Chương 23: Lá Phong Màu Máu (04)

Tiêu Lâu giả làm giáo viên mới, cùng lớp 3 tới sân thể dục.

Cậu quang minh chính đại đi một vòng quanh sân, nhìn bề ngoài thì có vẻ như giáo viên mới đang quan sát xung quanh trường, nhưng thực tế thì cậu vẫn luôn đặt sự chú ý về học sinh lớp 3 — đặc biệt là bốn học sinh đã lộ tên, Ứng Tiểu Nhã, Tạ Tinh Hà, Du Huy và Dịch Như.

Vụ án vẫn chưa xảy ra, hiện tại cậu vẫn chưa biết bốn học sinh này sắm vai gì trong vụ án. Họ có thể là nạn nhân, cũng có thể là hung thủ giết người hoặc là nhân chứng quan trọng của vụ án.

Nên không thể bỏ qua bất kỳ thứ gì.

Giáo viên chủ nhiệm vẫn đứng đó để quan sát học sinh chạy quanh sân thể dục.

Lớp trưởng Tạ Tinh Hà sắc mặt không đổi. Từ biểu hiện ở tiết tiếng Anh lúc nãy, có thể đoán được Tạ Tinh Hà rất được giáo viên yêu thích vì thành tích xuất sắc. Làm lớp trưởng cũng rất có trách nhiệm. Hắn có vẻ ngoài hiền lành, dáng người gầy, bên trong đồng phục học sinh là một cái áo sơ mi trắng, đeo một chiếc kính gọng bạc, rất phù hợp với hình tượng "Học bá".

Du Huy thì hoàn toàn ngược lại, cậu ấy có vẻ ngoài điển trai, dáng người to lớn, cường tráng, rõ ràng là kết quả của việc luyện tập trong thời gian dài. Chân mang một đôi giày bóng rổ hàng hiệu, hẳn là người rất thích chơi bóng rổ, là hình tượng nam sinh thể thao được đa số các cô gái yêu thích.

Ứng Tiểu Nhã là một tiểu mỹ nhân, thành tích hơi kém một chút.

Bạn cùng bàn của cô là Dịch Như, có vóc dáng mũm mĩm, gương mặt đại trà.

Tiêu Lâu cẩn thận quan sát sự tương tác của bốn người, nhanh chóng nhìn ra được quan hệ của Ứng Tiểu Nhã và Du Huy không bình thường, Du Huy luôn cố ý hoặc vô tình bảo vệ Ứng Tiểu Nhã, hoặc lén lút nhét socola cho Ứng Tiểu Nhã, cảnh này không tránh được mắt của Tiêu Lâu.

Dịch Như thì dường như có ý gì đó đối với lớp trưởng cao lãnh, lạnh lùng, trong lúc chạy bộ rất nhiều lần nhìn về phía Tạ Tinh Hà.

Về phần Tạ Tinh Hà, từ đầu đến cuối đều một vẻ mặt không vui, thành tích của hắn rất tốt, lại phải bị phạt cùng mọi người, hắn rất khó chịu.

Sau khi chạy liên tục mười vòng, thầy chủ nhiệm cho mọi người nghỉ ngơi, sau đó nói: "Du Huy, nghỉ ngơi mười phút, sau đó tiếp tục chạy! Ứng Tiểu Nhã, em theo thầy đến văn phòng."

Thầy giáo và Ứng Tiểu Nhã cùng nhau đi tới văn phòng, Tiêu Lâu cảnh giác đi cùng.

Tiêu Lâu rất quen thuộc với cách bố trí của trường học, có hành lang trên không nối tòa hành chính và ba tòa nhà dạy học, giáo viên chủ nhiệm đi từ tầng ba Sùng Văn Lâu, sau đó đi qua hành lang trên không đến văn phòng của thầy.

Hiện tại văn phòng không có ai, cực kì yên tĩnh. Vậy nên âm thanh trong phòng truyền đến Tiêu Lâu đứng bên ngoài rất rõ ràng.

Thầy chủ nhiệm thở dài nói: "Tiểu Nhã, lần thi tháng này, thành tích của em là đứng nhất từ dưới lên, tiếng Anh 15 điểm, Ngữ văn 20 điểm, Vật lí 10 điểm, Toán... vậy mà lại là 0 điểm."

Tiêu Lâu: "..."

Thành tích của cô bé này... quá thảm.

Ứng Tiểu Nhã cúi đầu, cắn môi, hai tay nắm chặt nhau.

Thầy chủ nhiệm nói tiếp: "Tạ Tinh Hà chỉ mỗi môn toán đã 150 điểm, em tổng điểm các môn mới 50 điểm, chỉ bằng số lẻ của người ta. Em nói đi, khoảng thời gian này em có chuyện gì sao?"

Ứng Tiểu Nhã không nói lời nào.

Thầy chủ nhiệm gõ bàn, giọng nói nghiêm túc: "Có phải em với Du Huy đang yêu nhau không?"

Sắc mặt Ứng Tiểu Nhã đột nhiên trắng bệt, cô nắm chặt tay, run giọng nói: "Không có! Thầy, em với Du Huy chỉ là bạn bình thường thôi, thật đó, thầy tin em đi..."

Thầy chủ nhiệm lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Thầy cũng là người từng trải, em cho rằng thầy không nhìn ra được à? Thằng bé Du Huy đó mỗi ngày đều đưa socola cho em, buổi tối tan học vẫn cùng em về nhà, trong lớp có rất nhiều người nhìn thấy, nói là em với Du Huy nửa đêm ở trường học, không biết nói cái gì."

Ứng Tiểu Nhã muốn phủ nhận, nhưng thầy chủ nhiệm lại nói tiếp: "Không cần giải thích. Bây giờ em còn trong độ tuổi thanh xuân mơ mộng, thích một người là chuyện bình thường. Nhưng mà em đã học lớp 12 rồi, điều quan trọng trước mắt rõ ràng là học."

"Thành tích các môn văn hoá của Du Huy không tốt, em ấy đã nói với thầy là muốn vào trường thể thao, trước tiên em có thể học thật giỏi, cùng em ấy thi đến cùng một Thành phố, sau đó sẽ nói chuyện yêu đương cũng không muộn, em nói xem đúng hay không? Thầy không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tiền đồ rộng mở của em."

Thầy chủ nhiệm lý lẽ rõ ràng, đối với học sinh yêu sớm khuyên bảo hết lời, không phải mắng một trận.

Thầy lấy một bảng kết quả học tập nói: "Lần trước thi tháng tổng điểm của em là 350 điểm, xếp hạng trung bình trong lớp, em luôn học tập nghiêm túc, thầy cứ nghĩ lần thi tháng này em có thể tiến bộ hơn, nhưng không ngờ thành tích của em trực tiếp tuột không phanh — từ 350 điểm lại biến thành 50 điểm!" Thầy đẩy bảng kết quả học tập trước mặt Ứng Tiểu Nhã, bất đắc dĩ nhìn cô, "Em nói đi, có phải là yêu đương ảnh hưởng quá lớn với em không?"

Ứng Tiểu Nhã xoắn xuýt một hồi, nhỏ giọng nói: "Thầy, mọi việc không phải như thầy nghĩ, khoảng thời gian này thành tích của em không tốt là vì..."

Tiêu Lâu vểnh tai lên, muốn nghe thông tin quan trọng, kết quả ngay lúc này có một giáo viên Ngữ văn đẩy cửa đi vào, sau khi thấy cô thì sững người một chút, cười nói: "Lão Triệu, học sinh lớp thầy đâu hết rồi?"

Ứng Tiểu Nhã sắc mặt trắng bệch, cúi đầu không chịu nói.

Người này đến không đúng lúc gì hết, thầy chủ nhiệm cười nói: "Được rồi, em đi đi. Nhớ kĩ lời thầy nói, lấy học tập làm tâm, những thứ khác chờ thi đại học xong thì lại nói tiếp. Em là một học sinh nghiêm túc, cố gắng, thầy tin em chỉ cần tập trung vào việc học thì thành tích nhất định sẽ rất cao."

Ứng Tiểu Nhã trầm mặc chốc lát, cúi chào thầy, quay người đi.

Nữ giáo viên mới vào cầm ly cafe, hỏi: "Lão Triệu, đây là Ứng Tiểu Nhã? Học sinh đứng thứ nhất từ dưới lên?"

Thầy chủ nhiệm đau đầu xoa xoa mi tâm: "Con bé này chắc là do yêu đương nên thành tích xuống dốc, toán học vậy mà thi được 0 điểm, lúc nhìn thấy tôi còn tưởng tôi bị hoa mắt."

Giáo viên nữ cười ra tiếng: "Làm sao thi được 0 điểm? Cho dù có đoán mò, đều không đoán trúng một câu sao?"

Thầy Triệu lắc đầu thở dài: "Tôi cũng không biết con bé thi như thế nào. Toàn bộ đều làm sai, haiz, học sinh bây giờ..."

Hai người bắt đầu cảm khái "Học sinh bây giờ đúng là không được quản nghiêm" "Khi đó chúng ta quá ngây thơ"... không lấy được nhiều thông tin quan trọng từ cuộc trò chuyện, Tiêu Lâu thấy Ứng Tiểu Nhã cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi văn phòng, lặng lẽ theo sau.

Ứng Tiểu Nhã từ hành lang không trung tầng ba đi thẳng về lớp 3 Sùng Văn Lâu, Tiêu Lâu thấy Ngu Hàn Giang đang đứng đó chờ cậu.

Người như Ngu Hàn Giang có độ tồn tại mạnh mẽ như vậy đứng ở hành lang, vậy mà lúc Ứng Tiểu Nhã đi ngang qua, cô thậm chí còn không liếc mắt nhìn anh một lần —— nữ sinh này như bị mất hồn, bước chân giống bị mộng du.

Ngu Hàn Giang cau mày nhìn theo bóng lưng của cô.

Tiếng chuông hết tiết đúng lúc vang lên, giáo viên từ các lớp bước ra, các giáo viên về văn phòng thấy hai khuôn mặt xa lạ, đều tò mò nhìn một chút.

Tiêu Lâu nhìn bọn họ mỉm cười, đi về phía Ngu Hàn Giang, nói: "Thầy Ngu, tôi đang tìm thầy đây."

Ngu Hàn Giang phối hợp diễn: "Thầy Tiêu, tôi cũng có việc muốn nói với thầy, vừa đi vừa nói."

Hai người nhìn thẳng, sóng vai đi trên hành lang, người đi ngang đều nghĩ hai người là giáo viên mới, không có một chút nghi ngờ nào.

Trường học lớn như vậy chính là một nơi tốt. Giáo viên rất nhiều, giáo viên dạy khác lớp có lẽ một năm gặp nhau chỉ được vài lần, hai người bình tĩnh giả làm giáo viên, tránh né camera lớp học, nhanh chóng đi tới chỗ ngoặc.

Ngu Hàn Giang dừng lại, thấp giọng hỏi: "Có manh mối gì không?"

Tiêu Lâu nhỏ giọng, nhanh chóng nói hết thông tin vừa biết được cho Ngu đội: "Vừa nãy thầy chủ nhiệm gọi Ứng Tiểu Nhã đến văn phòng để nói chuyện, thành tích trước đây của cô bé không tệ lắm, xếp hạng trung bình, vậy mà lần thi tháng này lại đứng nhất từ dưới lên. Đột nhiên thành tích tuột dốc không phanh, chắc là có biến cố gì đó trong cuộc sống. Thầy chủ nhiệm luôn nghĩ là Du Huy và Ứng Tiểu Nhã đang yêu nhau, nhưng tôi cảm thấy là có nguyên nhân khác."

Ngu Hàn Giang suy nghĩ: "Tôi tìm được một bức thư tình trong hộc bàn của Ứng Tiểu Nhã, là chữ đánh máy, không có kí tên, tôi không tìm được người viết lá thư này. Còn nữa, trong sách của Ứng Tiểu Nhã có kẹp một tờ giấy, trên đó viết lung tung, lặp đi lặp lại một câu: "Mình nên làm gì bây giờ."

Thầy chủ nhiệm bắt cả lớp đến sân thể dục chạy bộ, lớp 3 khối 12 không có người, còn không khoá cửa, đương nhiên đây chính là cơ hội mà thế giới mật thất cho hai người —— cố ý câu giờ để người khiêu chiến tìm manh mối.

Khả năng tìm kiếm manh mối của Ngu Hàn Giang chuyên nghiệp hơn Tiêu Lâu, chỉ hai mươi phút ngắn ngủi mà đã soát xong toàn bộ lớp học.

Anh nói nhanh hơn cho Tiêu Lâu về những gì mình tìm được: "Trong cặp của Du Huy có một hộp socola, còn có một cái khăn quàng cổ dành cho nữ; trong cặp Tạ Tinh Hà thì toàn tư liệu tham khảo, tôi bất ngờ tìm được một quyển tiểu thuyết [Bá tước Monte Cristo*]; hộc bàn của Dịch Như có một hộp quà tinh xảo, bên trong là một nghìn con hạc giấy. Những học sinh khác không liên quan nhiều đến vụ án, trong cặp chỉ có sách giáo khoa."

(*: Bá tước Monte Cristo (: Le Comte de Monte Cristo) là một tiểu thuyết phiêu lưu của Alexander cha. Cùng với một tác phẩm khác của ông là "Ba chàng lính ngự lâm", tác phẩm thường được xem là tác phẩm văn học nổi tiếng nhất của Dumas. Cuốn sách này đã được viết xong năm 1844. Giống như nhiều tiểu thuyết khác của ông, tiểu thuyết này đã được mở rộng từ cốt truyện do người giúp việc cho nhà văn Auguste Maquet  cộng tác.)

Tiêu Lâu xoa cằm kết luận: "Nói như vậy, Tạ Tinh Hà và Du Huy đều có khả năng thích Ứng Tiểu Nhã, Dịch Như có thể thích một trong hai nam sinh đó, muốn đem một nghìn con hạc giấy tặng người đó."

Ngu Hàn Giang cau mày: "Suy nghĩ một chút đi, tôi cảm thấy không đơn giản như vậy."

Tiêu Lâu rơi vào trầm tư.

Nguyền rủa, thư tình, socola, một nghìn con hạc giấy, tiểu thuyết [Bá tước Monte Cristo], thành tích của Ứng Tiểu Nhã đột nhiên tuột dốc không phanh. Những manh mối này có liên quan gì đến nhau?

***

Tiết 2 là tiết Toán.

Giáo viên Toán đưa bài thi cho lớp trưởng phát ra, lạnh mặt nói: "Lần thi tháng này, lớp chúng ta xuất hiện hai thái cực —— bạn học Tạ Tinh Hà đạt điểm tối đa, 150 điểm, là điểm tối đa duy nhất của lớp. Còn có một bạn học, môn toán thi được 0 điểm, cũng là điểm 0 duy nhất của lớp.

Cả lớp ai ai cũng nhìn xung quanh, giống như muốn tìm vị bạn học xui xẻo thi được 0 điểm.

Ứng Tiểu Nhã cúi đầu siết chặt bài thi trong tay.

Giáo viên Toán nói: "Tiết này chữa bài thi, không thi tốt tự xem lại bản thân, bài nào sai đều chép lại mười lần."

Quá trình chữa bài không có gì đặc biệt, giáo viên Toán bình tĩnh chữa bài thi, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang ngồi nghe một tiết Toán, gì mà hàm số lượng giác, phương trình, không gian véctơ... Ngu Hàn Giang nghe mà đau đầu, Tiêu Lâu ngược lại nghe đến mê mẩn.

Sau khi kết thúc tiết 2 là giờ ra chơi, Tạ Tinh Hà cau mày nhìn Ứng Tiểu Nhã nói: "Ra chơi không mặc đồng phục sẽ bị trừ điểm, cậu tìm người trực lớp đổi với cậu ấy, ở lớp trực nhật."

Ứng Tiểu Nhã nhẹ nhàng gật đầu.

Du Huy đi tới khoác vai một nam sinh, nói: "Người anh em, đổi đi, hôm nay tôi trực lớp thay cậu."

Nam sinh liếc nhìn cậu ấy một cái, lại nhìn sắc mặt của Ứng Tiểu Nhã, liền bày ra vẻ mặt "đã hiểu", cười chạy đi.

Rất nhanh tất cả học sinh đã đi ra khỏi lớp, chỉ còn Du Huy và Ứng Tiểu Nhã trong lớp.

Du Huy thấp giọng hỏi: "Vừa nãy lớp trưởng gọi em tới nói gì?"

Ứng Tiểu Nhã sắc mặt trắng bệch nói: "Không, không có gì, chỉ là chỉ em phương pháp học tập tốt hơn..."

Du Huy buồn bực vò đầu: "Lần này em bị gì thế? Anh nhớ tiếng Anh của em cũng không tệ mà, điểm thi luôn được khoảng 70 điểm, sao lần này chỉ có 15 điểm?"

Ứng Tiểu Nhã cúi đầu ủ rũ, giọng nói giống như muốn khóc: "Em, em làm sai phiếu trả lời"

"... mẹ kiếp" Du Huy đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Cô Chương chắc tới kì mãn kinh, mỗi ngày đều mắng học sinh, cô ta phạt đứng đã là nhẹ lắm rồi, bình thường toàn dùng cây để đánh. Thi tháng thôi mà, lần sau thi tốt hơn là được."

Hai người vừa nói chuyện vừa quét lớp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên hai người, hình ảnh ấm áp tốt đẹp.

Du Huy đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy khăn quàng cổ và socola trong cặp đưa cho cô, nói: "Đây là quà anh trai mua cho em, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em — sinh nhật vui vẻ, Tiểu Nhã."

Ứng Tiểu Nhã ngẩn người, hốc mắt ngấn lệ, run run nhận lấy khăn quàng cổ nói: "Cảm ơn..."

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau.

Cuộc nói chuyện của Du Huy và Ứng Tiểu Nhã lộ ra một thông tin quan trọng, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Ứng Tiểu Nhã, cô bé này cũng thật xui xẻo, trong ngày sinh nhật vậy mà bị giáo viên tiếng Anh phạt đứng, bị giáo viên chủ nhiệm bắt lên văn phòng, thi Toán được 0 điểm...

Có lẽ đối với cô bé mà nói thì khăn quàng cổ chính là ấm áp duy nhất trong sinh nhật mười tám tuổi.

***

Giờ ra chơi kết thúc, tiết tiếp theo là tiết Vật Lí, giáo viên tiếp tục chữa bài thi, Ứng Tiểu Nhã xếp chót, bị giáo viên mắng một trận, sắc mặt nữ sinh càng ngày càng tái nhợt.

Tiết 4, đột nhiên có một giáo viên trẻ tuổi dáng người to cao đi tới, nói: "Giáo viên hoá của các em hôm nay bị bệnh nên không tới trường, tiết thể dục buổi chiều sẽ đổi với tiết hoá này — ủy viên thể dục, em đưa mọi người tới sân bóng rổ làm nóng người."

Du Huy đứng lên, đưa các bạn học ra ngoài sân bóng.

Giáo viên thể dục trực tiếp tổ chức một trận bóng rổ, chia nam sinh của lớp thành hai đội, Du Huy và Tạ Tinh Hà đúng lúc ở hai đội khác nhau.

Du Huy là ủy viên thể dục, thân hình cao lớn, tỉ lệ ném bóng vào rổ rất cao. Nhưng làm mọi người bất ngờ là Tạ Tinh Hà nhìn qua rất gầy gò dịu dàng, bóng ném đi cũng vào rổ rất nhiều. Mấy vòng tiếp theo vẫn luôn giằng co không xong.

25:23, Du Huy ném bóng một cách điệu nghệ làm các nữ sinh hò hét.

25:26, Tạ Tinh Hà chuẩn xác ném vào rổ một cú ba điểm.

Du Huy giành lại bóng, dẫn bóng với tốc độ nhanh, Tạ Tinh Hà chặn ở gần khu vực cấm. Cậu ta nhíu mày, làm động tác giả, tiếp theo dẫn bóng chạy tới hướng ngược lại để phá vòng vây. Nhưng Tạ Tinh Hà giống như đã đoán trước, cố ý chạy tới bên phải, Du Huy chạy quá nhanh, hai người "Ầm" một tiếng, đụng vào nhau.

Tạ Tinh Hà bị một lực lớn đụng phải, lăn trên đất, đầu gối bị đụng sưng lên; Du Huy cũng không khá hơn, đầu bị đụng đâu đó, máu tươi chảy ròng.

Lần va chạm này triệt để chọc giận Du Huy, cậu ta đứng lên nắm cổ áo Tạ Tinh Hà, dí khuôn mặt đầy máu tươi mắng: "Mẹ mày, mày cố ý phải không?"

Tạ Tinh Hà phủi đất trên người: "Tôi tự vệ thôi, là cậu mù nên đụng tôi."

Giáo viên thể dục đi nghe điện thoại, không có ở đây. Hai người vừa đánh nhau, trong lớp bắt đầu hỗn loạn, nam sinh của hai đội đánh nhau, chửi thề, nữ sinh đứng bên cạnh ngăn cản hai bên đánh nhau. Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đứng ở xa quan sát, đột nhiên bên tai vang lên âm thanh lạnh lùng của hệ thống: "Bảo vệ đang đến gần, khoảng cách 20 mét, 15 mét..."

Bốn bảo vệ tuần tra của trường nhìn thấy học sinh đánh nhau, lập tức chạy tới.

Ngu Hàn Giang không chút do dự, kéo Tiêu Lâu chạy đi!

Bị bảo vệ phát hiện sẽ trực tiếp bị loại — bảo vệ là chướng ngại duy nhất của mật thất 3 Cơ, tuyệt đối không thể đối mặt chính diện.

Bốn bảo vệ từ bốn hướng chạy tới, hai người không có chỗ nấp, nếu không phải Ngu đội phản ứng nhanh, có lẽ hai người họ sẽ bị bắt.

Ngu Hàn Giang kéo Tiêu Lâu vào phía sau một cây đại thụ để nấp.

Ngu đội chạy quá nhanh, Tiêu Lâu bị kéo theo thiếu chút nữa ngã, trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi, hít sâu một cái nhìn về phía sân bóng rổ.

Tình huống đánh nhau hỗn loạn rất nhanh được dẹp gọn, trên mặt Du Huy và Tạ Tinh Hà đều dính máu, giáo viên thể dục chạy tới, trầm mặt phạt tất cả học sinh.

Ánh mắt Tiêu Lâu đảo qua một vòng, lưng bỗng nhiên cứng đờ: "Ứng Tiểu Nhã đâu?"

Ngu Hàn Giang cũng phát hiện trong các học sinh không có Ứng Tiểu Nhã, sắc mặt trở nên khó coi: "Cô bé thừa dịp hỗn loạn chạy đi!"

Ngay sau đó, một tiếng hét đột nhiên vang lên ở cách đó không xa.

Tiếng thét chói tai, như muốn đâm thủng màng nhĩ của mọi người: "A a a — "

Các nhân viên bảo vệ sợ hết hồn, lập tức theo tiếng thét chạy tới. Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu không thể dụng mặt bảo vệ, không thể làm gì khác hơn là đi theo sau họ, tận lực ẩn nấp nhờ các toà nhà và cây cối.

Nhưng mà...

Mới đi qua khúc ngoặc, hai người đã biết nguyên nhân của tiếng thét chói tai.

Phía dưới Hành Tri Lâu, dưới sàn xi măng cạnh bồn hoa có một cô gái đang nằm đó, bất động không nhúc nhích.

Một bên mặt của cô gái dính đầy máu tươi, không nhìn rõ mặt, mái tóc ngắn đen nhánh rối tung, máu chảy từ dưới đỉnh đầu vẫn đang chậm rãi lan ra xung quanh, khăn quàng cổ của cô gái cũng bị thấm máu đỏ thẫm.

— cái khăn quàng cổ kia, chính là quà sinh nhật 18 tuổi Du Huy tặng cho Ứng Tiểu Nhã.

Tiêu Lâu hít vào một ngụm khí lạnh.

Ứng Tiểu Nhã, vậy mà lại nhảy lầu dưới mí mắt của cậu và Ngu Hàn Giang!

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Mật thất và thế giới thật không giống nhau, mọi người đừng nghĩ nó là thật nha. Ví dụ như giáo viên tiếng Anh bảo dịch "Nguyền rủa", cũng giống như bảo vệ sẽ là chướng ngại lớn của người khiêu chiến, nhóm giáo viên không quen biết nhau sẽ tiện cho hai người tìm manh mối.

Tất cả nội dung của vở kịch này là để phục vụ người khiêu chiến phá án.

----------

Thanh: Có ai thấy cấn không?-) Tiết 1 là tiết tiếng Anh, tiết 2 là tiết Ngữ Văn, nhưng học sinh bị phạt chạy, không học. Thì đúng ra tiết Toán phải là tiết 3 chứ sao lại tiết 2 nhỉ? Lúc đầu tôi cứ nghĩ tác giả nhầm cơ, nhưng phía sau vẫn ghi tiết 3 là tiết Vật Lí, tiết 4 tiết Hoá, thì không phải là nhầm đúng không?

-Hết chương 23.-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro