Chương 30: Lá Phong Màu Máu (11) - Bí Mật Của Đôi Giày

Dì lao công rất nhanh đã tìm hết thùng rác, nói với Tiêu Lâu: "Thầy, giấy chứng nhận của thầy không có ở đây."

Tiêu Lâu mỉm cười nói: "Làm phiền dì, để cháu về tìm lại, chắc là cháu nhầm."

Dì lao công nhiệt tình nói: "Vậy thầy tìm đi, tôi cũng chú ý giúp thầy, nếu tìm được trong thùng rác tôi sẽ đem về nơi để đồ thất lạc."

Tiêu Lâu gật đầu: "Dạ, cảm ơn dì."

Cậu ra hiệu với Ngu Hàn Giang, Ngu Hàn Giang hiểu ý, cầm đôi giày rời đi cùng Tiêu Lâu.

Dì lao công khó hiểu nhìn bóng lưng của hai người, chắc là đang nghĩ — sao thầy giáo kia lại lấy đôi giày tìm được từ trong thùng rác?

Bây giờ vẫn còn trong tiết, sân thể dục rất vắng.

Hai người đi tới góc sân thể dục, Ngu Hàn Giang ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát vật chứng.

Đây là một đôi giày vải màu trắng bình thường, là một kiểu giày Ứng Tiểu Nhã mang trước khi chết. Đế giày có hoa văn chéo, để lại dấu giày đặc thù, bên sườn giày là tên một nhãn hiệu.

Tiêu Lâu suy nghĩ nhìn đôi giày: "Tôi thấy rất nhiều học sinh mang đôi giày này, chắc là nhãn hiệu được đa số học sinh yêu thích. Đôi giày này rất mới, lại bị ném đi, rõ ràng hung thủ muốn tiêu huỷ chứng cứ... Ngu đội, anh cảm thấy chủ nhân của đôi giày có thể là ai?"

Ngu Hàn Giang cẩn thận kiểm tra trong ngoài đôi giày một lần, nói: "Nếu hung thủ có cỡ chân 37, mua một đôi giày đại trà như vậy cũng không có gì lạ, cô ta hoàn toàn có thể giữ lại đôi giày này để mang, không cần phải ném đi. Nếu hung thủ nhất định phải tiêu huỷ đôi giày này, chỉ có một nguyên nhân — chân của cô ta với Ứng Tiểu Nhã không giống nhau, mang đôi giày này không vừa. Một khi bị phát hiện, rất dễ bị nghi ngờ."

Tiêu Lâu tán đồng gật đầu: "Nói cách khác, hung thủ mua đôi giày này, chỉ là muốn tạm thời mang vào làm giả dấu chân trên sân thượng, khiến người khác hiểu lầm dấu chân trên sân thượng chỉ có của Ứng Tiểu Nhã, dễ dàng tin tưởng Ứng Tiểu Nhã chết vì tự sát. Hung thủ này, sớm đã để ý đến cỡ giày của Ứng Tiểu Nhã, đồng thời kế hoạch giết người trên sân thượng — cũng đã được ủ mưu từ lâu."

"Ừ, nên cô ta mới phải xử lý vật chứng." Ngu Hàn Giang cau mày quan sát, một lát sau mới nói: "Tôi nghĩ, khả năng cao hung thủ có thể là nữ."

Tiêu Lâu khó hiểu nhìn anh: "Tại sao không phải là nam?"

Ngu Hàn Giang phân tích: "Đây là một vụ án điển hình do người quen gây án. Ứng Tiểu Nhã từ lớp 3 khối 12 thông qua hành lang đi đến Hành Tri Lâu, rồi từ camera bị hỏng đi lên tầng bảy, đoạn đường này không ngắn, nếu như là bị bắt đi, toàn bộ quá trình sẽ không im lặng như vậy, một khi cô bé hét lên hay phản khảng, các lớp xung quanh đang học đều nghe thấy."

Tiêu Lâu nhắc lại: "Nhưng Ứng Tiểu Nhã từ đầu đến cuối đều rất im lặng. Quá trình rơi từ tòa nhà xuống không ai biết và không bị chú ý. Rõ ràng là cô bé tự nguyện đi theo hung thủ lên sân thượng."

Ngu Hàn Giang quay đầu nhìn Tiêu Lâu nói: "Nếu hung thủ là nam, mang giày nữ cỡ 37 sẽ không vừa, nhất định sẽ khiến cho Ứng Tiểu Nhã cảnh giác và nghi ngờ. Hơn nữa, hung thủ cũng không có thời gian ở trên sân thượng để thay giày, một khi người kia cúi người để thay giày, Ứng Tiểu Nhã sẽ cảm thấy có gì đó không ổn và bỏ chạy hoặc kêu cứu. Vì vậy, kẻ giết người nên là người đã mang đôi giày này và đi tìm Ứng Tiểu Nhã."

Bàn chân đàn ông thường trên cỡ 40, hoàn toàn không đi vừa giày vải cỡ 37. Đi kiễng chân hoặc như dép lê trông rất lạ, dọc đường đi rất dễ bị chú ý. Hơn nữa, nếu một người đàn ông đi một đôi giày vải cỡ 37 đến chỗ Ứng Tiểu Nhã, cô bé chắc chắn sẽ cảm thấy có gì đó không ổn, và sẽ không dại dột đi theo anh ta lên sân thượng.

Trừ khi đó là nữ.

Đối phương có cỡ chân 35 hay 36 cũng có thể dễ dàng mang giày 37, chỉ cần nhét giấy vào gót giày, buột chặt dây giày là sẽ không bị rơi. Hoặc là cỡ chân 38, cũng có thể miễn cưỡng mang giày cỡ 37, chỉ là sẽ không được thoải mái một chút, nhưng chỉ trong thời gian ngắn thì không có vấn đề gì.

Chân nhỏ hay lớn hơn một tí cũng khó để nhìn ra có gì đó lạ. Hơn nữa loại giày này rất phổ biến, rất nhiều người mang trong trường, cô giáo, các bạn học, Ứng Tiểu Nhã sẽ không nghĩ quá nhiều.

Tiêu Lâu cúi đầu suy nghĩ: "Là nữ gây án... Dịch Như, tôi nhớ chiều cao của cô bé thấp hơn Ứng Tiểu Nhã một chút, chắc cỡ chân sẽ không chênh lệch nhiều, mang cùng cỡ giày với Ứng Tiểu Nhã cũng sẽ không bị chú ý."

Cậu dừng một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa lời khai của Dịch Như rất phiến diện, cô bé nói là cùng Ứng Tiểu Nhã về lớp, đã xảy ra chuyện gì cũng không có chứng cứ. Cô bé nói đến căng tin mua khoai tây chiên, chủ căng tin cũng đã xác nhận... nhưng mà nếu hai người đi đến sân thượng, cô bé đẩy Ứng Tiểu Nhã xuống, sau đó đi mua khoai tây chiên, rồi về giả vờ tận mắt thấy Ứng Tiểu Nhã rơi xuống?"

Ngu Hàn Giang nghe đến đó, ngẩn đầu nhìn sân thượng phía xa, sau đó lại nhìn về căng tin và vị trí Ứng Tiểu Nhã rơi xuống, anh nhanh chóng có kết luận, lắc đầu nói: "Không phải Dịch Như, không đủ thời gian."

Dù sao cũng chỉ là lý thuyết của Tiêu Lâu, tính thời gian gây án thực tế thì Ngu Hàn Giang có kinh nghiệm hơn.

Cậu nhìn theo ánh mắt của Ngu đội — Hành Tri Lâu có bảy tầng, Ứng Tiểu Nhã là rơi từ sân thượng, căng tin cách Hành Tri Lâu khá xa, nếu như Dịch Như đẩy Ứng Tiểu Nhã xuống lầu rồi lại đến căng tin mua khoai tây chiên, trở về giả vờ thấy bạn thân rơi xuống lầu, quả thực thời gian rất vội.

Tiêu Lâu nhớ lại hiện trường ngày hôm qua, lúc cảnh sát hỏi Dịch Như, cô bé cũng trả lời đứt quãng, nhưng không có dấu hiệu thở gấp sau khi vận động mạnh — hô hấp của cô bé tương đối vững vàng.

Trường không có thang máy, Dịch Như rất khó để trong khoảng thời gian ngắn như vậy chạy lên tầng đẩy bạn thân xuống rồi lại chạy xuống bảy tầng đến căng tin mua khoai tây chiên, lúc về giả vờ đi ngang qua, rừ khi cô ấy có tốc độ của nhà vô địch chạy đường dài Olympic, và còn phải có khả năng chạy mấy ngàn mét không thở dốc.

Tiêu Lâu: "Xem ra có thể loại bỏ Dịch Như, thời gian đúng là không đủ. Cô bé đi mua khoai tây chiên, chủ căng tin có thể làm chứng."

Ngu Hàn Giang nhắc nhở: "Chúng ta vẫn nên đặt sự chú ý về các giáo viên nữ."

Mang theo một đôi giày về lớp học rất dễ bị chú ý, Ngu Hàn Giang suy nghĩ một chút, tiện đường đi tới căng tin xin một cái túi giấy bỏ giày vào, ôm trước người, nhìn qua giống như đang ôm một túi sách bài tập.

Hai người trở về lớp học.

Giáo viên dạy Hoá lớp 3 bị cảnh sát đưa đi khiến các học sinh trong lớp hoảng sợ, đứng ngồi không yên, không còn tâm trạng học. Nhưng tiết tiếp theo đúng lúc là tiết Văn, thầy chủ nhiệm tới lớp để giữ trật tự, ra một đề văn cho học sinh, học sinh cũng không dám nói lung tung, lớp học yên tĩnh lạ thường.

Ba học sinh Du Huy, Tạ Tinh Hà, Dịch Như không có gì bất thường.

Tạ Tinh Hà cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, múa bút viết văn, hình như là có rất nhiều ý tưởng nên viết rất lưu loát. Du Huy thì phát điên vò đầu, có lẽ không biết viết gì. Dịch Như cũng đang đau khổ cắn bút, chắc chắn cũng đang bí văn.

Đề văn của thầy đặt ra là "Truy tìm", đề này đúng là làm người ta đau đầu.

Ngu Hàn Giang quan sát một chút, thấy lớp học rất yên tĩnh, nói: "Chắc tạm thời không còn manh mối ở đây đâu, chúng ta đi điều tra một chút xem ngày hôm qua các giáo viên khác có tiết không."

Giáo viên cấp ba không chỉ dạy một lớp, nếu không chủ nhiệm lớp thì hầu hết các giáo viên đều dạy hai lớp, nếu khối lượng công việc không đủ thì sẽ bị trừ điểm thi đua cuối kì. Hôm qua lúc Ứng Tiểu Nhã xảy ra chuyện là ở tiết 4, nếu như các giáo viên khác có lớp trong tiết này thì sẽ tránh được nghi ngờ.

Thời khoá biểu dán trong lớp chỉ có tên môn, không có tên giáo viên. Thời khoá biểu của giáo viên thì chỉ viết lớp và thời gian dạy.

Tiêu Lâu cẩn thận suy nghĩ một chút: "Tiếng Anh, Vật Lí, Hoá, Sinh, giáo viên bốn môn này đều là nữ, đều cao khoảng 1m6 đến 1m7, hoàn toàn có thể mang giày cỡ 37. Ngoại trừ giáo viên Hoá không đi dạy, ba người còn lại có thể đến văn phòng xem hôm qua bọn họ có dạy tiết 4 không."

Ngu Hàn Giang nói: "Còn phải tới văn phòng môn Văn nữa, còn một giáo viên nữ cần chú ý."

Tiêu Lâu ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại: "Ý anh là giáo viên nữ xông vào lúc thầy chủ nhiệm nói chuyện với Ứng Tiểu Nhã? Cô ấy cũng là nữ, cũng có khả năng gây án?"

Sắc mặt Ngu Hàn Giang nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Cô giáo này đến quá đúng lúc. Lúc đó Ứng Tiểu Nhã chắc chắn sẽ nói ra nguyên nhân khiến thành tích tuột dốc, nguyên nhân này rất quan trọng, rất có thể liên quan trực tiếp đến cái chết của cô bé. Đáng tiết lúc Ứng Tiểu Nhã định nói thì có người ngoài tiến vào phá đám."

Tiêu Lâu nhớ lại: "Đúng rồi, thời gian lúc cô ta đi vào rất chuẩn."

Ứng Tiểu Nhã vừa nói "Thời gian này thành tích của em giảm xuống là bởi vì..." thì ngay lúc này có một cô giáo trẻ tuổi bước vào, Ứng Tiểu Nhã lập tức im lặng.

Cô giáo này có thể liên quan tới vụ án của Ứng Tiểu Nhã, lúc đó là cố ý đi vào.

Nhưng cũng có thể đây chỉ là "Nhân vật thúc đẩy nội dung" do mật thất sắp xếp — nếu lúc đó cô ta không tiến vào, một khi Ứng Tiểu Nhã nói ra sự thật, mọi việc sau đó đều không xảy ra.

Mà điều tra một chút cũng không mất gì.

Họ sẽ không bỏ qua bất kì một người khả nghi nào.

-Hết chương 30.-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro