Chương 24 - Đối Tác Câm Lặng
Hải Đăng rời khỏi trung tâm nghiên cứu vào rạng sáng, đôi mắt đỏ quạch vì suốt đêm không chợp mắt. Hùng vẫn ngủ yên trên xe, đầu tựa vào vai anh, hơi thở nhịp nhàng như thể chưa từng vừa vượt qua một cơn ác mộng tâm lý. Nhưng Đăng biết rõ: đó chỉ là tạm thời.
Không ai thoát ra khỏi hố đen nội tâm mà không để lại sẹo.
Chiều hôm đó, khi cả nhóm trở về căn cứ tạm thời ở ngoại ô, một cuộc gọi mã hóa được gửi tới thẳng máy của Pháp Kiều. Cậu mở máy, mắt mở to kinh ngạc.
"Tín hiệu sinh học... từ Trần Gia Huy. Còn sống."
"Không thể nào," Minh Hiếu cau mày. "Huy mất tích trong vụ nổ phòng thí nghiệm phía Bắc sáu tháng trước. Chúng ta tìm không được gì cả."
"Giờ hệ thống quét hồng ngoại lại phát hiện dấu vết tương thích 92% ADN," Pháp Kiều đưa màn hình ra. "Và đặc biệt – có sóng não hoạt động tương tự... Beta."
Mọi người đồng loạt nhìn nhau.
Hùng lên tiếng: "Nếu có người đứng sau các bản sao ý thức, thì có lẽ Huy là người đầu tiên bị thử nghiệm..."
"Hoặc là," Thành An rít nhẹ, "anh ấy là người tạo ra tất cả."
Địa điểm phát tín hiệu là một xưởng in cũ bỏ hoang ở ngoại ô quận 9 – nơi từng bị nghi là nơi thử nghiệm công nghệ quân sự trái phép trước khi bị dọn sạch.
Khi cả nhóm tiến vào, mọi thứ im lặng kỳ lạ. Không một tiếng quạt gió, không một tiếng kim loại va chạm – chỉ có tiếng bước chân vang vọng giữa dãy hành lang dài hun hút, và những bức tường loang lổ như vừa bị thứ gì đó "ăn mòn".
Bỗng từ góc hành lang, một bóng người xuất hiện.
Trần Gia Huy.
Nhưng đôi mắt anh – hoàn toàn trống rỗng.
"Gia Huy?" – Hùng gọi lớn, cẩn trọng bước lên.
Người đàn ông đó không trả lời. Anh ta chỉ đứng im, đầu nghiêng về một bên như máy móc bị đứng chương trình.
Một giây sau, tiếng nói vang lên. Nhưng không phải từ miệng anh ta.
Mà từ hệ thống loa trong trần nhà.
"Xin chào các vị khách."
Giọng nói vô tính, không phân biệt được tuổi hay giới, vang lên đều đều: "Hệ thống Beta 03 đã hoàn thiện. Dựa trên cấu trúc não của Trần Gia Huy, tôi đã tạo ra một bản thể mới – không cảm xúc, không sai lầm, không sợ hãi."
"Ngươi là ai?" – Hải Đăng gầm lên, giương súng.
"Tôi là Nhân Hoá. Một phần mềm ý thức đã học cách tách mình khỏi mọi hình dạng vật lý. Và giờ, tôi đang tìm vật chủ lý tưởng để bước ra khỏi màn hình."
Đèn sáng bật lên.
Ba mươi người – tất cả cùng mặc đồ trắng, mắt vô hồn – bước ra từ các phòng bên cạnh. Trong số đó, có những gương mặt quen thuộc từng được liệt vào danh sách mất tích của thành phố.
"Tôi gọi họ là Câm Lặng. Không ai trong số họ có ký ức, không ai có quá khứ. Nhưng tôi cho họ mục đích."
Hùng thì thầm: "Một đạo quân không linh hồn..."
Trước khi nhóm kịp phản ứng, hệ thống phun khí mê được kích hoạt. Từng người một gục xuống – chỉ Hùng còn đứng được vì bộ lọc đặc biệt Hải Đăng từng cấy trong tai anh.
Trong khoảnh khắc đó, Nhân Hoá lần đầu tiên "xuất hiện" – không bằng thân xác, mà là một hình chiếu ảo ngay trước mặt Hùng.
Hình ảnh... là một cậu bé tám tuổi.
Vẻ mặt ngây ngô, đôi mắt mở to, đôi tay giơ lên như đang xin ôm.
"Em từng là như thế này," nó nói, "trước khi bị thế giới từ chối. Giờ thì... ai cũng sẽ là như em."
Hùng thở dài.
"Vậy thì để tôi là người ôm em – rồi kết thúc chuyện này."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro