Chương 10 - Người kế thừa và kẻ báo thù

Đăng không ngủ cả đêm. Cuộc gọi ấy như một lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu, vừa lạnh vừa bén. Câu "người kế thừa" cứ vang lên như một lời nguyền.

Hắn biết tất cả. Hắn đang ở rất gần.

Sáng hôm sau, Đăng đến thẳng phòng pháp y. Hùng vẫn đang mổ tử thi Trịnh Công Minh, cẩn trọng ghi chép từng chi tiết. Bàn tay cậu hơi run. Có lẽ vì đêm qua gặp mẹ. Có lẽ vì linh cảm bản năng mách bảo: vòng xoáy tăm tối đang bắt đầu mở rộng.

"Có sẹo cũ ở lưng – từng bị roi đánh, sâu tới xương," Hùng nói khi Đăng đứng bên cạnh. "Trịnh Công Minh từng tham gia vào một nghi thức... không hợp pháp. Có dấu hiệu hành hạ."

"Có thể là 'thử thách gia nhập' của tổ chức năm xưa?" Đăng hỏi.

"Có thể," Hùng gật đầu. "Nhưng điều khiến em thấy lạ là... vết khắc hình con mắt trên trán ông ta – được khắc bằng lưỡi dao đặc biệt, có rãnh dẫn máu. Như một nghi thức tế."

Pháp Kiều bước vào ngay lúc ấy, tay cầm hồ sơ dày cộp: "Tụi em vừa tìm được bản sao từ hồ sơ mật của CIA – năm 2003 từng điều tra một giáo phái ở Đông Nam Á gọi là Mắt thứ ba chân chính. Kẻ đứng đầu từng là bác sĩ tâm thần, sau chuyển sang huấn luyện 'người được chọn'. Trong đó có đề cập đến một vụ giải cứu thất bại – hai đứa trẻ bị bắt đi, một sống sót, một được cho là đã chết..."

"Lệ Hằng," Hùng thì thầm.

Đăng siết chặt hồ sơ. "Người sống sót còn lại là em."

Vụ án càng đi sâu, các tầng bí mật ngày càng chồng chéo. Thành An lần ra một tên sát thủ chuyên nghiệp từng phục vụ cho tổ chức: Lê Bá Kỳ, biệt danh "Hồ điệp gãy cánh". Kỳ từng là đao phủ cho những vụ thanh trừng nội bộ, giờ đang sống ẩn dưới vỏ bọc một gã thầy bói lang thang.

Nhóm chia ra theo dõi hắn. Pháp Kiều và Dương bám theo từ xa, trong khi Hùng và Đăng trà trộn vào xóm trọ nghèo nơi hắn thường lui tới.

Ban đêm, khu trọ yên ắng đến đáng sợ. Khi Hùng gõ cửa, gã đàn ông mở ra – mảnh khảnh, đôi mắt mờ đục nhưng đầy nguy hiểm.

"Cậu là thằng bác sĩ có 'mắt thứ ba' đúng không?" hắn hỏi, như thể đã biết trước.

Hùng sững người. "Ông là Lê Bá Kỳ?"

"Không còn là ai khác được nữa," hắn bật cười. "Tao từng thấy mày. Khi đó còn bé tí, khóc rống vì bị nhốt cùng đống xác..."

Hùng tái mặt. Đăng bước tới, gí khẩu súng vào trán gã.

"Nói."

"Chậm thôi, thiếu gia," Kỳ nhếch mép. "Nếu tao chết, mấy đoạn video trong máy chủ sẽ được phát tán đấy. Video về cái đêm tụi bay bị đem đi như súc vật. Có cảnh mẹ mày đó, bác sĩ. Bả gào khóc, nhưng ai nghe?"

Hùng quỵ xuống. Tim cậu như bị bóp nghẹt.

Lê Bá Kỳ cuối cùng cũng khai ra: một nhánh tàn dư của "Mắt thứ ba" đang trỗi dậy, với người đứng đầu là kẻ được gọi bằng cái tên Người Sửa Lỗi. Hắn không chỉ muốn tiêu diệt những kẻ phản bội ngày xưa, mà còn muốn tiếp tục thí nghiệm trên thế hệ mới – bằng chính con cháu của những kẻ từng tham gia.

"Mày, Đăng... và mấy đứa khác đều là 'người kế thừa'. Tụi nó muốn kích hoạt khả năng di truyền từ những đứa sống sót ngày xưa – bằng cách đẩy tụi bay đến giới hạn."

"Hùng không phải vật thí nghiệm!" Đăng gầm lên.

"Không," Kỳ nói. "Nó là nhân chứng. Nhưng nếu sống sót... nó sẽ là chìa khóa để kết thúc mọi thứ."

Về đến nhà, Đăng cởi áo, lưng anh đầy mồ hôi lạnh. Hùng đi theo sau, im lặng cầm lấy tay anh, ngón tay ấm áp luồn vào giữa những khe ngón tay đã lạnh ngắt.

"Em sợ không?" Đăng hỏi, mắt nhìn ra cửa sổ.

"Sợ," Hùng đáp. "Nhưng em cũng sợ mất anh hơn."

Đăng xoay người lại, ôm chặt lấy cậu.

Dưới bầu trời đêm, trong căn phòng nhỏ, giữa những hồi chuông cảnh báo của tội ác cũ đang trỗi dậy, họ vẫn ôm nhau như thể chỉ cần buông tay – mọi thứ sẽ vỡ nát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro