Chương 3 | POV: Cao Đồ

Văn phòng về khuya có một thứ mùi rất đặc trưng: mùi giấy mới in quyện với hương nhựa của máy in, lẫn với ánh sáng trắng của đèn tuýp khiến tất cả như phủ một lớp bụi lạnh. Cao Đồ vốn quen ở lại muộn, thường là người cuối cùng kiểm tra lịch hẹn cho Thẩm Văn Lang và chốt cửa. Những bước chân quen thuộc, tiếng đồng hồ tích tắc, tất cả lặp lại như thói quen dài lâu.

Hôm ấy cũng vậy, nhưng trong nhịp lặp đó lại có một điều bất thường. Khi dọn tập hồ sơ cuối cùng, y nghe tiếng thở khẽ vang lên từ phía cuối phòng. Ngẩng đầu, y thấy Hoa Vịnh vẫn ngồi nguyên chỗ, màn hình trước mặt sáng lóa trong bóng tối. Cậu hơi cúi đầu, ngón tay còn giữ chặt cây bút, nhưng mí mắt đã rũ xuống, cả người như đang gắng gượng.

Cao Đồ dừng lại vài giây. Y vốn không phải người hay để ý đến những việc ngoài phận sự, nhưng lần này, cảm giác bất an trào lên khiến y không thể tiếp tục bước đi.

"Cậu Vịnh," y thử gọi, giọng trầm đều.

Không có tiếng đáp. Đến khi y tiến gần, gõ nhẹ lên mặt bàn, cậu mới giật mình, ngẩng đầu. Đôi mắt cong cong dính chút đỏ, ánh nhìn mờ vì mệt, nhưng trên môi vẫn cố treo nụ cười nhạt.

"Xin lỗi, chỉ hơi mệt thôi," cậu khẽ nói, giọng như hơi gió tràn qua kẽ cửa.

Cao Đồ nhìn kỹ hơn: sắc mặt cậu tái, hơi thở ngắn, môi khô. Rõ ràng là kiệt sức. Y biết những Omega khác khi mệt thường tỏa ra pheromone hỗn loạn, nhưng Hoa Vịnh không thế. Cậu như một mặt nước phẳng lặng, càng mệt càng kiềm nén, không để lộ ra chút dấu vết nào.

Trong khoảnh khắc ấy, Cao Đồ cảm thấy sự im lặng bao quanh cậu còn nặng nề hơn cả tiếng ồn. Và y không muốn quay lưng đi để mặc cậu một mình.

"Giờ này muộn rồi," y lên tiếng, giọng nghiêm nghị hơn, "nếu đi tàu sẽ khó. Tôi gọi taxi, đưa cậu về."

Hoa Vịnh thoáng chớp mắt. Có lẽ cậu định từ chối, như thói quen giữ khoảng cách. Nhưng cuối cùng, cái gật đầu chậm rãi thay cho lời phủ nhận. "Làm phiền anh."

Ra khỏi tòa nhà, gió đêm lùa vào lạnh buốt. Đường phố đã vơi người, chỉ còn vài chiếc xe chạy rải rác. Taxi dừng lại nhanh chóng, đèn vàng quét lên mặt đường ướt mưa.

Trong xe, không gian lặng lẽ. Tài xế bật radio ở mức nhỏ, âm nhạc cũ kỹ làm nền. Cao Đồ ngồi ghế phụ, thi thoảng liếc gương chiếu hậu. Trong tấm gương, phản chiếu một Hoa Vịnh tựa đầu vào cửa kính, bóng đèn đường hắt qua khiến gò má trắng lóa, đôi mi dài rũ xuống.

Có một vẻ gì đó mong manh, nhưng không yếu đuối. Giống như một sợi dây đàn căng quá mức: im lặng, nhưng chỉ cần chạm nhẹ cũng vang lên tiếng ngân sâu.

Cao Đồ nắm chặt tập hồ sơ trong tay, tự hỏi: từ bao giờ y lại quan tâm đến người khác đến vậy? Một Beta như y, vốn là nền mờ trong tập thể, chưa từng nghĩ mình sẽ bị hút vào một ai đó. Thế mà, chỉ cần nhìn hình ảnh ấy, tim y như lệch nhịp.

Xe dừng trước ngõ nhỏ. Hoa Vịnh định trả tiền, nhưng Cao Đồ ngăn lại:

"Để tôi."

Cậu hơi nhíu mày, ánh mắt dò xét. "Anh không cần—"

"Tiện đường thôi," y cắt ngang, giọng chắc nịch nhưng không hề mang ý ép buộc.

Khoảnh khắc ấy, đôi mắt cong dừng lại trên gương mặt y. Như thể đang cân đo, tìm kiếm ẩn ý. Nhưng rồi, thay vì khước từ, cậu chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười không còn lạnh như thường thấy.

"Vậy cảm ơn anh, Thư ký Cao."

Lời cảm ơn đơn giản, nhưng với Cao Đồ, lại như một dấu mốc. Bởi nụ cười ấy, lần đầu tiên, không còn là nụ cười xã giao.

Y đứng chờ cho đến khi bóng dáng cậu biến mất vào ngõ, cửa khép lại mới rời đi.

Trên đường về, đêm càng vắng. Cao Đồ dựa lưng vào ghế, tâm trí lại quay về khoảnh khắc trong gương taxi: gương mặt phản chiếu nhòa trong ánh đèn đường, đôi mi run nhẹ, hơi thở đều mà mệt.

Y biết mình không nên nghĩ nhiều. Đó chỉ là một hành động nhỏ, một sự giúp đỡ đồng nghiệp. Nhưng trong lòng, một cảm giác mới mẻ đã khởi sinh, khó lòng dập tắt.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong cuộc sống Beta mờ nhạt của y, ai đó để lại dấu ấn rõ rệt đến vậy.

Và Cao Đồ biết, từ nay về sau, y sẽ không thể dễ dàng coi Hoa Vịnh chỉ là một đồng nghiệp nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro