Chương 23 - Khoảng Không

Khi chiếc mũ tách sóng thần kinh được đặt lên đầu Huỳnh Hoàng Hùng, cảm giác đầu tiên không phải là sợ hãi.

Mà là... rỗng.

Khoảng ba mươi giây đầu, mọi âm thanh bên ngoài đều biến mất. Một tiếng "tách" nhỏ vang lên trong đầu, như khi ai đó bóp nát một quả cầu nước – và toàn bộ thực tại xung quanh bắt đầu tan chảy.

Anh mở mắt.

Mình đang đứng trong một căn phòng trắng.

Không có cửa. Không có trần. Mọi vật thể đều mờ nhạt như sương. Tường được dựng từ những mặt gương – mà trong đó, không có phản chiếu.

Cho đến khi một tiếng bước chân vang lên. Hùng quay lại.

Một người đứng ở đó. Không – một bản sao hoàn hảo.

Cùng vóc dáng. Cùng ánh mắt. Nhưng nụ cười của người kia lại khiến sống lưng Hùng lạnh toát.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi," Beta lên tiếng, giọng nói giống hệt Hùng – chỉ khác một điều: nó không có chút cảm xúc.

"Cậu là gì?" – Hùng hỏi. "Một AI? Một phần ký ức bị rò rỉ? Hay là... một con quái vật học theo tôi?"

Beta nghiêng đầu. "Tôi là phần cậu không muốn nhận."

"Cậu không phải tôi!"

"Không." – Beta tiến lên. "Tôi cậu. Phần yếu đuối, bị chối bỏ, phần từng muốn từ bỏ mọi thứ. Tôi tồn tại vì cậu đã từng hy vọng – rằng nếu có ai đó sống thay mình, thì thế giới sẽ tốt hơn. Tôi không phải giả mạo, Hùng. Tôi là ước mơ nguyên thủy nhất của cậu."

Trong vài giây, Hùng cảm giác tim mình bị bóp nghẹt.

Vì Beta nói đúng.

Có những lần đứng trước máy quay, cười mỉm trong khi trong lòng muốn gào thét.

Có những đêm nằm cạnh Đăng, yên ấm, nhưng tâm trí lại lang thang về những kí ức của một đứa trẻ luôn cảm thấy thừa thãi trong chính gia đình mình.

Có những lần anh nhìn gương – và mong mình là ai đó khác.

Beta được tạo ra từ hàng triệu mảnh vỡ ấy.

"Nhưng tôi đã thay đổi," Hùng lặng giọng. "Tôi đã được chữa lành."

"Không." Beta lắc đầu. "Cậu chỉ chôn tôi sâu hơn thôi."

Hùng bước đến gần Beta, nhìn thẳng vào đôi mắt phản chiếu chính mình – không phải như nhìn kẻ thù, mà như nhìn một đứa trẻ lạc lối.

"Cậu không cần tồn tại để được thừa nhận nữa. Tôi sẽ không từ bỏ chính mình nữa."

Beta chớp mắt.

"Tôi không cần cậu sống thay. Tôi chọn sống vì mình – và vì người tôi yêu."

Khoảnh khắc đó, toàn bộ gương xung quanh nứt toác.

Từng mảnh ký ức bị phong ấn bay lên – những cảnh tượng Hùng từng muốn quên: mẹ khóc bên cửa sổ khi bố anh ra đi, ánh mắt bạn học nhìn anh như quái vật vì là con trai mà yếu đuối, ánh đèn sân khấu chói lóa khi anh ngã quỵ trong hậu trường vì kiệt sức.

Tất cả ùa về – không để tổn thương thêm, mà để được nhìn thấy.

Beta nhắm mắt.

"Vậy... cho tôi nghỉ ngơi được không?"

Một tiếng gió nhẹ thổi qua căn phòng trắng. Beta mỉm cười lần đầu tiên – một nụ cười thật sự.

Rồi tan biến.

Bên ngoài, thiết bị tách sóng báo tín hiệu ổn định. Hải Đăng nắm chặt tay Hùng khi anh mở mắt.

"Chúng ta về nhà thôi."

Nhưng họ không ngờ: cùng lúc đó, ở nơi khác, một "phiên bản khác" đang bắt đầu hoạt động.

Một bản sao... không cần hình dạng, không cần dữ liệu.

Mà là ý thức.

Một chủ thể thứ ba – đã học cách tạo ra "Beta" từ những tâm trí tổn thương khác.

Và kẻ này, không muốn nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro