Giọt máu của anh
......Một ngày trước.......
Ji Hyo cau mày lại,bỗng thấy trong bụng nóng như lửa đốt.Trong phòng lạnh mà cô tưởng như đứng dưới trởi nắng 40 độ của Seoul,mồ hôi toát ra đầm đìa như tắm.Khuôn mặt cô tái xanh tái ngắt,gò má thì đỏ lựng lên và trong bụng như có thứ gì đang sôi lên sùng sục.Ji Hyo ngả người ra phía sau,nhắm nghiền mắt lại và bắt đầu thở.
_Sao thế em?
Giọng của Eun Gi vang lên và chị bước ra từ bếp,trên tay là một đĩa hoa quả nhiệt đới đầy màu sắc.Ji Hyo khó khăn ngồi dậy,ánh mắt cô mệt mỏi nhưng cố tỏ ra thoải mái.Eun Gi đặt đĩa trái cây lên bàn,bàn tay mát lạnh của chị áp vào trán Ji Hyo...Đôi mắt chị lặng đi một chút rồi chị lên tiếng,thở phào nhẹ nhõm:
_Không có sốt!Không sao hết!Em ăn hoa quả đi...ăn xoài đi!
Eun Gi nhanh nhẹn lấy dĩa xiên một miếng xoài vàng đậm đưa cho Ji Hyo và cô cầm lấy.Những ngón tay cô mân mê chiếc dĩa nhựa và Ji Hyo chưa vội đưa miếng xoài vào miệng.Eun Gi quay người bước vào bếp,lát sau bê ra một đĩa bánh ngọt và hai cốc nước dừa mát lạnh.Ji Hyo nhấc người lên ngồi xích vào trong và Eun Gi ngồi xuống cạnh cô.
_Ăn đi!
Eun Gi lên tiếng khi thấy Ji Hyo cầm mãi miếng xoài trong tay mà không chịu ăn.Đầu lông mày chị cau lại lườm cô.Ji Hyo bật cười khổ sở...bỗng thấy phiền lòng.Chị Eun Gi làm cô nhớ đến anh,nhớ đến sự kiểm soát gắt gao và cá tính sở hữu cao của anh áp đặt lên người cô.Nụ cười trên môi cô héo đi một chút....không gì....lại nhớ đến anh!
Ji Hyo đưa miếng xoài vào miệng...nhăn mặt.Vị ngọt thanh mát thường ngày biến đâu mất,thay vào đó là vị đắng nghét trong tận cổ họng.Ji Hyo lè lưỡi để chiếc dĩa xuống,vội vàng vớ cốc nước dừa đang toát mồ hôi lạnh bên cạnh uống cạn một hơi.Eun Gi nhìn cô...ngạc nhiên hỏi:
_Sao vậy Ji Hyo?Xoài chua lắm à?
_Không phải!Không phải chua!_Ji Hyo lắc đầu,cau mày nói._Nó đắng lắm chị ạ!
_Vớ vẩn!_Eun Gi cau mày mắng cô._Đây là giống xoài Tượng nổi tiếng ở bên Việt Nam đấy nhé!Mà em biết hàng hoa quả nhập khẩu sang ngon đến thế nào rồi còn gì!Làm sao có chuyện đắng cơ chứ!
Eun Gi càu nhàu với cô rồi xiên một miếng xoài bỏ vào miệng,nhai ngon lành.Đầu lông mày chị lại cau lại lần nữa.Chị xiên một miếng xoài khác đưa cho Ji Hyo,lớn tiếng nói:
_Ngọt như thế này kêu đắng!Em ăn lại xem nào!
Ji Hyo cầm miếng xoài mọng nước từ tay Eun Gi,bỏ vào miệng....và cô cau mày lần nữa.Vị đắng quái quỷ lại ập đến khoang miệng cô và Ji Hyo nhắm mắt nhắm mũi nuốt như ăn phải thuốc độc.
_Em không ăn được!Thật sự rất đắng!_Ji Hyo khổ sở nói và đẩy chiếc nĩa ra xa.
_Thôi thế thì ăn bánh kem đi!Bánh sinh nhật của Min-u hôm qua đấy!Thằng bé mời cả lớp tới quậy phá,giờ lại cùng bố đi công viên rồi!Chị phần em miếng ít kem nhất đấy,em ăn đi!
Eun Gi kéo miếng bánh gần phía cô và nhấc lên cho Ji Hyo.Ji Hyo đón lấy miếng bánh khi Eun Gi tiếp tục nói:
_Hôm nay em cứ nghỉ ngơi một ngày đi!Chị muốn đưa em đi ra ngoài cho khuây khoả nhưng em thì chỉ thích ở nhà thôi!Em đừng buồn nữa,cũng đừng khóc....chuyện đã vậy rồi....có buồn cũng vậy thôi!...Khốn thật!Giá mà chị đừng cho thằng nhóc đó số điện thoại của em cho rồi!Khổ thân em!
Ji Hyo không nói gì,cô chỉ im lặng đón miếng bánh gato trắng đưa gần lên miệng.Mùi bơ sữa sộc thẳng vào mũi cô và Ji Hyo choáng váng.Một cơn trào ngược từ bụng cô ập đến,dâng lên tận cổ họng....Ji Hyo vội vã bỏ chiếc bánh xuống bàn,bụm chặt miệng lại và lao thẳng vào nhà tắm...Không kịp bật đèn,Ji Hyo quỳ xuống sàn nhà và gập người lại.Tay cô bám chặt lấy bệ WC.Cơn khó ở dâng đến và Ji Hyo nôn khan.
Eun Gi hoảng hốt chạy theo cô,chị lao vào phòng tắm và vội vã nhấc mái tóc dài xoã tung của cô lên.Bàn tay chị nhẹ nhàng vỗ vào lưng của Ji Hyo,khó hiểu và lo lắng nhìn cô cứ nôn khan mà mãi không nôn ra được.Cô tò mò nhìn Ji Hyo khi cô ngẩng mặt lên.Khuôn mặt cô tái xanh,mồ hôi cứ dấp dính trên mặt và từng đường gân nổi lên ở thái dương,ở cổ cô xanh xao.Ji Hyo nuốt khan,loạng choạng đứng lên thì chị Eun Gi vội vàng giữ cô lại.Ji Hyo khó hiểu nhìn chị,thân người yếu đuối của cô ngồi xuống thành bồn tắm và Eun Gi khó khăn lên tiếng:
_Ji Hyo...chị hỏi em điều này,em nhất định phải nói thật!
_Chuyện gì ạ?_Ji Hyo thắc mắc nhìn chị,bỗng thấy kỳ lạ vô cùng.
_Em và Gary....hai đứa đã quan hệ chưa?_Eun Gi lo lắng hỏi cô nhưng dường như đã biết trước câu trả lời cho câu hỏi thừa thãi này.
_DẠ....???Sao chị lại...._Ji Hyo choáng váng,cơ thể cô rệu rã gồng lên phản kháng.
_Cứ trả lời chị đi!_Eun Gi cau mày nói,càng lúc càng gấp.
_Dạ....rồi!....Nhưng mà.....
_Em có uống thuốc tránh thai không?Hay Gary có dùng bao không hả?_Eun Gi chặn câu nói của Ji Hyo và nhanh chóng hỏi.
_Sao chị lại nói về vấn đề này!Không phải quá riêng tư hay sao?Em không muốn nói!_Ji Hyo cau mày lại,bỗng cảm thấy khó chịu.Một cơn quặn thắt nữa lại ập đến và cô cuống cuồng bám lấy bồn vệ sinh và húng hắng ho.Eun Gi vội vã vỗ vai cho cô,cau mày cắn môi nhìn cô nôn oẹ.
_Em nói cho chị biết.....lần cuối em và Gary quan hệ là khi nào?_Eun Gi vừa vuốt lưng cho cô,vừa khó khăn hỏi.
_Ý chị là....._Ji Hyo ngẩng mặt lên,nước mắt dàn dụa trên gương mặt cô và cô nhìn Eun Gi.Giọng nói cô khản đặc lại._Không có chuyện ấy đâu!Không có đâu chị!
_Em ngồi đây chờ chị!
Eun Gi vuốt tóc cho cô và bước ra khỏi phòng.Ji Hyo chưa kịp định thần lại những gì vừa xảy ra thì Eun Gi đã quay lại,trên tay cô là một gói ni-long mà chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là gì.Ji Hyo trợn tròn mắt,cô vội vã lắc đầu,bật cười kinh hãi:
_Không!Em không thể....!
_Thử đi!Chị nói thật!Em thử ngay đi!
Eun Gi bóc vỏ bao ni-long và đưa chiếc que thử thai cho Ji Hyo.Cô lắc đầu nhưng Eun Gi nhất quyết dúi nó và tay cô.Ji Hyo ngại ngần cầm nó,đôi má cô đỏ lựng lên và tái dại đi....Cô không dám thử!
_Chị chờ ở ngoài!
Eun Gi nói với Ji Hyo và quay người bước ra ngoài,đóng cửa phòng tắm lại.
Giờ chỉ còn lại cô.Ji Hyo đăm đăm nhìn chiếc que thử trong tay,lúng túng và hoảng sợ!Thật sự...thật sự....cô phải thử sao?Cô thật sự....thật sự có thai với anh rồi sao?Chắc chắn không phải!Thường ngày anh rất cẩn thận,không bao giờ ra ở bên trong cô,cô cũng rất cẩn thận!Nhất định không có chuyện đó!Cô chỉ là cảm mạo bình thường thôi,chị Eun Gi đã nhầm mất rồi!Cô hoàn toàn không hề mang thai!
Ji Hyo nhắm mắt,toan vứt chiếc que thử và thùng rác.....nhưng phần nào đó trong cô ngăn cô lại.Ánh mắt cô dần dần nhìn lại vật trong tay....và nhắm mắt lại.
Ji Hyo khẽ cời khoá váy của mình....và ngồi xuống....!
..........
Eun Gi lo lắng đi lại trước cửa phòng vệ sinh.Đã 15 phút trôi qua mà chưa thấy Ji Hyo bước ra!Chị lo lắng đến nỗi chỉ muốn gõ cửa gọi cô nhưng phải kìm lại!Giây phút này...Ji Hyo thực sự cần sự riêng tư cho mình.
Eun Gi quay lưng lại,cầu nguyện trong khi cô cũng không biết mình phải cầu nguyện điều gì nữa.....Bất ngờ,cánh cửa phòng tắm mở ra....và Ji Hyo xuất hiện,khuôn mặt cô tái xanh và bàn tay nắm chắc chiếc que thử.
Eun Gi vội vã tiến gần tới cô,nhìn sắc diện của Ji Hyo,chị cũng không muốn lên tiếng.Bàn tay chị lần tới tay cô và lấy chiếc que thử ra khỏi bàn tay nắm chặt của Ji Hyo.Đôi mắt Eun Gi gắn chặt lên đó.....tim chị ngừng đập!
Là....hai vạch!
Thật sự là hai vạch!
Đôi mắt chị hoảng hốt nhìn Ji Hyo...và thấy cô bắt đầu khóc!
Eun Gi vội vàng ôm chặt lấy cô và Ji Hyo gào lên đứt quãng.Tiếng khóc tức tưởi bật ra khỏi cô,đứt quãng và đau đớn.Cô khuỵ xuống sàn gạch lạnh,kéo chị quỳ theo.Ji Hyo khóc đến lả đi và Eun Gi cố gắng dỗ dành cô,bàn tay chị vuốt ve mái tóc rối tung của cô.Ji Hyo gục mặt vào vai chị,khóc đến kiệt sức!Tại sao?Tại sao lại vào lúc này!Tại sao lại vào lúc này cơ chứ?
_Em nín đi!Đừng khóc nữa!_Eun Gi cố gắng an ủi cô,giọng nói chị cũng nghẹn lại.Chị thương cô vô cùng,thương như thể cô chính là em gái ruột của chị!Bây giờ cô như thế này...chị xót xa đến nhường nào.
_Trời ơi!!!_Ji Hyo đau đớn hét lên.Bàn tay cô bám chặt lấy Eun Gi và cô tiếp tục khóc.
Eun Gi im lặng,cô cứ để cho Ji Hyo khóc cho thoả lòng.Cô chỉ im lặng làm nơi để thấm hết nước mắt cho cô.Ji Hyo khóc rất lâu...rất lâu sau cô mới nín lặng.Chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào vang lên theo từng nhịp cơ thể tắc nghẹn.
Eun Gi khẽ buông cô ra.Bàn tay chị lau những giọt nước mắt ướt đẫm gương mặt cô và Ji Hyo im lặng nhìn chị.Giọng Eun Gi nhỏ nhẹ vang lên,khó khăn vô cùng:
_Em bình tĩnh lại chưa?
_Rồi ạ!_Ji Hyo trả lời.Giọng cô khàn đặc lại._Em quyết định rồi!Em sẽ giữ đứa bé!Nó là con em!Cho dù anh ta có tệ hại thế nào thì nó cũng là con em!Là máu thịt của em!Em sẽ không làm tổn thương con em đâu!Nó không có tội!
_Vậy em có muốn nói cho Gary biết không?_Eun Gi thở phào nhẹ nhõm vì quyết định của Ji Hyo...và nhẹ giọng hỏi.
_Anh ta không có quyền được biết!Em sẽ làm mẹ!Nhưng anh ta thì không chắc có được làm bố hay không đâu!_Ji Hyo lạnh lẽo trả lời,gương mặt cô đã trở nên bình thản hơn rất nhiều._Em không muốn con em mang họ anh ta!
_Nhưng đó là giọt máu của Gary!Em không muốn cũng khó lắm!Bởi vì dù gì anh ta cũng là bố đứa trẻ!Theo pháp luật anh ta cũng có quyền nuôi con mà!_Eun Gi nhẹ giọng nói với Ji Hyo,lo lắng vô cùng.
_Ai nói đó là con anh ta?Em không cho phép!_Ji Hyo cau mày phản đối.Cô loạng choạng đứng lên,bàn tay cô giữ lấy bụng.Bây giờ làm gì cô cũng phải cẩn thận hơn...vì trong cô đang có một sinh linh bé bỏng đang hình thành.
_Ji Hyo!
Eun Gi nhẹ giọng gọi cô,bất an ập đến.Việc này nếu để lộ ra ngoài thì coi như sự nghiệp của cô tan thành mây khói!Còn chưa kể bao nhiêu chuyện liên luỵ tiếp theo!Rồi còn sự trong sạch của đứa bé,thanh danh của cô!Trời ơi...tại sao bao nhiêu chuyện cứ dồn dập đè lên Ji Hyo như vậy!Con bé đã có tội gì cơ chứ?
_Chị à...em biết!Nhưng em sẽ không bỏ con em đâu!Kể cả em có mất hết....cũng nhất định phải giữ con em lại!Em sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có đứa bé!
Ji Hyo nhẹ giọng nói và bước qua chị.Cô tiến về phía ghế sô pha và cầm áo khoác lên,choàng vào người.Cô cẩn thận bước đến phía Eun Gi và ôm chặt lấy chị.Eun Gi cũng ôm cô thật chặt và Ji Hyo khẽ nói:
_Em cám ơn chị!Eun Gi!
_Để chị đưa em về!_Eun Gi nhẹ giọng nói với cô.
_Không sao đâu ạ!_Ji Hyo lắc đầu từ chối._Em tự về được mà!Tạm biệt Eun Gi!
_Tạm biệt em!
Eun Gi gật đầu và Ji Hyo bước đi...ánh mắt chị nhìn theo cô,khẽ xao động:
"Ji Hyo à....em không giấu nỏi chị đâu!Em yêu anh ta nhiều lắm!Chính vì yêu anh ta....nên em mới yêu giọt máu của anh ta như vậy!...Tội nghiệp em tôi!"
................
Ji Hyo mở tủ và đổ ra một bát ngũ cốc và mở tủ lạnh,lôi ra một hộp sữa và trút vào bát.Cô đột nhiên cảm thấy thèm ngũ cốc trộn sữa vô cùng!Bây giờ cô ăn không phải là cho cô,mà cho cả con của cô nữa!Vậy nên Ji Hyo vô tư ôm bát ngũ cốc leo lên giường,thoải mái ăn.
Cô sẽ không để ai biết chuyện mình có thai hết!Cô sẽ bảo vệ con cô trước anh ta...nếu để Gary biết chuyện,nhất định sẽ làm hai đứa bé!Nếu vậy cô sẽ liều chết với anh ta!
Ji Hyo khẽ xoa vùng bụng phẳng lỳ của mình...có lẽ không lâu sau sẽ nhô lên cao lắm!Giọng nói cô ngọt ngào vang lên thủ thỉ:
"Con ơi!Con mau lớn nhé!Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con!".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro