Chương 1 : Sống Lại

Lăng Mặc mở bừng mắt, cậu còn sống sao. Từng hình ảnh ùa về trong đầu cậu, mạt thế, tang thi, gia đình, phản bội, kết cục cậu chết. Lăng Mặc sau khi hồi thần liền ngồi bật dậy quơ tay lấy chiếc điện thoại cạnh tủ đầu giường. Ngày 27 tháng 6, Lăng Mặc ngẩn người ra một lúc rồi lại cười thật to, không ngờ thật không ngờ Lăng Mặc cậu cũng có ngày được trọng sinh, đã thế lại còn trọng sinh vào 3 tháng trước mạt thế nữa chứ.

Lăng Mặc cười một lúc rồi ngưng, cậu nhắm hai mắt lại hồi tưởng một lần về đời trước. Lăng Mặc duy trì trạng thái xuất thần đấy một lúc lâu cho tận đến khi chuông điện thoại vang lên, cậu cầm lên nhìn, trên màn hình điện thoại sáng lên hai chữ, Từ Tinh. Lăng Mặc nhếch khóe môi lên tạo nên một độ cong quỷ dị, cậu bấm vào nghe.

"Alo, alo, Mặc Mặc em không sao chứ ?!"

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm lo lắng của một nam nhân. Lăng Mặc nghe thanh âm của nam nhân này cậu lại nhớ đến tình cảnh trước khi chết của bản thân, người này nói yêu cậu nhưng lại không buông được quyền lực không chịu được sức ép của gia đình lại xoay sang muốn cưới chị cậu, rồi lại cùng chị cậu đẩy cậu vào đàn tang thi. Lăng Mặc cười lạnh một tiếng, sau đó liền giấu đi một mảnh sát khí băng lãnh trong đáy mắt, cậu dùng thanh âm lạnh như băng đáp lại. "Từ Tinh, chia tay đi."

Từ Tinh vốn là đang chuẩn bị đi bar với lũ hồ bằng cẩu hữu chợt nhớ đến nguyên ngày hôm qua Lăng Mặc đã nói với gã cậu bị bệnh mà lúc đó gã đang bận đưa tiểu minh tinh đi lên núi ngắm sao nên quên mất, hôm nay mới gọi đến hỏi thăm cậu, không ngờ Lăng Mặc lại muốn chia tay với gã. "Mặc Mặc, em còn giận anh chuyện hôm qua anh bận công tác không đến thăm em sao? Ngoan, đừng dỗi anh lặp tức chạy đến chỗ em."

Nhìn đồng hồ, Lăng Mặc cố gắng nhẫn nại nghe Từ Tinh nói xong, phải biết rằng cậu với gã đàn ông này đã tuyệt không có bao nhiêu sự nhẫn nại. "Không cần. Tôi là nghiêm túc nói. Từ Tinh, chia tay đi.". Nói rồi không chờ Từ Tinh đáp lời Lăng Mặc đã vội tắt điện thoại. Cậu bây giờ không có thời gian để gây chuyện với Từ Tinh, Lăng Mặc mở tủ đầu giường lấy ra một quyển sổ tay nhỏ, đây là thói quen từ thời còn đi học của Lăng Mặc, cậu luôn ghi chú lại những điều cậu cần làm.

20h00 ngày 30 tháng 9, sẽ xảy ra động đất tiếp sau đó là một cơn mưa bất thường, cơn mưa máu mang theo bệnh độc, con người sẽ lâm vào hôn mê sau khi tỉnh dậy một bộ phận người sẽ thức tỉnh được dị năng phần còn lại sẽ hóa thành tang thi ăn thịt người. Lăng Mặc biết cậu chỉ còn 3 tháng để chuẩn bị, mà hơn hết tạm thời cậu cần rời đi nơi này để đến S thị. Cậu phải tìm được người kia, dù thời điểm này họ chưa từng biết nhau nhưng ở đời trước người kia đã nhiều lần cứu cậu, hắn còn cảnh báo cậu về người nhà và Từ Tinh nhưng Lăng Mặc lúc đó căn bản chẳng muốn tin hắn.

Lăng Mặc gọi điện đặt vé máy bay đi S thị ngay khuya hôm nay, cậu đến S thị còn phải chuẩn bị thật nhiều thứ. Lăng Mặc trong lúc thu dọn vô tình nhìn thấy một cái nhẫn ban chỉ vừa quen lại vừa xa lạ, cậu cầm lấy chiếc nhẫn xoay xoay, quả nhiên bên trong nhẫn có khắc một chữ 'Ly', đây là nhẫn của người kia, cậu từng thấy hắn đeo trên cổ nhưng tại sao chiếc nhẫn của hắn lại ở đây. Lăng Mặc nghĩ mãi vẫn không rõ tại sao đành không nghĩ nữa, cậu đeo chiếc nhẫn vào ngón cái bàn tay trái rồi thầm nhũ đến S thị sẽ trả lại cho người kia.

Thu dọn xong, Lăng Mặc lái xe đến sân bay. Điện thoại lại vang lên âm báo có người gọi đến, Lăng Mặc không nhìn mà nghe. "Alo". Đầu dây bên kia là tiếng của một nữ nhân trung niên, "Tiểu Mặc à, được nghỉ hè rồi sao vẫn chưa về nhà?". Lăng Mặc vừa nghe liền biết người gọi đến là ai, đây là mẹ kế của cậu Tố Phân Phân, cậu chỉ cười nhẹ rồi đáp "Tôi cùng bạn bè có hẹn đi chơi, hè năm nay không về dì cứ nói vậy với ba tôi là được."

Tố Phân Phân ở bên kia nghe vậy liền vội vã nói "Sao mà được chứ Tiểu Mặc, con cùng bạn đi đâu mà đi cả hè thế, ba con và mẹ lo lăng cho con lắm nhở đâu gặp bạn xấu thì sao, thôi con đừng đi nữa. Về nhà đi.". Lăng Mặc cười lạnh, bạn có xấu cũng không xấu bằng các người, cậu chỉ lạnh băng nói "Tôi phải đi rồi. À tôi cũng đã lớn rồi dì đừng nói với tôi bằng cái giọng ra lệnh đấy. Còn nữa mẹ tôi không phải dì, mẹ tôi là Quách Tịnh với lại mẹ tôi đã mất lâu rồi. Không còn gì cúp máy đây.". Nói rồi Lăng Mặc liền tắt máy, cậu lái xe đến sân bay, lúc ngồi chờ chuyến bay ba cậu Lăng Cẩn Du đã gọi đến mấy cuộc cậu đều không nghe. Lúc lên máy bay Lăng Mặc liền tháo bỏ sim cũ ra lại nhét một cái sim mới vào.

Ngồi ngốc trên máy bay hơn 2 tiếng cuộc cùng Lăng Mặc cũng đến S thị. Lăng Mặc biết người kia đầu tiên là thành lập đoàn đội ở đây sau đó mới Bắc thượng.

Lăng Mặc mở sổ danh bạ của cậu ra, gọi cho một người. Chuông vang ba hồi mới có người tiếp máy. "Alo, tim ai?" Lăng Mặc nghe giọng điệu liền biết người này mới ngủ dậy "Cáu kỉnh vậy sao Chu Cẩn."

"Hả, Lăng Mặc.". Chu Cẩn ngạc nhiên một lúc rồi mới hỏi tiếp "Cậu sao lại gọi tôi giờ này?"

Lăng Mặc nhìn đồng hồ đã hơn 10h đêm, "Tôi vừa đến S thị, muốn mượn tạm nhà cậu ở vài tháng."

"Vài tháng? Có chuyện gì à?"

"Ừm. Tôi chia tay Từ Tinh rồi nên muốn trốn gã."

"Vậy mới đúng, tôi đã bảo cậu đã tên quỷ háo sắc đó đi mà. Ừ mà giờ tôi không có ở S thị nhưng mà không sao tôi sẽ nhắn địa chỉ và mật khẩu khóa cửa cho cậu. Không cần chìa khóa cũng vào được."

"Cảm ơn nhé. Mà hiện tại cậu đang ở đâu?"

"B thị"

Lăng Mặc cùng Chu Cẩn nói thêm vài câu liền cúp máy, không bao lâu Chu Cẩn đã gửi địa chỉ cùng cách vào nhà cho cậu. Lăng Mặc gọi một chiếc taxi đi đến khu biệt thự Tây Lâm, người ở được trong khu này đều là phi phú tức quý, Chu Cẩn cũng vậy hắn cũng là một phú nhị đại.

Lăng Mặc vừa vào nhà Chu Cẩn liền đi vào phòng ngủ cho khác ở lầu 3, tình thần mẹt mỏi cực hạn nhưng Lăng Mặc vẫn kiên trì mở laptop lên, cậu muốn vào thị trường chứng khoán xem xét một chút. Lại nói tuy Lăng Mặc vẫn chỉ là sinh viên năm ba đại học Tài Chính nhưng cậu lại có thiên phú trong ngành này và do được mẹ cậu hung đúc từ nhỏ, Quách Tịnh là mẹ của Lăng Mặc bà cũng là một nữ cường nhân trên thương trường, từ nhỏ bà đã cho Lăng Mặc tiếp xúc với chứng khoán tài vụ của công ty. Lăng Mặc nhìn chằm chằm vào số liệu sau đó bán toàn bộ cổ phiếu trong tay ra. Lăng Mặc cứ ôm laptop như vậy đến tận 2 tiếng sau mới buông ra, cậu nhìn vào điện thoại kiểm tra tài khoản ngân hàng, hiện tại trong tài khoản của cậu có hơn 50 vạn. Lăng Mặc xem xong cũng mặc kệ, sáng cậu sẽ đi thu mua mọi thứ cần thiết cho mạt thế.

Lăng Mặc đi vào phòng tắm, tắm qua một lượt. Lăng Mặc đứng trước gương nhìn vào gương liền thấy một thiếu niên thanh tú, mái tóc hơi dài còn ướt nước, đôi mắt to tròn phủ lên một tầng sương, gò má do vừa tắm nên vẫn còn ửng đỏ, đôi môi hơi mỏng, dáng người tinh tế nhìn có chút gầy, nước da trắng làm nổi bật lên màu tóc đen bóng của cậu. Lăng Mặc dùng tay vuốt tấm gương một cái, cậu nhớ năm thứ hai của mạt thế cậu vì đỡ cho Từ Tinh một kiếp mà gương mặt bị hủy sau đó Từ Tinh thề non hẹn biển với cậu, nhưng rồi về sau gã chưa lần nào nhìn thẳng vào mặt cậu mà nói chuyện.

Lăng Mặc cười lạnh, chợt ngón tay nhói một chút, cậu giơ tay lên xem ra là cậu vô tình vuốt góc cạnh tấm gương bị nó cắt trúng tay. Ở nơi Lăng Mặc không thấy máu từ từ thấm vào chiếc nhẫn ban chỉ đeo ở ngón cái của cậu. Đột nhiên trời đất quay cuồng, lúc Lăng Mặc bình tĩnh lại cậu đã thấy cậu đang đứng trong một vùng không gian khác, nơi này là một mảnh cỏ xanh ngát, cạnh còn có một con suối trong vắt, phía xa xa là một ngọn núi, căn nhà trúc ba gian cạnh suối, còn có một mảnh đất như để gieo trồng, còn có vài cây ăn quả được trồng sau nhà trúc. Lăng Mặc ngơ ngác nhìn chung quanh, cậu đây là đang ở đâu, nơi này hẳn là không gian tùy thân như tiểu thuyết nói đi.

Đột nhiên có một thanh âm băng lãnh vang lên khắp không gian. "Bích Huyết Động Phủ tế huyết nhận chủ". Lăng Mặc cảm thấy ngón tay cái bàn tay trái hơi nóng lên, cậu đưa tay lên nhìn liền thấy chiếc nhẫn hấp thụ lấy máu của cậu liền lóe sáng một cái rồi biến mất, ngay đó vùng xương chậu của cậu liền xuất hiện hình một đóa hoa mẫu đơn màu tím nhạt. Lăng Mặc lại tiếp tục ngây ngẩn ra một lúc mới từ từ hồi thần lại, cậu tự nhéo đùi một cái, đau a, ra không phải mơ. Đầu tiên là trọng sinh giờ lại là tùy thân không gian, có vẻ lão thiên gia biết đời trước đã bất công với cậu nên giờ bù đắp sao, ừm hửm cậu chấp nhận sự bù đắp này nha.

Lăng Mặc đứng lên đi về phía dòng suối, cậu lấy tay vóc nước lên, trong vắt. Lăng Mặc đi dần lên thượng lưu con suối nào ngờ đó lại là một cái hồ, nhưng nước trong hồ lại là một màu xanh biếc, cậu lại vóc nước lên thầm nghĩ đây có vẻ là linh tuyền trong truyền thuyết vậy có phải chỉ cần uống nó vào sẽ được tẩy tủy phạt cốt không. Lăng Mặc cũng không ngại ngần gì mà uống luôn một hớp. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lăng Mặc ôm bụng mà ngã ra đất đau còn hơn là bị tang thi xé sống nữa. Lăng Mặc đau đến ngất đi, cậu không hề hay biêt sau khi cậu ngất đi cả cơ thể cậu đều được bao trong một vầng sáng màu lam, từ cơ thể cậu chảy ra chất bùn màu đen hôi tanh.

Qua một lúc lâu sau Lăng Mặc mới tỉnh lại, cả người nhớp nháp chất đen dơ bẩn, cậu liền đi vào trong suối tắm, tắm xong Lăng Mặc liền thấy cả người thoải mái hẳn ra lại nhìn nước suối trong vắt trở lại hoàn toàn không có tí dơ bẩn nào, cả hồ nước cũng như vậy, quả đúng là linh tuyền có khả năng tự thanh lọc mà, sau này không phải lo thiếu nước uống và tắm rồi. Lăng Mặc trong đầu nghĩ ra ngoài, sau đó cậu liền xuất hiện trong lần nữa trong phòng tắm. Lăng Mặc nhìn xuống đóa mẫu đơn tím ngay vùng xương chậu của cậu mà vuốt nhẹ, không gian này a, thật ra nên là của người kia.

Lăng Mặc mặc áo ngủ vào. Lăng Mặc có một thói quen xấu đó là cậu ngủ không bao giờ mặc quần áo, nhưng từ khi mạt thế đến phải sinh hoạt tập thế thói quen xấu của cậu cũng dần thay đổi. Lăng Mặc đi ra phòng ngủ cậu nhìn điện thoại, không thể nào, cậu ở trong không gian mê man tận ba ngày ư. Chu Cẩn đã gọi cậu hơn mười cuộc gọi, Lăng Mặc bấm gọi lại cho Chu Cẩn thì nghe báo không liên lạc được, cậu đành thôi. Lăng Mặc nhìn giờ, đã trưa cậu cần đi ăn và đặt mua một vài thứ.

Lăng Mặc thay bộ quần áo vào, đi ra gọi taxi, đầu tiên cậu đến cửa hàng xe chọn mua ba chiếc Hummer. Lăng Mặc thanh toán hai ngàn tư cho ba chiếc xe xong thì gửi lại hai chiếc để nâng cấp lên, cậu cho chủ cửa hàng địa chỉ để tuần sau giao xe đến cho cậu. Lăng Mặc lái chiếc Hummer đến một nhà hàng nhỏ, ăn trưa xong cậu liền đi đến nơi phân phối hậu cần đặt mua lương thực, thực phẩm đông lạnh, thực phẩm tươi, đồ hộp, cả ba cái tủ đông loại lớn, hai cái máy phát điện công nghiệp chạy bằng năng lượng Mặt Trời. Phân phối xong Lăng Mặc liền để lại địa chỉ, thanh toán xong liền rời đi. Lăng Mặc lại ghé vào một trung tâm thương mại, cậu đến lầu bán quần áo, mua chăn ấm cho mùa đông. Theo trí nhớ của Lăng Mặc mạt thế vừa bùng nổ không bao lâu thời tiết sẽ đột ngột thay đổi thất thường, có thể lạnh đến đóng băng cũng có thể nóng đến nướng người.

Cuối cùng Lăng Mặc đi vào một cửa hàng chuyên bán dụng cụ leo núi, cậu mua giày, và một số vật dụng leo núi cùng quần áo. Kiếp trước chính người kia đã chỉ cậu quần áo leo núi co thể giữ ấm có thể chống ẩm tốt hơn áo bông rất nhiều.

Nhớ đến người kia gương mặt của Lăng Mặc liền nhu hòa hơn rất nhiều, giờ này không biết người kia đang ở đâu làm gì nhỉ. Lăng Mặc đến S thị là muốn đầu nhập vào đoàn đội của người kia, kiếp trước Lăng Mặc và người kia là người của hai căn cứ, người kia là người thành lập căn cứ Thiên Bích còn cậu lại là người của căn cứ thủ đô B thị, lần này cậu muốn cùng người kia đứng trên một chuyến tuyến.

Lăng Mặc về đến biệt thự thì người ta cũng đã chở đến mấy xe hàng, Lăng Mặc cho người sắp hàng vào trong nhà, sau khi bọn họ đi hết cậu mới bắt đầu chuyển vài thứ vào không gian, cậu đã đi vào không gian khảo sát địa hình rồi, cạnh nhà trúc có một tầng hầm xuống lòng đất có thể cất trữ lương thực và nhiều thứ khác, tầng hầm rộng hơn trăm mét vuông. Lăng Mặc thấy giỏ táo trong nhà trúc vẫn tươi nguyên thì liền tin tưởng khả năng giữ tươi của không gian này. Lăng Mặc mất sức ba bò chín trâu mới có thể chuyển toàn bộ mọi thứ vào không gian. Lăng Mặc cảm giác tinh thần lực hảo tổn quá mức chịu đựng, lưng vừa chạm giường Lăng Mặc liền ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau. Lăng Mặc bị tiếng điện thoại đánh thức, thấy người gọi là Chu Cẩn thì cậu liền bắt máy nói vài câu, Lăng Mặc còn nhờ Chu Cẩn giúp cậu mua một kho xăng và một kho dầu Chu Cẩn có hỏi tại sao nhưng Lăng Mặc không nói, hắn cũng không quản nhiều liền đáp ứng.

Nhìn trời bên ngoài đã sáng dần Lăng Mặc đi xuống tầng hai vào phòng tập tư nhân trong nhà Chu Cẩn để tập luyện. Trước đến nay Lăng Mặc chỉ có dùng đầu óc, và ngón tay trên bàn phím nhưng Lăng Mặc biết mạt thế mà không có thể lực coi như xong. Ít nhất Lăng Mặc không phải công tử bột, trước đây vì để thư giãn đầu óc Lăng Mặc cũng rất hay chạy bộ và đến phòng tập thể hình, tuy thấy Lăng Mặc gầy gầy như sức cũng không nhỏ.

____________*~*_________

* Hoa Mẫu Đơn Tím

** Xe Hummer

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro