Chương 15: Lá bạc hà bén rễ

"Thật hâm mộ." Nguy Lệ nắm chặt thìa, chỉ vào một nghiên cứu viên trong màn hình, hỏi Triệu Ly Nùng đang đứng cạnh giường bệnh: "Em có biết ông ấy là ai không?"

Triệu Ly Nùng nhìn theo ngón tay của cô, nhìn về phía màn hình, thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng với nụ cười dịu dàng, trông giống như chỉ mới khoảng 30 tuổi, đang đứng bên cạnh La Phiên Tuyết, hai người có vẻ như đang nói chuyện gì đó.

"... Nghiêm Thắng Biến?"

Nguy Lệ kinh ngạc nhìn Triệu Ly Nùng: "Em cũng biết ông ấy sao?"

Triệu Ly Nùng lắc đầu: "Em đoán thôi, vừa rồi tin tức có nói tên hai nghiên cứu viên."

Trong ống kính, La Phiên Tuyết và người đàn ông này rõ ràng là tâm điểm chú ý của mọi người, cộng thêm việc tên của họ được đề cập trong bản tin, không khó có thể đoán được ông ta là ai.

"Đàn em, em nhanh trí thật đấy." Nguy Lệ khen ngợi, sau đó nhìn vào người đàn ông ôn hòa trong ống kính, "Nghiêm Thắng Biến năm nay hình như đã 48 tuổi rồi, nhưng trông vẫn rất trẻ. Nhưng đừng nhìn bề ngoài trông lịch sự mà đánh giá, thực ra ông ấy rất lợi hại!

Triệu Ly Nùng hoàn toàn không biết về những nghiên cứu viên tại Căn cứ trung ương, nên chỉ im lặng lắng nghe Nguy Lệ nói.

"Ông ấy là cơn ác mộng của các thực vật ngoài hành tinh đấy! Em có biết viên đạn trong súng mà thủ vệ sử dụng chính là ông ta..." Nguy Lên hưng phấn nói, vỗ mạnh vào đùi mình, nhưng đột nhiên một có tiếng "cạch" phát ra, toàn thân cô cứng đờ, hoảng sợ nắm lấy tay Triệu Ly Nùng, "Đàn em, chân của chị lại bị gãy rồi à?"

Triệu Ly Nùng nhìn xuống và nói: "Không, chỉ là một vết nứt trên thạch cao."

Thạch cao ở chân của cô ấy vẫn chưa được tháo ra.

Nguy Lệ cúi đầu nhìn xuống chân mình, thấy trên giường đúng là có một miếng thạch cao, cô thở phào nhẹ nhõm: "Chị vừa nói đến đâu nhỉ?"

Triệu Ly Nùng lặp lại: "Viên đạn bên trong là ông ta..."

Nguy Lệ lập tức nhớ ra, tiếp tục nói: "Ông ấy phát minh ra viê  đạn."

"Nghiêm Thắng Biến không phải là nghiên cứu viên nông học sao?" Triệu Ly Nùng hỏi.

"Là một nghiên cứu viên nông học, chính xác hơn là ông ấy đã phát minh ra viên đạn bên trong." Nguy Lệ cầm cái thìa vẫy vẫy, "Hồi đó thực vật đột biến, hàng loạt quân đội dùng máu thịt của mình để ngăn chặn những cây đột biến, cố gắng giành lấy vùng đất sốnv cho người dân, nhưng hiệu quả không được như mong đợi. Những loại cây đột biến cấp C trở lên phát triển quá nhanh và có sức tấn công quá mạnh. Cho đến khi Nghiêm Thắng Biến xuất hiện và phát minh ra loại đạn đặc biệt có thể tiêu diệt thực vật đột biến, từ đó con người mới có thể xây dựng Căn cứ trung ương, cho đến nay đã mở rộng 10 căn cứ."

Triệu Ly Nùng vô thức nhìn vào màn hình ánh sáng, nhưng ống kính tin tức lại chuyển sang người dẫn chương trình.

"Lần này, La Phiên Tuyết và Nghiêm Thắng Biến cùng nhau hợp tác nghiên cứu, chắc chắn sẽ là một dự án lớn. Nếu sau này có kết quả, cô ấy có thể sẽ trở  thành một "Nghiêm Thắng Biến" khác." Nguy Lệ chắc chắn nói.

Trước đây, trên con đường bên ngoài căn cứ, Triệu Ly Nùng đã từng nhìn thấy những thủ vệ sử dụng súng, sau khi bị trúng đạn, cây cỏ gần như khô héo ngay lập tức.

Khi đó, mặc dù Triệu Ly Nùng ở gần nhưng cây Trạch tất khô héo nhanh đến mức cô thậm chí không thể nhìn rõ toàn bộ quá trình.

Nhưng những nghiên cứu viên có thể phát minh ra viên đạn này thực sự rất lợi hại.

"Cháu đã xì hơi không?"

Khi hai người đang nói chuyện, một bác sĩ trung niên đột nhiên bước vào, nhìn thấy tô cháo trước mặt Nguy Lệ, liền nghiêm túc hỏi.

"Cháu..." Nguy Lệ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ, lập tức do dự: "Không có."

"Chú đã nói phải xì hơi mới có thể ăn đồ lỏng? Cháu muốn làm gì vậy?" Bác sĩ cau mày mắng: "Thỉnh thoảng cháu lại đến bệnh viện, chú thấy đó là do cháu tự gây ra!"

Nguy Lệ cúi đầu nhìn bát cháo thơm phức, siết chặt thìa, nhỏ giọng nói: "Cháu vẫn chưa kịp ăn."

Triệu Ly Nùng ở bên cạnh nhìn thấy vậy liền đưa tay đặt tô cháo lên bàn đầu giường: "Đàn chị, chị đợi... khoẻ hơn rồi hãy ăn."

Bác sĩ phiền não liếc nhìn Nguy Lệ: "Chú sẽ cử người đến gỡ bỏ lớp thạch cao còn sót lại cho cháu, mau mau rời khỏi bệnh viện càng sớm càng tốt. Cháu tự tính xem trong 365 ngày, cháu đã chiếm bao nhiêu ngày giường bệnh?"

Nguy Lệ: "..." Nghe bác sĩ nói như thể là cô rất thích bệnh viện vậy.

"Đàn em, em về trước đi, khi nào chị khoẻ sẽ mời em đi ăn." Nguy Lệ nói với Triệu Ly Nùng.

Triệu Ly Nùng gật đầu và không ở lại lâu.

...

Người vừa rời đi, bác sĩ đứng bên giường trực tiếp ngồi lên giường, cầm lấy thìa trong tay Nguy Lệ, cầm bát cháo trên bàn đầu giường lên và tự mình uống một ngụm, mơ hồ hỏi: " Sinh viên mới?"

"Đan Sinh Thần, đó là cháo của cháu!" Nguy Lệ cố gắng giật lại nhưng lại bị vết mổ ở bụng nên cô đành phải nằm xuống lần nữa.

"Cháo lạnh cũng không ngon, đợi cháu thông khí xong thì chú sẽ mua cho cháu. Cả ngày nay chú chưa ăn gì cả." Bác sĩ nhấp một ngụm cháo lớn rồi nói: "Chú đang hỏi cháu đó."

"Sinh viên năm nhất, lớp Nông học C." Nguy Lệ bất đắc dĩ nằm xuống, "Chú hai, cháu đói quá!"

Đan Sinh Thần chỉ ba ngụm đã ăn hết một bát cháo, sau đó lấy một quả táo trên bàn đầu giường ăn: "Làm sao mà cháu quen biết sinh viên năm nhất của lớp nông học?"

"Em ấy muốn mua phân gà, vừa đúng lúc chân của cháu bị gãy." Nguy Lệ mở mắt, chậm rãi nói: "Nhân tiện, cháu nhờ em ấy giúp một ít việc."

Đan Sinh Thần nghiêng người, bắt gặp ánh mắt của Nguy Lệ: "Nghiêm Tĩnh Thuỷ học lớp Nông học A. Cháu không có việc gì thì đi làm quen với cô ấy đi."

"Con gái của Nghiêm Thắng Biến?!" Nguy Lệ bỗng nhiên hưng phấn, hai mắt chợt sáng lên, đầy hứng thú xem náo nhiệt, "Sao em ấy lại tới Căn cứ Nông học số 9? Nghiêm Lưu Thâm thì sao, anh ấy đâu rồi?"

Trước đây Nguy Lệ không nói với Triệu Ly Nùng rằng Nghiêm Thắng Biến có một cặp song sinh.

"Cháu thực sự... không thể thay đổi được tật xấu thích tham gia náo nhiệt của mình." Đan Sinh Thần nói không nên lời. Cháu gái của ông rất thích hóng trò vui, nhưng cô lại xui xẻo, mười lần thì có chín lần cô gặp rắc rối trong khi đang xem trò vui.

"Nhưng... không phải lú lc nãy chú hai bảo cháu làm quen với Nghiêm Tĩnh Thủy sao?" Nguy Lệ cảm thấy rất oan ức.

"Nghiêm Thắng Biến không bao giờ làm những việc vô ích. Con gái ông ấy đến Căn cứ Nông học số 9 chắc chắn có kế hoạch gì đó, cháu nên tiếp xúc nhiều hơn với cô ấy." Đan Sinh Thần nói, "Với kiến ​​thức của Nghiêm Tĩnh Thuỷ, cô ấy có thể trực tiếp đi làm sĩ quan trồng trọt ở các căn cứ khác, chú nghi ngờ có thể có liên quan đến các loại thực vật đột biến."

Nguy Lệ nhìn trần phòng bệnh, thành khẩn hỏi: "Chú hai, chú cảm thấy cháu có thể hỏi thăm được sao?"

Đan Sinh Thần cầm quả táo một lúc, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi của mình, sau đó đặt quả táo xuống, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc xin lỗi Nguy Lệ: "Xin lỗi, chú đã đánh giá cháu cao quá."

...

Những ngày gần đây, cà chua ngoài đồng đã bắt đầu nở hoa.

Triệu Ly Nùng đứng trên bờ cánh đồng nhìn xuống và kiểm tra thời tiết trong vài ngày tới, thời tiết tại Căn cứ Nông học số 9 có chút giống khu vực Đông Bắc trong thế giới của cô, từ cuối tháng 5 đến toàn toàn bộ 6, trời mưa nhiều.

Vừa đúng lúc cà chua ra quả.

Cần phải đặc biệt chú ý đến tình trạng ngập úng nước, nếu không cà chua rất dễ bị bệnh.

"Cà chua của tôi cũng nở hoa rồi!" Hà Nguyệt Sinh cúi xuống kiểm tra cây cà chua rồi đột nhiên hét lên.

"Sau một thời gian, sẽ có rất nhiều hoa nở." Triệu Ly Nùng nhìn những cây cà chua dưới đất. "Ngày kia sẽ có một trận mưa lớn, vì vậy phải chú ý che chắn mưa. Nếu không, phấn hoa sẽ bị mất đi, quá trình thụ phấn sẽ không được hoàn thành và cũng không thể ra quả."

"Thật sao?" Hạ Nguyệt Sinh đứng dậy gãi đầu, "Giáo viên nói khi nào vậy?"

Triệu Ly Nùng di chuyển bàn tay treo bên cạnh cô, không thay đổi vẻ mặt: "Cô Khang đã đề cập trong bài học thứ hai sau khi bắt đầu năm học, đã chia sẻ bảng ghi chép về quá trình phát triển của cây cà chua, dưới bức ảnh có chữ nhỏ, cậu không thấy à?"

Quả thực có rất nhiều chữ viết nhỏ bên dưới bức ảnh, nhưng không có ghi chú đó.

Hạ Nguyệt Sinh cố gắng nhớ lại nhưng không thể, nên đành bỏ cuộc: "Chắc lúc đó tôi đang nói chuyện với người khác."

Triệu Ly Nùng bình tĩnh nói: "Lần sau hãy nghe giảng cẩn thận hơn nhé."

Hai người ở lại ruộng một lúc rồi lên xe trở về khu vực thành phố.

Sau khi Triệu Ly Nùng trở về ký túc xá, cô có chút ngạc nhiên khi không nhìn thấy Đồng Đồng, theo thói quen hàng ngày trước đây, cô ấy chắc chắn đã trở về rồi.

Chờ thêm một giờ nữa, Triệu Ly Nùng không nhịn được gửi tin nhắn cho Đồng Đồng, hỏi cô ấy tại sao vẫn chưa về.

Đồng Đồng trả lời rất nhanh: [Tôi sắp về rồi!]

Triệu Ly Nùng ngồi trên ghế và từ từ ngả người về phía sau, chỉ cần cô ấy không sao là ổn rồi.

Ước chừng nửa giờ sau, cửa ký túc xá mở ra, cuối cùng thì Đồng Đồng cũng trở về.

Đầu cô ấy đầy mồ hôi, trong tay cầm  một bông hoa hồng màu cam sáng.

Triệu Ly Nùng theo bản năng đứng dậy: "Đây là..."

Đồng Đồng cong mắt cười, để lộ lúm đồng tiền rồi đưa bông hoa cho cô: "Đây là bông hoa đầu tiên nở trong tháng này, tặng cho cậu."

Triệu Ly Nùng đã nhìn thấy nhiều bông hoa, trồng nhiều loại hoa và cũng đã nhận được nhiều loại hoa khác nhau, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy phức tạp như bây giờ.

—Có lẽ là bởi bông hoa này quá quý giá.

Cô liếc nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của Đồng Đồng, đưa cho cô ấy một tờ giấy: "Cậu đã về như thế nào?"

Quy tắc số 3 của khu vực nông trại quy định rằng không được phép mang bất kỳ cây trồng nào lên xe buýt.

Đồng Đồng lấy khăn giấy lau mồ hôi, ngượng ngùng nói: "Ban đầu tớ tưởng rằng có thể mang bó hoa hồng đã cắt lên xe, nhưng tài xế không cho tớ lên."

"Cậu đi bộ về à?"

Đồng Đồng xua tay: "Tớ đi nhờ xe bạn cùng lớp, nhưng sau đó cô ấy có việc nên quay đầu lại nên tớ đi bộ thêm một đoạn."

Thời tiết tháng 5 vẫn chưa nóng lắm, nhưng cô ấy lại đổ mồ hôi rất nhiều, rõ ràng không phải chỉ đi bộ một đoạn đường.

Nhưng Triệu Ly Nùng không hỏi thêm nữa, chỉ hỏi cô ấy: "Có thể mang vào khu vực thành phố được không?"

Đồng Đồng gật đầu: "Sau khi kiểm tra xong thì có thể mang vào."

Triệu Ly Nùng cụp mắt xuống, nhìn bông hoa Juice Balcony* trong tay, sau đó nghiêm túc nói với cô ấy: "Cảm ơn cậu, nó rất đẹp."

"Tớ cũng thấy vậy." Đồng Đồng rất vui vẻ, "Nó đẹp quá, cậu ngửi thử xem, còn có mùi thơm thoang thoảng."

Triệu Ly Nùng đương nhiên biết hoa hồng Juice Balcony có mùi như thế nào, nhưng cô vẫn cúi đầu ngửi, như thể lần đầu tiên ngửi thấy, môi cô cong lên, "Thực sự thơm."

Buổi tối, Triệu Ly Nùng đi siêu thị của căn cứ, mua một chiếc bình nhỏ và cắm bông hoa vào đó.

Từ khi đến đây, mỗi một điểm tích luỹ đều được sử dụng một cách rất cẩn thận, đây là lần đầu tiên cô tiêu "tiền vô ích", nhưng cô cam tâm tình nguyện làm như vậy.

"Ly Nùng, hoa hồng cầu vồng hình như không được ổn." Trước khi đi ngủ, Đồng Đồng nói chuyện với Triệu Ly Nùng: "Nó vẫn chưa nảy mầm."

"Hãy chú ý theo dõi trang web Căn cứ Trung ương, có thể sẽ bán hạt giống Hoa hồng cầu vồng." Triệu Ly Nùng nói, "Tớ cũng sẽ giúp cậu chú ý."

"Được."

...

Trưa hôm sau khi đến căn tin ăn cơm, Hạ Nguyệt Sinh nghe nói Đồng Đồng đã tặng một bông hoa cho Triệu Ly Nùng, chua chát nói: "Tại sao tớ lại không có?"

"Trước đó tớ đã hứa sẽ tặng bông hoa đầu tiên cho Ly Nùng." Đồng Đồng vội vàng giải thích: "Nếu Nguyệt Sinh muốn, tớ..."

Triệu Ly Nùng ngắt lời Đồng Đồng: "Nếu muốn, cậu có thể xem ảnh."

Cô bật bộ quang não và cho Hà Nguyệt Sinh xem những bức ảnh cô chụp ngày hôm qua.

Hạ Nguyệt Sinh: "?"

"Một bông hoa có thể bán được rất nhiều điểm thưởng, cậu đừng nghĩ tới." Triệu Ly Nùng lạnh lùng nói.

Hà Nguyệt Sinh nhìn những bông hoa xinh đẹp trên quang não, sau đó quay đầu nhìn Triệu Ly Nùng, thất vọng lắc đầu: "Thật không ngờ cậu lại là người như vậy."

Đồng Đồng vội vàng khuyên nhủ: "Không sao đâu, khi bông hoa tiếp theo nở ra, tớ sẽ tặng cho Nguyệt Sinh."

Hà Nguyệt Sinh nhướng mày kiêu ngạo nhìn Triệu Ly Nùng, rồi nói với Đồng Đồng: "Lần sau khi cà chua ra trái, tớ sẽ tặng cho cậu ăn."

Triệu Ly Nùng đang định nói điều gì đó thì một tin nhắn mới hiện lên trên quang não.

Bình khí mốc: [Đàn em ơi, chị xuất viện rồi! Em đến căn tin số 1 ăn trưa với chị đi!]

AAA Nông dân Tiểu Triệu: [Đàn chị, em đang ở căng tin số 2 ăn cơm rồi. 】

Bình khí mốc: [Hả? Vậy... tối nay em có rảnh không? Đến ăn mừng việc chị xuất viện đầy đủ cả tứ chi.]

Triệu Ly Nùng suy nghĩ một lúc và cuối cùng đồng ý: [Được.]

"Không ăn cơm đi, đang trò chuyện với ai vậy?" Hà Nguyệt Sinh đi tới hỏi.

"Một đàn chị mời tớ đi ăn tối." Triệu Ly Nùng tắt màn hình và nói.

Hà Nguyệt Sinh tò mò hỏi: "Ăn ở đâu vậy?"

"Ở căn tin số 1."

Hà Nguyệt Sinh chân thành giơ ngón tay cái lên: "Hào khí!"

Đồ ăn trong căng tin số 1 nằm ngoài tầm với của người bình thường.

...

Đây là lần thứ hai Triệu Ly Nùng đến căng tin số 1, nên không cảm thấy quá xa lạ. Khi đến buổi tối, Nguy Lệ đã đợi ở cửa.

Khi đi tới, Nguy Lệ thậm chí còn nhảy lên hai cái, cô ấy thở dài với Triệu Ly Nùng: "Cảm giác đặt cả hai chân xuống đất thật tuyệt vời."

Triệu Ly Nùng nghĩ: Đừng gặp xui xẻo thì càng tốt nữa.

"Đi thôi, chị đãi em một bữa thịnh soạn." Nguy Lệ cầm quang não nói: "Hôm nay em muốn ăn gì thì cứ chọn đi."

Triệu Ly Nùng không chọn nhiều, nhưng khi Nguy Lệ nhìn thấy vậy, cô đặc biệt lấy một ít trái cây đặt vào đĩa của cô.

"Đừng khách khí, chị có rất nhiều điểm!" Nguy Lệ vừa nói vừa ôm đĩa bước đi: "Mặc dù chữa trị vết thương tốn rất nhiều tiền, nhưng hôm qua mẹ chị lại gửi cho chị thêm một khoản tiền khác."

Triệu Ly Nùng lắng nghe, không nói nhiều.

Hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.

Đương nhiên, chủ yếu là Nguy Lệ nói.

Triệu Ly Nùng liếc nhìn những người đang ăn ở căng tin số 1, một số là các giáo viên của Căn cứ Nông học số 9, một phần khác là sinh viên nông học giàu có, tư thế của họ thoải mái hơn nhiều so với hầu hết mọi người ở căng tin số 2, trên mặt cũng cười nhiều hơn.

Giống như chàng trai ngồi ở bàn chéo phía sau Nguy Lệ, đang cầm một cốc trà thủy tinh có lá bạc hà ngâm trong đó, khuôn mặt thoải mái.

Triệu Ly Nùng nhìn chằm chằm vào lá bạc hà trong cốc trà thủy tinh, chậm rãi cau mày: Chiếc lá bạc hà ấy... đã mọc rễ.

"Em đang nhìn cái gì vậy?" Nguy Lệ không có nghe thấy câu trả lời của Triệu Ly Nùng, ngẩng đầu nhìn thấy cô đang nhìn về phía sau mình.

Triệu Ly Nùng thu hồi ánh mắt: "Không có gì, chỉ là..."

Nguy Lệ rất tò mò, không khỏi quay đầu lại nhìn, liền có chuyện xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro