại.
- Nó dám làm bậy, bố mày tẩn ngay. Ma nữ thì phải dùng nắm đấm để tẩn, cứ tẩn cho nhiều vào thì nó khác ngoan! - Nhị sư huynh đắc ý lắc lắc nắm đấm hộ pháp của mình. - Bố mày không tin, trên đời này có con ma nào không trị được bằng nắm đấm!
- Nhưng con ma nữ hôm nay có vẻ cũng hơi ghê gớm đấy, có lẽ khi còn sống đã gặp phải oan khuất gì lớn lắm, chết không nhắm mắt, bọn chúng ta nhiều đàn ông như vậy mà cô ta vẫn dám xuất hiện! - Đại sư huynh ngẫm nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói.
- Ma thì cũng đã bị Đại Tiên nhốt dưới giếng rồi, chúng ta cũng chẳng ở đây mấy bữa, có gì đáng sợ? - Tôi an ủi Trần Phong và Vương Minh.
- Khi nào các anh rời khỏi đây? - Vương Minh rõ ràng đã thấy sợ.
- Nhanh thì một hai ngày, chậm thì mươi ngày nửa tháng. Tôi nói.
- Cái gì? - Vương Minh và Trần Phong đều giật nảy mình, có lẽ họ muốn đi ngay ngày mai. Thực ra, tôi cũng muốn họ bỏ đi càng nhanh càng tốt, vì dù sao họ cũng chỉ thêm gánh nặng cho chúng tôi mà thôi.
Suốt cả đêm, chúng tôi đều gần như không chợp mắt, còn hai căn phòng bên cạnh, cũng nghe xì xầm bàn tán liên hồi. Trải qua một phen hãi hùng đến thế, nếu ai còn ngủ nổi, thì đúng là kỳ tích!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro