Part THREE (16-19)
Chương 16
Tin LuHan phải kết hôn cứ như vậy mà ghim sâu trong lòng Oh SeHun. Hôm đó là giờ ăn trưa cực kì bình thường, trong lúc Oh SeHun còn vắt hết óc nghĩ muốn chọc LuHan vui, anh đã dùng biểu tình cực kì bình thản nói: “SeHun, anh phải kết hôn.”
Oh SeHun ngẩng đầu lên, “Anh, anh hẳn là nói giỡn đi.”
Nhìn thấy bộ dáng này của Oh SeHun, LuHan vậy mà bị làm cho cười, “SeHun, anh không hay nói giỡn, ngày đính hôn cũng đã định rồi, là ngày 28 tháng sau.”
“…”
LuHan cũng đoán trước được phản ứng của cậu, lại mở miệng nói, “… Anh cùng anh trai của em… Không còn gì nữa.”
Sau đó LuHan đi rồi, Oh SeHun dù không muốn cũng đành phải chấp nhận tin tức này. Đối với Wu YiFan cùng LuHan, cậu luôn cảm thấy rất áy náy, cho rằng vì mình nên bọn họ mới phải đi đến tình cảnh như hiện tại.
Tâm tình của cậu trở nên đặc biệt kém, mà trùng hợp thời gian này Kim JongIn phải tăng ca rất nhiều, mỗi ngày đều về nhà rất muộn, vừa bước vào cửa liền ngủ mất. Nhưng dù là vậy, hắn vẫn chú ý đến bộ dáng không thích hợp của Oh SeHun, nhưng hắn thực sự rất bận, vẫn là không có cơ hội trò chuyện cùng cậu.
Thời gian này tâm trạng của Oh SeHun thật sự tệ, bởi vì phiền lòng nên rất khó ngủ.
Đợi đến lúc Kim JongIn cuối cùng cũng hoàn thành công việc, ông trời lại muốn trêu đùa bọn họ. Hắn khó có được một ngày nghỉ, hai người ngủ một mạch đến giữa trưa mới dậy ăn sáng, thật vất vả mới có được một khoảng thời gian êm đềm, lại phải đón một vị khách không mời mà đến.
Nghe có người bấm chuông, Oh SeHun ra mở cửa, nhìn người phụ nữ có chút quen thuộc đứng trước mặt, ngây ngốc một hồi cũng không nhớ là ai, cô liền tự giới thiệu, trên khuôn mặt tinh xảo khó giấu được nét tiều tụy, nhưng vẫn cười rất xinh đẹp, “Tôi là Diana, đồng nghiệp của JongIn.”
Sau khi vào phòng, Oh SeHun vừa rót nước cho Diana thì Kim JongIn từ phòng ngủ đi ra, đang cài nút áo, nhìn thấy người ngồi trên sofa, vẻ mặt ngạc nhiên, “Diana, sao cô lại đến đây? Tìm tôi có việc sao?”
Diana sắc mặt do dự nhìn nhìn Oh SeHun, Kim JongIn tưởng cô sợ tiết lộ chuyện công ty, cười cười, “Không sao đâu, cô nói đi.”
Diana đưa tay che bụng, hai người lúc này mới chú ý, bụng cô vốn bằng phẳng giờ hơi hơi nhô ra, Oh SeHun cau mày áp chế tâm tình bực bội của mình.
Diana lại ngẩng đầu, hốc mắt hàm chứa lệ, bộ dáng nhìn qua điềm đạm đáng yêu, “… Vốn tôi không nghĩ muốn tìm anh, lần đó coi như chúng ta rượu say loạn tính… Nhưng là… Tôi không nghĩ đến… Mang thai… Đã gần ba tháng… Tôi còn chưa kết hôn, thật sự là không có biện pháp mới đến tìm anh…”
Oh SeHun nghe xong nhếch môi nhìn về phía Kim JongIn, hắn bật người dậy liền hướng cậu cật lực lắc đầu.
Oh SeHun không thèm mở miệng.
Kim JongIn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Diana, “Tuy rằng nói như vậy có hơi quá phận, nhưng tôi nhớ rõ chúng ta chưa từng phát sinh quan hệ.”
Diana trầm mặc trong chốc lát mới nói, “… Lần đó là sinh nhật của tổng giám đốc… Anh không nhớ rõ sao?… Chúng ta đều uống rất say, tôi cũng không nghĩ sự tình lại đến mức này.”
Kim JongIn nghĩ nghĩ, lần đó quả thật rất say, hắn cũng không nhớ rõ, sau đó tính ngày, quả thật là không sai biệt lắm.
“…”
Nhìn đến một màn này, Oh SeHun rốt cuộc phản ứng lại, cậu trở về phòng, đóng gói vài bộ đồ cùng đồ dùng, nhanh chóng thay đồ chuẩn bị rời đi.
Chương 17
Kim JongIn nhìn Oh SeHun kéo hành lí đi ra, có chút ngốc lăng, “SeHun, em muốn làm gì?”
Oh SeHun xoay người liếc mắt, “Như anh thấy đấy, anh đem chuyện này giải quyết ổn thỏa đi.” Sau đó liền tiêu sái bỏ đi.
Cậu sẽ không về nhà, cũng không có bạn thân để đến ở nhờ, LuHan thì vẫn còn cảm thấy có lỗi với anh lắm, cho nên đành phải đến nhà Wu YiFan. Vận khí coi như không tồi, vừa vặn Wu YiFan có ở nhà.
Wu YiFan nhìn thấy Oh SeHun liền đoán được hơn phân nửa, “Cãi nhau với JongIn?”
Oh SeHun không trả lời.
Wu YiFan xoa xoa đầu cậu sau đó giúp cậu đem hành lí vào. Wu YiFan ở nhà mấy ngày, trong phòng cực kì bẩn, quả thật có chút khó có thể chấp nhận được.
Oh SeHun tìm một chỗ còn sạch sẽ ngồi xuống, “Anh YiXing đâu? Làm sao mà anh lại bẩn như vậy?”
Wu YiFan lại châm một điếu thuốc, “Bỏ đi rồi, chia tay.”
Áy náy trong lòng Oh SeHun lại không ngừng tăng lên, đoạt lấy điếu thuốc bên miệng Wu YiFan, “Anh, đừng như vậy.”
Wu YiFan cười khổ.
Oh SeHun nhìn thấy bộ dáng này của hắn liền thở dài một hơi, cậu không biết phải an ủi gã làm sao. Hai anh em cứ trầm mặc như vậy, Wu YiFan kì thật không muốn để cho Oh SeHun thấy mình như vậy, nhưng gã cũng không khống chế được chính mình, từ khi biết LuHan phải kết hôn, gã cả ngày đều như người mất hồn.
Để đến nông nỗi này, gã mới biết mình để ý ai nhiều hơn. Lúc ấy khi Zhang YiXing rời đi, gã cũng không sa sút như vậy.
Ai nói gã có mới nới cũ cũng được, nhưng loại cảm tình này không thể dễ dàng liền phân định rõ ràng được.
Cục diện ngày hôm nay đến giờ đều là do chính mình một tay tạo thành, Wu YiFan vẫn luôn oán bản thân không biết quý trọng.
Cuối cùng vẫn là Oh SeHun chịu không được, đứng dậy đi đến tủ lạnh mở ra, quả nhiên trong tủ lạnh chỉ còn bia. Cậu bê một đống bia ra, cái gì cũng không nói, mở một lon đưa cho Wu YiFan, chính mình cũng uống một lon.
Hai anh em không ai nói gì, chỉ uống bia giải sầu. Có men say, Oh SeHun rốt cuộc đem tâm tình trong lòng nói ra, “… Anh… Em cảm thấy đặc biệt có lỗi với anh… Thật sự, anh tốt với em quá… Em thật sự rất khó chịu, nhìn anh bây giờ… Đặc biệt khó chịu.”
Wu YiFan mới uống nhiêu đó làm sao say được, nghe Oh SeHun nói, gã cũng không lên tiếng, kiên nhẫn ngồi nghe cậu phát tiết, thẳng đến khi Oh SeHun ngủ thiếp đi mới đem cậu đặt lên giường, đắp chăn cho cậu.
Chính mình lại tiếp tục uống bia giải sầu, gã kì thật chính là không cam lòng, gã cũng đã từng nghĩ tới nếu như mình không phải kết hôn, gã cùng LuHan cũng không đến bước đường cùng như hiện tại. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Oh SeHun thì gã lại luyến tiếc, người em trai như bảo bối gã cưng chiều như trứng mỏng từ nhỏ, làm sao có thể bắt cậu chịu ủy khuất.
Cục diện khi đó cũng khiến gã không còn cách nào khác, gã nghĩ, hẳn là số mệnh đi, chính là số mệnh không thể chối bỏ của bọn họ.
.
Sau khi Oh SeHun đi rồi, Kim JongIn buộc chính mình bình tĩnh đứng lên cùng Diana giằng co, lại gọi cho Park ChanYeol chứng thực thời điểm lúc đó không hề phát sinh chuyện gì, hơn nữa đàn ông cùng phụ nữ dù sao cũng không giống nhau, mối tình đầu của hắn lúc đó là Oh SeHun, sau khi chia tay cũng không chạm qua những người khác. Hắn vẫn không đến mức ngay cả nhận mặt người hắn yêu cũng không nhận nổi.
Kim JongIn từng bước chất vấn, Diana cuối cùng không chống đỡ nổi sự thật, thống khổ lau nước mắt hướng Kim JongIn nói thật, đúng là ngày đó cô đã cùng đàn ông phát sinh quan hệ, nhưng bất quá không phải Kim JongIn, mà là với tổng giám đốc đã hơn 40 tuổi, ông ta lừa cô lên giường, còn không có mang dụng cụ phòng ngừa.
Diana khi đó say rượu nên ý thức rất không rõ ràng, liền bị gây sức ép như vậy, ngày hôm sau nhìn thấy người nằm cạnh mình là tổng giám đốc thì thiếu chút nữa chết khiếp, bị tổng giám đốc dụ dỗ hồi lâu mới ngừng, cô khi đó chỉ nghĩ muốn xem như mình vừa bị chó cắn một nhát thôi.
Chính là ai cũng không nghĩ cô lại mang thai, cô tìm tổng giám đốc lại bị ông ta trở mặt phủ nhận. Cô kì thật đã thầm mến Kim JongIn rất lâu, tìm đồng nghiệp hỏi chuyện ngày hôm đó thì biết Kim JongIn cũng uống say đến không biết gì.
Sau khi biết hắn đã có người yêu, cũng đắn đo rất lâu, nhưng lại tận mắt thấy bụng mình càng ngày càng… Thật sự là giấu không được, mới dùng đến hạ sách này, đi tìm Kim JongIn.
Kim JongIn nghe cô kể hết sự tình, đến muốn cười khổ cũng cười không nổi. Diana vạn phần ăn năn, ngã xuống đất khóc hồi lâu mới đi khỏi, một màn khôi hài này đến đây kết thúc.
Chương 18
Kì thật Kim JongIn là thật sự vô tội, nhưng Oh SeHun cơ bản không nghe điện thoại của hắn, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Hắn lại đang gần chết ngộp trong công việc, cũng không có thời gian đi tìm cậu.
Đợi đến khi bớt việc, liên tiếp tìm vài ngày cũng không thấy cậu đâu, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác chạy đi hỏi đồng nghiệp của cậu mới biết khóa học của Oh SeHun đã sớm kết thúc.
Hắn cũng có đi tìm Wu YiFan hỏi về tin tức của Oh SeHun, Wu YiFan đã được em trai rào trước, đương nhiên là không nói cho Kim JongIn biết, cứ như vậy liền kéo dài đến tết Âm Lịch.
Hai người đều mang tâm trạng không tốt trải qua tết Âm Lịch, Kim JongIn đã sớm đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nhắn cho Oh SeHun biết. Oh SeHun kì thật tin tưởng Kim JongIn sẽ không phản bội mình, tình cảm của hắn đối với cậu, cậu hiểu rất rõ.
Chính là, cậu muốn tự tìm cho mình một cái cớ, tạm thời rời xa Kim JongIn một thời gian.
Trong lòng cậu đối với Wu YiFan và LuHan vẫn rất áy náy, nói thẳng ra chính là cậu tự làm khổ mình, nội tâm luôn đấu tranh khiến cậu không thể nào nhìn thẳng vào tình yêu của mình cùng Kim JongIn.
Kì thật nói trắng ra chính là Oh SeHun chính mình không chịu tha thứ cho bản thân thôi, sự tình so với cậu nghĩ đơn giản hơn nhiều lắm.
Vừa đón năm mới xong không bao lâu liền đến ngày kết hôn của LuHan, trước khi kết hôn anh tổ chức tiệc độc thân, Oh SeHun Wu YiFan cũng đã đến, Kim JongIn vì phải tăng ca nên không đến được. Người đến rất nhiều, đa phần đều là bạn bè từ thời đại học, LuHan cho đến bây giờ vẫn luôn là một người quan hệ rất rộng.
Bởi vì có rất nhiều người, LuHan chưa kịp trò chuyện cùng hai anh em thì đã bị lôi từ bàn này đến bàn kia, uống rất nhiều rượu nhưng lại không say.
Đến rạng sáng, mọi người rời đi hơn phân nửa, chỉ còn mấy người anh em cực kì thân thiết ở lại, LuHan lúc này mới rỗi rãi đi đến bàn của hai người bọn họ. Không khí không được tốt, xấu hổ chào hỏi một câu, liền trầm mặc.
Oh SeHun nghĩ muốn cho hai người một khoảng riêng tư nên tìm cớ chuồng ra ngoài, đi đến ban công không có người, vô lực dựa vào tường.
LuHan vừa ra ngoài nhìn thấy chính là dáng vẻ mệt mỏi của Oh SeHun, thở dài bước đến ngồi xuống cạnh cậu. Oh SeHun ngẩng đầu thấy LuHan, trong giọng nói không khỏi kinh ngạc, “Anh Lu!”
LuHan cười cười.
Oh SeHun lại cúi thấp đầu, “Anh Lu không ở lại tâm sự với anh em sao?”
LuHan nhếch môi, “Anh cùng anh trai em không có gì để nói.”
Oh SeHun ủ rũ một hồi lâu mới mở miệng, “… Anh Lu, thực xin lỗi.”
LuHan hơi run lên, buồn cười nói: “… SeHun, anh biết em rất áy náy, cho rằng vì em mà hai anh mới đi đến bước này.”
“SeHun… Em không có lỗi.”
Oh SeHun ngẩng đầu nhìn sườn mặt tinh xảo của LuHan, “Anh… Anh không hối hận sao?”
LuHan chống lại ánh nhìn của Oh SeHun, lắc đầu, “Không hối hận, cho dù rất đau, cũng không hối hận.”
LuHan chưa để Oh SeHun trả lời, tiếp tục nói: “Kì thật… Khi mới bắt đầu cùng anh của em, anh đã biết bọn anh sẽ không kết thúc êm đẹp… Tình cảm của anh ấy đối với Zhang YiXing quá sâu đậm… Anh rất tin tưởng vào mắt nhìn của mình.”
Oh SeHun mấp máy môi rồi lại không biết nên nói gì, cuối cùng hỏi một câu, “Anh tại sao lại phải kết hôn?”
“… Anh muốn anh ấy cả đời đều nhớ đến anh, chỉ có vậy thôi.” Ngoài ra, anh còn phải gánh vác trách nhiệm làm con nữa.
LuHan điều chỉnh tốt cảm xúc, “SeHun, em và JongIn không giống như vậy, không cần trói buộc chính mình, anh và anh trai không ai hận em cả, nhất định phải quý trọng tình cảm của mình. Cả đời này, thật sự rất dài.”
Oh SeHun cúi đầu một hồi lâu mới gật nhẹ.
LuHan cười, xoa nhẹ lên đầu Oh SeHun, “Đừng trốn tránh cậu ấy…”
Oh SeHun gật gật đầu.
Khúc mắc của Oh SeHun cuối cùng cũng được giải khai, tâm tình tốt lên không ít, cảm xúc cũng tươi sáng hơn, cậu muốn đi tìm Kim JongIn, nhưng lại không thấy hắn đâu.
Ngày thường Kim JongIn đúng ba giờ đều gửi tin nhắn đến, hiện tại lại không biết chết ở đâu rồi, một chút tin tức cũng không có.
Oh SeHun lại bắt đầu hờn dỗi, cái đồ da đen nhát cáy, hứ!
Kim JongIn là thật sự rất oan uổng, báo cáo cuối năm hắn làm sai, đừng nói đến ngày nghỉ, cả ngày đều tăng ca mệt muốn phát khùng luôn rồi.
Chương 19
Cả kì nghỉ qua đi, Kim JongIn cũng không gọi điện hay nhắn lấy một cái tin, tính bốc đồng của Oh SeHun lại nổi dậy, cũng không thèm quay về nhà của hai người, cả ngày nằm lì ở chỗ của Wu YiFan, mãi đến khi đi dạy lại mới biết tin Kim JongIn đã đi công tác ở thành phố L, lúc đó cậu đang ăn cơm cùng LuHan.
Sau khi biết tin trong lòng tự nhiên rất vui vẻ, tâm tình hơn nửa tháng qua tốt lên không ít.
Lúc cậu biết tin ở thành phố L có động đất là sau khi dạy xong, trở lại văn phòng liền nghe các giáo viên khác đang nói chuyện. Nghe thế, cậu theo bản năng cầm di động lên gọi cho Kim JongIn.
Không ai nghe điện thoại, cậu bật người luống cuống, không ngừng tự an ủi, ép chính mình tỉnh táo lại. Cậu muốn hỏi đồng nghiệp của Kim JongIn một chút, lại phát hiện đến một người cậu cũng không biết.
Cậu xin phép nghỉ, trên đường về nhà Wu YiFan chỉ nghĩ đến tin động đất ở thành phố L. Vào nhà, Oh SeHun đơn giản tắm rửa rồi cầm theo quần áo chuẩn bị đi, đang muốn ra khỏi nhà thì vừa vặn thấy Wu YiFan đang vội vàng bước đến.
Oh SeHun đem chuyện kể cho Wu YiFan nghe, gã thật nhanh quyết định mang Oh SeHun đến thành phố L. Gã có thể hiểu được tâm tình của Oh SeHun, người yêu không biết sống chết ra sao, phải đi tìm là chuyện đương nhiên.
Nhưng gã lo lắng cậu đi một mình, liền đi theo cậu, trên đường có gì còn lo liệu được, huống hồ một mình Oh SeHun cũng không đến được thành phố L. Chuẩn bị xong hết, Wu YiFan liền mang Oh SeHun đến thành phố L. Trên đường đi Oh SeHun một mực gọi điện thoại, cuối cùng từ cấp trên của Kim JongIn biết được vị trí của hắn.
Sau khi đến thành phố L, đập vào mắt đều là cảnh tường gạch đổ sụp, Oh SeHun trong lòng gấp muốn chết, cho dù đã xem tin tức trên TV, nhưng đến khi tự mình nhìn thấy mới hiểu được là cỡ nào kinh khủng.
Nếu thật sự Kim JongIn xảy ra chuyện gì, Oh SeHun phải làm sao? Cậu thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ, cậu không tin Kim JongIn cam lòng cứ như vậy rời khỏi mình.
Đến thành phố L rồi, Oh SeHun cùng Wu YiFan hai ngày liên tiếp không ngủ, nhìn thấy thảm kịch như vậy, trên đường hai anh em làm đủ chuyện giúp đỡ người dân, giúp phát đồ ăn thức uống, giúp chở người bị thương đến bệnh viện.
Cứ như vậy qua vài ngày mới đến được khách sạn của Kim JongIn. Kì thật bây giờ cũng không thể gọi là khách sạn nữa, chỉ còn một mảng đổ nát, Oh SeHun nhìn thấy cảnh này, đáy lòng lập tức lạnh lẽo, trước mắt lóe lên, thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.
Cũng may Wu YiFan kịp đỡ cậu, gã an ủi một hồi lâu, Oh SeHun mới một lần nữa cử động người, đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Kim JongIn.
Ngay vào thời điểm Oh SeHun mất hết can đảm, Wu YiFan lại nghe được một chút tin tức. Có người nói Kim JongIn lúc đó gần như bị chôn trong đống đổ nát may mắn được cứu ra, hiện tại có lẽ đang ở trong bệnh viện nào đó.
Oh SeHun giống như người đang đi giữa sa mạc nắng nóng gặp được ốc đảo, đến từng bệnh viện một mà tìm Kim JongIn. Wu YiFan đi theo cậu, vừa tìm người vừa chăm sóc cậu. Chưa đến mười ngày, Oh SeHun tiều tụy thấy rõ, cơ thể vốn gầy yếu giờ mỏng như tờ giấy.
Oh SeHun kì thật rất sợ, mấy ngày tìm kiếm Kim JongIn, cậu vô số lần mơ thấy bộ dáng Kim JongIn cả người toàn máu. Oh SeHun căn bản không thể tưởng tượng nếu Kim JongIn thật sự gặp chuyện không may thì cậu phải làm sao bây giờ, mỗi lần nghĩ vậy, hốc mắt đều đỏ lên.
Mỗi lần như vậy, cậu đều lau khô nước mắt xong lại cố gắng tiếp tục tìm Kim JongIn. Đến ngày thứ mười, Oh SeHun rốt cuộc tìm được Kim JongIn trong một bệnh viện nhỏ, đùi quấn thạch cao, trên mặt tất cả đều là vết thương.
Oh SeHun sững sờ đứng trước cửa một hồi lâu, Kim JongIn đang nhìn ra cửa sổ ngẩn người, Oh SeHun đã sớm không khống chế được khóc nức nở bước vào, thanh âm sụt sịt nho nhỏ thu hút lực chú ý của Kim JongIn.
Lúc Kim JongIn xoay đầu lại nhìn thấy Oh SeHun cũng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác kêu tên cậu, “SeHun…”
Oh SeHun khóc nhào vào ngực Kim JongIn, bao nhiêu sợ hãi cùng ủy khuất mấy ngày qua toàn bộ đều hóa thành nước mắt chảy ra, miệng còn tru lên, “Rốt cuộc cũng tìm được anh thằng khốn này…”
Kim JongIn gắt gao ôm lấy Oh SeHun, trấn an cậu, “Không có việc gì hết, SeHun, không có việc gì hết…” Hôn lên mái tóc mềm mại của cậu, biết Oh SeHun thật sự rất sợ hãi. Cậu ngẩng đầu, khóc đến thê thảm, nhìn chật vật muốn chết, “Anh có biết em sợ đến mức nào không… Tên khốn!!!”
Kim JongIn dùng ống tay áo lau khô nước mắt cùng nước mũi trên mặt Oh SeHun, “Anh biết, thật xin lỗi, SeHun, thật xin lỗi.”
Kim JongIn làm sao lại không biết, lúc ấy bị đè trong đống đổ nát, hắn sợ hãi không thua gì Oh SeHun. Lúc đó ý niệm trong đầu hắn chỉ có một, mình nhất định phải sống sốt, SeHun còn đang chờ mình.
Dựa vào niềm tin như vậy, hắn kiên trì đợi được đến lúc được cứu ra ngoài.
Oh SeHun khóc đủ rồi mới nhớ đến chấn thương của hắn, “Chân của anh… A.”
Lời còn chưa nói xong đã bị Kim JongIn hôn lên, hai người mạnh mẽ dây dưa cùng một chỗ, giống như dùng toàn lực biểu thị tình yêu của mình.
Dứt khỏi nụ hôn, Oh SeHun nghiêm túc nói: “Kim JongIn, con người em tật xấu rất nhiều, thích đùa giỡn, táo bạo, ích kỉ, hết ăn lại nằm, lòng dạ hẹp hòi…”
“Kim JongIn, ở cùng em cả đời, anh chịu được không?”
Kim JongIn nở nụ cười, thần sắc ôn nhu, trong mắt tất cả đều là nhu tình, “Anh đợi đã rất lâu rồi, Oh SeHun.”
~*~
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro