Chương 1: Một Đứa Trẻ Không Được Chọn

Ánh nắng vàng nhạt buông xuống sân trường như một dải lụa mỏng. Nó nhẹ nhàng len lỏi qua tán cây bàng cũ kỹ, chạm lên từng viên gạch đỏ đã mòn dấu chân học trò.

Nắng trong mắt người khác là dịu dàng, là kỷ niệm, là hồn nhiên. Nhưng trong mắt cô gái kia – chỉ là ánh sáng soi rõ hơn những mảng tối đã ăn mòn trái tim.

Sân trường – nơi người ta gọi là ngôi nhà thứ hai, là nơi dạy dỗ, nâng đỡ những mầm non tươi đẹp. Nhưng với cô, đó chỉ là một nhà tù mang hình dạng của ước mơ. Nơi ấy từng khiến cô hy vọng. Và cũng chính nơi ấy, đã cướp đi từng mảnh tự tôn còn sót lại.

Trần Tịnh Lam. Cái tên nghe thật dịu dàng, như gió xuân vờn qua mặt hồ phẳng lặng. Tên ấy mang theo kỳ vọng của ba mẹ – những người đã khuất – rằng con gái họ sẽ sống một cuộc đời tĩnh tại, an nhiên, không tranh đấu, không khổ đau. Nhưng hiện tại… cô không còn là cô gái mang theo kỳ vọng của ai nữa. Cô chỉ còn là một cái bóng, đứng lặng thinh giữa sân trường vắng người.

Gió nhẹ lay động tán lá bàng, thả vài chiếc lá khô rơi xuống vai cô. Tịnh Lam đứng dựa vào gốc cây, đôi chân run rẩy như sắp khuỵu xuống. Trên người cô, chiếc áo khoác mỏng không đủ che hết những vết rách trên bộ đồng phục trắng. Vài mảng vải sờn rách nơi cánh tay, nơi bụng, bị giấu vội vã sau lớp áo ngoài. Nhưng không thể giấu được hết – nhất là những vết bầm tím nhòe nhoẹt sau lưng, nơi vải đã ướt mồ hôi và máu khô.

Cô rùng mình. Không biết vì đau, hay vì lạnh. Hay vì đang cố gắng nuốt xuống một lần nữa sự nhục nhã không lời.

Tịnh Lam đã từng mơ về ngôi trường này bằng tất cả khát khao và niềm tin. Cô từng đứng trước cổng trường, áp mặt vào tấm biển tên trường mà thì thầm: “Mình sẽ vào được. Chắc chắn sẽ vào được.” Cô đã học như điên, thức trắng nhiều đêm trong căn nhà xập xệ chỉ để thi đậu vào nơi này – nơi dành cho học sinh giỏi, cho những ai "xứng đáng có tương lai".

Nhưng hóa ra, “xứng đáng” không được tính bằng điểm số. Mà bằng gia thế, ngoại hình, và chỗ đứng.

Tịnh Lam – một cô gái nghèo không có cha mẹ, sống nhờ nhà họ hàng như cái bóng thừa thãi – trở thành đề tài hoàn hảo cho những trò đùa ác ý.

Cô không nói chuyện nhiều. Không đáp trả. Cũng chẳng khóc trước mặt ai. Và chính vì thế, họ càng ra tay mạnh hơn. Từ những lời xì xào ban đầu, thành những mảnh giấy rác trong ngăn bàn, những quyển sách bị vứt vào bồn cầu, chiếc áo thể dục bị cắt nát, giày bị ném lên mái trường.

Và rồi… là lần đầu tiên bị xô ngã trong nhà vệ sinh, đầu va vào tường, miệng rớm máu.

Hôm nay cũng vậy. Một cái cớ vô lý nào đó – chỉ là cô đi ngang qua mà không cúi đầu chào – đủ để nhóm bạn kia lao vào túm tóc, đạp ngã, giằng xé chiếc áo trắng mỏng tang, để lại những vết trầy xước hằn sâu trong da thịt.

Tất cả chỉ diễn ra sau giờ học, khi sân trường không còn ai. Giáo viên thì mệt mỏi, bạn học thì vô tâm, còn người xung quanh thì chỉ biết quay lưng. Không ai hỏi, và cũng chẳng ai muốn biết.

Tịnh Lam chỉ biết đứng đây, dưới gốc cây bàng già, nơi duy nhất có chút bóng mát và một khoảng lặng để cô thở. Cô để mặc nước mắt rơi. Lặng lẽ. Như thể đã quá quen với việc phải tự lau đi chúng.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô khóc. Cô khóc vì đau. Cô khóc vì tủi. Cô khóc vì không hiểu mình đã làm gì sai để phải sống cuộc đời như thế. Cô khóc vì đã từng mơ – mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn – để rồi lại bị giẫm đạp bởi chính giấc mơ đó.

Cô đã quá mệt. Nhưng không ai quan tâm. Bởi vì với họ, Trần Tịnh Lam… chỉ là một đứa con gái nghèo, không chốn dựa vào, một món đồ chơi rẻ tiền để trút bỏ sự nhàm chán.

Những chiếc lá khô xào xạc trong gió, bay qua bên tai như những tiếng thở dài vô vọng của mùa thu. Đôi lúc, cô ước mình chưa từng được sinh ra trên đời này. Nếu không phải vì cô, thì có lẽ… bố mẹ cô vẫn còn đó, vẫn đang sống bình yên. Nhưng sự thật là cô mang trong mình một lời nguyền vô hình – lời nguyền của “đứa con khắc chết bố mẹ”. Mọi người nói vậy. Và có lẽ, họ đúng.

Tịnh Lam đứng đó, lặng im dưới bóng chiều tà, những suy nghĩ nặng trĩu như đá đè lên ngực. Cô cứ thế trôi đi trong một khoảng lặng vô tận, cho đến khi cảm thấy kiệt sức. Mệt mỏi. Cô mệt mỏi đến nỗi muốn bỏ hết tất cả, quên đi mọi thứ, quên đi chính mình.

Rồi cô lấy lại chiếc cặp sách, bước ra khỏi sân trường với những bước chân lê thê, nặng nề. Con đường quen thuộc dẫn cô về nhà dường như dài vô tận, mỗi bước đi là một lần tim cô thắt lại vì lo sợ. Bởi đằng sau cánh cửa ấy, không phải là hơi ấm gia đình, không phải là chốn nương thân. Mà là những lời mắng chửi, những trận đòn roi tàn nhẫn, là ánh mắt căm ghét và sự lạnh lùng tàn nhẫn của người bác – người đã nhận nuôi cô sau cái ngày định mệnh ấy.

Trước mặt người ngoài, gia đình bác tỏ ra lịch sự, thậm chí còn thương cảm, lo lắng cho cô – đứa cháu mồ côi. Nhưng khi không còn ai bên cạnh, họ lại thể hiện sự chán ghét không giấu giếm. Cô là gánh nặng, là cái gai trong mắt họ. Cô bị chê bai vì cái mùi hôi hám, bẩn thỉu mà họ cho là “một thứ gì đó không thuộc về gia đình”. Bị đánh đập không thương tiếc chỉ để họ trút hết cơn giận dữ chất chứa trong lòng. Bị lăng mạ bằng những lời cay nghiệt, chỉ vì cô không vừa mắt.

Tịnh Lam… cô đã quá mệt mỏi rồi. Dường như cả thế giới này đang đùa giỡn với số phận cô, thách thức cô chịu đựng đến tận cùng. Có những lúc, cô đã từng nghĩ đến cái chết – nghĩ rằng kết thúc mọi đau thương sẽ là giải thoát duy nhất. Nhưng dù muốn, cô vẫn không thể rời xa cuộc đời này. Mỗi lần như vậy, số phận lại như trêu đùa, để cô thất bại trong những cố gắng cuối cùng. Sống cũng không xong, chết cũng không được.

Vậy nên cô chỉ biết tồn tại – như một con rối không linh hồn, vô hồn vật vờ từng ngày. Để người khác giật dây, sai khiến, dẫm đạp lên những giấc mơ đã vỡ vụn từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro