Phần 9: Hành Trình Chết Chóc

Mọi người ai trở về lều người nấy, không ai dám ngủ tiếp, chỉ ngồi đợi trời sáng.

Chỉ có trời sáng, mới có thể xóa tan nỗi ám ảnh nặng nề trong tâm trí mọi người.

Chúng tôi đang bàn tán xôn xao, thì Lý Bưu và Tiền bốn mắt liền đi vào lều của chúng tôi.

Lý Bưu quét mắt liếc về phía ba huynh đệ chúng tôi, rồi móc từ trong túi áo ra một bao thuốc lá Trung Hoa, rút cho mỗi chúng tôi một điếu, sau đó ném cho nhóc Tứ Xuyên, nói:

- Chia cho anh em mỗi người một điếu.

- Đại sư huynh! - Lý Bưu rất mực cung kính châm lửa cho đại sư huynh, còn cất tiếng gọi rất đỗi thân mật.

Đại sư huynh cười, không từ chối.

Lý Bưu và Tiền bốn mắt ngồi ngay bên cạnh chúng tôi, Lý Bưu trông rất nghiêm túc:

- Đại sư huynh, lúc nãy anh có nói đến ma nhập, chuyện này là thế nào?

Lý Bưu là lính đặc công phục viên, võ nghệ cao cường to gan lớn mật, tất nhiên không tin vào chuyện ma quỷ.

Nhưng sự việc vừa xảy ra ban nãy quá ư là quái đản, khiến hắn không thể không tin.

- Anh tin trên đời này có ma không? - Đại sư huynh hiểu ý, nhìn tôi và nhị sư huynh, thong thả hỏi Lý Bưu.

Sắc mặt Lý Bưu dần trắng bệch:

- Nói thật, trước đây tôi tuyệt đối không tin, nhưng việc xảy ra ngày hôm nay, khiến tôi không tin cũng phải tin. Hai năm trước, tôi đã bán tín bán nghi rồi...

- Bán tín bán nghi? - Tôi tò mò hỏi - Sao lại thế?

Lý Bưu rít mạnh một hơi thuốc, hạ thấp giọng, thần sắc nặng nề:

- Hai năm về trước, tiểu đội của chúng tôi chấp hành nhiệm vụ cuối cùng là truy bắt tội phạm ma tuý ở vùng biên giới. Trong cuộc đọ súng với bọn buôn ma túy, một người anh em của tôi là Triệu Dũng đã hy sinh. Anh ấy bị bao thuốc nổ của bọn buôn ma tuý ném trúng, thân xác tan tành, chúng tôi chỉ tìm thấy cái đầu thịt da nát bấy..

Mọi người đều yên lặng nghe hắn kể.

- Tiểu đội của chúng tôi tổng cộng có bảy người, thân thiết như anh em ruột. Lúc đó, chúng tôi vẫn phải tiếp tục thực thi nhiệm vụ, nhưng cũng không thể bỏ lại người anh em đã hy sinh. Tôi bèn lấy vải dầu bọc cái đầu cũa anh ấy lại, tiếp tục cùng anh em chấp hành nhiệm vụ... Đêm đến, chúng tôi mai phục trong lùm cỏ, tôi nhẩm đếm số người, bên cạnh tôi, không hiểu sao lại vẫn có sáu người đang mai phục... - Sắc mặt Lý Bưu càng tái mét thêm, giọng nói cũng hơi run rẩy.

- Chẳng phải các anh có sáu người hay sao? Nhóc Tứ Xuyên nói leo một câu.

- Là bên cạnh tôi có sáu người! Tính cả tôi nữa là bảy. - Trên trán của Lý Bưu đã thấy mồ hôi lấm tấm - Lúc đó tôi còn ngỡ mình nhìn nhầm, lại cẩn thận đếm lại một lượt, đúng là sáu người, cả tôi nữa là bảy. Đầu của họ chúi xuống cỏ, quần áo mặc trên người và vũ khí mang theo đều giống hệt nhau, lại trong đêm tối, nên tôi không thể nào nhìn rõ mặt...

Tôi sờ vào cái đầu lâu mang theo trên người, vẫn còn nguyên! Nhưng tại sao lại có thêm một người nữa? Người này là ai? Tôi không thể lên tiếng hỏi, vì đối thủ chỉ cách đó mười mấy mét, lên tiếng sẽ lộ mất... Sau đó, trong khi giao chiến, tôi xông lên sau cùng, trước mặt tôi là hình bóng của sáu người anh em... Lý Bưu kể xong, rồi ngồi im lặng.

Hắn trầm tư rất lâu.

Tiền bốn mắt hạ giọng hỏi:

- Sao lại thế được? Người anh em của anh đã hy sinh rồi cơ mà? Hơn nữa, cái đầu lâu vẫn mang theo bên người anh...

Lý Bưu khẽ thở dài một tiếng:

- Bấy lâu nay tôi vẫn không thể nào hiểu nổi phải giải thích chuyện này ra sao...

- Anh có hỏi những anh em khác không? - Tiền bốn mắt lại hỏi.

- Tôi không hỏi. Sau nhiệm vụ đó, mọi người chúng tôi đều giải ngũ, ai đi đường nấy. Nhưng năm ngoái, khi một người anh em khác của tôi là Cố Phi đến thăm tôi, đã vô tình nhắc lại chuyện năm đó, nói rằng anh ta cũng phát hiện ra trong đội ngũ có thêm một người. Mọi người cùng nhau chiến đấu, nhưng sau khi trận chiến kết thúc, lại phát hiện chỉ có sáu người chúng tôi...

Sau khi sự việc đó xảy ra, tôi còn bán tín bán nghi, cứ ngỡ hai chúng tôi bị ảo giác. Nhưng sự việc xảy ra vào tối nay đã khiến tôi không thể không tin... - Lý Bưu nhìn mọi người một lượt, rồi lại quay về chuyện chính - Tôi luôn cho rằng, Hoàng Đại Tiên là một tên lừa đảo bịp bợm, sếp Tống là một kẻ ngốc. Nhưng bây giờ xem ra, tôi đã lầm rồi. Vì vậy, tôi rất muốn biết, thế nào là bị ma nhập?

Tiền bốn mắt cũng lộ vẻ hoang mang:

- Tôi là trí thức, không tin vào chuyện quỷ thần, nhưng bao nhiêu sự việc như thế, biết giải thích thế nào đây? Hắn nói như vậy, chứng tỏ cũng đã tin rồi.

- Theo như người già đồn đại, sau khi người ta chết đi sẽ có linh hồn. Có linh hồn hung ác, có linh hồn lương thiện. Linh hồn hung ác nhập vào cơ thể người sống, làm chuyện xằng bậy, nhưng người sống lại không hề biết mình đang làm gì, như thế gọi là bị ma nhập... - Tôi giải thích cho Lý Bưu.

Lý Bưu gật gù:

- Nói như vậy, thì khi đó, mặc dù người anh em của tôi đã chết, nhưng linh hồn của anh ấy vẫn theo chúng tôi cùng tham gia chiến đấu, hoàn thành nhiệm vụ...

- Đúng! - Tôi và đại sư huynh, nhị sư huynh đồng thanh đáp.

Sau khi trời sáng, Tiền bốn mắt lại hô hào mọi người thu dọn lều trại. Ai cũng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi nơi này, nên tốc độ rất nhanh. Tống Đại Phúc bảo mấy kẻ bạo gan đẩy chiếc lều thứ nhất sang một bên, cảnh tượng phía trong thật khiến người ta lạnh gáy.

Vương Lôi đứng trước lều, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng hắn cũng lờ mờ hiểu ra, hình như cải chết của những người này có liên quan đến mình. Nhưng tại sao hắn lại không tài nào nhớ nổi?

Tống Đại Phúc không cho người xử lý đám xác chết. Cùng lắm là một ngày, thi thể của họ sẽ bị kền kền trên trời, chó sói dưới đất biến thành một đống xương trắng.

Tôi, đại sư huynh, nhị sư huynh vẫn đi sau cùng. Trong toàn bộ đội ngũ, chỉ có ba huynh đệ chúng tôi trông bình thản nhất. Đại sư huynh và nhị sư huynh gan to bằng trời, vì vây, bất kể là xảy ra chuyện gì, cũng không ảnh hưởng tới tâm lý của họ. Còn tôi bất ngờ có được cuộn lụa thần bí kia, tâm trạng cũng rất phấn chấn.

Tiền bốn mắt đi ngay trước mặt chúng tôi.

- Tiến sĩ Tiền, làm điếu thuốc! - Tôi vốn không hay bút thuốc, nhưng cũng mang theo một bao thuốc trên người, tôi gọi Tiền bốn mắt là có mục đích.

- Tôi không hút thuốc! - Tiền bốn mắt đứng ở bên đường, đợi ba người chúng tôi.

- Tại sao đến thuốc cũng không hút? - Nhị sư huynh tiện miệng hỏi.

- Người ta là trí thức, phải coi trọng hình tượng! - Tôi cười vang, nói.

- Không phải! Đúng là tôi không chịu được mùi thuốc lá. - Tiền bốn mắt cười nhăn nhó.

- Tiến sĩ Tiền, anh đã đi học bao nhiêu năm? - Tôi hỏi hắn.

- Mười mấy năm. - Tiền bốn mắt thật thà đáp.

- Thế thì chắc anh biết nhiều chữ lắm nhỉ? Vậy chữ cổ... - Tôi cố tình lắc lư cái đầu, nhưng vẫn nhìn Tiền bốn mắt. Thật không ngờ Tiền bốn mắt trả lời:

- Tôi chuyên nghề nghiên cứu khảo cổ, đương nhiên là biết rất nhiều chữ cổ...

- Anh thử nhìn xem đây là chữ gì? - Tôi thầm sướng rơn trong dạ, nhưng vẫn ra vẻ hờ hững đưa thước vạch lên mặt đất một con chữ.

- Là chữ đại triện, chữ hạ. - Tiền bốn mắt kiêu ngạo nhìn tôi. - Một chữ quá đơn giản.

- Đại triện? Đại triện là gì? - Tôi thừa nhận tôi không được học hành gì nhiều.

- Chữ triện là tên gọi chung của đại triện và tiểu triện. Chữ đại triện là chỉ chữ giáp cốt, kim văn, trụ văn, văn tư của sáu nước. Tiểu triện chính là Tần triện, là chữ viết thông dụng của nước Tần, cũng là giản hoá từ đại triện... - Tiền bốn mắt đắc ý giải thích.

- Cái gì mà đại truyện với chả tiểu truyện thế? Nhị sư huynh trợn đôi mắt trâu, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

Tiền bốn mắt cười tít mắt.

Tôi giải thích với nhị sư huynh rằng, đó là một thể chữ viết. Nhị sư huynh lập tức quay ngoắt đi, lảng ra thật xa.

- Các người nói với tôi chuyện phá núi, đẽo đá còn được, chứ nói về viết chữ, khác nào lấy mạng người.

Tôi cười vang:

- Tiến sĩ Tiền, sau khi ra khỏi sa mạc, anh sẽ đi đâu?

- Tiền bốn mắt nói:

- Đương nhiên là về Giang Thành...

- Về Giang Thành? Tôi trong lòng chấn động, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh như không, hỏi - Anh sống ở Giang Thành?

- Tôi chính là người của đội khảo sát khoa học đại học Giang Thành, giáo sư John và giáo sư Lôi Mông Đa cũng sẽ đến Giang Thành... - Tiền bốn mắt thành thật nói.

- Ba anh em chúng tôi cũng trở về Sơn Thành, cùng đường, chúng ta đi cùng nhau nhé! - Tôi nói.

- Có lẽ chúng tôi sẽ đến Tây Ninh đáp máy bay. - Tiền bốn mắt ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Chúng tôi cũng có thể cùng đến Tây Ninh. - Tôi chẳng buồn nghĩ ngợi, lập tức đáp lời.

- Được thôi! - Quãng đường này cũng khó đi, có thêm người cũng tốt!! - Tiền bốn mắt lập tức đồng ý.

Đến trưa, mọi người nghỉ lại bên đường một lát, ăn chút lương khô, rồi lại tiếp tục hành trình. Buổi chiều đi liền mấy giờ đồng hồ, tôi đang cười nói với Tiền bốn mắt, bỗng thấy Lý Bưu đứng bên vệ đường, bên miệng vắt vẻo điếu thuốc, đang chậm rãi đánh bật lửa châm.

- Anh Bưu! - Ấn tượng của tôi về Lý Bưu khá tốt, liền chủ động chào hắn.

- Làm điếu thuốc! - Lý Bưu đưa cho tôi một điếu, còn châm thuốc cho tôi.

Trong lúc châm thuốc, Lý Bưu hạ giọng nói một câu:

- Đừng theo chúng tôi nữa, tìm cách chuồn đi... - Nói xong, hắn thu bật lửa lại, thản nhiên đi tiếp như không có chuyện gì xảy ra.

Đừng theo chúng tôi nữa, tìm cách chuồn đi...

Nói vậy là có ý gì?

Nhưng tôi biết, Lý Bưu nói câu này, chắc chắn là có lý của hẳn.

Tôi nhìn về phía trước, trước mặt có một cửa ải, bên cửa ải có một khe núi nhỏ, khi băng qua cửa ải, nếu như chúng tôi lẻn vào trong khe núi, sẽ có thể thoát khỏi bọn họ.

Trong lòng tôi đã sẵn chủ ý, nhưng rồi lại nghĩ rằng nếu chúng tôi muốn ra khỏi nơi đây, nhất thiết phải cần đến các nhu yếu phẩm sinh hoạt, hay nói cách khác, xe ngựa của chúng tôi nhất định phải giữ lại. Đại sư huynh và nhị sư huynh tuyệt đối sẽ nghe lời tôi, nhưng còn Tiền bốn mắt và nhóc Tứ Xuyên đang dắt ngựa, phải làm thế nào mới khiến họ ngoan ngoãn nghe lời đây?

Rất nhanh, tôi đã nghĩ ra biện pháp. Lúc này, đại sư huynh đang đi tiểu bên vệ đường, nhị sư huynh cũng đứng ngay bên cạnh, tội vội vàng đi tới, vừa đi vừa kéo khoá quần.

Nhị sư huynh cười toáng lên, nói:

- Mẹ kiếp, ba huynh đệ chúng ta đúng là chẳng chê vào đâu được, ngay cả đái cũng phải đái cùng nhau.

Đại sư huynh gật đầu lia lịa:

- Huynh đệ mà! Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chua, có mót cùng đái!

Tôi đứng bên cạnh hai người, nói:

- Đại sư huynh, nhị sư huynh, hai anh đừng hỏi, chỉ cần nghe lời tôi, làm theo lời tôi, hiểu chưa?

Hai người nhìn tôi kinh ngạc.

Thấy tôi mặt mày nghiêm túc, họ lập tức như đã hiểu ra điều gì đó, cùng gật đầu một lượt.

- Nhóc Tứ Xuyên, đợi tí! - Đại sư huynh quát lớn.

Quả nhiên nhóc Tứ Xuyên đã giảm tốc độ lại. Đợi ba chúng tôi đuổi kịp, đại sư huynh nhân lúc nhóc Tứ Xuyên và Tiền bốn mắt không chú ý, thình lình kéo mạnh một cái, khiến đồ đạc chất trên xe lăn xuống ào ào. Nhóc Tứ Xuyên vội vàng dừng xe, lộn lại nhặt nhạnh, Tiền bốn mắt cũng xúm vào giúp đỡ. Tất bật một hồi, cuối cùng cũng đã nhặt xong. Đại sư huynh đã dắt ngựa đứng sẵn phía trước.

Năm người chúng tôi đã bị rớt lại khá xa.

Lúc gần tới cửa ải, tôi liếc mắt ra hiệu cho nhị sư huynh. Nhị sư huynh lập tức ôm cứng lấy Tiền bốn mắt, hai bàn tay hộ pháp bịt chặt miệng hắn, còn tôi khống chế nhóc Tứ Xuyên, ghé sát tai gã, khẽ gầm gừ:

- Muốn sống thì đừng lên tiếng...

Trong tay nhị sư huynh, Tiền bốn mắt hoàn toàn không còn cơ hội phản kháng, còn nhóc Tứ Xuyên cũng ngoan ngoãn làm theo lời tôi, dắt ngựa vào khe núi nhỏ bên cạnh.

Khi đi vào trong khe núi, tôi và nhị sư huynh mới thả Tiền bốn mắt và nhóc Tứ Xuyên ra.

Tiền bốn mắt vẫn chưa hết run rẩy:

- Anh Vẹo, đại... sư huynh... chúng tôi không có tiền, đừng giết... chúng tôi...

- Không phải tôi muốn lấy mạng các người, mà là muốn cứu mạng các người, biết chưa? - Tôi nói với Tiền bốn mắt.

Hai người run lên cầm cập, sợ đến vỡ mật.

Nhưng tôi cũng không biết rõ rốt cuộc sẽ xảy ra chyện gì, tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Các người cũng chẳng có mấy tiền, tôi giết các người thì có tác dụng gì? Chúng ta vốn không thù không óan, chẳng có nợ nần, đúng không?

Hai người thấy chúng tôi không hề có ác ý, mới từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ hãi hùng và ngờ vực. Đến khi tiến hẳn vào trong khe núi, tôi mới nói với hai người họ:

- Đúng là tôi chỉ muốn cứu mạng hai người thôi. Nếu hai người không tin, bây giờ hai người có thể đi, đừng đuổi theo những kẻ phía trước...

- Đúng thế, đám người phía trước chẳng có thứ gì tốt đẹp. - Đại sư huynh nói.

Tiền bốn mắt liếc nhìn nhóc Tứ Xuyên một cái, rồi nói với tôi:

- Anh Vẹo, chúng tôi đi cùng anh nhé!

- Nếu hai người tin tưởng chúng tôi, chúng tôi có thứ gì ăn, hai người cũng sẽ có phần. Chúng tôi cũng có thể thoát ra, hai người cũng có thể thoát ra! - Tôi nói như vậy, tức đã coi hai người kia là huynh đệ, mối ngờ vực cuối cùng của họ cũng đã được xoá tan.

Thế là chúng tôi và đoàn người của Tống Đại Phúc ai đi đường nấy. Buổi tối, khi dựng lều, chúng tôi tháo ngựa kéo xe ra, gỡ bỏ hàm thiếc, vì chúng tôi không có lương thực cho ngựa, nên chỉ còn cách để chúng tự tìm đường sống.

Vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi trời tối, tôi bèn để đại sư huynh canh gác, đợi tôi nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ, lại dậy thay ca cho đại sư huynh đi ngủ.

Tôi đứng bên ngoài lều.

Đêm lạnh như băng, trên trời một vầng trăng sáng, núi xa trơ trọi.

Tôi móc điện thoại trong túi ra, vừa mở máy, trên màn hình hiển thị pin yếu, tự động tắt phụt. Bây giờ ngay cả thứ để xem giờ cũng không có nốt. Tôi ước chừng chắc khoảng mười một giờ đêm.

Lều của chúng tôi cắm ngay giữa khe núi, cách xa đỉnh núi hai bên, vì sợ đỉnh núi đột ngột lở xuống đè bẹp căn lều. Vì vậy, khi tôi canh gác, phải đi vòng quanh lều, xem phía sau có gì không.

Tôi đi về phía sau lều, đột nhiên phát hiện ra cách đó chục mét có hai đốm sáng xanh lè đang nhích từng chút về phía lều.

Sói!

Một con sói! Một con sói xám. Lạnh lẽo như tro tàn.

Tôi rút rìu ra theo phản xạ, lưỡi rìu chớp loé lên lạnh lẽo, con sói đang tiến lại lập tức dừng bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi chẳng bận tâm, chỉ là một con sói mà thôi, đâu có gì đáng sợ?

Tôi bước liền mấy bước. Con sói vẫn không động đậy. Dám to gan lớn mật đến thế, coi thường Vẹo này ư? Tôi vung rìu lên, thình lình xông thắng về phía con sói. Tôi không tin một con sói có thể ăn thịt được tôi!

Con sói nhìn thấy tôi lao đến, sợ hãi nhảy cẫng lên, vội vàng chạy biến lên đỉnh núi, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn tôi.

Tôi đắc ý "hừm" một tiếng, khua rìu mấy cái, ánh hàn quang trên lưỡi rìu loa lóa dưới trăng.

Con sói chạy lên trên đỉnh núi, rồi dừng lại, ngửa cổ, tru lên một tiếng. Tiếng tru rùng rợn xé toang bầu trời đêm tĩnh lặng, vọng đi rất xa, rồi cứ thế văng vẳng trong khe núi.

Lẽ nào nó đã phát hiện ra ở đây có bữa ăn thịnh soạn nên hú gọi đồng bọn? Tôi vừa nghĩ vậy, thì nơi khe núi xa xa, cũng vẳng đến một tiếng sói tru. Tiếng tru này khí thế hừng hực, thấu đến mây trời.

Tim tôi thót lại.

Lập tức, giữa núi non, tiếng sói tru dồn dập tứ

Con sói xám trên đỉnh núi lại tiếp tục tru lên rền rĩ.

Phía xa càng nhiều hơn những tiếng tru đáp lại...

- Vẹo? - Đang lúc tôi giật mình kinh hãi, thì nghe tiếng gọi của đại sư huynh và nhị sư huynh.

- Tôi ở đây! - Tôi vội chạy về.

- Có chuyện gì thế? - Đại sư huynh một tay cầm móc câu một tay cầm dao mổ lợn, nhị sư huynh lăm lăm cây búa, rõ ràng họ vừa tỉnh giấc vì tiếng sói tru. Tiền bốn mắt và nhóc Tứ Xuyên đứng sau lưng họ, sắc mặt hoang mang.

- Sói! - Tôi đáp một tiếng.

- Nhiều sói quá! - Nhóc Tứ Xuyên giọng run rẩy- Em nghe nói, sói ăn thịt người...

- Vài con sói quèn chứ có cái gì? Muốn ăn thịt ông? Ông còn đang thèm thịt sói đây! - Đại sư huynh mặt không biến sắc, cười ha hả.

Nhị sư huynh cũng thản nhiên như không.

- Nếu trong thiên hạ có con sói nào ăn thịt được mấy huynh đệ chúng ta, thì đúng là chẳng có lý trời. Đại sư huynh là đồ tể cơ mà, giết lợn giết chó giết sói...

Nhưng rất nhanh, tôi đã phát hiện ra sự việc không hề đơn giản như chúng tôi đang nghĩ. Bởi vì những đốm sáng xanh lét trong khe núi mỗi lúc một dày đặc, không phải mười mấy, cũng không phải mấy chục, mà là cả vài trăm đốm huỳnh quang nhấp nháy.

Vài trăm con sói đang từ từ áp sát căn lều của chúng tôi.

Đi đầu là một con sói xám cao lớn, nó phải cao gấp rưỡi những con sói xám bình thường, sát khí ngùn ngụt.

Nó là sói đầu đàn, một con sói khổng lồ.

Tôi và đại sư huynh, nhị sư huynh có phần kinh ngạc, nhưng không hề sợ hãi, dù sao, sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng nhóc Tứ Xuyên và Tiền bốn mắt đã khiếp đảm đến nỗi run lên cầm cập. Cả vài trăm con sói ở ngay trước mặt, không sợ mới lạ.

- Liều mạng với đám súc sinh này! - Đại sư huynh vung dao mổ lên, quát lớn.

- Liều mạng! - Nhi sư huynh lập tức hưởng ứng lời của đại sư huynh.

- Thu lều lại, chúng ta dựa lưng vào lều để liều mạng với chúng. - Tội vội hô.

Lều của chúng tôi khá lớn, có kết cấu khung thép gập duỗi. Nếu căng lều ra, bầy sói rất có thể sẽ xé toang vải bạt, chui qua chỗ rách vào tấn công chúng tôi. Nhưng nếu như thu lều lại, thì khung thép sẽ dày hơn nhiều, một con sói không dễ lọt qua, không thể tập kích chúng tôi từ sau lưng, khiến chúng tôi không phải lo lắng phía sau.

Tiền bốn mắt và nhóc Tứ Xuyên nghe thấy tiếng hô của tôi, như choàng tỉnh mộng, vội vàng thu lều lại. Căn lều của chúng tôi nhanh chóng co lại thành một cái lều Mông Cổ chỉ rộng mấy mét vuông.

Tôi và đại sư huynh, nhị sư huynh đứng dàn hàng ở phía trước, Tiền bốn mắt và nhóc Tứ Xuyên mỗi người lăm lăm một cây gậy sắt, đứng sau lưng chúng tôi.

Tôi nhìn đàn sói đen đặc trước mặt, lại thấy bình tĩnh lạ thường, quay đầu nói với Tiền bốn mắt và nhóc Tứ Xuyên:

- Hai người chú ý phía sau, nếu có con sói nào lọt vào, cứ đập thẳng tay!

- Được! - Hai người đứng trước ranh giới sống chết, cũng quyết liều mạng.

Con sói đầu đàn tru lên một tiếng dài. Đàn sói bên cạnh nó lập tức phát động tấn công.

Vài con sói lao vọt đến nhanh như chớp xẹt. Lưỡi rìu trong tay tôi vung lên, hàn quang sáng rợn. Soạt soạt! Con sói lao vào tôi văng ngược trở ra, lăn lộn trên mặt đất, không bò dậy được nữa.

Đại sư huynh ở bên trái tôi, cái móc trong tay trái anh ta móc trúng họng một con sói đói, nhấc bổng nó lên, che chắn trước mặt, con dao mổ bên tay phải chọc thẳng vào miệng một con sói khác, khiến cái mõm của nó gần như bị đứt lìa.

Nhị sư huynh một tay vung xà beng chặn đứng con sói đang lao về phía mình, cái búa sắt trên tay còn lại đập chuẩn xác vào giữa hộp sọ, "bụp" một tiếng, con sói bị đánh vọt đi như một quả bóng...

Đàn sói ở phía sau lao đến rùng rùng như sóng biển.

Ba anh em chúng tôi ra sức chống trả, chỉ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, trước mắt chúng tôi đã chất đống hai ba chục cái xác sói. Lũ sói phía sau vẫn tiếp tục lao lên, thậm chí có con còn nhảy cả lên nóc lều...

Đột nhiên, một vệt lửa cháy bùng lên, bầy sói đang tấn công điên cuồng vội lùi lại phía sau mười mấy mét.

Tôi, đại sư huynh, nhị sư huynh cùng thở phào.

Ánh lửa bùng lên từ trong lều, là Tiền bốn mắt đã đốt cuốn sổ hắn mang theo mình.

Tiền bốn mắt hào hứng la toáng lên:

- Sói sợ lửa, sói sợ lửa...

Nhóc Tứ Xuyên cũng đang hối hả xé lấy vài tờ giấy, châm lửa rồi vứt rangoài lều. Nhìn những ngọn lửa cháy sáng, đàn sói lại lùi thêm mấy mét, nhưng dàn thành một hàng ngang, đối đấu với chúng tôi.

- Tìm những thứ có thể đốt, đốt lên! - Tôi và đại sư huynh, nhị sư huynh toàn thân ướt đẫm máu sói, mặc dù đã giết đến hai ba chục con, nhưng nếu như cứ tiếp tục đánh mãi, chúng tôi hoàn toàn không có khả năng chiến thắng. Bởi vậy, vừa thấy sói sợ lửa, tôi đã hô lên.

Nhưng như vậy có thể kéo dài được bao lâu? Tôi cũng không kịp nghĩ. Tóm lại, kéo dài được phút nào hay phút ấy.

Nhóc Tứ Xuyên đã cắt một tấm áo thành từng dải, châm lửa đốt.

Đàn sói không tiếp tục tấn công, cũng không lùi đi.

Những cặp mắt sáng xanh len lét, những cái mồm đầy nanh trắng nhởn, khiến cho người ta nhìn mà rợn tóc gáy.

Ánh trăng mỗi lúc càng thêm mờ mịt.

Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy một mảng mây đen rộng lớn đang kéo đến, che khuất mất nửa vầng trăng.

Rồi dần dần, che kín hoàn toàn ánh sáng.

Bầu trời lập tức u ám một màu.

Đúng vào khoảnh khắc này, một sự việc hết súc lạ lùng đã xảy ra.

Con sói đầu đàn tru lên một tiếng dài não nề, đám sói bên cạnh nó lập tức dạt ra. Sói đầu đàn đi về phía sau mười mấy bước, ngồi chồm hỗm trên đất, ngẩng đầu nhìn trời. Bầy sói đứng cách sói đầu đàn vài mét, quây thành từng vòng tròn, hết vòng này đến vòng khác.

Cả một bầy sói đen đặc cùng ngửa cổ, tru lên từng hồi dài dặc với đám mây đen trên bầu trời.

Tiếng sói tru vang tận trời mây.

Chúng tôi đều kinh hãi, không biết bầy sói đang làm trò gì?

Chúng tôi cũng ngẩng đầu nhìn trời. Dần dần, sáng đã le lói rọi ra từ mép đám mây, trăng đã sắp ló ra rồi.

Mặt trăng xuất hiện, phải chăng bầy sói sẽ lại phát động tấn công?

- Đại sư huynh, nhị sư huynh, lát nữa ba chúng ta cùng xông vào đàn sói, giết phăng con sói đầu đàn kia đi! - Tôi nói nhỏ với đại sư huynh và nhị sư huynh.

- Được! - Hai người đều hiểu ý cũa tôi. Đánh rắn phải đánh giập đầu, giết sói cũng phài giết được sói đầu đàn.

Vầng trăng đã thoát khỏi vòng vây của đám mây đen.

Bầu trời chốc đã sáng quang. Bầy sói dạt ra thành một con đường. Con sói đầu đàn đứng dậy, đi về phía chúng tôi, bầy sói phía sau không hề bám theo.

- Lẽ nào sói đầu đàn muốn đàm phán với chúng ta? - Tiền bốn mắt kinh ngạc kêu lên sau lưng chúng tôi.

Con sói đầu đàn đi về phía chúng tôi. Chúng tôi không dám khinh suất hành động, ai nấy nắm chặt vũ khí trong tay. Nhưng một sự việc mà chúng tôi không tài nào lường được đã xảy ra.

Sói đầu đàn dừng lại cách chúng tôi vài mét, liếc nhìn chúng tôi một cái, rồi há mõm tha một con sói chết lên, quay người đi luôn. Những con sói phía sau cũng lần lượt tiến lên, mỗi con tha lấy một cái xác sói, rồi cũng lặng lẽ bỏ đi.

Vài trăm con sói, không một tiếng động.

Chẳng mấy chốc, trước mắt chúng tôi đã chẳng thấy con sói nào nữa, chỉ còn những vệt máu sói loang lổ.

Năm người chúng tôi đều ngây như phỗng.

Bầy sói biến mất trong núi non thăm thẳm...

- Ma quái! - Nhị sư huynh "huỵch" một cái ngồi phịch xuống đẩt.

Đại sư huynh cũng ngồi xuống bên cạnh, nói:

- Mẹ kiếp, cứ tưởng lần này bị sói ăn thịt rồi chứ!

Trái tim tôi cuối cùng cũng hạ xuống đúng chỗ.

- Thế là thế nào nhỉ? - Nhóc Tứ Xuyên tíến sát sau lưng tôi, hỏi.

- Đúng đấy! Thật quái lạ quá! Tại sao đàn sói đột nhiên lại ngừng tấn công nhỉ? - Tiền bốn mắt đưa tay quệt mồ hôi lạnh trên trán.

- Có lẽ có liên quan đến mặt trăng lúc nãy. - Tôi cũng không thể giải thích được hiện tượng vừa rồi.

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng chẳng đưa ra được lý do nào. Trời mỗi lúc càng thêm lạnh lẽo, năm người chúng tôi tụm vào giữa lều, chẳng ai còn thấy buồn ngủ, chỉ ngồi đợi đến khi trời sáng.

Cuối cùng thì trời cũng đã sáng.

- Không biết sói đã đi xa chưa nhỉ? - Tiền bốn mắt nơm nớp hỏi.

Tôi nghĩ một thoáng:

- Mọi người ở yên trong lều, tôi leo lên chỗ cao quan sát xem sao...

- Tôi đi với cậu! - Đại sư huynh vội nói.

- Chúng ta cùng đi nhé! - Tiền bốn mắt và nhóc Tứ Xuyên vội vàng đề nghị. Họ lo sợ chúng tôi đi rồi, đàn sói lại ập đến. Chúng tôi trèo lên đỉnh núi, phóng mắt nhìn khắp bốn phía, không hề thấy đàn sói đâu. Lúc này, chúng tôi mới thu dọn những đồ dùng thiết yếu, tiếp tục lên đường.

Không còn xe ngựa nữa, trên người mỗi chúng tôi chồng thêm hơn mười lăm cân, di chuyên đương nhiên cũng chậm chạp hơn nhiêu.

Tiền bốn mắt vừa đi vừa hỏi tôi, giọng vẫn chưa hết kinh ngạc:

- Anh Vẹo này, tại sao đàn sói đột nhiên lại lặng lẽ biến mất thế nhỉ?

Tôi lắc đâu, chẳng biết giải thích thế nào.

- Là nhờ sư gia phù hộ! - Đại sư huynh nghiêm túc trả lời.

- Đúng, là sư gia phù hộ! - Nhị sư huynh tán đồng.

Tôi bỗng rúng động trong lòng. Đúng thế! Nếu ông ngoại trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ phù hộ cho chúng tôi! Vừa nghĩ đến ông ngoại, toàn thân tôi đã tràn đầy sức mạnh, quên khấy tất cả mọi hiểm nguy!

Đến chiều, chúng tôi nhìn thấy phía xa xa có một đàn kền kền đang lượn vòng vòng trên không trung, thi thoảng lại bổ nhào xuống dưới. Đến khi lại gần hơn chút ít, chúng tôi mới phát hiện ra, trên mặt đất dày đặc những kền kền.

- Ở đó có chuyện quái gì thế nhỉ? - Nhị sư huynh Ngưu Thợ Đá ngạc nhiên hỏi.

Tôi bống thấy chột dạ, nếu không ngoài dự đoán, ở đó hẳn có vài xác chết. Nơi chim kền kền tụ tập, chắc chắn là nơi chết chóc. Vì kền kền là loài chuyên ăn xác thối.

Chúng tôi đi tới gần. Đó là một cái hố nông choèn, trong hố chí ít cũng đến gần trăm con kền kền, trên trời còn có vài chục con đang chao liệng. Bên miệng hố là một vài đồ vật đã bị đốt cháy. Còn trong hố, rặt xương là xương, và một số thi thể vẫn chưa bị kền kền rỉa sạch.

Tiền bốn mắt như đã đột ngột hiểu ra điều gì. Hắn lấy hết can đảm đi lên phía trước một đoạn, rồi khựng lại.

Lúc này, chúng tôi đã có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong hố. Một số con kền kền thấy chúng tôi lại gần, vội vàng bay vọt lên không, nhưng vẫn còn nhiều con bạo gan tiếp tục rỉa róc. Trên mặt đất la liệt những mảnh xác người, cùng một số đầu lâu máu thịt bầy nhầy, còn thấy rõ những món tóc dài của phụ nữ.

- Là bọn họ, là bọn họ... - Tiền bốn mắt đau đớn rú lên.

Tôi và đại sư huynh, nhị sư huynh cùng lao đến, đám kền kền vù một tiếng bay ào cả lên trời. Chúng tôi đứng ở bên cạnh miệng hố nhìn xuống, phát hiện ra những thứ bị đốt là lều trại và một số quần áo. Khung thép không bắt lửa, vẫn đứng trơ trọi, còn trên mặt đất chí ít cũng có đến ba chục cái xác người.

Tôi đã nhận ra, những thi thể đó, đều là những nhân công đã cùng vào khe núi với chúng tôi.

- Những nhân công cùng đi với chúng ta đã chết cả rồi, nhưng Tống Đại Phúc và đám vệ sĩ của lão đã cưỡi ngựa đi mất. - Tôi nói.

- Làm sao anh biết những người chết là nhân công? - Tiền bốn mắt vội hỏi tôi.

- Rất đơn giản. Trong đám thi thể kia không có lấy một khẩu súng. Vì vậy, người chết không thể nào là đám vệ sĩ kia. Hơn nữa, trên mặt đất cũng không có xác ngựa.

Điều này chứng tỏ, những kẻ kia đã cưỡi ngựa đi rồi. -Tôi bình tĩnh phân tích.

- Những người này vì sao lại chết? - Trên trán Tiền bốn mắt nhễ nhại mồ hôi lạnh.

- Bị Tống Đại Phúc và đám vệ sĩ giết chết! - Tôi khẳng định - Sau khi xảy ra sự cố trong hố địa ngục, Tống Đại phúc đã muốn giết chết toàn bộ nhân công để diệt khẩu, tiêu trừ hậu hoạn. Sau khi họ bàn bạc xong xuôi, Lý Bưu không nhẫn tâm hại chúng ta, nên mới ngấm ngầm bảo tôi bỏ trốn...

Đại sư huynh và nhị sư huynh gật đầu lia lịa:

- Thằng chó Tống Đại Phúc, đúng là táng tận lương tâm! Giết bao nhiêu người như thế. '

Tiền bốn mắt hồn vía lên mây:

- Giáo sư John và giáo sư Lôi Mông Đa cũng chết rồi?

Tôi lại bước vào trong hố quan sát kỹ lưỡng một hồi, rồi mới trả lời Tiền bốn mắt:

- Có lẽ họ vẫn còn sống. Thực ra, tôi đoán Tống Đại Phúc cũng không có ý giết anh...

Tiền bốn mắt lắc đầu quầy quậy:

- Chẳng may lão giết người diệt khẩu thì sao?

Về điểm này, Tiền bốn mắt vẫn khá tỉnh táo.

Tôi chỉ biết cười:

- Cho dù thế nào, bây giờ anh vẫn còn sống...















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro