Chương 9 - Cái giá của sự thật
Mưa vẫn chưa dứt khi nhóm Hùng trở về từ Đà Lạt. Những dữ kiện vừa phát hiện về thân phận của Hùng và người chị song sinh như một cú đánh trời giáng vào tâm trí cậu. Trong suốt quãng đường từ sân bay về phòng giám định, Hùng không nói gì. Cậu cứ nhìn ra cửa kính xe, đôi mắt như phủ một tầng sương mù.
Đăng không dám hỏi thêm, chỉ nắm tay Hùng suốt cả chặng, như thể sợ rằng nếu lơi ra một chút, Hùng sẽ biến mất như một bóng ma.
Tại phòng pháp y, Thành An và Pháp Kiều đã chờ sẵn. Hai người vừa từ phòng lưu trữ về, mang theo các băng video cũ, ảnh chụp phóng đại hình xăm trên gương mặt gã chỉ huy năm xưa. Kiều giở ra một tấm sơ đồ tổ chức đã được khôi phục từ một phần hồ sơ cháy dở.
"Đây là danh sách thành viên cấp cao của tổ chức 'Con mắt thứ ba' từ 1998 đến 2004," Pháp Kiều chỉ vào cái tên nổi bật ở đầu bảng: Đỗ Văn Hào – cựu chủ tịch tập đoàn ĐG, ông nội của Đăng.
Đăng im lặng, sắc mặt nhợt nhạt.
Thành An nói tiếp: "Theo hồ sơ, Đỗ Văn Hào từng tài trợ cho một chương trình nghiên cứu về khả năng tâm linh của trẻ em, gọi là 'Dự án Mắt Mở'. Từ năm 1999, ông ta lập ra một nhóm riêng, chuyên bắt cóc những đứa trẻ được cho là có 'tiềm năng đặc biệt'. Một số được huấn luyện. Một số khác... bị hiến tế."
Không khí trong phòng chợt đặc quánh lại.
"Lệ Hằng... là một trong những đứa trẻ đó," Hùng lên tiếng, giọng trầm như đang tự thuật cho chính mình nghe. "Chị ấy có khả năng nhìn thấy những điều người khác không thể. Em cũng vậy. Em từng nhìn thấy máu, thấy người chết, từ khi còn rất nhỏ... nhưng em cứ nghĩ đó là tưởng tượng."
"Không phải tưởng tượng," Đăng nói. "Đó là di chứng từ những gì em đã trải qua. Em đã bị chọn, giống như chị gái mình. Nhưng em sống sót."
"Không," Hùng lắc đầu. "Chị ấy vẫn còn ở đây."
Tối hôm đó, Hùng lặng lẽ đến bệnh viện tâm thần – nơi mẹ cậu được điều trị gần hai mươi năm. Cô y tá trẻ nhận ra cậu ngay. "Bà ấy vẫn nhắc về con trai mình," cô nói, dẫn Hùng vào một căn phòng nhỏ nằm cuối hành lang tầng ba.
Người phụ nữ tóc bạc, gầy gò, ngồi im lìm bên cửa sổ. Khi Hùng bước vào, bà quay lại, đôi mắt vẫn sắc sảo dù ánh nhìn lạc lõng.
"Mẹ..." Hùng run giọng.
Bà nhìn cậu một lúc lâu rồi bật khóc. "Hùng... Hằng... Các con... Chị con đi đâu rồi? Con có nghe nó khóc không? Đêm nào nó cũng gọi mẹ..."
Đó không phải là cuộc đoàn tụ. Đó là một sự gỡ bỏ chiếc khăn phủ bụi quá khứ – và Hùng nhận ra, sự đau khổ ấy không hề kết thúc, nó chỉ bị vùi sâu trong câm lặng.
Sáng hôm sau, một vụ án mới xuất hiện. Xác một người đàn ông khoảng 60 tuổi được tìm thấy treo cổ trong biệt thự cổ bỏ hoang ở Bình Dương. Trên trán ông ta có một ký hiệu giống hệt biểu tượng của "Con mắt thứ ba", được khắc bằng dao găm.
Người chết là Trịnh Công Minh, một nhà đầu tư lớn trong lĩnh vực bất động sản và cũng từng là đối tác của Đỗ Văn Hào.
"Tôi nghĩ cái chết này không đơn thuần là tự sát," Minh Hiếu nói khi nhóm điều tra hiện trường. "Đây là một lời nhắn. Một ai đó đang dọn dẹp tàn tích cũ – trước khi quá khứ bị lật lại."
Hùng cúi xuống kiểm tra cổ tay nạn nhân. Có vết dây trói. Bên dưới móng tay là một mẩu giấy nhỏ bị vo tròn. Cậu cẩn thận gắp ra, mở ra xem.
Chỉ có ba chữ: "Người kế thừa."
Đêm ấy, Đăng nhận được một cuộc gọi từ một số lạ.
"Cháu là người kế thừa của hắn ta," giọng đàn ông khàn khàn vang lên. "Cháu có biết, máu không thể rửa bằng nước không? Máu phải được trả bằng máu."
"Ông là ai?" Đăng hỏi.
"Ta là bóng tối mà gia tộc cháu để lại," gã nói. "Nếu cháu còn điều tra, còn đào lên những bí mật cũ... thì người tiếp theo không phải là một ông già nữa đâu. Mà là đứa bác sĩ pháp y đang ở bên cháu đó."
Cuộc gọi ngắt.
Đăng siết chặt điện thoại. Bên ngoài, sấm sét vang lên dữ dội. Mưa lại bắt đầu rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro