CHƯƠNG 8: TỰ GIỄU

Chín giờ tối. Căn hộ yên tĩnh, đèn sáng nửa chừng, ánh vàng loang trên sàn đá lạnh.
Hoa Vịnh đẩy cửa, cởi áo khoác, quăng chìa khóa lên bàn. Âm thanh khẽ vang, gọn, như một dấu chấm hết của ngày dài.

Áo sơ mi đã mở hai cúc, cà vạt vẫn chưa tháo. Một thói quen kỳ lạ – cậu không bao giờ cởi hoàn toàn, như thể cần giữ lại sợi dây siết ngang cổ để nhắc mình tỉnh táo.

Giữa bàn là một cốc cà phê còn nóng. Hơi nước mờ bay, tỏa ra thứ mùi ngọt nhẹ xen đắng.

Cậu khựng lại, nhìn ly cà phê ấy thật lâu, rồi cười nhạt.
Không cần đoán cũng biết ai để lại.

"Cà phê không hợp tôi.
Tôi uống trà, vì nó dễ kiểm soát hơn."

Thói quen kiểm soát là áo giáp – thứ giúp cậu sống trong thế giới đầy pheromone lấn át và toan tính.
Nhưng tối nay, không hiểu sao, cậu vẫn đưa ly cà phê lên miệng.

Ngụm đầu tiên — đắng, gắt, rồi dần dịu lại nơi cuống họng.
Cậu nhắm mắt. Trong hơi nóng phả lên, có thứ gì lạ: bình yên.

Không ngọt, không an ủi, chỉ thật.

Ánh sáng từ đèn phản chiếu trong gương tủ kính, chiếu lên mặt cậu một mảng sáng run rẩy.
Cậu nhìn thấy bản thân, thấy cái bóng sau lớp kính đang cầm ly cà phê — nhỏ bé, nhưng có nhịp tim.

"Cao Đồ," cậu nghĩ, "anh ta thực sự không hiểu mình vừa làm điều gì."

Một việc rất nhỏ, nhưng lại khiến cả ngày của cậu lệch đi một nhịp.

Ký ức chiều nay trở lại, từng chi tiết rõ như vết dao khắc.

Phòng Thẩm Văn Lang lúc nào cũng kín. Mùi bạc hà và khói thuốc pha với pheromone Alpha dày đặc khiến không khí nặng như đặc quánh.
Hoa Vịnh đứng đó, tay đan trước bụng, cúi đầu. Đúng góc, đúng tông giọng.

"Xin lỗi, là lỗi của tôi."

Một câu quen thuộc. Cậu đã nói hàng trăm lần, với hàng chục người có quyền hơn mình.

Đó là cách sống sót.
Khi không thể chống, hãy khiến họ tin mình yếu.

Nhưng chiều nay, khi ánh mắt của Cao Đồ lướt qua, mọi thứ đột nhiên sai lệch.

Không phải ánh nhìn dò xét. Cũng không phải thương hại.
Chỉ là... nhìn.

Một kiểu nhìn khiến da cậu râm ran – như ai đó đang chạm vào bản thể bên trong lớp mặt nạ.
Cậu ghét cảm giác đó. Nhưng lại không thể rời mắt.

"Sao lại nhìn tôi như thế?"
"Không khinh bỉ, không tò mò... chỉ như thấy tôi."

Lần đầu tiên, cậu nhận ra mình đang bị thấy thật.
Và kỳ lạ thay, điều đó không khiến cậu ghê tởm bản thân.
Chỉ khiến cậu mệt — mệt vì không biết phải diễn thế nào nữa.

Ánh sáng khi ấy rọi xiên qua rèm, chiếu lên cổ áo trắng. Một vệt sáng mảnh như vết cắt.
Trong mắt Cao Đồ, có phản chiếu vệt sáng ấy. Cậu nhớ rõ đến từng chi tiết, như thể nó khắc vào.

Phòng tắm lạnh và sáng. Tiếng nước chảy đều, va vào bồn sứ.

Hoa Vịnh chống tay lên mặt bàn, nhìn gương.
Khuôn mặt trong phản chiếu vẫn đẹp, hoàn hảo, nhưng... rỗng.
Áo nhăn, môi nhợt, mắt có quầng thâm mờ.

"Đẹp đấy, Hoa Vịnh."
"Diễn thêm chút nữa đi. Rồi xem, có ai còn tin anh là thật không?"

Giọng cậu khàn đi. Tiếng cười vang lên rồi tan trong tiếng nước.

Cậu khẽ nghiêng đầu, nhìn chính mình mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy không còn ăn nhập với gương mặt — góc môi cong, còn ánh mắt thì mệt.

Một vết nứt nhỏ chạy qua bề mặt gương. Không biết do hơi nước hay do gương đã cũ. Nhưng cậu nhìn nó thật lâu — như nhìn thấy vết nứt trong chính mình.

Pheromone rò ra. Rất nhẹ. Một luồng khí lạnh, kim loại, lan mỏng.
Không phải để áp chế, chỉ là rò rỉ – bản năng của một Alpha không còn muốn giấu nhưng cũng chẳng muốn chứng minh gì nữa.

Không có ai trong phòng để cảm nhận.
Cậu cảm thấy mệt. Và trống rỗng.

"Vì không có ai đáng để áp chế cả."

Một lời tự giễu, nhưng cũng là sự thật.
Cậu đã sống quá lâu trong cân bằng giả tạo giữa mạnh và yếu, giữa vai diễn và bản thể, đến mức không biết mình thực sự là ai.

Sáng sớm hôm sau, trời trong, ánh sáng pha lê len qua cửa kính tầng mười bốn.

Hoa Vịnh đến sớm. Phòng làm việc còn vắng.
Tiếng gót giày vang nhẹ, đều đặn, xen vào âm thanh máy pha cà phê từ pantry.

Cao Đồ đang đứng đó, áo sơ mi gọn, tóc hơi ẩm, động tác chậm rãi.
Không quay lại, anh rót nước, khuấy nhẹ, hơi nghiêng ly để kiểm tra độ đậm nhạt.
Một Beta tầm thường, người khác sẽ nói vậy. Nhưng khoảnh khắc đó, trong mắt Hoa Vịnh, hình ảnh ấy lại đủ.

Không giả vờ. Không phô trương.

Cậu đứng ở cửa, tay cầm tài liệu, nhìn trong im lặng vài giây.
Không khí quanh hai người... dễ chịu đến lạ.
Không pheromone va chạm, không cần nói lời xã giao.

Cao Đồ quay lại, gật đầu chào. Một động tác nhỏ, tự nhiên.
Ánh mắt anh trong, trung tính.

Bình thường, Hoa Vịnh ghét sự im lặng – nó khiến cậu mất quyền điều khiển cuộc đối thoại.
Nhưng lúc này, cậu lại thấy ngực nhẹ.
Không bị xét đoán. Không bị xâm nhập.

"Anh ta không cần gì từ tôi cả."
"Không thèm nhìn tôi bằng pheromone."

Khi quay lưng đi, cậu dừng lại nửa nhịp, mở miệng:

"Cà phê anh pha... không tệ."

Cao Đồ ngẩng lên, hơi ngạc nhiên. Nét cười rất nhạt, gần như thoáng qua:
"Cảm ơn. Tôi sẽ nhớ."

Giọng anh không lên, không xuống – chỉ bình thường. Nhưng âm sắc ấy đọng lại, lặng như hạt bụi rơi vào nước, lan rộng thành gợn.

Hoa Vịnh đi khỏi pantry, ánh sáng từ tường kính rọi vào ly cà phê trên tay Cao Đồ, phản chiếu ra hai vệt sáng giao nhau.
Một hình ảnh tinh tế, giống tín hiệu đầu tiên của niềm tin mà cả hai chưa nhận ra.

Chiều muộn. Thành phố ngoài kia như khối pha lê đang tan.

Hoa Vịnh đứng cạnh cửa kính, nhìn những toà nhà nhuộm cam trong nắng tắt. Dưới đường, dòng xe cuộn như mạch máu, đều đặn, vô cảm.

Trong đầu, câu nói của Cao Đồ vang lên:

"Anh không cần phải chịu vậy đâu."

Một âm vang nhỏ, tưởng đã quên, lại nổi lên như nhịp tim.

"Tôi không yếu," cậu tự nhủ. "Tôi chỉ biết mình phải sống."
"Nhưng nếu có ai tin tôi mà không muốn chiếm tôi..."
"Có lẽ, lần đầu tiên, tôi không cảm thấy bẩn."

Cậu chạm tay vào mặt kính. Cảm giác mát lạnh lan qua da.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi – từng giọt, nhẹ, trong.

Pheromone trong phòng tan dần. Cậu hít sâu. Mùi trung tính. Không Alpha, không Beta.
Chỉ là hơi thở của hai người cùng tồn tại, chứ không áp chế nhau.

Một giọt nước đọng lại trên kính, phản chiếu đôi hình lẫn trong khung – một bóng Hoa Vịnh trong nhà, và xa xa ngoài hành lang, lưng Cao Đồ đi qua.
Hai hình nhập vào nhau khi ánh hoàng hôn quét ngang.

Cậu bật cười, rất khẽ. Không còn cười mỉa.

"Thế giới này... có lẽ vẫn sạch hơn tôi tưởng."

Tiếng mưa lẫn với hơi cà phê còn sót trên bàn.
Ánh sáng đèn phản chiếu lên mặt nước, gấp đôi gương mặt cậu trong tấm kính.
Không còn ranh giới giữa diễn và thật — chỉ có một con người, đang tập quen với việc được nhìn thấy mà không thấy ghê tởm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro