Chương 3 : Ngao Tĩnh, Ngao Du

Lăng Mặc ngủ một hơi liền đến tận trưa hôm sau, cậu bước xuống giường vừa định vào không gian tắm thì khựng lại cứng ngắc quay đầu nhìn bản thân trong gương. Lăng Mặc không thể tin được cậu chỉ mới không soi gương vài ngày thôi mà, cái tên tiểu bạch trong gương kia là ai, đây tuyệt đối không phải là Lăng Mặc cậu. Bên trong gương phản chiếu ra thân ảnh thon dài, Lăng Mặc vốn đã là một thiếu niên thanh tú nhưng nhờ linh tuyền tu dưỡng thân thể giờ đây gương mặt vốn chỉ thanh thanh tú tú giờ đây lại thêm ba phần đáng yêu năm phần mị hoặc hai phần chín chắn, nước da vốn trắng giờ lại càng như sứ làm nổi bật lên đóa hoa mẫu đơn tím trên hông y, đôi mắt vốn to tròn giờ đây lại thêm đáng yêu, dáng người xinh đẹp thon dài. Lăng Mặc kiên quyết không thừa nhận người trong gương là cậu, cậu tuy chỉ có 1m75 nhưng cậu là một nam nhân à nha thành ra cái dạng này là sao, Lăng Mặc bất lực nhìn gương, bây giờ muốn thay đổi lại cũng không được, mặc kệ mặt búp bê thì mặt búp bê mạt thế tới thì ra ngoài rèn luyện cố gắng trở thành nam nhân 1m80.

Vào không gian tắm qua rồi mặc vào một bộ quần áo thể thao màu đen đeo vào cái khẩu trang đội thêm cái nón đồng màu đen nốt. Lăng Mặc mang chiếc Hummer ra, lúc cậu muốn lái xe đi thì căn biệt thự bên cạnh có hai cái đầu nhỏ ló ra nhìn cậu. Nhờ có linh tuyền nên sức quan sát và thính lực của Lăng Mặc tăng cao lúc hai đứa nhỏ mở cửa nhìn ra thì Lăng Mặc đã phát hiện ra chúng, mạt thế rồi Lăng Mặc cũng không phải thánh mẫu sẽ không vì chúng là trẻ con mà đồng tình đồng cảm hay buông lơi cảnh giác với chúng, Lăng Mặc không vội vào xe mà đứng tựa vào cửa xe nhìn hai cái đầu nhỏ đang ló ra bốn con mắt nhìn cậu. Hai đứa nhỏ cũng thấy cậu nhìn chúng, một đứa mạnh dạng bước ra.

"Anh là người phải không?"

Một thằng nhóc khoảng chừng 9 tuổi với giọng nói non nớt, dáng người nhỏ nhắn bẩn hề hề nhìn yếu đuối vô cùng có thể làm người ta lơ là cảnh giác nhưng người nó đang nói chuyện lại là Lăng Mặc người đã sống mười năm ở mạt thế, Lăng Mặc cũng đang quan sát nó, cậu kéo khẩu trang xuống.

"Có chuyện gì không ?"

Thằng nhóc chớp đôi mắt to tròn nhìn Lăng Mặc, "Anh muốn ra ngoài sao ? Tìm thức ăn hả ? Tôi muốn theo anh đi tìm thức ăn."

Lăng Mặc nhìn thằng nhóc chỉ đứng đến thắc lưng cậu.

"Dựa vào cái gì tôi phải mang theo gánh nặng là nhóc"

Thằng nhóc chưa nói gì thì đứa phía sau đã đẩy cửa đi ra, Lăng Mặc hơi ngạc nhiên thì ra đây là một cặp anh em sinh đôi, Lăng Mặc bước lại gần hai anh em nọ, một mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí hơn nữa trên tay đứa em còn có máu, thằng nhóc anh như nhận ra Lăng Mặc biết rồi chỉ đành mở luôn cánh cửa còn lại để Lăng Mặc thấy rõ tình cảnh bên trong nhà. Lăng Mặc đứng trước mặt hai anh em cũng là trước cửa căn biệt thự vừa nhìn đã thấy bên trong có hai con tang thi bị đập nát đầu, cầu thang còn có mấy thi thể chưa hóa tang thi nhưng vẫn bị nát đầu, khóe miệng Lăng Mặc dưới lớp khẩu trang có chút giật giật, hai đứa trẻ này cũng thật là tàn bạo quá đi tuy cậu là người đã trải qua mạt thế chân chính mười năm nhưng cũng không thấy có đứa trẻ nào chỉ mới mạt thế mà tàn nhẫn như hai đứa trẻ này.

"Hai nhóc tên gì ?"

Lăng Mặc cảm thấy nếu hai đứa trẻ này đã có khả năng rồi thì mang theo bên người cũng được, tuy rằng nói Lăng Mặc vốn đã lãnh tâm với thứ gọi là nhân tính nhân đạo rồi nhưng không hiểu sao Lăng Mặc đối với hai đứa trẻ này lại có cảm giác muốn che chở cho chúng. Đứa nhóc là anh trai đáp.

"Ngao Tĩnh, em trai tôi là Ngao Du"

Lăng Mặc bước vào trong căn biệt thự xem xét. Nghe tên hai đứa nhóc khiến Lăng Mặc hơi khựng bước chân, anh em họ Ngao ở đời trước Lăng Mặc nghe như sấm bên tai hai đứa nhóc này thế mà lại là lực lượng nồng cốt của tiểu độ Lôi Thần do người kia dẫn đầu sao, Lăng Mặc nhếch khóe môi cười cậu mang hai đứa nhóc này đến bên người kia sớm vài năm rồi. Lăng Mặc nhìn quanh xong không còn một bóng tang thi hay người sống nào mới bước ra ngoài, cậu ngồi xổm xuống đối diện với hai đứa nhóc,  "Tôi là Lăng Mặc"

Ngao Tĩnh nhìn theo Lăng Mặc thấy cậu đi xung quanh xong lại quay lại ngồi trước bọn nó nói chuyện, lần đầu tiên nó thấy Lăng Mặc là khi cậu bước ra khỏi nhà đối diện, linh tính liền mách bảo cho nó đây là người rất mạnh người này có thể cho nó và em trai một sự bảo hộ nhưng mà thoạt nhìn người này rất lạnh, nó cũng không ôm hy vọng sẽ được đi theo người mạnh như vậy nó chỉ cần người nọ dẫn nó đi lấy một chút thức ăn và tìm vũ khí nó sẽ bảo hộ em trai an toàn.

"Người bên trong là do hai nhóc giết à"

Lăng Mặc nhìn Ngao Tĩnh đang che chở cho Ngao Du, Ngao Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói "Bọn chúng đều là cặn bả, giết chúng thì có sao."

Lăng Mặc tuy là chỉ mới đến nơi này 3 tháng cũng không thường xuyên ra ngoài nhưng mà dù sao ngôi nhà này cũng đối diện nhà cậu nói là không biết gì thì cũng không ai tin. Lăng Mặc biết chủ nhà này là một lão già đê tiện, lão hay dẫn các tiểu minh tinh hay tiểu thịt tươi về, có lần còn chơi đến phải gọi cấp cứu nữa mà. Lăng Mặc đoán lão già kia đã làm gì Ngao Du nên mới dẫn dắt được giá trị hận thì của Ngao Tĩnh lên đến cao như vậy, đời trước nghe nói Ngao Tĩnh bảo bọc Ngao Du đến mức chỉ cần nói động đến Ngao Du thôi thì cũng có thể mất mạng lúc đó Lăng Mặc còn nghĩ là làm quá lên không ngờ giờ đây Ngao Tĩnh tuy còn nhỏ nhưng vẫn ra sức bảo hộ Ngao Du ngư vậy.

"Giết người xấu là không sai, dù sao bây giờ cũng là mạt thế"

Lăng Mặc khẽ nhếch khóe môi "Tôi có thể mang theo hai nhóc nhưng tôi sẽ không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, cũng không nuôi kẻ phản bội" Giọng của Lăng Mặc càng lúc càng lạnh như băng, Ngao Tĩnh biết nếu nó muốn Lăng Mặc mang nó theo đi cùng thì nó phải một lòng với Lăng Mặc, Ngao Tĩnh quyết tâm gật mạnh đầu Ngao Du cũng gật gật cái đài nhỏ. Lăng Mặc đưa tay xoa đầu hai đứa nhóc, cậu chỉ về phía biệt thự. "Về chỗ của tôi tắm rửa cho hai nhóc, tôi sẽ dạy hai nhóc cách sinh tồn trong mạt thế" Lăng Mặc nắm tay hai đứa nhóc dẫn chúng đi về biệt thự.

Lúc vào trong biệt thự Lăng Mặc dẫn Ngao Tĩnh và Ngao Du đến phòng của cậu, mang cả hai vào phòng tắm. Khi quần áo của Ngao Du được cởi ra thì ngay cả Lăng Mặc cùng phải hít một ngụm khí lạnh Ngao Du thật là quá gầy trên thân thể nó thì toàn là các dấu bầm xanh xanh tím tím, cổ tay nó có vết thương bị trói chặt, cổ cũng có dấu ngón tay, lưng còn thảm hơn tấm lưng nhỏ bé chằng chịt vết thương. Ngao Tĩnh như đã thấy rồi, giúp Ngao Du cởi quần áo xong nó mới tự cởi ra, Ngao Tĩnh vốn chẳng hơn được Ngao Du mấy lạng thịt cơ thể nó cũng toàn là vết thương bị roi đánh bị cấu véo, ngoài ra trên lưng Ngao Tĩnh còn có mấy vết xẹo như vết dao gây ra.

"Đây là...tại sao lại bị thương nặng như vậy!"

Lăng Mặc tức giận không nhỏ, cậu tuy trải qua mạt thế cũng biết những việc làm thối nát của đám người có quyền trong các căn cứ nhưng rõ ràng đây là dấu vết bị trước mạt thế. Ngao Tĩnh xoa đầu Ngao Du "Vết thương này là bị hồi ở cô nhi viện. Còn vết thương ở lưng, tay và cổ của Du Du là bị lão cặn bã kia làm ra."

Lăng Mặc mở nước ấm vào bồn tắm cũng lặng lẽ pha nước linh tuyền vào "Hai đứa đến đây khi nào, có bị lão khi dễ không ?"

Ngao Tĩnh lắc lắc đầu "Bọn em đến đây vào buổi chiều ba ngày trước, tối đến thì động đất"

Lăng Mặc ôm Ngao Du vào bồn tắm, thằng nhóc bị đau rát nhưng chỉ nhăn mặt mím môi chứ không rên lên tiếng nào, Lăng Mặc lại ôm Ngao Tĩnh thả vào bồn Ngao Tĩnh tự giác lấy khăn tắm muốn tắm cho Ngao Du trước Lăng Mặc liền cầm lấy khăn tắm ra hiệu nhóc tự tắm đi, Lăng Mặc động tác nhẹ nhàng thấm khăn vào nước lau nhẹ vết thương của Ngao Du trên khăn còn thấm không ít nước linh tuyền tuy sẽ rát một chút nhưng thương thế sẽ mau lành hơn.

"Mặc ca, Du Du hiện tại không giúp được gì thì em sẽ làm gấp đôi, cũng chỉ lấy một phần thức ăn cho Du Du thôi. Anh đừng đuổi Du Du được không?"

Lăng Mặc đầu đầy hắc tuyến cậu khi nào thì nói sẽ đuổi Ngao Du, rốt cuộc thì trong đầu của Ngao Tĩnh đang nghĩ loạn thất bát tao gì thế. Lăng Mặc rất không khách khí mà cốc lên cái đầu nhỏ của Ngao Tĩnh một cái. "Anh khi nào nói muốn đuổi Tiểu Du.". Ngao Tĩnh ôm cái đầu nhỏ nó ủy khuất à nha "Thì anh nói không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi.". Lăng Mặc nhớ lại hình như đúng là cậu có nói vậy thật "Đó là anh không biết hai đứa bị thương nặng như vậy. Được rồi, anh đây không thiếu lương thực nuôi hai đứa nhóc không thành vấn đề. Nhóc đấy đừng có mà nghĩ lung tung, lo tắm đi ngâm lâu dễ bệnh hơn nữa hai đứa đều đang bị thương.". Lăng Mặc lau người Ngao Du xong liền ôm nhóc ra ngoài quấn khăn lại rồi lại xoay sang ôm Ngao Tĩnh ra quấn cho nhóc cái khăn. Lăng Mặc bế Ngao Du lên đi ra phòng ngủ để nó ngồi lên giường cẩn thận nhẹ nhàng lau khô nước. Ngao Tĩnh cũng lon ton đi ra.

"Anh đi lấy đồ cho hai đứa mặc đỡ chiều sẽ tìm quần áo vừa cho hai đứa.".

Lăng Mặc mở vali ra lấy ra hai cái áo sơmi của cậu mặc vào cho hai anh em rồi chỉnh một chút tạm thời như vậy là được rồi, Lăng Mặc quay trở lại phòng tắm lấy hai bộ quần áo bẩn bẩn đi giặc rồi sấy sau đó lại dùng dị năng hệ hỏa hong cho khô chuẩn bị để hai đứa nhóc mặc ra ngoài. Lăng Mặc nhìn đồng hồ đã trưa rồi, cậu xuống bếp làm đồ ăn Ngao Tĩnh giúp cậu còn Ngao Du thì như là một cái đuôi nhỏ bám theo sau Lăng Mặc. Bữa trưa Lăng Mặc làm ba món mặn một món canh, thịt heo xào chua ngọt, cơm chiên trứng, rau muống xào tỏi, canh bí đỏ nấu tôm. Một bàn thức ăn thơm ngào ngạt làm bụng của Ngao Tĩnh và Ngao Du kêu rột rột, Lăng Mặc ngồi xuống bàn cậu để Ngao Tĩnh và Ngao Du ăn canh trước rồi mới ăn cơm. Lăng Mặc là một người yêu mĩ thực cậu nấu ăn không những không tệ mà còn rất ngon vốn cậu luôn luyện tập là để nấu cho Từ Tinh và gia đình ăn nhưng cho tới tận lúc cậu chết vẫn chưa thử lần nào.

"Oa~ ngon quá Mặc ca."

Ngao Tĩnh hai mắt sáng rực mà ăn như hổ đói, Ngao Du cũng giơ hai ngón tay cái với cậu tuy rằng nhóc cũng ăn rất nhanh nhưng không đến mức hận không thể nuốt luôn cái bàn vào của Ngao Tĩnh. Lăng Mặc bật cười nhưng kẻ kia không biết thưởng thức tay nghề của cậu thì cứ mặc kệ đi giờ đây có hai đứa nhóc này thưởng thức là được rồi, Lăng Mặc chợt nghĩ cậu cũng phải nấu cho người kia ăn nữa nha, người kia hẳn là biết thưởng thức hơn chứ. Lăng Mặc không biết chính cậu đang bước đi trên con đường 'vợ ngoan mẹ hiền' không lối về đến khi cạu nhận ra lúc đấy đã hối hận không kịp nữa rồi nhưng dù sao đây cũng là chuyện của tương lai mà hiện giờ Lăng Mặc vẫn chưa ý thức được.

Đợi cho một lớn hai nhỏ càn quét xong bàn thức ăn Lăng Mặc liền thu dọn. Lăng Mặc rửa bát "Tiểu Tĩnh dẫn Tiểu Du lên lâu ngủ trưa đi, cả hai đứa đều phải ngủ, trẻ con phải ngủ nhiều mới phát triển tốt được."

"Dạ. Du Du đi thôi."

Ngao Tĩnh nắm tay Ngao Du dẫn nhóc lên lầu nghe lời Lăng Mặc mà làm trẻ ngoan đi ngủ trưa.

Lăng Mặc rửa xong bát liền mở tủ lạnh ra, từ không gian bổ sung một ít đồ ăn cho tủ lạnh. Lăng Mặc phải suy nghĩ lại kế hoạch của cậu, mang theo hai đứa nhóc cậu căn bản không thể mạo hiểm mà đi vào bệnh viện được, cậu có thể đi một mình nhưng bỏ hai đứa ở nhà thì cậu không an tâm phải biết mạt thế nhà mà có người luôn bị bọn có tâm dòm ngó, Lăng Mặc lại nghĩ hay là chờ đến khi gia nhập vào đoàn đội của người kia rồi hẳn đi. Vừa lúc Lăng Mặc đang suy nghĩ thì một tiếng còi báo của xe Hummer vang lên inh ỏi, Lăng Mặc lúc này mới nhớ đến chiếc Hummer cạu vẫn còn đậu trước cửa quên mang vào gara hay không gian. Lăng Mặc đi ra ngoài liền nhìn thấy hai thanh niên đang loay hoay với xe của cậu, thì ra là muốn cái lốp xe dự phòng. Lăng Mặc nhìn hai thanh niên có chút quen mắt, cậu nhớ đời trước hai người này cũng là người trong đội ngũ nồng cốt của người kia, Lăng Mặc vừa đi ra hai người thanh niên kia liền cứng người rồi lại buông cái lốp xe dự phòng xuống. Một trong hai người cố gắng nặn ra một nụ cười.

"Xin lỗi. Không biết nhà có người."

Người thanh niên còn lại nhìn Lăng Mặc mà ngơ ngác, thiếu niên này thật đẹp còn nữa ở sau lưng cậu ta thế mà ló ra hai cái đầu nhỏ. Lăng Mặc cũng cảm giác được Ngao Tĩnh và Ngao Du ở sau lưng cậu, từ khi còi báo vang lên cậu đã biết hai đứa sẽ chạy xuống. Ngao Tĩnh lúc này dùng cái mặt trẻ con trong sáng nói một câu như búa bổ.

"A, thì ra là trộm xe nha!"

Hai thanh niên nghe xong câu nói của Ngao Tĩnh thì mặt mặt đỏ gay lên lúc này có một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Mộc Trình, Trương Kỳ hai cậu đang làm cái gì vậy ?"

Giọng nói này Lăng Mặc không thể nào nhầm được, cũng không quên được. Lăng Mặc vô thức nhớ lại, đời trước hắn nói với cậu Từ Tinh và Lăng Tuệ đang ngoại tình cậu bảo hắn câm miệng, hắn khi cứu cậu khỏi sự bao vây của đàn tang thi cũng nói cho cậu biết đây là Lăng Tuệ làm cậu nghĩ hắn chia rẽ, hắn lại cứu cậu khỏi một tang thi cấp cao lần này hắn không nói ai làm nữa mà chỉ hỏi cậu có thể bỏ Từ Tinh mà theo hắn không hắn sẽ giao Hy Vọng lại cho cậu nhưng cậu lại mắng hắn vô liêm sĩ, hắn cứu cậu ra khỏi phòng nghiên cứu ra khỏi tra tấn của các thí nghiệm hắn lần đó cũng không nói gì hay hỏi gì chỉ ôm lấy cậu mà hôn cậu lại đánh hắn mắng hắn đê tiện, ngày mà cậu bị Lăng Tuệ đẩy vào đàn tang thi hình ảnh cuối cùng cậu thấy là hắn vừa khóc vừa gào tên cậu cũng ngu ngốc lao vào đàn tang mặc kệ vết thương chằng chịt chỉ mong lấy lại thi thể của cậu. Lăng Mặc lúc đấy mới biết thì ra được yêu thương là tư vị như vậy, thì ra được người khác đặt vào đầu quả tim là tư vị ngọt ngào thế nào, thì ra bản than đã bỏ qua một người quan trọng đến mức nào.

_____꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱____

* Thịt Heo Xào Chua Ngọt


** Cơm Chiên Trứng


*** Rau Muống Xào Tỏi


**** Canh Bí Đỏ Nấu Tôm

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro