Chương 15 | POV: Hoa Vịnh
Ghi chú tác giả:
Chương này có nét tương đồng với chương 14, nhưng thay vì tập trung vào bối cảnh và chi tiết đời thường, nó được viết để khắc họa rõ hơn diễn biến nội tâm của Hoa Vịnh. Nếu ở chương 14, anh rung động trước căn hộ đơn sơ và người em gái yếu bệnh của Cao Đồ, thì ở chương 15, góc nhìn chuyển sang chính Hoa Vịnh – lần đầu tiên anh nhận ra một Beta tưởng chừng bình thường nhưng lại toát lên sự đáng tin, không hề toan tính.
Buổi sáng mở ra bằng thứ ánh sáng hiền lành rọi qua tấm rèm mỏng. Ánh nắng lọc qua hơi ẩm còn sót lại từ cơn mưa đêm, khiến căn hộ nhỏ khoác lên một tầng sáng vàng nhẹ. Tôi ngồi dậy trên chiếc sofa hẹp, khoảnh khắc đầu có chút ngơ ngác, mãi mới nhớ ra mình đang ở đâu. Không phải ký túc xá lạnh lẽo của công ty, cũng chẳng phải căn phòng bị khóa kín. Đây là nơi của một người — một Beta bình thường — nhưng lại khiến tôi thấy dễ thở một cách kỳ lạ.
Tôi đưa mắt nhìn quanh: căn hộ chỉ có một phòng khách kiêm bếp nhỏ và phòng ngủ bên trong. Mọi vật dụng đều giản dị, không mới nhưng ngăn nắp. Trên bàn gỗ, vài tập tài liệu xếp ngay ngắn; ở góc kệ, khung ảnh cũ in bóng một cô gái trẻ cười dịu. Tất cả tạo thành một thế giới khác hẳn cái vòng xoáy quyền lực ngoài kia.
Tiếng động nhỏ vang lên từ bếp. Cao Đồ đang chuẩn bị bữa sáng. Áo sơ mi màu nhạt, ống tay sắn lên, động tác thuần thục đến mức quen thuộc. Tôi lặng lẽ quan sát, không ngờ bản thân lại thấy hình ảnh ấy thú vị đến vậy. Một người đàn ông cúi đầu rửa rau, động tác chậm mà chắc, không để sót chi tiết. Không cần pheromone, không cần thế lực — chỉ với bóng lưng ấy, tôi lại thấy... yên lòng.
Anh nhận ra tôi đã tỉnh, liền quay lại, giọng còn chút khàn:
— Cậu dậy rồi à? Trên bàn có nước ấm, uống chút cho khỏe.
Tôi bước lại, cầm ly nước. Nhiệt nóng thấm vào lòng bàn tay, trôi xuống tận ngực. Tôi khẽ gật, không biết nên đáp thế nào. Không khí buổi sáng này lạ lắm: không căng thẳng, không áp lực. Chỉ là một bữa ăn bình thường giữa hai người.
Chúng tôi ngồi xuống bàn nhỏ. Bữa sáng chỉ là súp rau đơn giản, thêm hai lát bánh mì. Tôi chưa từng để tâm đến bữa ăn bình thường thế này. Thức ăn không tinh xảo, nhưng cách anh chuẩn bị khiến tôi có cảm giác mình được coi trọng như khách thực sự.
— Anh ở một mình sao? — Tôi hỏi.
Cao Đồ thoáng dừng, rồi gật.
— Một mình. Nhưng thỉnh thoảng em gái tôi sang ở. Nó bệnh mãn tính, cần điều trị lâu dài.
Lời ấy rơi xuống bàn ăn nhẹ nhàng, nhưng lại dội vào tôi như một tiếng vang lớn. Tôi nhớ phong bì thuốc đêm trước, nhớ dáng anh nơi hành lang bệnh viện. Hóa ra, tất cả đều xoay quanh một người duy nhất: cô em gái ấy.
Tôi im lặng. Có lẽ, trong lòng, một sự xót xa đang nhen. Ở thế giới của tôi, tình thân thường bị quyền lực nghiền nát. Nhưng ở đây, một Beta bình thường lại chống đỡ cả thế giới chỉ vì một người thân yếu ớt.
— Anh không thấy mệt sao? — Tôi buột miệng.
Anh ngẩng lên, mắt sáng rõ nhưng giọng bình thản:
— Mệt thì cũng phải làm. Có người cần mình.
Đơn giản. Thẳng thắn. Không màu mè. Nhưng chính cái giản dị ấy làm tôi choáng váng. Tôi quen nhìn những kẻ sống bằng toan tính, quen sự giả dối của bản thân. Bây giờ, trước mặt tôi là một sự thật không che giấu: một người đàn ông sẵn sàng gánh cả gánh nặng mà không cần chứng minh với ai.
Tôi nhìn lại khung ảnh trên kệ. Cô gái trong ảnh mảnh mai, nụ cười nhẹ nhưng hơi yếu. Tôi khẽ hỏi:
— Cô ấy là...?
— Em gái tôi, Cao Dao. — Anh chỉnh khung ảnh, giọng dịu đi thấy rõ. — Tôi chỉ mong nó sống được yên ổn.
Lòng tôi thắt lại. Một Enigma như tôi, bao năm sống giữa những vòng kìm kẹp, chưa bao giờ nghe một ước vọng nào đơn giản đến thế. Không quyền lực, không lợi ích, chỉ là mong một người thân yêu được bình yên.
Tôi cầm thìa súp, mùi rau thơm nhè nhẹ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mình đang lắng nghe từng nhịp thở trong căn hộ, từng tiếng va chạm nhỏ. Đây là một loại bình thường mà tôi chưa từng có, cũng chưa từng nghĩ mình khao khát.
Anh đứng dậy dọn bàn, tôi theo bản năng cũng phụ giúp. Những động tác nhỏ — rửa chén, lau bàn, gấp khăn — tạo nên sự phối hợp tự nhiên đến mức như chúng tôi đã quen sống cùng lâu rồi. Tôi chợt thấy buồn cười với ý nghĩ ấy, nhưng lại không muốn phủ nhận.
Khi anh đưa tôi ra cửa, ánh nắng hửng lên sau cơn mưa. Ngõ nhỏ sáng dịu, mùi đất ẩm phảng phất. Anh đứng đó, dáng cao nhưng giản dị, chiếc sơ mi hơi cũ. Không một pheromone nào bủa vây, không một áp lực quyền lực. Chỉ có một người tiễn tôi bằng ánh mắt thật sự.
Tôi quay đầu bước đi, nhưng tim lại dội lên một nhịp mạnh. Trong ngực, có thứ gì đó mới mẻ, nảy nở lặng lẽ. Lần đầu tiên, tôi thấy mình muốn quay về một nơi chỉ để được sống bình thường như thế này.
Đêm qua tôi trú mưa ở căn hộ nhỏ ấy với thân thể ướt lạnh. Hôm nay tôi rời đi, trong lòng lại mang theo một hơi ấm mà tôi chẳng gọi tên được. Có lẽ, đây là lần đầu tôi tin rằng một Beta bình thường cũng có thể trở thành chỗ dựa — một người không tính toán, không ràng buộc, chỉ lặng lẽ giữ cho mình sự an toàn.
Tôi bước ra ánh sáng, nụ cười khẽ hiện trên môi. Trái tim tôi, vốn quen sống trong giả vờ và toan tính, đã có một vết nứt nhỏ — nơi ánh sáng ấy rọi vào, dịu dàng đến mức đau nhói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro