Chương 8: Một nghìn đồng
Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Editor: Swing
*
Ô Khí Vân ghét bỏ hắn ta, vừa định đá văng ra liền nghe tiếng gầm:
"Đừng nhúc nhích!"
Ba người nghe tiếng nhìn lại, cảnh sát đến rồi.
"Có ai biết hai người ở cầu thang kia bị làm sao không?"
Tổng cộng có ba người đều cầm súng đi về chỗ họ:
"Còn có người trên mặt đất kia là ai làm?"
Tư Lẫm cùng Ô Khí Vân liếc nhìn nhau, hắn nhẹ nhàng ra hiệu ý tứ tình huống không ổn liền tìm cơ hội chạy đi.
Ô Khí Vân còn chưa kịp trả lời liền thấy Trịnh Ba người đầy mùi nước tiểu không do dự buông chân hắn ra, lanh lẹ bò về phía cảnh sát:
"Tôi tôi tôi, là tôi làm."
Cảnh sát quát: "Đứng lại! Không được di chuyển!!"
Trịnh Ba quỳ rạp trên mặt đất giơ hai tay lên cao:
"Tôi làm. Là tôi làm! Cả hai người ở thang bộ kia cũng là tôi làm. Các anh bắt tôi đi bọn họ đều muốn cắn tôi, tôi cũng không còn cách nào khác mà."
Hắn nhanh chóng bò lên, hai tay chắp lại:
"Thực sự là tôi làm mà"
Tư Lẫm: "..."
Ô Khí Vân: "..."
Thế nào đây, anh ta cảm thấy cục cảnh sát an toàn hơn nên muốn vào à?
Cảnh sát dẫn đầu cười lạnh một tiếng: "Anh cũng thật giỏi ha?"
Thật ra cảnh sát đến là muốn tìm hiểu xem có bao nhiêu người bị nhiễm virus chứ không phải truy cứu ai giết ba người kia.
Trịnh Ba bị cảnh sát lăn lộn kiểm tra mất lần, xác nhận không bị thương mới lộ ra vẻ mặt vi diệu:
"Đàn ông lớn như vậy rồi còn tiểu ra quần!"
Trịnh Ba: "..."
Anh mẹ nó thử bị sinh vật ăn thịt người không biết tên đuổi theo cắn thử xem!!!
Vị cảnh sát đi đầu đến gần hai người Tư Lẫm:
"Phiền toái phối hợp một chút, chúng tôi cần kiểm tra xem hai người có thương tích gì không."
Tư Lẫm thở hắt ra, hắn buông tay Ô Khí Vân phối hợp kiểm tra.
Áo sơ mi của hắn giờ phút này đang nằm trên người nữ tang thi, thân trên cũng chưa mặc gì.
Cảnh sát nói: "Dáng người không tồi, thường xuyên luyện tập đúng không?"
Tư Lẫm: "Đúng vậy."
Cảnh sát dừng mắt trên vết chai trong lòng bàn tay hắn một lát vừa muốn nói gì đó thì người đàn ông bên cạnh Tư Lẫm đột nhiên cởi áo chùm lên người hắn.
Tư Lẫm quay đầu lại: "?"
Ô Khí Vân vô tội nhìn hắn.
Cánh sát giật giật khóe miệng, lời muốn nói đến bên miệng lại nghẹn trở lại.
"Vậy hai vị đưa ra giấy chứng nhận thân phận để chúng tôi làm thủ tục đăng kí đã."
Thấy cảnh sát không truy hỏi nhiều Tư Lẫm và Ô Khí Vân tự nhiên nguyện ý phối hợp. Chỉ là Tư Lẫm sửng sốt, hắn căn bản không nhớ ra giấy chứng nhận để ở chỗ nào.
Nhưng Ô Khí Vân lại đi vào một chuyến rồi đưa cho cảnh sát 2 thẻ chứng nhận thân phận.
"Cái bên trên là của hắn."
Tư Lẫm: "...."
Phát giác Tư Lẫm ngây người, Ô Khí Vân giải thích:
"Em quên rồi à, lần trước em đưa cho anh để đặt vẻ máy bay là đảo."
Tư Lẫm xác thực đã quên, sau 10 năm lăn lôn ở mạt thế ký ức của hắn dần trở nên mơ hồ. Mặc dù được nhìn thấy Ô Khí Vân một lần nữa nhưng vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.
Nhưng hình như đúng là có chuyện như vậy. Tháng 9 quá nóng Ô Khí Vân từng rủ hắn đi biển.
Hai người đều nhìn ra tình cảm của đối phương, chỉ cảm đâm thủng tầng giấy thôi.
Ai mà ngờ vé máy bay đều đã đặt xong nhưng virus tang thi đột nhiên xâm chiếm toàn cầu quấy rầy kế hoạch của họ, cũng làm hai người vĩnh viễn xa cách.
Nếu không phải do virus bùng nổ có lẽ cả hai đã xác nhận tâm ý mà đến với nhau rồi đi.
"Người này chúng tôi mang đi, cần kiểm tra thêm chút nữa."
Cảnh sát kiểm tra xong liền trả thẻ chứng nhận cho họ, còn nghi hoặc nhìn Tư Lẫm:
"Tên này nghe quen quen..."
Ô Khí Vân nhìn hắn một cái còn Tư Lẫm thật ra không nghe thấy, hắn đang thầm than trong lòng:
Khi virus vừa mới bùng nổ không ai cho rằng đây là mạt thế cả, rất nhiều người đều nghĩ nó là một loại virus tương đối nguy hiểm mà thôi. Họ vẫn như thường tin tưởng cơ quan chức năng, tin tưởng rất nhanh sẽ có thuốc chữa và sinh hoạt sẽ khôi phục như cũ.
Mà đối với họ những người nhiễm bệnh đó vẫn là "người", cho dù là phòng vệ thích đáng thì vẫn là hành vi "giết người".
Cảnh sát phân phó hai cấp dưới đưa thi thể nữ tang thi mang vào phòng Trịnh Ba để xử lý sau. Trịnh Ba cuối cùng cũng bình tĩnh lại được chút ít:
"Anh trai, các anh có biết chuyện này là như nào không? Sao lại đột nhiên biến thành thứ này?"
"Là một loại virus mới, đã có đoàn đội chuyên nghiệp nghiên cứu thuốc đặc hiệu. Không cần sợ đâu."
Cảnh sát làm hết bổn phận trấn an hắn đồng thời cũng dặn Tư Lẫm và Ô Khí Vân:
"Mấy ngày tới hai người đừng ra khỏi cửa, đợi trong nhà thôi và cố gắng đừng tiếp xúc với người lạ."
Ô Khí Vân gật đầu: "Chúng tôi sẽ để ý."
Sau khi kéo nữ tang thi cảnh sát mới phát hiện nàng không mảnh áo che thân, hắn có chút đồng tình với Trịnh Ba:
"Đây là vợ anh à?"
Hai tay Trịnh Ba bị còng lại dẫn cảnh sát về nhà mình, có chút chột dạ nói:
"Đúng vậy..."
Tư Lẫm: "......"
Người này có bản lĩnh nhận tội giết người nhưng lại không có bản lĩnh nhận mình gọi gái....
Ô Khí Vân nhìn ra ngoài từ cửa sổ hành lang, tiểu khu đã không còn yên tĩnh nữa, mưa càng rơi càng lớn.
Còn vài căn nhà có ánh sáng đèn pin lại đều là của cảnh sát đến điều tra.
Cuối cùng hắn thu hồi tầm mắt nói với Tư Lẫm: "Về nhà th..."
"Phanh____"
Âm thanh vang lên bất thình lình làm hai người không hẹn mà quay đầu lại, Trịnh Ba là người đầu tiên chạy ra từ trong nhà rồi bị chất lỏng không rõ tên dưới mặt đất làm cho té ngã, âm thanh thê thảm:
"Cứu mạng!"
Tư Lẫm không chần chờ chạy lướt qua Trịnh Ba nhìn vào nhà hắn lại thấy vị cảnh sát vốn mang xác nữ tang thi kia vào nhà bị cắn bả vai đến huyết nhục mơ hồ.
Mà bên cạnh là một nữ tang thi cũng không mảnh vải che thân, đầu bị súng bắn xuyên qua.
Ai cũng không ngờ tới trong nhà Trịnh Ba còn một người bệnh. Vị cảnh sát kia đau đến cắn chặt môi nhưng cũng không kêu ra tiếng, hắn chỉ cắn răng thấp giọng nói:
"Các cậu ra ngoài đi, đóng cửa cho kỹ."
Người cảnh sát đi đầu vừa sợ hãi vừa thương tiếc: "Lão Kiều..."
Lão Kiều nỗ lực mỉm cười: "Tôi không có việc gì. Chờ tình huống chuyển biến tốt đẹp, có thuốc trị rồi các anh hẵng đến tìm tôi được không, biết đâu vận khí tôi tốt có thể tỉnh táo lâu một chút...."
"Không được!" Vị cảnh sát còn lại muốn cõng hắn lên: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
"Vô dụng thôi..." Lão Kiều vẫn rất thanh tỉnh, bả vai đau đến chết lặng: "Tình hình ở bệnh viện như thế nào cậu còn không biết sao?"
Ô Khí Vân chầm mặc đứng ở cửa nhìn một cảnh này. Tư Lẫm đi đến bên người Trịnh Ba hung hăng đá lên bụng hắn một cái:
"Anh dùng một ngàn đồng mua hai sao lại không nói???"
Trịnh Ba ăn đau: "Tôi không biết, tôi không biết sẽ như vậy......"
Lão Kiều ở trong phòng cũng đỏ hốc mắt: "Đầu gỗ, nếu tôi đi rồi anh nhớ nói với vợ tôi rằng... tôi thực sự rất xin lỗi cô ấy..."
Vị cảnh sát tay run đến không kìm được, hắn hít sâu một hơi vừa định lên tiếng thì âm thanh thê lương phát ra từ tòa bên cạnh, từng đợt từng đợt thét chói tai.
Âm thanh có chút xa ở trong mưa cũng không rõ ràng:
"A a a a a —— đừng tới đây! Đừng tới đây!!!"
Họ theo bản năng cầm lấy súng, Ô Khí Vân thở dài:
"Hai người đi chi viện đi, chúng tôi sẽ chiếu cố anh ấy."
Hai vị cảnh sát không hề do dự, trước khi chạy đi còn để lại một câu:
"Đóng cánh cửa này lại rồi về nhà mình đi, ngàn vạn lần đừng ra nữa!"
Âm thanh kia lại vang lên, tựa hồ có người đang bị thứ gì đó truy đuổi:
"A a a a!! Cứu tôi!!"
Trịnh Ba bị bỏ lại không ai có tâm tình mà quản hắn, vì hắn giấu giếm khiến lão Kiều không cảnh giác kiểm tra trước khi vào phòng, người như vậy có gặp kết cục như nào cũng là xứng đáng.
Tư Lẫm hít sâu một hơi đi đến ngổi xổm xuống bên cạnh vị cảnh sát, đem áo sơ mi ném cho Ô Khí Vân:
"Anh đi xem Mã Dũng Xoát có ở đây không, chú ý an toàn."
Ô Khí Vân lưu lại một câu cẩn thận rồi đi về phía nhà kho trong lời Trịnh Ba.
Lão Kiều hơi há mốm muốn đuổi hai người to gan lớn mật này về, lại bị ánh mắt Tư Lẫm chặn miệng:
"Hiện tại anh có thể nhanh chóng gọi điện cho người nhà nói lời cuối..."
Tư Lẫm sớm đã quen nhìn cảnh sinh tử:
"Sau đó chờ đến giờ, hoặc là anh biến thành hình dáng như hai cô gái kia, hoặc là tự mình giải quyết."
"Mẹ tôi tuổi lớn rồi không chịu nổi kích thích......" Lão kiều che lại miệng vết thương, gian nan lui về sau dựa vào ven tường, "Còn vợ tôi ——"
Hắn quay đầu đi, nước mắt bị bóng tối che dấu: "Vợ tôi là bác sĩ, cô ấy cần tập trung chữa bệnh.... Tôi không thể khiến cô ấy phân tâm."
Tư Lẫm trầm mặc.
Kia thật đúng là bất hạnh.
Đời trước khi mạt thế tiến đến, xác suất người còn sống từ bệnh thấp vô cùng, thậm chí có thể nói là toàn quân bị diệt.
Bệnh viện vẫn luôn là nơi nguy hiểm nhất ở mạt thế, số lượng tang thi bên trong phải gấp mấy lẫn những nơi khác. Nhưng hắn cũng không muốn kích thích người sắp mất đi mạng sống làm gì, thế mà người tính vẫn không bằng trời tính.
Điện thoại của Lão Kiều đột nhiên vang lên, bên trên hiển thị là vợ yêu.
Sợ tiếng chuông đưa tang thi tới, hắn luống cuống tay chân mà nhận máy, bên kia liền truyền đến thanh âm:
"Chồng ơi, anh về sau ..."
Lão Kiều cả người run lên: "Em làm sao vậy?"
"Em bị người bệnh cào trúng..." Vợ hắn hơi thở dồn dập.
"Báo cáo hiển thị ngoại trừ đại nào của em tất cả cơ quan đều đàn suy kiệt nhanh chóng, tế bào não lại quá sinh động..."
"Bệnh viện đã nghiên cứu trên những người tự nguyện, tất cả kết quả đều chứng minh không thể ngăn chặn loại virus này. Anh nhớ phải cảnh giác đề phòng, ngàn vạn lần đừng để bị thương...."
Nói cách khác, chẳng sợ có thể nghiên cứu ra thuốc hay kháng thể cho loại virus này thì người đã biến dị là không thể cứu lại. Bọn họ không thể quay lại bộ dạng của người bình thường, vĩnh viễn đều là cái xác không hồn mà thôi.
Tư Lẫm lăn lộn 10 năm ở mạt thế tự nhiên là hiểu điều này nhưng tận tai nghe nhân viên y tế nói ra lại là một loại tư vị khác.
Hắn vẫn luôn cho rằng Ô Khí Vân sau khi bị chuyển hóa ở đời trước là đặc biệt, ít nhất là ở thời gian cuối đối phương chưa bao giờ thể hiện ra dục vọng công kích đối với hắn.
Lão Kiều nước mặt chảy đầy mặt, trong miệng run rẩy một chút thanh âm đều không có. Hắn tuyệt vọng vì tình trạng của vợ mà cũng băn khoăn có nên nói cho đối phương rằng – hắn cũng bị cắn.
"Em kiên trì một chút..." Giọng lão Kiều khàn khàn, tiếng phát ra cũng kho khăn
"Bệnh viện của em không phải rất lợi hại sao, vạn nhất rất nhanh sẽ làm ra thuốc..."
Tư Lẫm than nhẹ, hắn đứng lên chuẩn bị đi tìm Ô Khí Vân, liền nghe thấy vèo đến một tiếng ——
Một bóng màu đen vụt ra từ trong kho, bay nhanh nhằm phía cửa, hắn thậm chí còn không có phản ứng kịp thì Ô Khí Vân đã đuổi theo: "Là Mã Dũng Xoát!"
Tư Lẫm không có do dự, hắn liếc mắt trên mặt đất lão Kiều sau đó nhanh chóng đuổi theo Ô Khí Vân. Hắn dùng sức đóng lại cửa nhà Trịnh Ba.
Tay Trịnh Ba vẫn còn bị còng, vẻ mặt kinh hoàng:
"Các cậu đừng đi chứ. Đưa tôi đi theo hoặc là cởi trói cho tôi cũng được ___"
Tư Lẫm trực tiếp đạp vào chân hắn: "Anh vừa làm qua hai người phụ nữ kia đều nhiễm bệnh. Anh đoán xem bản thân anh có lây hay không?"
Nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà đi theo Ô Khí Vân lên cầu thang, lưu lại sắc mặt trắng bệch Trịnh Ba nằm sõng xoài tại chỗ.
Mèo đen chạy quá nhanh khiến Tư Lẫm đuổi theo cũng thấy quá sức nhưng cũng may bọn họ chỉ leo thêm hai tầng là đến sân thượng.
Mưa cũng đã nhỏ lại, Tư Lẫm trước nay đều không thích loại thời tiết này tuy rằng có thể làm chậm tốc độ tang thi nhưng cũng hạ thấp tính lực của hắn.
"Meo___"
Đúng là Mã Dũng Xoát không sai, nhưng nó phát ra âm thanh bén nhọn, cả người bị mưa làm cho ướt nhẹp. Nó cong người lại đứng trên hồ chứa nước hướng về phía hai người tru lên như đang muốn đuổi họ đi.
Bây giờ là rạng sáng, ánh trăng ảm đạm, nước mưa tụ thành từng vũng nước trên mặt đất mà ánh trăng soi trên người mèo đen càng làm cho khung cảnh trở nên quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro