Chương 14: Khiêu Chiến 10.5

Tiêu Lâu nhìn thấy thông báo "Người chơi số 1", còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, cơ thể đã bị hút vào thế giới 2 Nhép.

Điều làm cho cậu vui mừng là mật thất 2 Nhép không phải là núi hoang cằn cỗi, cũng không có thú hoang hay zombie đáng sợ.

Đây là một gian phòng hình vuông khép kín, diện tích khoảng mười mét vuông, trước mặt có một cánh cửa, hai bên là hai tấm gương lớn chiếm trọn vách tường. Giữa phòng có một cái bàn làm việc, người ngồi trên ghế phía sau bàn làm việc là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi.

Thiếu niên mặc một bộ lễ phục màu đen, áo sơ mi trắng gọn gàng, cổ có đeo một cái nơ, cậu ấy mặc rất chỉnh tề. Cậu ấy có làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, đáng tiếc là trên mặt không có biểu cảm nào, chỉ ngồi ngay ngắn ở đó, giống như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo, mỹ lệ.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Lâu, khẽ nói: "Xin chào, tôi là người gác cửa Át Nhép, chào mừng đến với mật thất Nhép."

Tiêu Lâu ngẩn người, nghĩ đến cảnh Lưu Tiểu Nguyên trong Thị trấn zombie cố ý nói "Tôi là Át Bích" để lừa cậu mở cửa, cậu lập tức cảnh giác, toàn thân tiến vào trạng thái phòng bị, tỉnh táo hỏi: "Người gác cửa? Không phải là sẽ xuất hiện sau khi qua cửa sao?"

Thiếu niên nói: "Mật thất Nhép không giống với các mật thất khác. Trò chơi ở đây cần một trọng tài công bằng, nên tôi sẽ xuất hiện sớm."

Thiếu niên ngồi trên ghế sofa không có biểu cảm gì, nhìn qua cũng không có ý định công kích Tiêu Lâu, Tiêu Lâu thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Cậu sẽ là trọng tài?"

Thiếu niên gật đầu, nói: "Trước khi trò chơi bắt đầu, tôi sẽ cho anh một số đạo cụ cơ bản."

Vừa dứt lời, trên bàn trước mặt Tiêu Lâu xuất hiện một số món đồ.

Một bộ tây trang màu đen rất sang trọng, một cái mặt nạ kim loại màu bạc, một chuỗi tràng hạt đeo tay kỳ lạ cùng với mười đồng tiền vàng.

Kim tệ?!

Hai mắt Tiêu Lâu sáng lên, lập tức cầm đồng tiền vàng cẩn thận kiểm tra.

Một đồng vàng hình tròn có đường kính 5cm, các mặt trên, dưới và cạnh đều có hoa văn Cơ, Bích, Rô và Nhép, mặt sau có số "1000", chắc là giá trị của đồng vàng.

Kim tệ trong thế giới thẻ bài lớn hơn nhiều so với thực thế, giá trị cũng khoa trương hơn — bắt đầu từ 1.000.

Át Nhép nói: "Tôi ghét người khiêu chiến ăn mặc quá loè loẹt, trước khi vào trò chơi anh phải thay bộ quần áo này trước."

Ghét quần áo có màu sắc, nên cho mọi người mặc cùng một bộ tây trang màu đen?

Chắc chắn là không phải đi tham dự tang lễ đúng không?

Tiêu Lâu còn chưa kịp phàn nàn, quần áo trên người đột nhiên thay đổi — cậu mặc bộ tây trang này một cách rất thần kỳ, trên mặt cũng có mặt nạ màu bạc, vòng tay tự động đeo vào cổ tay cậu, quần áo lúc trước cũng biến mất.

Trong chớp mắt đã thay quần áo làm cậu hơi run, nhưng rất nhiều thứ trong thế giới thẻ bài này không thể giải thích bằng khoa học bình thường, rất nhanh cậu đã chấp nhận "trang bị tiến vào mật thất 2 Nhép" này, trong gương phản chiếu cậu mặc một thân tây trang màu đen, mặt nạ che mặt, chỉ lộ đôi mắt.

Tiêu Lâu rời mắt khỏi gương, nhìn về phía thiếu niên hỏi: "Những đạo cụ này dùng để làm gì?"

Thiếu niên nói: "Mặt nạ là để bảo vệ người mới, tránh cho biểu cảm của anh lộ ra tin tức cho đối thủ. Chuỗi tràng hạt trên tay là được xâu từ những viên ngọc đổi vận, có thể giúp cậu rút được bài tốt, mỗi lần chơi chỉ có một lần sử dụng ngọc đổi vận. Mười đồng tiền vàng là tiền vốn tôi cho anh."

Tiêu Lâu nhíu mày: "Tiền vốn? Đừng bảo mật thất 2 Nhép này là đánh bạc đấy nhé?"

"Đúng vậy, mật thất Nhép dưới cấp B đều rất thân thiện với người mới, anh có thể thông qua mật thất Nhép cấp thấp để kiếm một ít kim tệ chuẩn bị cho sau này. Bên trong thế giới thẻ bài, người nghèo không có kim tệ sẽ không sống lâu."

Tiêu Lâu: "..."

Hoá ra Át Bích không lừa cậu khi nói "Rất nhanh sẽ biết thôi."

Ba mật thất trước đó đều là thưởng thẻ bài, đến mật thất Nhép là kim tệ. Kim tệ có thể mua được "Sách khế ước" từ người gác cửa, sau này chắc có thể còn mua được nhiều trang bị cần thiết.

Cậu nhận được ngọc đổi vận, người khiêu chiến khác chắc chắn cũng nhận được đạo cụ giống vậy, đợi chút nữa lúc sử dụng ngọc đổi vận cậu sẽ nâng tiền cược thật lớn, trở thành người quan trọng trong ván bài.

Mặt nạ che kín khuôn mặt rất có lợi đối với người mới, nếu không lỡ gặp phải người nào chơi bài giỏi, chỉ cần nhìn vào biểu cảm là biết bạn có bài tốt hay xấu — bây giờ tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, chỉ có thể dựa vào suy đoán.

Bình thường Tiêu Lâu rất ít chơi bài, "Đấu địa chủ" cũng là em họ dạy cậu, trước giờ cậu chưa từng nghe tới "10.5". Một quyển sách khế ước tốn mười ngàn kim tệ, tiền vốn của cậu vừa đủ mười ngàn, cậu không mong kiếm được nhiều kim tệ hơn, chỉ mong là bảo toàn đủ mười ngàn tiền vốn này, sau khi vượt mật thất 2 Nhép, cậu có thể mua sách khế ước tìm Ngu Hàn Giang rồi.

Tiêu Lâu đang cúi đầu suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh lạnh nhạt của Át Nhép: "Đi thôi, trò chơi bắt đầu rồi."

Cánh cửa phía trước từ từ mở ra, Tiêu Lâu hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào.

Thời điểm cậu tiến vào, sáu cánh cửa cũng đồng loạt mở ra.

Bảy người khiêu chiến cũng nhau tiến vào trò chơi —

Đây là một sòng bạc vô cùng cao cấp, không gian rộng hơn 100 mét vuông, giữa sảnh có một cái bàn hình bầu dục được phủ khăn trải bàn bằng nhung màu xanh sẫm. Quanh chiếc bàn có tám cái ghế xa hoa, trong đó có bảy cái ghế được đánh số từ 1-7, ghế trung tâm không có số, chỉ có một hình tượng trưng cho chất bài Nhép.

Át Nhép vừa đưa đạo cụ cho cậu bây giờ lại ngồi ở cái ghế trung tâm kia.

Người gác cửa có thể tạo ra vô số bản sao, vừa nãy chắc chắc có bảy Át Nhép cùng lúc phát đạo cụ cho bảy người, bởi vậy trang phục của bảy người khiêu chiến đều giống nhau, đều là tây trang đen, mặt nạ bạc, khung cảnh có chút kỳ lạ.

Dưới sàn trải một tấm thảm dày, tiếng bước chân đều bị hút vào tấm thảm.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Đèn chùm pha lê trên đầu phát ra ánh sáng giống như kim cương vỡ, mặt nạ màu bạc của bảy người chơi cũng phản chiếu ra ánh kim loại lạnh lẽo, căn phòng yên tĩnh cho người ta cảm giác ngột ngạt giống như bị hút hết không khí.

Không ai dám lên tiếng.

Mãi đến khi Át Nhép thản nhiên mở miệng: "Các vị, xin mời ngồi vào đúng số của mình."

Mọi người lúc này mới di chuyển.

Tiêu Lâu lướt mắt qua sáu người còn lại —

Số 2 là một cô gái có mái tóc dài thẳng, cao khoảng 1m6, màu da tái nhợt, dáng người gầy gò, khó để tưởng tưởng cô gái gầy yếu như vậy vượt qua những mật thất khác như thế nào.

Số 3 là một người đàn ông trưởng thành, cao ráo, cường tráng với chiều cao gần 1m9, đôi chân thon và thẳng rất bắt mắt, người đàn ông có dáng người hoàn hảo, mặc lên bộ tây trang giống như người mẫu trên trang bìa tạp chí thời trang, cũng không biết là có phải cố ý điều chỉnh khi vừa tiến vào thế giới thẻ bài hay không.

Số 4 là một người phụ nữ trưởng thành, mũm mĩm với mái tóc xoăn lớn và sơn móng tay màu đỏ. Số 5 có bím tóc sau gáy, nhưng xét về dáng người và trang phục thì rõ ràng là đàn ông.

Số 6 là một người đàn ông trung niên mập bụng bia, số 7 là một cô gái cao gầy, tóc buộc đuôi ngựa cao, trông rất tươi tắn và gọn gàng.

Bốn nam ba nữ, không ngờ trong trò chơi lại có nhiều người như vậy.

Tiêu Lâu đi đến chiếc ghế số 1 bên phải Át Nhép, những người khác cũng lần lượt ngồi xuống

Cậu quay đầu, một lần nữa quan sát đối thủ trong trò chơi này — lại đột nhiên bắt gặp một đôi mắt.

Đó là một đôi mắt đen, sâu và lạnh lùng.

Số 3.

Tuy rằng đối phương mang mặt nạ, nhưng ánh mắt sắc bén như dao lại xuyên qua mặt nạ nhìn thẳng về phía Tiêu Lâu, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy những xấu xa trong mỗi người.

Bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, lưng Tiêu Lâu cứng đờ, trong đầu đột nhiên nhớ đến cảnh tượng.

— vào một ngày mưa, khi cảnh sát hình sự đứng ở bên cửa sổ nhìn về phía cậu, chính là ánh mắt đó.

Tiêu Lâu đã gặp rất nhiều người, nhưng đôi mắt của Ngu đội làm cậu ấn tượng sâu sắc. Đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm như mặt nước hồ mùa đông, đã in sâu vào tâm trí Tiêu Lâu chỉ sau một lần liếc nhìn.

Ngay cả khi khuôn mặt của đối phương bị che hoàn toàn bởi mặt nạ, cậu vẫn có thể nhận ra được.

Cậu vừa thấy thông báo Ngu Hàn Giang đã lập kỉ lục mới của mật thất Thị trấn zombie, từ thời gian đó suy ra, sau khi Ngu Hàn Giang vượt ải mật thất 2 Bích sẽ đi vào mật thất 2 Nhép là khả năng rất cao. Hơn nữa chiều cao của Ngu đội cũng là xấp xỉ 1m9, đôi chân dài, so với dáng người của đối phương cũng giống nhau.

— số 3 chính là Ngu Hàn Giang!

Tiêu Lâu nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt.

Cậu không ngờ là sẽ gặp Ngu đội ở mật thất 2 Nhép này!

Đối phương bắt gặp ánh mắt của cậu cũng ngẩn ra. Không biến có phải nhận ra cậu hay không, ánh mắt vốn lạnh lùng người đàn ông có chút dịu lại, khẽ gật đầu với cậu.

Tiêu Lâu cũng lịch sự gật đầu đáp lại.

Tại mật thất Nhép xa lạ, còn không rõ quy tắc của trò chơi, hai người cũng không nói thêm gì.

Nhưng chỉ cần đối mặt nhau một lần, gật đầu xác nhận, cũng đã đủ lắm rồi.

— là người đó.

Hai người đồng thời nghĩ thầm.

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang rất ăn ý không nói chuyện.

Không rõ quy tắc, trước mắt họ không thể nhận là quen biết nhau, cũng không thể để cho người khiêu chiến khác biết họ nhận ra nhau.

Thấy bảy người đều đã ngồi xuống, Át Nhép lấy ra một bộ bài poker, mặt không cảm xúc đọc quy tắc trò chơi: "Khiêu chiến 10.5, đây là một trò chơi với bài poker, trong quá trình chơi, không được trao đổi, không ra ký hiệu, làm trái quy tắc trực tiếp loại khỏi trò chơi."

Thiếu niên quét mắt qua bảy người, ngón tay thon dài trải bộ bài ra bàn.

Đây là một bộ bài mới chưa sử dụng, bốn loại màu sắc và hoa văn sắp xếp theo trình tự từ A đến K.

Trừ đi hai lá joker, tổng cộng có 52 lá bài trên bàn.

Thiếu niên chỉ vào bộ bài trên bàn nói: "Trong trò chơi 10.5, quân bài A, 2, 3, 4 cho đến 10 gọi là "bài điểm", trong đó A là 1 điểm, điểm của các lá còn lại tương ứng cho số trên lá bài. J, Q, K gọi là "bài người", đều là nửa điểm. Mục tiêu cuối cùng của trò chơi là có đủ 10.5 điểm từ bài trên tay các bạn."

"Một ván sẽ có năm vòng, cuối cùng sẽ có năm loại set bài, mời xem màn hình."

Năm loại set bài theo thứ tự từ lớn nhất đến nhỏ nhất hiện lên màn hình lớn của sảnh —

Thiên Vương: Tổng điểm của năm lá bài vừa đủ 10.5, ví dụ A, 2, 3, 4, K.

Nhân Ngũ Tiểu: Sau năm lần chia bài tình cờ lấy được năm lá bài người ví dụ như J, Q, K, Q, K.

Ngũ Tiểu: Năm lá bài có tổng điểm nhỏ hơn 10.5, ví dụ A, A, 2, 2, 2.

Thập Điểm Bán: Bài trong tay có ít hơn năm lá nhưng điểm vẫn đủ 10.5, ví dụ 8, 2, K.

Bình Bài: Bài trong tay có điểm ít hơn 10.5 (ví dụ như 7, 6) hoặc không đủ 10.5 (như 2, 7).

Thấy tất cả mọi người đều chăm chú nhìn màn hình, thiếu niên nói tiếp: "Ở mật thất cấp D này, vì không làm khó dễ cho người mới chơi bài Tây, màn hình ở sảnh sẽ không tắt, để các vị có thể dễ dàng xem lại bất cứ lúc nào."

"Sau khi trò chơi bắt đầu, mỗi vòng chia bài, các vị có thể chọn [lấy bài] hoặc [không lấy bài]."

"Ở vòng đầu tiên mỗi người bắt buộc phải cược 1.000 kim tệ, bắt đầu từ vòng thứ hai sẽ thể chủ động bỏ bài, nếu bỏ bài sẽ mất toàn bộ tiền cược. Nếu không bỏ bài thì mỗi lần phải nâng tiền cược lên ít nhất 1.000 kim tệ, hơn nữa người cược sau phải cược lớn hơn số tiền của người cược trước, nhưng nếu số kim tệ trong tay không đủ cũng có thể All in — cược hết."

"Nếu hết ván bài mà năm người đều chỉ có Bình Bài, không có ai có Thập Điểm Bán, cũng không có Ngũ Tiểu hay Nhân Ngũ Tiểu thì được coi là "Hồi bàn", tôi sẽ thu lại toàn bộ tiền cược."

"Trong bảy ván chơi, số lần bỏ bài không vượt quá năm lần, người thua hết kim tệ sẽ bị đưa vào mật thất ác mộng tiến hành trừng phạt."

"Tôi đã giải thích xong luật chơi, các vị có 5 phút để hiểu rõ hơn."

Mặc dù Tiêu Lâu rất ít chơi bài, nhưng thứ tự lớn đến nhỏ của các set bài trên màn hình, cùng với lời giải thích đầy đủ, rõ ràng của Át Nhép, cậu nhìn kỹ hai lần đã hiểu được.

Trong bảy vòng chơi, mỗi người buộc phải đặt cược 1.000 kim tệ cho vòng đầu tiên, không thể bỏ bài năm lần, đồng nghĩa với việc có hai ván nhất định phải cược, không thể cứ chơi an toàn.

Nếu như không thể thắng dù chỉ một ván, sau bảy ván hết sạch 1 vạn tiền vốn thì sẽ bị đưa vào mật thất ác mộng trừng phạt.

Mật thất ác mộng, nghe thôi cũng đã làm người ta lạnh sống lưng, Tiêu Lâu cũng không muốn tự mình trải nghiệm.

Làm thế nào để bảo đảm mình không thua trắng mà vẫn có thể thắng được tiền cược từ người chơi khác là mấu chốt của trò chơi.

Tất cả mọi người đều có ngọc đổi vận, cơ hội là giống nhau.

Khi nào thì dùng ngọc đổi vận để lấy được bài tốt, khi nào thì bỏ bài, khi nào thì tố...

Đây không phải chỉ là ván bài đặt cược bình thường, mà còn là một trò chơi tâm lý!

----------

Tác giả có lời muốn nói: xác nhận thông qua ánh mắt, tìm được đúng người. Gặp nhau qua ánh mắt cũng được coi là gặp nhau rồi: )

Quy tắc trò chơi này thực ra rất đơn giản, A-10 là 1-10, còn J, Q, K đều là 0.5, tìm mọi cách để tổng bài trong tay được 10.5, nếu năm lá bài vừa đủ 10.5 thì đó là [Thiên Vương].

-Hết chương 14.-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro