Chương 4 : Mộc Quân Thần
Mộc Trình và Trường Kỳ đồng thời quay về nhìn người vừa bước xuống xe. Nam nhân cao lớn bước xuống, gương mặt giác cạnh rõ ràng mang theo vẻ cương nghị, đôi mắt đen sâu thẳm không thể nhìn ra được biểu tình gì từ trong đôi mắt ấy, đôi chân dài đường che dưới lớp quần quân đội, đáng đứng thẳng tấp kiên định như tùng, người nam nhân này là Mộc Quân Thần.
''Thần ca, bọn tôi không làm gì chỉ là nghĩ nhà không có người uốn mượn một cái lốp xe mà thôi !''
Nụ chờ trên mặt Trương Kỳ có chút cứng ngắt, lúc này đều hắn mong muốn nhất chính là thiếu niên kia và hai đứa nhóc đó đừng nói gì nếu không lão đại nhất định phat nặng hắn. Có lẽ lời thỉnh cầu của Trường Kỳ đã không đến được với thượng đế vì hắn vừa nói xong Ngao Tĩnh đã ngước mặt lên nhìn Lăng Mặc, nhóc thấy cậu đang ngẩn người ra thì liền luồn lách ra ngoài trong khi đó không quên dẫn theo Ngao Du. Mộc Trình vừa nhìn thấy Ngao Tĩnh lách ra thì trong lòng hắn đã có hàng ngàn hàng vạn hắn gáo thét nói không xong rồi.
Ngao Tĩnh cố tình đứng ở nơi mà Mộc Quân Thần có thể nhìn thấy nhóc, để Ngao Du đứng phía sau lưng nhóc, nhóc ta nghiên nghiên cái đầu nhỏ gương mặt lại hết sức đáng thương nhìn Mộc Quân Thần.
''Chú quân nhân ơi !!''
Mộc Quân Thần cũng đã chú y đến người thiếu niên đã nhìn hắn một lúc lâu này cùng với hai đứa nhóc trốn sau cánh cửa, sau đó lại thấy hai đứa nhóc lách ra ngoài, nhìn hai đứa nhóc giống nhau đến vậy Mộc Quân Thần đoán có lẽ là một cặp song sinh, đứa đứng trước hình như là anh trai. Nghe tiếng thằng nhóc gọi Mộc Quân Thần cũng tiến vào trong sân, dùng gương mặt lạnh tanh đáp lại Ngao Tĩnh.
"Chuyện gì ?"
Lăng Mặc lúc này mới hồi thần lại thoát khỏi những ký ức trong quá khứ, cậu nhìn Mộc Quân Thần đứng đối diện với Ngao Tĩnh rồi lại nhì xuống hai đứa nhóc, chợt khóe môi cậu giật giật, cái thằng nhóc Ngao Tĩnh này cũng thật biết diễn quá đi mà, cái biểu tình vừa đáng thương vừa trong sáng này là sao chắc chắn là Lăng Mặc cậu nhìn lầm nếu không thì làm sau giải thích được toàn bộ thi thể trong biệt thự đối diện kia chứ. Lăng Mặc thật muốn đỡ trán mà thở dài, hãy tha thứ cho cậu, cậu thực khó mà nhìn cái thằng nhóc giảo hoạt kia diễn nữa Lăng Mặc cúi xuống ôm Ngao Du lên, Ngao Du cũng ôm lấy cổ cậu nhưng nhóc lại đang nhìn anh trai nhóc tỏ vẻ đang thương với chú mặt lạnh kia.
"Viện trưởng từng nói với cháu, quân nhân là những người sẽ bảo vệ và giữ gìn trị an đúng không ạ !"
Trong lòng Mộc Trình và Trương Kỳ lộp bộp một tiếng, nhận ra Mộc Quân Thần vừa liếc mắt nhìn qua đây, bọn họ liền soạt một tiếng đứng nghiêm. Mộc Quân Thần nhìn thấy hai tên kia nghiêm liền biết hai tên đấy đang chột dạ nhưng hắn vẫn đáp lại "Đúng.". Ngao Tĩnh nghe xong liền gật gật cái đầu nhỏ sau đó giơ ngón tay chỉ về phía hai 'quân nhân nghiêm trang' phía sau Mộc Quân Thần "Vậy sao hai chú ấy lại muốn trộm xe của anh Mạc Mạc.". Mộc Trình vội vã biện minh, "Thần ca, bọn tôi chỉ là quên hỏi mà thôi.".
Mộc Quân Thần cũng chẳng thèm cho hắn một cái liếc mắt, hắn nhìn lên Lăng Mặc đang ôm Ngao Du, "Xe của chúng tôi bọ bọn quái vật kia làm gần như hỏng nên họ mới làm vậy, tôi thay mặt họ xin lỗi cậu.". Nói rồi hắn cho Lăng Mặc một cái cúi đầu thật nghiêm trang, Lăng Mặc vội vàng đưa tay ngăn hắn, "Anh không cần phải như vậy, với lại..." Lăng Mặc nghiên người nhìn cái xe jeep sắp rơi cả bánh ra thì cười trừ đây có phải là ông trời cho cậu một cơ hội báo đáp người này không. "Các anh đã có nơi dừng chân chưa ?"
Mộc Quân Thần nhìn cậu hơi nhíu mày lại, cậu thiếu niên này thiếu đề phòng đến vậy sao lần đầu gặp bắt gặp bọn hắn muốn trộm xe nhưng vẫn có ý muốn để bọn hắn ở lại, vốn là hắn muốn từ chối nói bọn họ có căn biệt thự gần đây nhưng không hiểu sau lúc nhìn vào đôi mắt đen trong suốt của thiếu niên hắn lại muốn bảo vệ cậu, lời từ chối đến bên môi lại thành "Chúng tôi có một căn biệt thự trong khu này nhưng có vẻ xe chúng tôi khó mà đi tiếp được.". Lăng Mặc cười, "Nếu mọi người không về được thì vào nhà đi, nơi này cũng là của bạn tôi, tôi đến đây chơi. Các anh cũng thấy rồi đó tôi chỉ có một mình lại mang theo hai đứa nhóc không tiện thu thập vật tư lắm, sau này mong có thể hợp tác.". Lăng Mặc vừa nói liền thả Ngao Du đứng xuống đất, cậu giơ tay ra trước Mộc Quân Thần, Mộc Quân Thần cũng nắm lấy bàn tay cậu một lúc thì buông ra.
Ngao Tĩnh "......"
Ngao Du "....."
Mộc Trình "...."
Trương Kỳ "...."
Ngao Tĩnh và Ngao Du đều nghĩ sau lúc nhận bọn nhóc anh Mặc Mặc ra một đống điều kiện, còn bây giờ chỉ thiếu mở cửa thỉnh người vào vậy.
Mộc Trình và Trương Kỳ lại nghĩ có lẽ bọn hắn căng thẳng thần kinh lâu quá nên bị lẫn lộn cái gì đó rồi, người kia thật sự là lão đại của bọn họ sao, cái người mà biệt thự chỉ còn cách hai con phố nữa mà nói khó đến sao, lão đại sẽ vào ở nơi của người vừa gặp lần đầu sao, ôi hôm nay mặt trơi mọc đằng nào thế.
Lăng Mặc nhìn vẻ mặt mộng bức của bốn người mà khẽ cười một tiếng, cậu mở cửa ra để họ đi vào, bản thân cậu thì lái xe vào gara, Mộc Trình cũng chạy ra lái chiếc xe jeep tàn tạ theo vào gara lại lấy ra ba cái balo vác lên vai đi theo Lăng Mặc lên lầu. "Cậu không sợ bọn tôi lại cướp nhà cướp xe của cậu à ?". Mộc Trình nhịn không được mà hỏi ra thành tiếng, lại chỉ nghe Lăng Mặc cười đáp "Các anh là quân nhân, tôi tin tưởng nhân cách của các anh.". Nghe Lăng Mặc nói mà Mộc Trình không tự giác nhớ lại hành động muốn trộm xe đối phương của bọn hắn, thật là quá sỉ nhục hai chữ quân nhân này mà. Mộc Trình đứng lại, Lăng Mặc thấy Mộc Trình không đi tiếp cũng dừng bước quay đầu nhìn Mộc Trình, Mộc Trình cúi đầu 90° "Xin lỗi, tôi không nên nổi ý với xe của cậu.". Lăng Mặc cười xua tay "Không sao đâu, anh đừng như vậy. Chúng ta đi lên thôi.".
Cả hai người lên tàng trệt liền thấy Ngao Tĩnh ôm chầm lấy Ngao Du toàn thân đều căng cứng, Ngao Du thì cầm trên tay một quả thủy cầu, hai đứa nhóc đều đề cao cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Trương Kỳ. Lăng Mặc tiến đến "Tiểu Tĩnh, Tiểu Du sau vậy, bình tĩnh nào !", cậu vội vàng đi đến bên hai đứa nhóc, Mộc Quân Thần cũng đang nhìn Ngao Tĩnh còn Trương Kỳ đang dùng vẻ mặt bối rối nhìn Lăng Mặc. "Tôi xin lỗi, tôi không biết đứa nhỏ kia bị thương. Tôi..tôi chỉ là vỗ vai nó một cái.".
Lăng Mặc thở dài cậu đã hiểu vì sao Ngao Tĩnh cứ như con nhím đang xù lông rồi, đối với nhóc ta Ngao Du là bảo bối không ai được làm hại còn nếu làm hại xin mời sang biệt thự đối diện nhìn thảm cảnh. Lăng Mặc vuốt vuốt lưng Ngao Tĩnh, "Không sao, không sao, chú Trương không biết tiểu Du bị đau.".
Thấy Ngao Tĩnh mềm xuống Ngao Du cũng thu hồi thủy cầu, Trương Kỳ gãy gãy đầu xin lỗi, lúc Ngao Tĩnh nói tha lỗi cho chú, Trương Kỳ lại cười "Anh đây chỉ mới 23 thôi nhé, gọi chú thì già lắm !"
Ngao Tĩnh cũng buông dần cảnh giác với hắn, nhóc chỉ chỉ vào Mộc Quân Thần lại nói với Lăng Mặc "Anh ta cũng có siêu năng lực, hơn nữa anh ta mạnh hơn em.". Trương Kỳ nhìn sang Mộc Quân Thần thấy hắn gật đầu, Lăng Mặc lại gọi bọn họ ngồi xuống, cậu dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất nói với ba người ngồi đối diện.
"Tôi muốn hợp tác với các anh."
Mộc Quân Thần hỏi "Hợp tác như thế nào ?"
Lăng Mặc trả lời "Chúng ta, ý tôi là ba người bọn tôi và ba người các anh lập thành một đội, tìm kiếm vật tư và sống sót. Những quái vật ngoài kia là những tang thi, tôi từng nhìn thấy chỉ cần bị chúng cắn, cào hay dính máu của chúng rất có khả năng sẽ bị lây nhiễm. Tôi còn vô tình nghe vài người lúc lên xe quân đội nói họ muốn tập hợp dị năng giả già đấy, đại loại là những người có siêu năng lực như chúng ta."
Mộc Quân Thần nhíu mày "Có vẻ cậu biết nhiều hơn chúng tôi."
Lăng Mặc lặng lẽ lau mồ hôi không hề tồn tại "Chỉ là nhiều hơn một chút."
Mộc Quân Thần nhìn Lăng Mặc một lúc thật lâu rồi mới gật đầu "Lập một đội là nên làm.". Mộc Quân Thần đứng dậy đưa tay về phía Lăng Mặc "Tôi là Mộc Quân Thần, hai người đó là cấp dưới của tôi Trương Kỳ và Mộc Trình."
Lăng Mặc cũng đứng lên nắm lấy tay hắn "Hân hạnh, tôi là Lăng Mặc, hai nhóc ấy là Ngao Du và Ngao Du."
Trương Kỳ ngạc nhiên "Lăng Mặc chúng không phải là em trai cậu à ?"
Ngao Tĩnh cười giảo hoạt "Bọn em là do anh Mặc Mặc nhặt về trên đường đấy !"
Lăng Mặc ngày càng bái phục với trình độ diễn của Ngao Tĩnh, cậu nhặt hai đứa nó ở trên đường khi nào a. Mộc Quân Thần lắc đầu nhìn Trương Kỳ đang bày ra cái vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, đây không phải là cấp dưới của hắn, hắn không có cấp dưới ngây thơ tới vậy. Ngay lúc này Mộc Trình lại hỏi "Vừa rồi Ngao Du đã dùng dị năng phải không ?"
Ngao Du gật gật đầu, sau đó nhóc lại xòe tay ra một cái thủy cậu lại xuất hiện. Mộc Quân Thần cũng nhìn thủy cầu của Ngao Du, Trương Kỳ cười hắn cười trên tay liền chát hiện một cây gai đất, Lăng Mặc thầm nghĩ là Thổ hệ dị năng, Mộc Trình thấy Trương Kỳ đã thể hiện dị năng rồi hắn cũng không cam chịu lạc hậu tập trung một chút trên tay đã xuất hiện một cái băng nhận là Băng hệ dị năng. Trương Kỳ thu hồi gai đất lại hắn hỏi "Ngao Tĩnh dị năng của em là gì, lúc em nhìn anh đầu của anh chợt đau buốt đến khi lão đại đứng lên thì mới hết."
Lăng Mặc mở tròn mắt nhìn Ngao Tĩnh, ủa thằng nhóc này là Tinh thần hệ dị năng giả sao không phải nó là Biến dị dị năng sao, đệt thế là kiếp trước cậu đây dễ dàng bị cái tên nhóc Ngao Tĩnh này lừa đến chết vẫn không biết sự thật sao. Ngao Tĩnh chợt cảm thấy sống lưng hơi lạnh lạnh, nhóc xoay đầu lại thì thấy Lăng Mặc đang nhìn nhóc, ôi cái ánh mắt hận không thể cắn mấy cái kia là sao a..
"Là Tinh thần dị năng."
Ngao Tĩnh vội quay đi, nhóc sợ nha, cả giọng nói cũng có chút run run. Ngao Du kéo kéo tay áo Lăng Mặc, Lăng Mặc cũng biết cậu đang giận cá chém thớt, giơ ngón tay thon dài lên búng một cái lên cái trán của Ngao Tĩnh. Mộc Quân Thần nhìn ba người hỗ động qua lại không biết tại sao trong lòng hắn lại có chút ngọt, hắn muốn kéo suy nghĩ về liền hắng giọng một tiếng rồi trên tay liền xuất hiện một quả lôi cầu "Đây là dị năng của tôi, Lôi và...". Mộc Quân Thần nhìn sang Ngao Tĩnh "Tinh thần hệ".
Lăng Mặc phát hiện hình như chỉ còn có cậu là chưa thể hiện dị năng ra, cậu cười cười trên tay xuất hiện một hỏa cầu một lúc trên hỏa cầu liền xuất hiện những dây leo quấn quanh hỏa cầu. Không đợi Lăng Mặc nói ra dị năng Trương Kỳ đã thiếu chút nữa thì hét toán lên "Song...Song hệ dị năng...Hỏa Mộc.". Hỏa cầu và dây leo biến mát Lăng Mặc giúp Ngao Du che tai lại. Mộc Quân Thần nhìn Trương Kỳ như nhìn một tên ngốc, sao đồng đội của hắn luôn làm hắn mất mặt vậy nè.
Lăng Mặc chỉ cười với Trương Kỳ, "Các anh chờ tôi một chút.". Lăng Mặc đi lên phòng, cậu cầm xuống một cái laptop, một cái iPad và một tờ bản đồ S thị xuống lầu, cậu trải tờ bản đồ lên cái bàn trong phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro