Chương 26: Lá Phong Màu Máu (07) - Bí Ẩn Nguyền Rủa

Nơi Ứng Tiểu Nhã rơi xuống đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, các tiết học cũng kết thúc như bình thường. Những sinh viên đói bụng đi ra khỏi tòa nhà dạy học, tất cả đều mang vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt, tụ tập thành nhóm để thảo luận —

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Chiếc xe vừa ra khỏi trường hình như là xe cảnh sát? Chẳng lẽ là cảnh sát tìm tới?"

"Có phải lớp 3 có vấn đề? Tôi thấy tiết này bọn họ ở sân bóng rổ chơi bóng, Du Huy và Tạ Tinh Hà giống như đánh nhau."

"Du Huy và Tạ Tinh Hà vẫn luôn không hợp nhau mà? Nghe lớp 3 nói, hai người bọn họ thường xuyên cãi nhau."

"Lần thi tháng này Tạ Tinh Hà lại đứng nhất, không biết đầu của cậu ấy làm bằng gì nữa."

"Toán khó như vậy, cậu lại được điểm tối đa, Vật Lí được 295 điểm, đúng là quái vật."

Cao trung Phong Lâm là trường ngoại trú nên không có nhà ăn cho học sinh.

Buổi sáng tan học lúc 12:00, buổi chiều bắt đầu học lúc 14:30, thời gian nghỉ trưa có hai tiếng rưỡi, phần lớn học sinh đều đi về nhà ăn cơm, cũng có những học sinh đạp xe lao nhanh ra khỏi trường, hôm nay không biết sao bị giáo viên giữ lại trường gần một tiếng, thời gian ăn cơm rất gấp.

Trong nháy mắt, học sinh đã ra khỏi trường học, sân trường trở nên yên tĩnh lại.

Ngu Hàn Giang và Tiểu Lâu trốn gần cổng trường, nghe bọn học sinh nói chuyện. Du Huy và Tạ Tinh Hà chắc là nhân vật nổi tiếng của trường, quan hệ của hai người không tốt, nhóm bạn học đều biết việc này.

13:30.

Du Huy, Tạ Tinh Hà và Dịch Như lần lượt đến trường.

Tạ Tinh Hà đuổi theo Du Huy nói: "Sự việc của Tiểu Nhã, cậu đừng quá khó chịu..."

Dư Huy quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hai mắt đỏ ngầu: "Đừng ở chỗ này khóc lóc giả vờ nhân từ! Nếu như lúc chơi bóng mày không cố ý đánh tao, Tiểu Nhã đã không biến mất ở trước mặt tao!"

Tạ Tinh Hà cau mày, hai tay nắm chặt: "Xin lỗi, tôi cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."

Dịch Như đi ngang qua hai người, nhắm mắt làm ngơ như không thấy hai người đang cãi nhau.

Cô gái như mất hồn, vẻ mặt đờ đẫn, tư thế đi lại giống như một người máy đã mất khả năng suy nghĩ. Du Huy kéo cô lại nói: "Tiểu Nhã đi cùng cậu, cậu và em ấy đã nói cái gì?"

Bây giờ cậu ta giống như một con chó điên, gặp người sẽ cắn. Dịch Như sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: "Tiểu Nhã nhờ tôi đi mua đồ ăn, ngoài ra không nói gì nữa... Tôi không biết tại sao bạn ấy lại nhảy lầu tự tử, lúc đó vẻ mặt của bạn ấy rất bình thường..."

Du Huy quát: "Câm miệng! Em ấy sẽ không tự tử, nhất định có nguyên nhân gì đó, cậu đẩy em ấy xuống lầu đúng không?!"

Dịch Như sợ hãi lui về sau: "Du Huy, cậu nói nhảm gì vậy..."

Du Huy nói: "Cậu thích Tạ Tinh Hà, mà Tạ Tinh Hà lại thích Tiểu Nhã, có phải là cậu ghen tị với em ấy?!"

Tạ Tinh Hà trầm mặt ngăn cản Du Huy: "Được rồi, đừng nói nhăng nói cuội được không? Quan hệ của Dịch Như và Tiểu Nhã tốt như vậy, sao có thể làm chuyện đó? Chiều nay cậu xin nghỉ đi, về nhà điều chỉnh tâm trạng, khi nào tốt hơn thì đi học."

Du Huy trừng mắt nhìn hắn một cái, mắt đỏ lên quay người đi.

Tạ Tinh Hà liếc nhìn sắc mặt sợ hãi của Dịch Như, nói: "Cậu cũng xin nghỉ đi, nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ nói với thầy chủ nhiệm."

Dịch Như gật đầu: "Cảm ơn lớp trưởng..."

Ba người lần lượt ra khỏi cổng trường. Sau khi nội dung mật thất bắt đầu, hoạt động của người khiêu chiến chỉ giới hạn trong Cao trung Phong Lâm, không có cách nào ra khỏi trường, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang chỉ có thể quay người rời đi.

Trong giờ nghỉ trưa, khuôn viên trường yên tĩnh lạ thường.

Còn một tiếng nữa giờ học buổi chiều mới bắt đầu, bụng Tiểu Lâu kêu lên — cậu chợt nhớ ra từ khi đến thế giới thẻ bài mình vẫn chưa ăn gì, đêm qua ngủ tạm ở cầu thang, bây giờ thực sự rất mệt mỏi và đói bụng.

Thấy Ngu Hàn Giang cau mày, giống như đang suy nghĩ, Tiêu Lâu nhắc nhở: "Ngu đội, trước tiên chúng ta đi ăn gì đi? Không thể kết thúc vụ án trong một ngày được, không ăn làm sao buổi tối có thể đi tìm chứng cứ được?"

Ngu Hàn Giang gật đầu, cùng Tiêu Lâu đi vào căn tin trường.

Bọn họ không thể ra khỏi trường, kim tệ kiếm được ở mật thất Nhép chỉ có thể dùng ở căng tin.

Chủ căng tin là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy hai khuôn mặt xa lạ có chút bất ngờ, Tiêu Lâu bình tĩnh cười với Ngu Hàn Giang, nói: "Thầy Ngu, thầy muốn ăn gì?"

Ngu Hàn Giang lấy một gói mì ăn liền, hai cây xúc xích hun khói và hai quả trứng ướp từ trên kệ, đặt lên bàn, nói: "Tôi thế này là đủ rồi."

Chỉ lấy một gói mì ăn liền Tiêu Lâu: "..."

Ngu đội cao gần 1m9, thân hình to lớn, ăn nhiều là bình thường.

Đồ trong căng tin đắt vô cùng, những món này thôi đã 1.400 kim tệ.

Tiêu Lâu có chút đau lòng, lấy hai đồng vàng trong túi ra, hỏi: "Ở đây có nước nóng không? Có thể nấu mì cho chúng tôi không?"

Chủ quán nói: "Có, hai thầy chờ một chút."

Chủ quán đem nước nóng ra chế cho hai người, thối lại cho Tiêu Lâu 600 kim tệ.

Ngu Hàn Giang đột nhiên hỏi: "Chủ quán, có đèn pin cầm tay không?"

Chủ quán: "Có, 300 kim tệ."

Ngu Hàn Giang nhìn Tiêu Lâu dò hỏi: "Dùng tiền lẻ mua hai cái đèn pin được không?"

Hiện tại Tiêu Lâu phụ trách quản lý tiền, nếu Ngu Hàn Giang muốn tiêu tiền thì phải hỏi Tiêu Lâu trước. Đương nhiên, mục đích mua đèn pin là để thuận tiện cho các hoạt động ban đêm, vì vậy Tiêu Lâu đành phải trả lại 600 kim tệ mà chủ quán vừa thối cho mình, cười nói: "Cho chúng tôi hai chiếc đèn pin."

Tổng cộng chỉ có 17 đồng vàng, một bữa cơm đã mất 2 đồng vàng.. cuộc sống sau này vượt qua thế nào đây?

Sau khi có nước nóng, hai người bưng mì đến bên cạnh rừng phong, vừa ăn vừa nói chuyện.

Tiêu Lâu đau đầu nói: "Hàng hoá trong thế giới này quá cao, 2 đồng vàng chỉ có thể mua chút đồ thế này, cảm giác như 20 đồng trong thế giới thực, chúng ta chỉ còn lại 15 đồng vàng, chúng ta cần tiết kiệm."

Ngu Hàn Giang liếc nhìn Tiêu Lâu đang nghiêm túc tính toán, phụ hoạ nói: "Được, tiết kiệm một chút." Sau đó, anh nhìn xúc xích và trứng ướp chưa mở trong tay, lấy một cái xúc xích và một cái trứng ướp mở ra, bỏ vào trong bát của Tiểu Lâu: "Cậu cũng ăn nhiều một chút đi."

Tiêu Lâu dở khóc dở cười.

Cậu có thể nấu ăn, cậu thường ăn ở nhà ăn của trường, hoặc là tự nấu ở nhà, cậu chưa bao ăn đồ chiên rán như mì gói. Nhưng bây giờ, mì sủi cảo đối với hai người bọn họ đã coi là xa xỉ, ăn mấy bữa nữa cũng không đủ, thật sự rất khổ sở.

Tiêu Lâu im lặng một lúc, cảm khái nói: "Sau đó hãy kiếm thật nhiều tiền trong mật thất Nhép đi."

Ngu Hàn Giang: "...Ừ."

Hai quỷ nghèo nhìn nhau, yên lặng cúi đầu ăn mì.

**

Buổi chiều 14:00, hai người đứng dậy trở lại toà nhà dạy học.

Học sinh lục tục trở về trường, Cao trung Phong Lâm khôi phục quỹ đạo bình thường.

Chuông học vang lên, các giáo viên đi qua hành lang để đến các lớp, chỉ có lớp 3 khối 12 không khí mù mịt, chỗ ngồi của Du Huy và Dịch Như trống, họ xin nghỉ. Lớp trưởng Tạ Tinh Hàn vẫn trong lớp học.

Lịch học buổi chiều là Ngữ Văn, Sinh và Toán, mà thầy chủ nhiệm dạy văn không có tâm tình dạy, thầy đứng trên bục giảng, xoa xoa thái dương, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Tiết này tự học."

Phía dưới, các học sinh bắt đầu đọc sách, dần dần phát hiện giáo viên chỉ ngồi thẩn thờ, không quản lớp, những nữ sinh ngồi sau bắt đầu lén lút chuyền giấy.

Không biết trên giấy viết gì, ai cũng sợ hãi, khi ném về phía trước thì lệch hướng, vô tình ném xuống đất, khiến giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng chú ý.

Thầy chủ nhiệm cau mày nhặt tờ giấy lên, sắc mặt biến đổi: "Không nên tin lời nói vô căn cứ này! Cái gì mà oan hồn đoạt mạng, bóng ma lơ lửng, nói nhảm, đến sân chạy mười vòng!"

Mấy nữ sinh bị doạ sắc mặt trắng bệch, lập tức cúi đầu giảm độ tồn tại.

Giáo viên chủ nhiệm đi ra khỏi lớp, vò tờ giấy quăng vào thùng rác trên hành lang.

Ngu Hàn Giang nhanh chóng đi tới nhặt tờ giấy lên, đi tới khúc ngoặc, mở ra đọc cùng Tiêu Lâu.

Tờ giấy được viết nguệch ngoạc vài dòng.

"Nói xem, Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu là bị nguyền rủa à?"

"Có thể, trường học của chúng ta từng là nơi xử bắn tù nhân, ở đây chết rất nhiều người, nghe nói có học sinh nửa đêm đi ngang qua trường học nghe được tiếng khóc kì lạ!"

"Tuần trước thi xong, mình về nhà muộn. Mình nhìn thấy trong rừng phong giống như có những bóng ma lơ lửng. Nó làm mình sợ muốn chết!"

"Chẳng lẽ là oan hồn đoạt mạng?"

"Người ta nói rằng làm sinh nhật lần thứ 18 trong trường sẽ bị nguyền rủa. Vào năm đầu tiên khi trường Cao trung Phong Lâm được xây dựng, chẳng phải đã có một cô gái để lại di thư và nhảy lầu vào ngày sinh nhật thứ 18 của mình sao? Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Tiểu Nhã, thật là trùng hợp..."

"Mấy năm trước còn có người mất tích!"

"Chẳng lẽ là oan hồn đang nguyền rủa trường chúng ta sao?"

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau.

Nguyền rủa, cái từ quan trọng này cuối cùng cũng xuất hiện.

----------

Thanh: Chương này ngắn đến bất ngờ.

-Hết chương 26.-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro