Chương 18: Sách Khế Ước

Những người khác vừa nghe được ba chữ "Sách khế ước" đều sững sờ.

Cô gái số hai nghi ngờ hỏi: "Sách khế ước là gì?"

Thiếu niên giải thích: "Mật thất Nhép sẽ đem tất cả người khiêu chiến có cùng một tiến độ, tất cả các vị đều đã vượt qua bốn ải cấp D, từ cấp C trở đi, người khiêu chiến phải lập đội với nhau, phối hợp vượt ải, sách khế ước là đạo cụ cần phải có."

Cô gái hỏi: "Vậy nếu lúc bắt đầu đã chọn đến mật thất này, sau khi vượt ải là có thể lập đội cùng người khác sao?"

"Không thể. Nếu bắt đầu đã chọn mật thất Nhép, tôi sẽ khống chế bài xem biểu hiện của bọn họ, loại một số người có tâm lý kém. Đánh bài thắng tiền, bọn họ có thể giữ lại, sau khi vượt qua được các mật thất cấp D thì gặp người gác cửa mua sách khế ước." Ánh mắt của thiếu niên đảo qua mọi người, nói: "Hiện tại các vị đã bắt đầu từ mật thất cấp C, có thể mua sách khế ước."

Thiếu niên vung tay lên, trên bàn xuất hiện ba loại sách khế ước.

Sách khế ước sơ cấp có giá 1 vạn kim tệ, tổ đội được hai người. Sách khế ước trung cấp có giá 5 vạn kim tệ, tổ đội được năm người. Sách khế ước cao cấp đắt vô cùng, 18 vạn kim tệ, tổ đội được từ tám đến mười lăm người.

Kim tệ trong tay Tiêu Lâu có hạn, người cậu muốn tổ đội cũng chỉ có Ngu Hàn Giang, cậu không do dự, dùng 1 vạn kim tệ mua một quyển sách khế ước sơ cấp. Ngu Hàn Giang cũng muốn mua một quyển sách khế ước, nhưng anh thấy Tiêu Lâu đã mua nên tạm thời giữ lại kim tệ.

Sau khi lấy được sách khế ước, Tiêu Lâu mở ra nhìn một chút, phát hiện bên trong viết một ít quy tắc —

[Quy tắc ký khế ước của mật thất thẻ bài]

1. Sau khi người khiêu chiến thành lập quan hệ khế ước, lập tức sẽ trở thành động đội cố định của nhau. Bất kỳ người nào trong đội mở ra mật thất mới, toàn đội sẽ tiến vào mật thất người đó chọn, những người ở trong thế giới mật thất không bị ảnh hưởng.

2. Người đầu tiên ký tên sẽ mặc định là chủ nhân của sách khế ước. Chủ nhân của sách khế ước có thể gạch tên những người khác trong sách, ngừng quan hệ khế ước với họ, nhưng trong quá trình đang khiêu chiến các mật thất, thao tác này không được phép.

3. Sách khế ước có thể nâng cấp. Sách khế ước sơ cấp chỉ có thể tổ đội hai người, nếu bỏ thêm bốn vạn kim tệ thăng lên trung cấp, bỏ thêm 17 vạn tệ thăng lên cao cấp. Sau khi thăng cấp, quan hệ ban đầu vẫn giữ nguyên, trang chữ ký sẽ được mở rộng để có thể thêm những người khác.

4. Dùng bút lông đặc biệt đi kèm với hợp đồng viết tên của bạn lên trang chữ ký, sau đó đưa hợp đồng cho người bạn muốn mời tổ đội, sau khi bên kia đồng ý thì ký vào sổ, hợp đồng sẽ tự động được thực hiện.

5. Ngoại trừ chủ nhân của sách, nếu những người ký kết khác tự nguyện xóa tên, hoặc chết trong mật thất, quan hệ hợp đồng sẽ bị chấm dứt. Nếu chủ nhân của hợp đồng chết trong các mật thất, quyền sở hữu sách khế ước sẽ được chuyển lại cho người ký tên thứ hai.

6. Mỗi người chỉ được phép ký một sách khế ước trong thế giới thẻ bài.

7. Quy tắc cuối cùng của đội có thể được thêm và sửa đổi bởi chủ nhân của sách khế ước.

Chất liệu của cuốn sách này rất tốt, giống như một cuốn sách ma thuật thần bí trong một bộ phim giả tưởng phương Tây, bìa da đen tuyền được bao quanh bởi một đường viền hoa văn đẹp mắt, ở giữa có viết bảy chữ "Sách khế ước mật thất thẻ bài" mạ vàng. Các trang bên trong của cuốn sách là giấy kraft đã ố vàng, quy tắc ở trang đầu tiên có màu đỏ như máu, giữa các trang có kẹp một cây bút lông chim màu đỏ.

Trang thứ hai là nơi ký tên, trước mắt chỉ có hai chỗ trống để ký.

Tiêu Lâu cầm bút tên, nghiêm túc viết tên "Tiêu Lâu" xuống.

Sau khi viết xong, cậu nhìn ba người trước mặt, mỉm cười đưa sách khế ước cho Ngu Hàn Giang.

Ngu Hàn Giang nhìn Tiêu Lâu một cái, dứt khoát cầm bút viết xuống ba chữ "Ngu Hàn Giang" ở chỗ trống bên cạnh, sau đó đưa lại cho cậu.

Từ đầu đến cuối hai người đều không nói gì, giống như là đã có bàn trước với nhau.

Ba người kia: "..."

Hai người bọn họ cứ như vậy mà lập đội à? Ba người đứng nhìn đột nhiên có chút muốn lập đội.

Số 5 nhếch miệng cười nói: "Số 1 và số 3, hai người quen biết nhau?"

Ngu Hàn Giang nhàn nhạt trả lời "Ừ".

Số 5 nói: "Thảo nào trong suốt quá trình hai người cứ liếc mắt nhìn nhau."

Tiêu Lâu: "..."

Chỉ là nhìn nhau mấy lần mà thôi, rõ ràng như vậy sao?

Thiếu nên gác cửa hỏi: "Còn ba vị, nếu muốn lập đội có thể tìm tôi, nếu không có đội thì ải tiếp theo các vị sẽ được ghép đội ngẫu nhiên với người khác, ghép đội với người như thế nào tôi không đảm bảo được."

Thiếu niên tự nhiên nổi lên trách nhiệm của một "NPC hướng dẫn người mới". Tuy cậu ấy mặt than, nhưng có trách nhiệm, giải thích các quy tắc rất rõ ràng.

Cô gái gầy yếu số 2 nhìn về phía số 7. Chưa kịp mở miệng đã nghe số 7 chủ động nói: "Chúng ta lập đội đi, chỉ là tôi không đủ 1 vạn kim tệ để mua sách khế ước."

Hai mắt số 2 sáng lên: "Được được, còn thiếu bao nhiêu?"

Hai cô gái cùng lập đội, góp đủ kim tệ để mua sách khế ước, nhanh chóng kí tên trong sách.

Chỉ còn số 5 không có đồng đội.

Hắn chơi trò chơi quá mạo hiểm, hai cô gái không dám cùng hắn lập đội.

Mà số 5 cũng không ngại, hắn ngồi trên ghế, nhàn nhã như đang ngồi ở nhà mình.

Trực giác của Tiêu Lâu nói rằng người này rất mạnh — suy nghĩ của hắn rất nhạy bén, hơn nữa dám nói dám làm, còn chơi bài rất chuyên nghiệp. Tuy rằng điểm đánh giá vượt ải của hắn tại mật thất Cơ, Rô, Bích không phải rất tốt, nhưng có thể sống sót ở mật thất Nhép, người như vậy chắc chắn sẽ trở thành đối thủ khiến người khác sợ hãi — đánh cược mạng sống! Ai dám chơi điên đến vậy? Lỡ mà ván đầu tiên có người dùng ngọc đổi vận, anh ta all in từ đầu như vậy chắc chắn sẽ bị loại.

Nhận ra được Tiêu Lâu đang nhìn mình, số 5 chớp chớp mắt, nói: "Nhìn tôi làm gì? Muốn cùng tôi chơi bài sao?"

Tiêu Lâu quyết đoán lắc đầu: "Không."

Số 5 cười híp mắt nói: "Sau này có cơ hội, tôi mời cậu uống một ly." Hắn giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhìn về phía người gác cửa hỏi: "Đúng rồi, Át Nhép, từ lúc tôi đến thế giới này tới giờ, lâu như vậy rồi sao không thấy đói bụng? Các người ở nơi này có cần ăn cơm không?"

Mọi người: "..."

Hắn vừa nói xong, mọi người mới nhận ra, đúng là không có chút đói bụng nào? Hình như ngoại trừ cảm thấy mệt, còn lại đều không có cảm giác?

Tất cả mọi người nghi ngờ nhìn về phía người gác cửa.

Thiếu niên nói: "Không cảm thấy đói là bởi vì các vị còn ở mật thất cấp D, mật thất cấp thất nhất sẽ bảo vệ người mới, tạm thời các vị sẽ không cảm nhận được các chức năng sinh lý và trao đổi chất của cơ thể. Rời khỏi mật thất cấp D, các vị sẽ cảm nhận được đói, mệt mỏi, đau đớn, khôi phục cảm giác của người bình thường."

Tiêu Lâu hỏi: "Cho nên, kim tệ mà mật thất Nhép làm phần thưởng là để mua thức ăn?"

"Đúng vậy. Kim tệ đơn vị tiền tệ lưu thông duy nhất ở thế giới thẻ bài." Người gác cửa nhìn đồng hồ treo trên vách tường, nói: "Mật thất sắp đóng, các vị còn ba phút để tạm biệt nhau."

Trong phòng lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Qua vài giây, cô gái số 2 đột nhiên nhỏ giọng nói rằng: "Xin, xin chào mọi người, tôi là sinh viên Đại học Y thành phố Giang Châu. Tôi muốn hỏi một chút, mọi người có phải là gặp sự cố nào đó bất ngờ mới tới đây đúng không?"

Nữ sinh số 7: "Tôi cũng là sinh viên Đại học Y, trên đường đi xe buýt về trường bất ngờ bị tai nạn."

Số 2 ngơ ngác: "Là xe buýt của trường đi ngang qua phố Dân Chủ, thành phố Giang Châu sao?"

Số 7: "Đúng rồi."

Lưng Tiêu Lâu cứng đờ: "Lúc đó hai người đều ở trong xe?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

Hai cô gái này rõ ràng là sinh viện Đại học Y, và có thể đã học lớp của Tiêu Lâu. Nếu như ở thế giới thật, Tiêu Lâu chắc chắn sẽ chào hỏi hai người. Nhưng ở đây là thế giới thẻ bài, tự bảo vệ bản thân còn khó, nói chi là chăm sóc học sinh của mình.

Thành phố Giang Châu, đường Dân Chủ, là nơi mà Tiêu Lâu gặp tai nạn. Xem ra có rất nhiều người đã bỏ mạng trong vụ tai nạn đó.

Tiêu Lâu không tiết lộ thân phận của bản thân, quay đầu nhìn về phía Ngu Hàn Giang với ánh mắt dò hỏi. Đối phương lắc đầu nói: "Không phải tôi bị tai nạn giao thông, cụ thể thì đợi chút nữa tôi kể cho cậu."

Số 5 nhún vai: "Tôi không đi qua Thành phố Giang Châu, nhưng mà đúng là cũng gặp chút chuyện ngoài ý muốn tại thế giới thật."

Nữ sinh số 7 như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên run giọng nói: "Nói như vậy, em gái của tôi cũng tới thế giới này sao? Lúc đó em ấy ngồi chung với tôi! Sức khoẻ em ấy không tốt, đến nơi như Thị trấn zombie thì sống như thế nào? Chẳng lẽ em ấy bị zombie..." Nghĩ đến hình ảnh đáng sợ kia, cơ thể cô bắt đầu không tự chủ được run lên, không có cách nào nói tiếp.

Số 2 đi tới, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô nói: "Đừng buồn, nói không chừng em gái của cô còn sống. Thị trấn zombie không nhất định phải dùng bạo lực để vượt ải, chạy trốn cũng có thể sống."

Nữ sinh số 7 "Ừ" một tiếng, ủ rũ mà cúi thấp đầu.

Người gác cửa: "Mật thất sẽ đóng sau 30 giây, mời các vị trở về không gian cá nhân."

Mọi người quay người rời đi, thời điểm vừa đến cửa, số 7 đột nhiên quay đầu lại nói: "Em gái tôi tên Lưu Kiều, năm nay 18 tuổi, mới thi lên đại học. Sau này nếu như vô tình gặp được em ấy, hy vọng mọi người có thể giúp ta chuyển lời với em ấy — hãy sống thật tốt!"

Nữ sinh nhìn về Tiêu Lâu, hiển nhiên là tin tưởng Tiêu Lâu nhất trong những người ở đây.

Tiêu Lâu đành phải nhẹ giọng nói: "Được. Nếu như gặp được, tôi sẽ chuyển lời. Cô cũng phải sống thật tốt."

Nữ sinh gật đầu, quay người đi vào không gian cá nhân số 7.

Số 5 vẫy vẫy tay, nói: "Gặp lại sau, ải tiếp theo tôi tiếp tục đi ải Nhép, nếu không muốn gặp lại tôi, tốt nhất các vị đừng đi vào mật thất Nhép."

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm gì.

Mật thất sắp đóng, hai người quay người đi vào không gian cá nhân có số tương ứng. Bọn họ đang bị trói buộc với nhau, bất kể mật thất nào mở ra, đối phương đều sẽ bị kéo vào, cho nên không cần vội vàng nói ở đây.

Nhưng mà, vừa vào không gian cá nhân, Tiêu Lâu đã thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Ngu Hàn Giang: "..."

Tiêu Lâu: "..."

Tại sao họ lại gặp nhau trong không gian cá nhân? Chẳng lẽ đây là sức mạnh của khế ước sao?!

Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía thiếu niên.

Thiếu niên vô cảm nói: "Bởi vì quan hệ khế ước, các vị chắc chắn phải cùng nhau vượt ải, tôi lười phân thân ra thêm một Át Nhép để chăm sóc hai vị. Có vấn đề gì cứ hỏi cùng nhau, tiếp theo đi đâu, các vị cũng có thể từ từ thương lượng."

Tiêu Lâu đột nhiên cảm thấy thiếu nên mặt than này cũng có chút đáng yêu. Vì lý do lười nên không muốn phân thân nên trực tiếp gộp không gian cá nhân của hai người lại.

Nhưng lại rất hợp ý cậu!

Tiêu Lâu lập tức tháo mặt nạ xuống, Ngu Hàn Giang cũng tháo mặt nạ.

Hai người nhìn nhau, thấy được khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp.

Trong nháy mắt này, giống như là cách nhau cả một thế hệ.

Khuôn mặt của nhau không hề thay đổi, vẫn như trong ký ức. Tuy nhiên, đôi mắt của cả hai đều đầy mệt mỏi.

"Đã lâu không gặp." Ngu Hàn Giang đi tới trước mặt Tiêu Lâu, thấp giọng nói: "Không nghĩ tới lại gặp cậu ở chỗ này."

"Tôi cũng không nghĩ tới."

Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết vì sao lại nói thế, trong phòng nhất thời trở nên trầm mặc.

Một lát sau, Ngu Hàn Giang mới hỏi: "Trước khi đến thế giới này, cậu gặp tai nạn sao?"

"Ừ. Mùng bảy Tết tôi ăn tối xong đi siêu thị mua chút đồ, lúc băng qua đường gặp phải một chiếc xe buýt chạy tới, chính là nơi mà hai cô gái kia nói tới, tôi nghĩ, các cô ấy cũng chết ở vụ tai nạn đó rồi..." Tiêu Lâu không muốn nhớ lại cảnh tượng đẫm máu nữa, nhắm mắt lại hỏi: "Còn anh thì sao, Ngu đội?"

"Một vụ án nổ bom, lúc làm nhiệm vụ xảy ra một tai nạn bất ngờ." Vừa nãy trước mặt những người khác, anh không tiện tiết lộ danh tính của cảnh sát, nhưng đối với Tiêu Lâu thì không cần phải giấu, Ngu Hàn Giang giải thích "Cũng là mùng bảy, buổi chiều, tại vùng ngoại thành."

"Vậy là anh không nhận được tin nhắn tôi gửi à?"

"Tin nhắn? Lúc thực hiện nhiệm vụ tôi luôn tắt điện thoại." Ngu Hàn Giang nghi ngờ nói, "Cậu tìm tôi có việc?"

"Cũng không có việc lớn gì. Chỉ là hỏi anh khi nào có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa cơm."

"..." Ngu Hàn Giang nhớ tới đêm giao thừa, đúng là anh có nói với Tiêu Lâu là có thời gian thì cùng nhau ăn cơm.

Đáng tiếc, bữa cơm kia không thể thực hiện.

Bọn họ gặp tai nạn vào cùng một ngày, và bất ngờ gặp lại nhau trong thế giới thẻ bài.

Tiêu Lâu có thể tưởng tượng tình huống lúc đó của Ngu Hàn Giang nguy hiểm đến mức nào, cậu không hỏi chi tiết vụ án mà đi đến trước bức tường bài đổi chủ đề: "Ngu đội, anh nhất định rất muốn trở về thế giới thực, phải không?"

Ngu Hàn Giang cũng đi tới, nhìn tường bài trước mặt nói: "Cậu cũng vậy?"

Tiêu Lâu mỉm cười: "Đương nhiên."

Cậu quay người nhìn về phía Ngu Hàn Giang, đưa tay ra, ánh mắt kiên định nói: "Chúng ta cùng nhau vượt qua các mật thất, rời khỏi thế giới thẻ bài đi!"

Đối mặt với đôi mắt trong veo của Tiêu Lâu, Ngu Hàn Giang trịnh trọng gật đầu, trầm giọng nói: "Được."

Người đàn ông nắm chặt tay Tiêu Lâu.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.

Trong thế giới kỳ lạ, gặp gỡ những người quen thuộc.

Nhiệt độ cơ thể từ của đối phương từ đầu ngón tay truyền đến, giống như đang truyền một nguồn sức mạnh khổng lồ.

Từ giờ trở đi, họ là đồng đội.

Bất kể những khó khăn và trở ngại trong tương lai, họ sẽ cùng nhau tiến về phía trước.

[Hết quyển 1]

----------

Tác giả có lời muốn nói: quyển 1 để giới thiệu bốn loại mật thất: hồi hộp phá án Cơ, mê cung cơ quan Rô, mạo hiểm sinh tồn Bích, quyết đấu khiêu chiến Nhép.

Hai người cùng nhau vượt ải, hành trình mới của thế giới thẻ bài chính thức mở ra: )

-Hết chương 18.-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro